Chương 6: Đại Kết Cục
Thời gian: 19/11/2026 - 01/01/2027
Gần đây các em trai phát hiện balo của Chu Chí Hâm giống như một chiếc túi thần kỳ, ngày nào cũng có đồ ăn ngon, ngoại trừ hai chiếc kẹo mút ngày nào cũng phải có ra, thì có khi là thịt khô, có khi là một hộp trái cây tươi đã gọt vỏ cắt thành miếng, có khi là mấy túi bánh quy, mỗi túi đều là những loại mà Chu Chí Hâm thích. Chu Chí Hâm mím chặt môi ngồi trên số pha nhìn túi đồ ăn trong tay mình, thất thần lướt điện thoại, cậu không thể chắc chắn rằng Lưu Diệu Văn là có hứng thú nhất thời, hay là hắn thực sự đã có chút cảm giác yêu mình. Thật sự là yêu mình ư? Chu Chí Hâm lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ ảo tưởng này.
"Nghĩ gì đấy?"
Tô Tân Hạo ngồi xuống bên cạnh Chu Chí Hâm, lấy đồ ăn vặt trong tay cậu lên ăn một cách rất chi là tự nhiên.
"Đồ ăn mấy hôm nay đều là Lưu Diệu Văn đưa tới."
Là một câu trần thuật, không phải câu hỏi.
"Có lẽ vậy."
"Anh thấy sao?"
"Anh không biết, anh cảm thấy hơi sợ."
"Nghe theo con tim đi, bọn em không muốn anh lại phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa."
"Ừm, để xem đã, anh không muốn nhanh như vậy đã tha thứ cho anh ấy."
"Hahaha, thì ra Chu Chí Hâm cũng có lúc nói xấu Lưu Diệu Văn như này nha."
"Ăn đồ của em đi này!"
Chu Chí Hâm tàn nhẫn nhét hết miếng bánh quy vào mồm Tô Tân Hạo, Lưu Diệu Văn vừa vào cửa đã thấy Chu Chí Hâm đem bánh quy mà mình tặng đút cho Tô Tân Hạo ăn, sắc mặt ngay lập tức trở nên đen tối.
"Úi chu choa mạ ơi, mùi giấm nồng nặc quá, cậu có ngửi thấy không thế Mã Gia Kỳ?"
"Thôi mà, đừng có chọc Diệu Văn nữa, mau mau đi chuẩn bị luyện tập đi, còn mỗi một tuần nữa thôi đấy."
Không thể không thừa nhận rằng, đám trẻ này bình thường thì vui vẻ hoạt bát, nhưng một khi đã vào khuôn khổ rèn luyện thì đều phải thán phục vì sự nghiêm túc của chúng nó, cất đi nụ cười trên môi, thay vào đó là từng đứa từng đứa đều nghiêm túc nhìn mình trong gương. Trong phòng tập chỉ có tiếng nhạc xập xình và tiếng gót giày chạm vào sàn nhà, quần áo trên người sớm đã bị mồ hôi thấm ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
"Được rồi, hôm nay tập đến đây thôi, mau chóng về nhà tắm rửa thay quần áo, đừng để ngấm nước rồi bị cảm đấy."
"Bọn em biết rồi, thưa cô."
"Chu Chí Hâm, anh còn chưa về?"
"Anh tập phần solo của mình thêm một lúc nữa, mấy đứa cứ về trước đi, lát nữa anh nhờ Vương ca đến đón cũng được."
"Dạ, vậy anh nhớ chú ý an toàn đấy nhá."
"Ừ, mấy đứa mau về tắm rồi nghỉ ngơi đi."
Sau khi các thành viên khác đều đã về hết, Chu Chí Hâm uống mấy hớp nước, nói chuyện với Vương ca một lúc, bóc một viên kẹo bỏ vào miệng rồi lại bắt đầu tập trung luyện tập, tiếng nhạc ầm vang bên tai, khi Chu Chí Hâm tập nhảy một mình thì rất thích mở loa hết cỡ, để nghe cho rõ nhịp điệu.
"Chà, còn có người vẫn đang luyện tập sao?"
"Là tiểu Chu đoá, hình như chỉ có một mình thôi, Lưu Văn ở lại, những người khác - giải tán!"
Lưu Diệu Văn còn chưa kịp làm gì thì các anh trai đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Hắn đứng dựa vào khung cửa nghiêm túc nhìn thiếu niên đang miệt mài tập luyện ở bên trong, có fan từng nói, Chu Chí Hâm khi biểu diễn trên sân khấu rất giống một vị thần đi lạc giữa nhân gian, luôn dùng ánh mắt thương xót để nhìn chúng sinh. Lời nói này quả thật không hề sai, Chu Chí Hâm ở dưới ánh đèn, cho dù là không có trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, nhưng vẫn khiến cho người khác nhìn không rời mắt, và lúc này, cậu đang dùng ánh mắt đó để nhìn bản thân ở trong gương, mồ hôi làm ướt tóc mái của thiếu niên, cậu thiếu niên cau chặt mày vì mãi không thực hiện được động tác ở đoạn này.
"Em có thể thử dùng lực ở eo, không thể sử dụng tất cả lực ở chân được."
Lưu Diệu Văn nhìn dáng vẻ cau chặt mày của Chu Chí Hâm khi thực hiện mãi không được động tác, nhịn không được mà đi lên trước hướng dẫn cho cậu, Chu Chí Hâm đang chìm đắm trong vũ đạo lập tức bị doạ cho giật mình, thấy Lưu Diệu Văn đang nghiêm túc thị phạm động tác cho cậu xem, miệng mở ra muốn nói gì đó nhưng sau đó lại lựa chọn im lặng.
"Đã hiểu chưa? Em thử lại đi, như này sẽ ổn hơn nhiều đấy."
"Dạ."
Chu Chí Hâm dựa theo hướng dẫn của Lưu Diệu Văn thực hiện lại một lần nữa, quả nhiên là đã ổn hơn trước rất nhiều, lông mày cũng từ từ giãn ra.
"Cũng không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi sớm."
"Em tập thêm lần nữa, sư huynh cứ về trước đi."
"Không được, cơ thể em ăn uống khó tiêu, hơn nữa...."
Lưu Diệu còn chưa nói xong thì đã bị tiếng thì thầm ở bên ngoài cắt đứt.
"Này, phía trước có một phòng còn bật đèn kìa, bên trong chắc chắn có người."
"Lưu Diệu Văn cảnh giác thấy không đúng, bây giờ đã muộn lắm rồi, nhân viện cũng đã về hết rồi, giờ này ngoài tư sinh ra thì còn có ai có thể đến đây được chứ, trước kia còn có cả tư sinh lén xông vào phòng tập cơ mà. Trải qua nhiều năm kinh nghiệm đã làm cho hành động của Lưu Diệu Văn luôn chạy trước suy nghĩ, hắn lập tức bắt lấy cổ tay của Chu Chí Hâm, tay kia cầm lấy điện thoại của cậu, trốn ra sau một chiếc sô pha nhỏ bên cạnh. Chu Chí Hâm đang muốn giãy dụa thì nghe được tiếng ồn ào ở cửa.
"Ơ, không có người? Sao đèn vẫn bật thế này?"
"Kia kìa, chỗ đó có balo, mở ra xem xem là của ai."
Là balo của Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm căng thẳng đến nỗi nắm chặt tay của người bên cạnh, Lưu Diệu Văn cảm nhận được lực tay của cậu, liền dùng bàn tay kia vỗ nhẹ lên, cho Chu Chí Hâm một ánh mắt an ủi, sau đó lấy điện thoại của Chu Chí Hâm gửi tin nhắn cho Vương ca. Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn thuần thục nhập ngày sinh của hắn để mở khoá, vành tai bỗng chốc đỏ lên, sau khi Lưu Diệu Văn gửi tin nhắn đi, lại tiếp tục ở trước mặt Chu Chí Hâm tắt điện thoại rồi mở khoá lần nữa. Nhìn đôi tai của bạn nhỏ đỏ đến sắp chảy máu khiến cho tâm trạng của hắn sung sướng thôi rồi, còn Chu Chí Hâm thì nhẫn tâm lườm hắn một cái, rồi sau đó nhắm mắt lại vừa để nghỉ ngơi, vừa để nghe ngóng động tĩnh ở bên kia. Lưu Diệu Văn cẩn thận nhớ lại biểu cảm xù lông vừa nãy của bạn nhỏ, trong lòng rạo rực rằng lúc nó nên chụp lại mới phải, nhưng lại bất lực không dám làm gì vì sợ phát ra tiếng động để cho bên ngoài phát hiện được, hắn chỉ có thể nhìn ngắm kỹ cậu bé đang nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt.
"Này! Là balo của Văn ca! Bên trong có bức ảnh cậu ấy nằm ngủ trên bàn nè!"
Chu Chí Hâm nghe thấy câu này thì lập tức trợn tròn mắt, thôi xong rồi, là bức ảnh cậu lén lút nhân lúc Lưu Diệu Văn ngủ quên mà chụp lại, cảm thấy rất đẹp nên đã in ra, cậu sợ sau khi chia tay rồi không thể nhìn thấy dáng vẻ như thế của hắn nữa nên đã luôn mang theo bên người. Lòng bàn tay của Chu Chí Hâm lúc này đã căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt vào môi dưới của mình, đột nhiên có một đôi môi ấm áp bao phủ lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi và răng của mình, sau đó di chuyển đến nơi bị cậu cắn đến bật máu, rồi nhẹ nhàng lượn vòng ra hiệu cho chủ nhân của nó hé răng ra, Chu Chí Hâm bị cái đột ngột này doạ cho hô hấp đình trệ, trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to trước mặt mình, muốn đẩy hắn ra nhưng lại sợ động tác quá lớn, hai tay chỉ có thể nhẹ nhàng đặt vào không gian giữa cả hai, ngược lại còn có loại cảm giác vừa muốn từ chối vừa muốn chào đón. Lưu Diệu Văn từ tốn che lại tầm nhìn của bé con, cảm nhận được cơ thể bị doạ cho cứng đờ trong ngực mình, tay khác xoa nhẹ sau gáy của cậu, cố gắng giúp cậu thả lỏng. Thấy hàm răng đã tách khỏi môi dưới, hắn mới kết thúc nụ hôn không hẳn là hôn này.
Chu Chí Hâm thở phào một hơi, đôi mắt đỏ hoe nhìn con người lần nào cũng dễ dàng phá vỡ phòng ngự của mình, Lưu Diệu Văn nhất thời hoảng loạn khi nhìn thấy đôi mắt dần dần trở nên ầng ậng nước của Chu Chí Hâm. Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Ai ở bên trong?! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài dần dần đi xa, Chu Chí Hâm vội vàng đẩy Lưu Diệu Văn ra rồi đứng dậy, qua loa lau nước mắt muốn rời đi, Lưu Diệu Văn lập tức đứng dậy ôm lấy Chu Chí Hâm từ phía sau.
"Hâm Hâm, đừng đi!"
"Su huynh, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Trêu đùa em như vậy anh vui lắm sao?"
"Anh không trêu đùa em! Anh biết những việc làm trước đây của anh thật sự rất khốn nạn, anh cũng không cầu xin em ngay lập tức tha thư cho anh, anh...anh....anh chỉ muốn theo đuổi lại em, Hâm Hâm à em có quyền từ chối mà, lần này đổi lại để anh dựa gần vào em, em quay lại nhìn anh có được không?"
Nghe thấy Lưu Diệu Văn nói năng lộn xộn, Chu Chí Hâm ngửa đầu cố gắng để nước mắt không chảy xuống, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng quay người Chu Chí Hâm lại, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt cậu.
"Xin lỗi em, anh biết bây giờ anh nói gì cũng vô dụng, Trương ca nói rằng anh như vậy là không công bằng với em. Em hỏi anh nếu lúc đó anh không mở rương mật mã ra thì anh có tìm em không, anh đã nghĩ rất kỹ rồi, anh sẽ đi tìm em. Bởi vì em đã bước vào thế giới của anh từ lâu, Chu Chí Hâm từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của Lưu Diệu Văn, chỉ có Lưu Diệu Văn là một thằng ngốc! Thời gian này không có em, thế giới của anh đều là một màu đen tối, anh làm gì cũng nhớ đến em, khi thấy em càng ngày càng gầy không biết chăm sóc mình thì anh sẽ tức giận, khi biết bệnh hạ đường huyết của em tái phát anh cũng sẽ lo lắng, khi biết em không thích ăn trứng gà sẽ áy náy, khi thấy em cứ trốn tránh anh sẽ đau lòng, đương nhiên anh biết, những điều này chỉ là già mồm bao biện của anh không là gì so với những uất ức mà em đã chịu đựng. Trước kia Tống Á Hiên từng nói, tình cảm muộn màng của anh rẻ mạt hơn cây cỏ, cái này anh biết, nhưng Chu Chu à, em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi lại em..."
Lưu Diệu Văn càng nói càng đuối sức, Chu Chí Hâm cúi đầu nức nở, hai vai trở nên run rẩy, hai tay Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng xoa đầu Chu Chí Hâm, cậu hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, qua một lúc mới tìm được giọng nói của mình.
"Nhưng mà, chỉ cần anh có yêu cầu gì thì em đều sẽ đáp ứng.... Em không muốn đáp ứng anh dễ dàng như vậy...."
"Không sao, anh có thể đợi em, em đã đợi anh nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ bây giờ anh chỉ đợi em một thời gian ngắn lại không làm được."
"Lỡ như em mãi mãi không trả lời thì sao?"
"Anh có thể đợi cả đời."
"Lỡ như em yêu người khác thì sao?"
"Sẽ không, Trương ca nói rồi, cân tiểu ly của em đã nghiêng về phía anh từ lâu rồi."
Chu Chí Hâm muốn phản bác lại gì đó, nhưng phát hiện ra đây là sự thật không thể chối cãi, chỉ cần Lưu Diệu Văn hơi xuống nước là cậu ngay lập tức sẽ tha thứ cho hắn. Chu Chí Hâm bất lực mím môi, trong lòng thầm mắng bản thân chẳng ra gì.
Lưu Diệu Văn thấy Chu Chí Hâm cứ mãi cúi đầu không trả lời, thở dài, dịu dàng ôm lấy mèo con vào lòng, vỗ về xoa nhẹ gáy của đứa nhỏ.
"Cho dù em không trả lời anh, vậy cũng là do anh đáng đời, tự chuốc khổ vào người thì cũng chẳng có tư cách để than vãn hay kêu khổ...."
"Em mệt rồi, sư huynh, em muốn về."
Chu Chí Hâm chen ngang lời nói của Lưu Diệu Văn, vốn đã luyện tập đến quá mệt, thêm với tâm trạng vừa nãy quá xúc động, bây giờ cậu cảm thấy đầu óc hỗn độn, không biết nên trả lời như thế nào, hiện tại cậu nghĩ cách tốt nhất chính là chạy trốn.
Lưu Diệu Văn biết cậu đang trốn tránh hắn, nhưng cũng không cảm thấy nản lòng, tối nay có thể có cơ hội nói nhiều như vậy khiến cho hắn cảm thấy đã rất hài lòng rồi, phải chầm chậm từng bước một.
"Ừm, anh đưa em về ký túc xá."
Lưu Diệu Văn giúp bạn nhỏ mặc áo khoác, đội mũ rồi quàng khăn, lại sửa soạn lại cặp sách bị lục lọi loạn xạ, khi nhìn thấy bức ảnh kia, tim hắn chợt đau nhói, Lưu Diệu Văn không có cách nào tưởng tượng được trước kia đứa nhỏ này yêu hắn có bao nhiêu nhỏ bé. Cả quá trình đó, Chu Chí Hâm đều yên lặng để mặc Lưu Diệu Văn tự làm, cậu thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong lòng có chút sợ hãi không yên, cậu sợ Lưu Diệu Văn sẽ ghét bỏ hành vi biến thái giống tư sinh của mình, Chu Chí Hâm suy nghĩ hết lần này đến lần khác rồi mới dè dặt mở miệng....
"Bức ảnh đó là do em cảm thấy đẹp nên mới.... Nếu anh không thích thì em sẽ cất..."
Lại nữa rồi, lại là dáng vẻ làm sai nên sợ bản thân bị bỏ rơi đây này. Hơn nửa khuôn mặt của Chu Chí Hâm được mũ và khăn quàng bao bọc, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đang nhìn vào Lưu Diệu Văn, trong mặt tràn ngập toàn là sợ hãi. Lưu Diệu Văn nhìn thấy Chu Chí Hâm như vậy, một cảm giác bất lực trào lên, hắn cẩn thận cất bức ảnh vào trong balo rồi kéo khoá lại.
"Không đâu, anh rất thích, sau này nếu em muốn xem thì có thể xem người thật, giờ mình đi thôi."
Buổi tối hôm đó, hai người đều không nói thêm gì nữa. Mấy ngày tiếp theo, tất cả đều toàn tâm toàn ý tập trung cho tập luyện. Kể từ buổi tối hôm đó đến nay, cả hai dường như chẳng có bước tiến triển nào. Vì thế, các anh trai của Nhị Đoàn đều đang tức giận bừng bừng khi thấy bé út nhà mình cứ ngồi một bên lướt điện thoại xem video, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ. Nhưng bé út bị nhắc nhở kia thì lại không nghĩ như vậy, dù sao thì bây giờ mèo nhỏ cũng đã cho phép hắn đưa cậu về ký túc xá sau mỗi buổi tập. Vừa nghĩ đến tối qua, dáng vẻ xấu hổ nũng nịu đến tai đỏ của mèo nhỏ, Lưu Diệu Văn lập tức sướng rơn cả người, những con chữ dưới ngòi bút cũng bất giác trở nên rồng bay phượng múa.
• Chu Chí Hâm thích hoa hướng dương.
• Chu Chí Hâm sợ độ cao.
"Hôm nay là cái gì đấy? Ui trùi ui? Canh gà????"
Khi Chu Chí Hâm nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong balo thì bị doạ cho giật mình, kết quả vừa mở ra xem lại phát hiện lúc nãy bị doạ hơi sớm, nhìn bát canh gà trước mắt, bên tai đã chẳng còn nghe thấy âm thanh cảm thán nào của nhóm em trai nữa, cậu cau mày, trong đầu toàn là hình ảnh bàn tay dán băng cá nhân của Lưu Diệu Văn lúc sáng nay, là bị thương lúc nấu canh sao?
"Đã uống canh gà chưa?"
"Rồi ạ."
"Ngon không?" [mắt ngôi sao]
Chu Chí Hâm nhìn icon trong khung chat, bất lực mỉm cười, người gì thế này. Không biết như thế là quá mức dễ thương rồi sao?
"Cũng ngon ạ, sư huynh tự tay nấu sao?"
"Đúng nha [ngạo kiều] ngon thì nhân lúc còn ấm mà uống hết đi, không được cho tên tiểu tử Tô Tân Hạo kia uống đâu đó! [tức giận]"
"Không phải chứ, liên quan gì đến em?"
Tô Tân Hạo đi ngang qua không cẩn thân liếc trúng cuộc trò chuyện của hai người, không hiểu kiểu gì. Chu Chí Hâm nhún nhún vai, bưng canh gà lên rồi uống từng ngụm nhỏ, hơi mặn.
"Lưu Diệu Văn! Anh không muốn làm chuột bạch nữa!"
"Trời ơi! Bếp của tôi! Lưu Diệu Văn! Đó là muối! Không phải đường!"
"Mã Gia Kỳ ~ em muốn ra ngoài ăn ~ em không muốn ăn mấy cái vật thể không xác định lại còn khó ăn này nữa đâu."
Mã Gia Kỳ nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, trán cũng nổi gân xanh cả rồi, rốt cuộc thì đến khi nào sư đệ mới đến nhận lại cái cục phá hoại này đây vậy?"
Buổi concert diễn ra theo đúng lịch trình, ai ai cũng cố gắng hết sức để phát huy những điểm mạnh của mình, các thiếu niên toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn, thoả sức tận hưởng sân khấu nhiệt huyết của mình. Lưu Diệu Văn nhìn cậu thiếu niên mặc áo trắng đang hát dưới ánh đèn, sờ vào trong túi áo, sau khi cảm nhận được sự tồn tại của một vật cứng nằm trong tay hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Điều chỉnh lại trạng thái, thay đổi lại biểu cảm, sói vương ở trên sân khấu đang tùy ý tiết ra hoocmon của mình.
Tiếng hò hét của fans dưới sân khấu nói cho họ biết rằng, công sức họ bỏ ra trong nửa tháng trời này không hề vô ích. Cùng với cái cúi đầu cảm ơn của các thiếu niên, pháo giấy màu vàng nhẹ rơi, buổi biểu diễn long trọng và vui hết mình đến đấy đã kết thúc. Vừa rời khỏi sân khấu, Mã Gia Kỳ cùng 5 đồng đội khác của mình đã nhân lúc hỗn loạn bắt cóc các sư đệ của Tam Đại rời đi, hay nói cách khác hay hơn thì là cùng nhau đi ăn một bữa liên hoan, nhưng căn bản là không cho bọn họ có cơ hội từ chối. Cho nên, khi Chu Chí Hâm thay trang phục biểu diễn xong bước ra, phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Lưu Diệu Văn tay ôm bó hoa hướng dương, đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
"Những người khác đâu?"
"Bọn họ đến nhà hàng trước rồi, anh đợi em rồi cùng đến."
"Thế à, vậy mình đi."
Chu Chí Hâm sửa soạn lại balo, nhìn Lưu Diệu Văn vẫn đang ngẩn người một cái, cảm thấy có chút buồn cười, đột nhiên muốn trêu hắn một tí, liền giả vờ không nhìn ra được dáng vẻ muốn nói gì đó của hắn, cậu đeo cặp sách lên chuẩn bị bước ra ngoài, Lưu Diệu Văn tỉnh táo lại thì càng gấp hơn, bước một bước bay đến cửa chặn Chu Chí Hâm lại. Hắn nhìn thời gian, sau đó hít một hơi thật sâu, mang bó hoa hương dương đưa đến trước mặt Chu Chí Hâm.
"Hâm Hâm, còn nửa tiếng nữa là sang năm mới rồi, cái này là quà năm mới anh tặng em."
Hoa hướng dương là loại hoa mà Chu Chí Hâm thích nhất, vì để có được bó hoa hướng dương trong tay đây, Lưu Diệu Văn đã phải chạy nửa vòng thành phố trong thời tiết mùa đông, đến tiệm hoa cuối cùng mới mua được một bó hoa trái mùa này. Chu Chí Hâm nhận lấy hoa, ánh mắt rơi xuống bó hoa nở rộ rực rỡ, bình tĩnh chờ đợi câu tiếp theo của Lưu Diệu Văn.
"Hâm Hâm à, anh...."
Lưu Diệu Văn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một cặp nhẫn tình nhân được đặt làm, mặt trong chiếc nhân có khắc hai chữ wz, tay Lưu Diệu Văn mở hộp có hơi run, hắn cẩn thận nhìn Chu Chí Hâm, khuôn mặt được trang điểm tinh tế khiến cho cậu giống như một vị thần lạc giữa nhân gian, vẻ mặt kinh ngạc của cậu lúc này khiến cho cảm giác lạnh lùng trên người dần tiêu tan.
"Báng bổ*."
*Báng bổ [亵渎神明]: không tôn trọng hoặc không kính trọng thần linh, có thể coi là xúc phạm, vu khống và khinh thường thần linh.
Lưu Diệu Văn bị ý nghĩ thoáng qua trong lòng mình làm cho sợ hãi, nhưng lập tức lại cảm thấy được đây là thực tế, là hắn kéo vị thần cao cao tại thượng này xuống khỏi ban thờ, rơi vào nhân gian, nếm trải mọi khổ ải đắng cay của nhân gian, hắn cố gắng ổn định tâm trạng, kiềm chế lại bàn tay đang run rẩy của mình.
"Trong thời gian này, anh đã học theo dáng vẻ của em tập làm mấy món ăn, mặc dù nó không ngon như em làm, học theo em viết hết những thứ em thích vào một cuốn sổ, tuy không được chi tiết giống như em, học cách chăm sóc em tuy vẫn rất vụng về, có lẽ em không cảm nhận được, học cách chuẩn bị đồ ăn ngon và hoa quả mà em thích cho em... Anh muốn nói rằng, cảm ơn em đã dùng thời gian hai năm đến dạy dỗ tên ngốc Lưu Diệu Văn này biết được thế nào là yêu một người, em có đồng ý dùng phần đời còn lại để kiểm tra thành quả dạy học của mình không?"
Những lời này là kết quả mà Lưu Diệu Văn đã cân nhắc trong nhiều đêm, hắn cũng từng nghĩ viết một bản thảo và đã cũng viết rất nhiều. Nhưng lại phát hiện ra những lời nên nói thì đều là nói gần hết trong đêm hôm đó rồi, Đinh Trình Hâm cũng từng nói với hắn, lời nói dù có hoa mỹ đến đâu thì cũng không bằng dùng hành động để chứng minh. Lưu Diệu Văn nhắm mắt cúi đầu xuống, căng thẳng chờ đợi kết quả phán xét cuối cùng, ngón tay nắm chặt hộp nhẫn đến trắng bệch.
Lưu Diệu Văn đợi rất lâu cũng không nghe thấy chút động tĩnh nào, giơ cổ tay đã hơi mỏi lên nhưng không dám thả xuống, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Chu Chí Hâm.
"Văn ca, anh có thể đeo lên giúp em không?"
"Bịch."
Là âm thanh trái tim lỡ nhịp của Lưu Diệu Văn, hắn luống cuống đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cả hai.
"Bùm."
Là âm thanh pháo hoa lúc giao thừa.
Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm hôn nhau từ năm 2026 đến năm 2027.
Năm 2032, Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm lĩnh giấy chứng nhân kết hôn tại Hà Lan, đồng thời chính thức công bố cả hai đã kết hôn.
Năm 2033, bởi vì anti fan và dư luận không tốt đối với Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn rời khỏi giới giải trí, cả hai tuyên bố giải nghệ.
Năm 2034, Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm định cư tại Hà Lan và mở một quán cà phê.
Năm 2035, hai người nhận nuôi một đứa trẻ, đặt tên là Lưu Y Hâm*
*Hán tự: 刘依鑫
Hán Việt: Lưu Y Hâm
Ý nghĩa: 刘耀文依恋朱志鑫
Dịch nghĩa: Lưu Diệu Văn lưu luyến không dứt Chu Chí Hâm.
_Hoàn chính văn_
03/03/2022
Gần đây các em trai phát hiện balo của Chu Chí Hâm giống như một chiếc túi thần kỳ, ngày nào cũng có đồ ăn ngon, ngoại trừ hai chiếc kẹo mút ngày nào cũng phải có ra, thì có khi là thịt khô, có khi là một hộp trái cây tươi đã gọt vỏ cắt thành miếng, có khi là mấy túi bánh quy, mỗi túi đều là những loại mà Chu Chí Hâm thích. Chu Chí Hâm mím chặt môi ngồi trên số pha nhìn túi đồ ăn trong tay mình, thất thần lướt điện thoại, cậu không thể chắc chắn rằng Lưu Diệu Văn là có hứng thú nhất thời, hay là hắn thực sự đã có chút cảm giác yêu mình. Thật sự là yêu mình ư? Chu Chí Hâm lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi dòng suy nghĩ ảo tưởng này.
"Nghĩ gì đấy?"
Tô Tân Hạo ngồi xuống bên cạnh Chu Chí Hâm, lấy đồ ăn vặt trong tay cậu lên ăn một cách rất chi là tự nhiên.
"Đồ ăn mấy hôm nay đều là Lưu Diệu Văn đưa tới."
Là một câu trần thuật, không phải câu hỏi.
"Có lẽ vậy."
"Anh thấy sao?"
"Anh không biết, anh cảm thấy hơi sợ."
"Nghe theo con tim đi, bọn em không muốn anh lại phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa."
"Ừm, để xem đã, anh không muốn nhanh như vậy đã tha thứ cho anh ấy."
"Hahaha, thì ra Chu Chí Hâm cũng có lúc nói xấu Lưu Diệu Văn như này nha."
"Ăn đồ của em đi này!"
Chu Chí Hâm tàn nhẫn nhét hết miếng bánh quy vào mồm Tô Tân Hạo, Lưu Diệu Văn vừa vào cửa đã thấy Chu Chí Hâm đem bánh quy mà mình tặng đút cho Tô Tân Hạo ăn, sắc mặt ngay lập tức trở nên đen tối.
"Úi chu choa mạ ơi, mùi giấm nồng nặc quá, cậu có ngửi thấy không thế Mã Gia Kỳ?"
"Thôi mà, đừng có chọc Diệu Văn nữa, mau mau đi chuẩn bị luyện tập đi, còn mỗi một tuần nữa thôi đấy."
Không thể không thừa nhận rằng, đám trẻ này bình thường thì vui vẻ hoạt bát, nhưng một khi đã vào khuôn khổ rèn luyện thì đều phải thán phục vì sự nghiêm túc của chúng nó, cất đi nụ cười trên môi, thay vào đó là từng đứa từng đứa đều nghiêm túc nhìn mình trong gương. Trong phòng tập chỉ có tiếng nhạc xập xình và tiếng gót giày chạm vào sàn nhà, quần áo trên người sớm đã bị mồ hôi thấm ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
"Được rồi, hôm nay tập đến đây thôi, mau chóng về nhà tắm rửa thay quần áo, đừng để ngấm nước rồi bị cảm đấy."
"Bọn em biết rồi, thưa cô."
"Chu Chí Hâm, anh còn chưa về?"
"Anh tập phần solo của mình thêm một lúc nữa, mấy đứa cứ về trước đi, lát nữa anh nhờ Vương ca đến đón cũng được."
"Dạ, vậy anh nhớ chú ý an toàn đấy nhá."
"Ừ, mấy đứa mau về tắm rồi nghỉ ngơi đi."
Sau khi các thành viên khác đều đã về hết, Chu Chí Hâm uống mấy hớp nước, nói chuyện với Vương ca một lúc, bóc một viên kẹo bỏ vào miệng rồi lại bắt đầu tập trung luyện tập, tiếng nhạc ầm vang bên tai, khi Chu Chí Hâm tập nhảy một mình thì rất thích mở loa hết cỡ, để nghe cho rõ nhịp điệu.
"Chà, còn có người vẫn đang luyện tập sao?"
"Là tiểu Chu đoá, hình như chỉ có một mình thôi, Lưu Văn ở lại, những người khác - giải tán!"
Lưu Diệu Văn còn chưa kịp làm gì thì các anh trai đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Hắn đứng dựa vào khung cửa nghiêm túc nhìn thiếu niên đang miệt mài tập luyện ở bên trong, có fan từng nói, Chu Chí Hâm khi biểu diễn trên sân khấu rất giống một vị thần đi lạc giữa nhân gian, luôn dùng ánh mắt thương xót để nhìn chúng sinh. Lời nói này quả thật không hề sai, Chu Chí Hâm ở dưới ánh đèn, cho dù là không có trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, nhưng vẫn khiến cho người khác nhìn không rời mắt, và lúc này, cậu đang dùng ánh mắt đó để nhìn bản thân ở trong gương, mồ hôi làm ướt tóc mái của thiếu niên, cậu thiếu niên cau chặt mày vì mãi không thực hiện được động tác ở đoạn này.
"Em có thể thử dùng lực ở eo, không thể sử dụng tất cả lực ở chân được."
Lưu Diệu Văn nhìn dáng vẻ cau chặt mày của Chu Chí Hâm khi thực hiện mãi không được động tác, nhịn không được mà đi lên trước hướng dẫn cho cậu, Chu Chí Hâm đang chìm đắm trong vũ đạo lập tức bị doạ cho giật mình, thấy Lưu Diệu Văn đang nghiêm túc thị phạm động tác cho cậu xem, miệng mở ra muốn nói gì đó nhưng sau đó lại lựa chọn im lặng.
"Đã hiểu chưa? Em thử lại đi, như này sẽ ổn hơn nhiều đấy."
"Dạ."
Chu Chí Hâm dựa theo hướng dẫn của Lưu Diệu Văn thực hiện lại một lần nữa, quả nhiên là đã ổn hơn trước rất nhiều, lông mày cũng từ từ giãn ra.
"Cũng không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi sớm."
"Em tập thêm lần nữa, sư huynh cứ về trước đi."
"Không được, cơ thể em ăn uống khó tiêu, hơn nữa...."
Lưu Diệu còn chưa nói xong thì đã bị tiếng thì thầm ở bên ngoài cắt đứt.
"Này, phía trước có một phòng còn bật đèn kìa, bên trong chắc chắn có người."
"Lưu Diệu Văn cảnh giác thấy không đúng, bây giờ đã muộn lắm rồi, nhân viện cũng đã về hết rồi, giờ này ngoài tư sinh ra thì còn có ai có thể đến đây được chứ, trước kia còn có cả tư sinh lén xông vào phòng tập cơ mà. Trải qua nhiều năm kinh nghiệm đã làm cho hành động của Lưu Diệu Văn luôn chạy trước suy nghĩ, hắn lập tức bắt lấy cổ tay của Chu Chí Hâm, tay kia cầm lấy điện thoại của cậu, trốn ra sau một chiếc sô pha nhỏ bên cạnh. Chu Chí Hâm đang muốn giãy dụa thì nghe được tiếng ồn ào ở cửa.
"Ơ, không có người? Sao đèn vẫn bật thế này?"
"Kia kìa, chỗ đó có balo, mở ra xem xem là của ai."
Là balo của Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm căng thẳng đến nỗi nắm chặt tay của người bên cạnh, Lưu Diệu Văn cảm nhận được lực tay của cậu, liền dùng bàn tay kia vỗ nhẹ lên, cho Chu Chí Hâm một ánh mắt an ủi, sau đó lấy điện thoại của Chu Chí Hâm gửi tin nhắn cho Vương ca. Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn thuần thục nhập ngày sinh của hắn để mở khoá, vành tai bỗng chốc đỏ lên, sau khi Lưu Diệu Văn gửi tin nhắn đi, lại tiếp tục ở trước mặt Chu Chí Hâm tắt điện thoại rồi mở khoá lần nữa. Nhìn đôi tai của bạn nhỏ đỏ đến sắp chảy máu khiến cho tâm trạng của hắn sung sướng thôi rồi, còn Chu Chí Hâm thì nhẫn tâm lườm hắn một cái, rồi sau đó nhắm mắt lại vừa để nghỉ ngơi, vừa để nghe ngóng động tĩnh ở bên kia. Lưu Diệu Văn cẩn thận nhớ lại biểu cảm xù lông vừa nãy của bạn nhỏ, trong lòng rạo rực rằng lúc nó nên chụp lại mới phải, nhưng lại bất lực không dám làm gì vì sợ phát ra tiếng động để cho bên ngoài phát hiện được, hắn chỉ có thể nhìn ngắm kỹ cậu bé đang nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt.
"Này! Là balo của Văn ca! Bên trong có bức ảnh cậu ấy nằm ngủ trên bàn nè!"
Chu Chí Hâm nghe thấy câu này thì lập tức trợn tròn mắt, thôi xong rồi, là bức ảnh cậu lén lút nhân lúc Lưu Diệu Văn ngủ quên mà chụp lại, cảm thấy rất đẹp nên đã in ra, cậu sợ sau khi chia tay rồi không thể nhìn thấy dáng vẻ như thế của hắn nữa nên đã luôn mang theo bên người. Lòng bàn tay của Chu Chí Hâm lúc này đã căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, hàm răng cắn chặt vào môi dưới của mình, đột nhiên có một đôi môi ấm áp bao phủ lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên môi và răng của mình, sau đó di chuyển đến nơi bị cậu cắn đến bật máu, rồi nhẹ nhàng lượn vòng ra hiệu cho chủ nhân của nó hé răng ra, Chu Chí Hâm bị cái đột ngột này doạ cho hô hấp đình trệ, trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to trước mặt mình, muốn đẩy hắn ra nhưng lại sợ động tác quá lớn, hai tay chỉ có thể nhẹ nhàng đặt vào không gian giữa cả hai, ngược lại còn có loại cảm giác vừa muốn từ chối vừa muốn chào đón. Lưu Diệu Văn từ tốn che lại tầm nhìn của bé con, cảm nhận được cơ thể bị doạ cho cứng đờ trong ngực mình, tay khác xoa nhẹ sau gáy của cậu, cố gắng giúp cậu thả lỏng. Thấy hàm răng đã tách khỏi môi dưới, hắn mới kết thúc nụ hôn không hẳn là hôn này.
Chu Chí Hâm thở phào một hơi, đôi mắt đỏ hoe nhìn con người lần nào cũng dễ dàng phá vỡ phòng ngự của mình, Lưu Diệu Văn nhất thời hoảng loạn khi nhìn thấy đôi mắt dần dần trở nên ầng ậng nước của Chu Chí Hâm. Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Ai ở bên trong?! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài dần dần đi xa, Chu Chí Hâm vội vàng đẩy Lưu Diệu Văn ra rồi đứng dậy, qua loa lau nước mắt muốn rời đi, Lưu Diệu Văn lập tức đứng dậy ôm lấy Chu Chí Hâm từ phía sau.
"Hâm Hâm, đừng đi!"
"Su huynh, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Trêu đùa em như vậy anh vui lắm sao?"
"Anh không trêu đùa em! Anh biết những việc làm trước đây của anh thật sự rất khốn nạn, anh cũng không cầu xin em ngay lập tức tha thư cho anh, anh...anh....anh chỉ muốn theo đuổi lại em, Hâm Hâm à em có quyền từ chối mà, lần này đổi lại để anh dựa gần vào em, em quay lại nhìn anh có được không?"
Nghe thấy Lưu Diệu Văn nói năng lộn xộn, Chu Chí Hâm ngửa đầu cố gắng để nước mắt không chảy xuống, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng quay người Chu Chí Hâm lại, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt cậu.
"Xin lỗi em, anh biết bây giờ anh nói gì cũng vô dụng, Trương ca nói rằng anh như vậy là không công bằng với em. Em hỏi anh nếu lúc đó anh không mở rương mật mã ra thì anh có tìm em không, anh đã nghĩ rất kỹ rồi, anh sẽ đi tìm em. Bởi vì em đã bước vào thế giới của anh từ lâu, Chu Chí Hâm từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của Lưu Diệu Văn, chỉ có Lưu Diệu Văn là một thằng ngốc! Thời gian này không có em, thế giới của anh đều là một màu đen tối, anh làm gì cũng nhớ đến em, khi thấy em càng ngày càng gầy không biết chăm sóc mình thì anh sẽ tức giận, khi biết bệnh hạ đường huyết của em tái phát anh cũng sẽ lo lắng, khi biết em không thích ăn trứng gà sẽ áy náy, khi thấy em cứ trốn tránh anh sẽ đau lòng, đương nhiên anh biết, những điều này chỉ là già mồm bao biện của anh không là gì so với những uất ức mà em đã chịu đựng. Trước kia Tống Á Hiên từng nói, tình cảm muộn màng của anh rẻ mạt hơn cây cỏ, cái này anh biết, nhưng Chu Chu à, em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi lại em..."
Lưu Diệu Văn càng nói càng đuối sức, Chu Chí Hâm cúi đầu nức nở, hai vai trở nên run rẩy, hai tay Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng xoa đầu Chu Chí Hâm, cậu hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, qua một lúc mới tìm được giọng nói của mình.
"Nhưng mà, chỉ cần anh có yêu cầu gì thì em đều sẽ đáp ứng.... Em không muốn đáp ứng anh dễ dàng như vậy...."
"Không sao, anh có thể đợi em, em đã đợi anh nhiều năm vậy rồi, chẳng lẽ bây giờ anh chỉ đợi em một thời gian ngắn lại không làm được."
"Lỡ như em mãi mãi không trả lời thì sao?"
"Anh có thể đợi cả đời."
"Lỡ như em yêu người khác thì sao?"
"Sẽ không, Trương ca nói rồi, cân tiểu ly của em đã nghiêng về phía anh từ lâu rồi."
Chu Chí Hâm muốn phản bác lại gì đó, nhưng phát hiện ra đây là sự thật không thể chối cãi, chỉ cần Lưu Diệu Văn hơi xuống nước là cậu ngay lập tức sẽ tha thứ cho hắn. Chu Chí Hâm bất lực mím môi, trong lòng thầm mắng bản thân chẳng ra gì.
Lưu Diệu Văn thấy Chu Chí Hâm cứ mãi cúi đầu không trả lời, thở dài, dịu dàng ôm lấy mèo con vào lòng, vỗ về xoa nhẹ gáy của đứa nhỏ.
"Cho dù em không trả lời anh, vậy cũng là do anh đáng đời, tự chuốc khổ vào người thì cũng chẳng có tư cách để than vãn hay kêu khổ...."
"Em mệt rồi, sư huynh, em muốn về."
Chu Chí Hâm chen ngang lời nói của Lưu Diệu Văn, vốn đã luyện tập đến quá mệt, thêm với tâm trạng vừa nãy quá xúc động, bây giờ cậu cảm thấy đầu óc hỗn độn, không biết nên trả lời như thế nào, hiện tại cậu nghĩ cách tốt nhất chính là chạy trốn.
Lưu Diệu Văn biết cậu đang trốn tránh hắn, nhưng cũng không cảm thấy nản lòng, tối nay có thể có cơ hội nói nhiều như vậy khiến cho hắn cảm thấy đã rất hài lòng rồi, phải chầm chậm từng bước một.
"Ừm, anh đưa em về ký túc xá."
Lưu Diệu Văn giúp bạn nhỏ mặc áo khoác, đội mũ rồi quàng khăn, lại sửa soạn lại cặp sách bị lục lọi loạn xạ, khi nhìn thấy bức ảnh kia, tim hắn chợt đau nhói, Lưu Diệu Văn không có cách nào tưởng tượng được trước kia đứa nhỏ này yêu hắn có bao nhiêu nhỏ bé. Cả quá trình đó, Chu Chí Hâm đều yên lặng để mặc Lưu Diệu Văn tự làm, cậu thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trong lòng có chút sợ hãi không yên, cậu sợ Lưu Diệu Văn sẽ ghét bỏ hành vi biến thái giống tư sinh của mình, Chu Chí Hâm suy nghĩ hết lần này đến lần khác rồi mới dè dặt mở miệng....
"Bức ảnh đó là do em cảm thấy đẹp nên mới.... Nếu anh không thích thì em sẽ cất..."
Lại nữa rồi, lại là dáng vẻ làm sai nên sợ bản thân bị bỏ rơi đây này. Hơn nửa khuôn mặt của Chu Chí Hâm được mũ và khăn quàng bao bọc, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đang nhìn vào Lưu Diệu Văn, trong mặt tràn ngập toàn là sợ hãi. Lưu Diệu Văn nhìn thấy Chu Chí Hâm như vậy, một cảm giác bất lực trào lên, hắn cẩn thận cất bức ảnh vào trong balo rồi kéo khoá lại.
"Không đâu, anh rất thích, sau này nếu em muốn xem thì có thể xem người thật, giờ mình đi thôi."
Buổi tối hôm đó, hai người đều không nói thêm gì nữa. Mấy ngày tiếp theo, tất cả đều toàn tâm toàn ý tập trung cho tập luyện. Kể từ buổi tối hôm đó đến nay, cả hai dường như chẳng có bước tiến triển nào. Vì thế, các anh trai của Nhị Đoàn đều đang tức giận bừng bừng khi thấy bé út nhà mình cứ ngồi một bên lướt điện thoại xem video, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ. Nhưng bé út bị nhắc nhở kia thì lại không nghĩ như vậy, dù sao thì bây giờ mèo nhỏ cũng đã cho phép hắn đưa cậu về ký túc xá sau mỗi buổi tập. Vừa nghĩ đến tối qua, dáng vẻ xấu hổ nũng nịu đến tai đỏ của mèo nhỏ, Lưu Diệu Văn lập tức sướng rơn cả người, những con chữ dưới ngòi bút cũng bất giác trở nên rồng bay phượng múa.
• Chu Chí Hâm thích hoa hướng dương.
• Chu Chí Hâm sợ độ cao.
"Hôm nay là cái gì đấy? Ui trùi ui? Canh gà????"
Khi Chu Chí Hâm nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong balo thì bị doạ cho giật mình, kết quả vừa mở ra xem lại phát hiện lúc nãy bị doạ hơi sớm, nhìn bát canh gà trước mắt, bên tai đã chẳng còn nghe thấy âm thanh cảm thán nào của nhóm em trai nữa, cậu cau mày, trong đầu toàn là hình ảnh bàn tay dán băng cá nhân của Lưu Diệu Văn lúc sáng nay, là bị thương lúc nấu canh sao?
"Đã uống canh gà chưa?"
"Rồi ạ."
"Ngon không?" [mắt ngôi sao]
Chu Chí Hâm nhìn icon trong khung chat, bất lực mỉm cười, người gì thế này. Không biết như thế là quá mức dễ thương rồi sao?
"Cũng ngon ạ, sư huynh tự tay nấu sao?"
"Đúng nha [ngạo kiều] ngon thì nhân lúc còn ấm mà uống hết đi, không được cho tên tiểu tử Tô Tân Hạo kia uống đâu đó! [tức giận]"
"Không phải chứ, liên quan gì đến em?"
Tô Tân Hạo đi ngang qua không cẩn thân liếc trúng cuộc trò chuyện của hai người, không hiểu kiểu gì. Chu Chí Hâm nhún nhún vai, bưng canh gà lên rồi uống từng ngụm nhỏ, hơi mặn.
"Lưu Diệu Văn! Anh không muốn làm chuột bạch nữa!"
"Trời ơi! Bếp của tôi! Lưu Diệu Văn! Đó là muối! Không phải đường!"
"Mã Gia Kỳ ~ em muốn ra ngoài ăn ~ em không muốn ăn mấy cái vật thể không xác định lại còn khó ăn này nữa đâu."
Mã Gia Kỳ nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, trán cũng nổi gân xanh cả rồi, rốt cuộc thì đến khi nào sư đệ mới đến nhận lại cái cục phá hoại này đây vậy?"
Buổi concert diễn ra theo đúng lịch trình, ai ai cũng cố gắng hết sức để phát huy những điểm mạnh của mình, các thiếu niên toả sáng rực rỡ dưới ánh đèn, thoả sức tận hưởng sân khấu nhiệt huyết của mình. Lưu Diệu Văn nhìn cậu thiếu niên mặc áo trắng đang hát dưới ánh đèn, sờ vào trong túi áo, sau khi cảm nhận được sự tồn tại của một vật cứng nằm trong tay hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Điều chỉnh lại trạng thái, thay đổi lại biểu cảm, sói vương ở trên sân khấu đang tùy ý tiết ra hoocmon của mình.
Tiếng hò hét của fans dưới sân khấu nói cho họ biết rằng, công sức họ bỏ ra trong nửa tháng trời này không hề vô ích. Cùng với cái cúi đầu cảm ơn của các thiếu niên, pháo giấy màu vàng nhẹ rơi, buổi biểu diễn long trọng và vui hết mình đến đấy đã kết thúc. Vừa rời khỏi sân khấu, Mã Gia Kỳ cùng 5 đồng đội khác của mình đã nhân lúc hỗn loạn bắt cóc các sư đệ của Tam Đại rời đi, hay nói cách khác hay hơn thì là cùng nhau đi ăn một bữa liên hoan, nhưng căn bản là không cho bọn họ có cơ hội từ chối. Cho nên, khi Chu Chí Hâm thay trang phục biểu diễn xong bước ra, phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Lưu Diệu Văn tay ôm bó hoa hướng dương, đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
"Những người khác đâu?"
"Bọn họ đến nhà hàng trước rồi, anh đợi em rồi cùng đến."
"Thế à, vậy mình đi."
Chu Chí Hâm sửa soạn lại balo, nhìn Lưu Diệu Văn vẫn đang ngẩn người một cái, cảm thấy có chút buồn cười, đột nhiên muốn trêu hắn một tí, liền giả vờ không nhìn ra được dáng vẻ muốn nói gì đó của hắn, cậu đeo cặp sách lên chuẩn bị bước ra ngoài, Lưu Diệu Văn tỉnh táo lại thì càng gấp hơn, bước một bước bay đến cửa chặn Chu Chí Hâm lại. Hắn nhìn thời gian, sau đó hít một hơi thật sâu, mang bó hoa hương dương đưa đến trước mặt Chu Chí Hâm.
"Hâm Hâm, còn nửa tiếng nữa là sang năm mới rồi, cái này là quà năm mới anh tặng em."
Hoa hướng dương là loại hoa mà Chu Chí Hâm thích nhất, vì để có được bó hoa hướng dương trong tay đây, Lưu Diệu Văn đã phải chạy nửa vòng thành phố trong thời tiết mùa đông, đến tiệm hoa cuối cùng mới mua được một bó hoa trái mùa này. Chu Chí Hâm nhận lấy hoa, ánh mắt rơi xuống bó hoa nở rộ rực rỡ, bình tĩnh chờ đợi câu tiếp theo của Lưu Diệu Văn.
"Hâm Hâm à, anh...."
Lưu Diệu Văn lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một cặp nhẫn tình nhân được đặt làm, mặt trong chiếc nhân có khắc hai chữ wz, tay Lưu Diệu Văn mở hộp có hơi run, hắn cẩn thận nhìn Chu Chí Hâm, khuôn mặt được trang điểm tinh tế khiến cho cậu giống như một vị thần lạc giữa nhân gian, vẻ mặt kinh ngạc của cậu lúc này khiến cho cảm giác lạnh lùng trên người dần tiêu tan.
"Báng bổ*."
*Báng bổ [亵渎神明]: không tôn trọng hoặc không kính trọng thần linh, có thể coi là xúc phạm, vu khống và khinh thường thần linh.
Lưu Diệu Văn bị ý nghĩ thoáng qua trong lòng mình làm cho sợ hãi, nhưng lập tức lại cảm thấy được đây là thực tế, là hắn kéo vị thần cao cao tại thượng này xuống khỏi ban thờ, rơi vào nhân gian, nếm trải mọi khổ ải đắng cay của nhân gian, hắn cố gắng ổn định tâm trạng, kiềm chế lại bàn tay đang run rẩy của mình.
"Trong thời gian này, anh đã học theo dáng vẻ của em tập làm mấy món ăn, mặc dù nó không ngon như em làm, học theo em viết hết những thứ em thích vào một cuốn sổ, tuy không được chi tiết giống như em, học cách chăm sóc em tuy vẫn rất vụng về, có lẽ em không cảm nhận được, học cách chuẩn bị đồ ăn ngon và hoa quả mà em thích cho em... Anh muốn nói rằng, cảm ơn em đã dùng thời gian hai năm đến dạy dỗ tên ngốc Lưu Diệu Văn này biết được thế nào là yêu một người, em có đồng ý dùng phần đời còn lại để kiểm tra thành quả dạy học của mình không?"
Những lời này là kết quả mà Lưu Diệu Văn đã cân nhắc trong nhiều đêm, hắn cũng từng nghĩ viết một bản thảo và đã cũng viết rất nhiều. Nhưng lại phát hiện ra những lời nên nói thì đều là nói gần hết trong đêm hôm đó rồi, Đinh Trình Hâm cũng từng nói với hắn, lời nói dù có hoa mỹ đến đâu thì cũng không bằng dùng hành động để chứng minh. Lưu Diệu Văn nhắm mắt cúi đầu xuống, căng thẳng chờ đợi kết quả phán xét cuối cùng, ngón tay nắm chặt hộp nhẫn đến trắng bệch.
Lưu Diệu Văn đợi rất lâu cũng không nghe thấy chút động tĩnh nào, giơ cổ tay đã hơi mỏi lên nhưng không dám thả xuống, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Chu Chí Hâm.
"Văn ca, anh có thể đeo lên giúp em không?"
"Bịch."
Là âm thanh trái tim lỡ nhịp của Lưu Diệu Văn, hắn luống cuống đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cả hai.
"Bùm."
Là âm thanh pháo hoa lúc giao thừa.
Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm hôn nhau từ năm 2026 đến năm 2027.
Năm 2032, Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm lĩnh giấy chứng nhân kết hôn tại Hà Lan, đồng thời chính thức công bố cả hai đã kết hôn.
Năm 2033, bởi vì anti fan và dư luận không tốt đối với Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn rời khỏi giới giải trí, cả hai tuyên bố giải nghệ.
Năm 2034, Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm định cư tại Hà Lan và mở một quán cà phê.
Năm 2035, hai người nhận nuôi một đứa trẻ, đặt tên là Lưu Y Hâm*
*Hán tự: 刘依鑫
Hán Việt: Lưu Y Hâm
Ý nghĩa: 刘耀文依恋朱志鑫
Dịch nghĩa: Lưu Diệu Văn lưu luyến không dứt Chu Chí Hâm.
_Hoàn chính văn_
03/03/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất