Chương 8
Tỉnh Phi từ trên cầu thang, nhìn Cung Phàm ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Cung phụ không có nhà, Cung mẫu từ trong phòng bếp đi ra. Tỉnh Phi đi qua giúp bà bưng tô canh ra bàn.
“Hấp Sauna(*) sao?” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi. Ngữ khí là chút có trêu tức. Tỉnh Phi không hiểu anh có ý tứ gì, ngốc ngốc nhìn Cung Phàm, Cung Phàm không nói lời nào, cầm đũa lên ăn cơm. Cung mẫu nhìn chằm chằm Tỉnh Phi, Tỉnh Phi mặt đỏ bừng bừng. Cung mẫu thân thủ sờ soạng trên mặt cậu một chút,“Thật có chút giống nha.”
(*Sauna: là một hình thức tắm hơi hay xông hơi khô, trong mấy phim truyền hình Nhật Bản hoặc Hàn Quốc các nàng hay thấy các gia đình hay dẫn nhau đi tắm hơi, sau đó ngồi xông hơi trong một căn phòng xung quanh làm bằng gỗ đó, nhiệt độ trong phòng xông hơi này khoảng 80-120 độ C được điều chỉnh thích hợp với người tắm hơi trong phòng)
Tỉnh Phi cuối cùng cũng minh bạch, sờ soạng mặt mình một phen, nóng nóng, có thể là do vừa mới dùng gối đầu của mình đập đập gối đầu của Cung Phàm, khí huyết liền dâng lên. Tỉnh Phi dẩu môi.
Cung mẫu nhìn Tỉnh Phi đang chu môi, trừng mắt liếc nhìn Cung Phàm, Cung Phàm vẫn là không nói gì, cúi đầu ăn cơm. Tỉnh Phi ngồi ở đối diện anh, cậu buổi chiều ba giờ đã qua, bụng không đói cho lắm. Cung Phàm lại ăn được rất nhiều, món ăn mặn trước mặt toàn bộ đều bị càn quét.
Tỉnh Phi còn đang chậm rì rì ngồi ở đó ăn, Cung Phàm cuối cùng cũng chịu từ bát ngẩng đầu lên, nhìn quai hàm Tỉnh Phi đang phồng to,“Ngày mai, ca dẫn em đi mua máy tính.”
Trong phòng anh tuy rằng có notebook, nhưng cũng đã vài năm rồi, cấu hình chắc chắn không đẹp bằng đồ mới bây giờ, thanh niên trẻ tuổi như Tỉnh Phi đều rất thích máy tính, hơn nữa Tỉnh Phi cũng là một cậu bé thích học tập, tuy rằng không biết nhiều kiến thức, nhưng có thể phân rõ sai trái, mua máy tính cho cậu cũng là một lựa chọn không tồi.
“A?” Tỉnh Phi từ trong bát ngẩng đầu lên nhìn Cung Phàm. Cung Phàm lại không để ý đến cậu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Buổi sáng ngày hôm sau, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi hai người gọi taxi đi ra quán thiết bị điện tử. Nguyên nhân chính là cửa sau của xe Land Rover ngày hôm qua đã bị Cung Phàm đạp cho một cước liền lõm xuống thành một cái hố rồi, hôm nay gọi người kéo đi tu sửa. Đi đến tiệm chuyên bán các loại máy tính, tốc độ của hai người rất nhanh, Cung Phàm cũng giống đại bộ phận cánh đàn ông, không thích đi dạo phố, cũng may Tỉnh Phi cũng không phải người dong dài, để Tỉnh Phi tự chọn kiểu dáng, sau đó Cung Phàm liền đến trước quầy nhân viên trả tiền. Tỉnh Phi đứng chờ ở một chỗ.
Cung Phàm cầm hóa đơn trở về, liền nhìn đến một thanh niên cao to đang cùng Tỉnh Phi giảng giải, Tỉnh Phi ngốc ngốc nhìn người kia, biểu tình trên mặt có phần tỉnh tỉnh mê mê. Cái hiểu cái không. Thanh niên liền hiểu ngay Tỉnh Phi là một “tiểu bạch” về máy tính, đành đem một ít nguyên lý đơn giản giảng giải cho cậu nghe, sau đó liền cài đặt phần mềm hệ thống cho cậu.
Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm trở về, cảm giác như nhìn đến vị cứu tinh.Thanh niên cao to kia thực tổn thương sờ sờ mũi. Sau khi hệ thống cài đặt xong, Cung Phàm mang theo máy tính dẫn cậu đi đến khu đồ ăn vặt lân cận. Tỉnh Phi đi theo phía sau Cung Phàm, hết sức thích thú nhìn hộp đựng máy tính, máy tính là cậu tự chọn, màu trắng, kiểu dáng rất phóng khoáng. Giá có hơi cao, khi mua có chút ngượng ngùng, thế nhưng vẫn thuận theo ý Cung Phàm.
Cung Phàm không thích tốn thời gian, mang theo Tỉnh Phi chui vào một quán thịt nướng đang hết sức đông khách, dẫn Tỉnh Phi lên lầu hai.
“Ngồi ở chỗ này, ca đi gọi thịt nướng.” Cung Phàm đem hộp máy tính đặt ở bên cạnh Tỉnh Phi, thời điểm Cung Phàm trở về, trong tay bưng hai đĩa thịt nướng, một đĩa là chân gà nướng, đĩa còn lại là thịt dê nướng xuyên que.
Tỉnh Phi ngửi thấy hương vị, đúng là vô cùng vui sướng mở rộng bụng để ăn, Cung Phàm lại kêu phục vụ viên đưa tới một chai nước trái cây. Tỉnh Phi cầm trong tay hai cái chân gà, ánh mắt đỏ rực nhìn Cung Phàm, nước mắt tại hốc mắt đảo quanh.
“Ca, cay quá!” Tỉnh Phi hít hít mũi, lại hấp khí để thở, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, ăn xong lại cầm lấy thịt dê xuyên que tiếp tục ăn. Cung Phàm rót cho cậu một ly nước trái cây. Tỉnh Phi ánh mắt ướt áp nhìn anh, Cung Phàm cầm lấy nước trái cây uy cậu uống.
Cung Phàm lấy giấy ăn bên cạnh, để trước mặt Tỉnh Phi, phục vụ viên một bàn tay bưng một đĩa thịt dê, một bàn tay ôm gấu bông,“Tiên sinh, đây là bà chủ yêu cầu chúng tôi mang ra.” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm lại rót cho cậu một ly nước trái cây “Kệ họ, ăn tiếp đi.”
Tỉnh Phi tiếp nhận đĩa thịt nướng, phục vụ viên ôm con gấu bông cao bằng một hài tử năm sáu tuổi, đứng bên cạnh hết sức khó xử.
Cung Phàm nhìn phục vụ viên, lại nhìn nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi miệng vì ăn cay quá mà có chút sưng, từ mặt đến cổ đều đỏ rực.“Hài tử lớn như vậy không thích chơi cái này.”
Phục vụ viên vẫn không đi, nghĩ đến bà chủ vẻ mặt si ngốc hạ xuống tử lệnh, đầu liền muốn to ra gấp đôi! Manh(**) liền manh đi, manh vụng trộm không phải là tốt sao!!!! Còn muốn tặng gấu bông làm cái quái gì chứ!
(**manh = moe: có nghĩa là dễ thương, đáng yêu, trong câu trên nghĩa là bà chủ cảm thấy Phi Nhi nhà mình rất dễ thương nên không kiềm chế nổi mà tặng bé gấu bông =))) còn “tử lệnh” nghĩa là mệnh lệnh dù chết cũng phải làm cho được)
Tỉnh Phi cũng ngẩng đầu lên nhìn phục vụ viên, phục vụ viên vẫn đứng tại chỗ, dẫn tới rất nhiều khách hàng nhìn sang bên này, Tỉnh Phi có chút khẩn trương, tiếp nhận gấu bông từ chỗ phục vụ viên. Phục vụ viên biểu tình hết sức nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó, chạy.
“Còn muốn ăn không?” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi, chỗ ngồi không quá lớn, một hộp đựng máy tính, một con gấu bông. Một “con thỏ” đang ngồi ở đó thổi thổi lưỡi,vẻ mặt đáng thương hề hề như sắp khóc, bộ dáng tham ăn nhưng lại sợ cay.
Cung Phàm một tay gắp lấy thịt nướng trong đĩa, hai ba ngụm liền giải quyết hết, Tỉnh Phi vẻ mặt không dám tin nhìn anh, thật giống như tiểu hài tử không tin rằng người lớn cũng sẽ tranh giành kẹo que với mình,“Lần này đến đây như vậy thôi, lần sau ca lại dẫn em tới nữa.”
Hai người xuống dưới lầu, người quá nhiều, những xe taxi đi qua cũng đã chở đầy khách. Cung Phàm quay đầu lại hỏi Tỉnh Phi,“Hôm nay là ngày nào trong tuần?”
“A? Dạ, là chủ nhật.”
“Phi Phi cùng với ca phơi nắng một lúc đi.” Nơi này sinh ý tốt, đến ngày lễ, lượng khách hàng lại càng là đông. Nhất thời không đón được một chiếc taxi nào.
Tỉnh Phi không có cảm giác phơi nắng có gì khó khăn, trước kia, giữa trưa hè nóng nực, Tỉnh phụ Tỉnh mẫu đều sẽ kêu cậu xuống ruộng làm việc. May mắn trên núi nhiệt độ hơi thấp một chút. Nếu không, đã sớm bị cảm nắng hỏi thăm thường xuyên.
- _-_-Phòng xông hơi Sauna: Ai thấy vị quấn khăn xanh kia quen quen không =)))
“Hấp Sauna(*) sao?” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi. Ngữ khí là chút có trêu tức. Tỉnh Phi không hiểu anh có ý tứ gì, ngốc ngốc nhìn Cung Phàm, Cung Phàm không nói lời nào, cầm đũa lên ăn cơm. Cung mẫu nhìn chằm chằm Tỉnh Phi, Tỉnh Phi mặt đỏ bừng bừng. Cung mẫu thân thủ sờ soạng trên mặt cậu một chút,“Thật có chút giống nha.”
(*Sauna: là một hình thức tắm hơi hay xông hơi khô, trong mấy phim truyền hình Nhật Bản hoặc Hàn Quốc các nàng hay thấy các gia đình hay dẫn nhau đi tắm hơi, sau đó ngồi xông hơi trong một căn phòng xung quanh làm bằng gỗ đó, nhiệt độ trong phòng xông hơi này khoảng 80-120 độ C được điều chỉnh thích hợp với người tắm hơi trong phòng)
Tỉnh Phi cuối cùng cũng minh bạch, sờ soạng mặt mình một phen, nóng nóng, có thể là do vừa mới dùng gối đầu của mình đập đập gối đầu của Cung Phàm, khí huyết liền dâng lên. Tỉnh Phi dẩu môi.
Cung mẫu nhìn Tỉnh Phi đang chu môi, trừng mắt liếc nhìn Cung Phàm, Cung Phàm vẫn là không nói gì, cúi đầu ăn cơm. Tỉnh Phi ngồi ở đối diện anh, cậu buổi chiều ba giờ đã qua, bụng không đói cho lắm. Cung Phàm lại ăn được rất nhiều, món ăn mặn trước mặt toàn bộ đều bị càn quét.
Tỉnh Phi còn đang chậm rì rì ngồi ở đó ăn, Cung Phàm cuối cùng cũng chịu từ bát ngẩng đầu lên, nhìn quai hàm Tỉnh Phi đang phồng to,“Ngày mai, ca dẫn em đi mua máy tính.”
Trong phòng anh tuy rằng có notebook, nhưng cũng đã vài năm rồi, cấu hình chắc chắn không đẹp bằng đồ mới bây giờ, thanh niên trẻ tuổi như Tỉnh Phi đều rất thích máy tính, hơn nữa Tỉnh Phi cũng là một cậu bé thích học tập, tuy rằng không biết nhiều kiến thức, nhưng có thể phân rõ sai trái, mua máy tính cho cậu cũng là một lựa chọn không tồi.
“A?” Tỉnh Phi từ trong bát ngẩng đầu lên nhìn Cung Phàm. Cung Phàm lại không để ý đến cậu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Buổi sáng ngày hôm sau, Cung Phàm cùng Tỉnh Phi hai người gọi taxi đi ra quán thiết bị điện tử. Nguyên nhân chính là cửa sau của xe Land Rover ngày hôm qua đã bị Cung Phàm đạp cho một cước liền lõm xuống thành một cái hố rồi, hôm nay gọi người kéo đi tu sửa. Đi đến tiệm chuyên bán các loại máy tính, tốc độ của hai người rất nhanh, Cung Phàm cũng giống đại bộ phận cánh đàn ông, không thích đi dạo phố, cũng may Tỉnh Phi cũng không phải người dong dài, để Tỉnh Phi tự chọn kiểu dáng, sau đó Cung Phàm liền đến trước quầy nhân viên trả tiền. Tỉnh Phi đứng chờ ở một chỗ.
Cung Phàm cầm hóa đơn trở về, liền nhìn đến một thanh niên cao to đang cùng Tỉnh Phi giảng giải, Tỉnh Phi ngốc ngốc nhìn người kia, biểu tình trên mặt có phần tỉnh tỉnh mê mê. Cái hiểu cái không. Thanh niên liền hiểu ngay Tỉnh Phi là một “tiểu bạch” về máy tính, đành đem một ít nguyên lý đơn giản giảng giải cho cậu nghe, sau đó liền cài đặt phần mềm hệ thống cho cậu.
Tỉnh Phi nhìn thấy Cung Phàm trở về, cảm giác như nhìn đến vị cứu tinh.Thanh niên cao to kia thực tổn thương sờ sờ mũi. Sau khi hệ thống cài đặt xong, Cung Phàm mang theo máy tính dẫn cậu đi đến khu đồ ăn vặt lân cận. Tỉnh Phi đi theo phía sau Cung Phàm, hết sức thích thú nhìn hộp đựng máy tính, máy tính là cậu tự chọn, màu trắng, kiểu dáng rất phóng khoáng. Giá có hơi cao, khi mua có chút ngượng ngùng, thế nhưng vẫn thuận theo ý Cung Phàm.
Cung Phàm không thích tốn thời gian, mang theo Tỉnh Phi chui vào một quán thịt nướng đang hết sức đông khách, dẫn Tỉnh Phi lên lầu hai.
“Ngồi ở chỗ này, ca đi gọi thịt nướng.” Cung Phàm đem hộp máy tính đặt ở bên cạnh Tỉnh Phi, thời điểm Cung Phàm trở về, trong tay bưng hai đĩa thịt nướng, một đĩa là chân gà nướng, đĩa còn lại là thịt dê nướng xuyên que.
Tỉnh Phi ngửi thấy hương vị, đúng là vô cùng vui sướng mở rộng bụng để ăn, Cung Phàm lại kêu phục vụ viên đưa tới một chai nước trái cây. Tỉnh Phi cầm trong tay hai cái chân gà, ánh mắt đỏ rực nhìn Cung Phàm, nước mắt tại hốc mắt đảo quanh.
“Ca, cay quá!” Tỉnh Phi hít hít mũi, lại hấp khí để thở, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, ăn xong lại cầm lấy thịt dê xuyên que tiếp tục ăn. Cung Phàm rót cho cậu một ly nước trái cây. Tỉnh Phi ánh mắt ướt áp nhìn anh, Cung Phàm cầm lấy nước trái cây uy cậu uống.
Cung Phàm lấy giấy ăn bên cạnh, để trước mặt Tỉnh Phi, phục vụ viên một bàn tay bưng một đĩa thịt dê, một bàn tay ôm gấu bông,“Tiên sinh, đây là bà chủ yêu cầu chúng tôi mang ra.” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm lại rót cho cậu một ly nước trái cây “Kệ họ, ăn tiếp đi.”
Tỉnh Phi tiếp nhận đĩa thịt nướng, phục vụ viên ôm con gấu bông cao bằng một hài tử năm sáu tuổi, đứng bên cạnh hết sức khó xử.
Cung Phàm nhìn phục vụ viên, lại nhìn nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi miệng vì ăn cay quá mà có chút sưng, từ mặt đến cổ đều đỏ rực.“Hài tử lớn như vậy không thích chơi cái này.”
Phục vụ viên vẫn không đi, nghĩ đến bà chủ vẻ mặt si ngốc hạ xuống tử lệnh, đầu liền muốn to ra gấp đôi! Manh(**) liền manh đi, manh vụng trộm không phải là tốt sao!!!! Còn muốn tặng gấu bông làm cái quái gì chứ!
(**manh = moe: có nghĩa là dễ thương, đáng yêu, trong câu trên nghĩa là bà chủ cảm thấy Phi Nhi nhà mình rất dễ thương nên không kiềm chế nổi mà tặng bé gấu bông =))) còn “tử lệnh” nghĩa là mệnh lệnh dù chết cũng phải làm cho được)
Tỉnh Phi cũng ngẩng đầu lên nhìn phục vụ viên, phục vụ viên vẫn đứng tại chỗ, dẫn tới rất nhiều khách hàng nhìn sang bên này, Tỉnh Phi có chút khẩn trương, tiếp nhận gấu bông từ chỗ phục vụ viên. Phục vụ viên biểu tình hết sức nhẹ nhõm thở dài một hơi, sau đó, chạy.
“Còn muốn ăn không?” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi, chỗ ngồi không quá lớn, một hộp đựng máy tính, một con gấu bông. Một “con thỏ” đang ngồi ở đó thổi thổi lưỡi,vẻ mặt đáng thương hề hề như sắp khóc, bộ dáng tham ăn nhưng lại sợ cay.
Cung Phàm một tay gắp lấy thịt nướng trong đĩa, hai ba ngụm liền giải quyết hết, Tỉnh Phi vẻ mặt không dám tin nhìn anh, thật giống như tiểu hài tử không tin rằng người lớn cũng sẽ tranh giành kẹo que với mình,“Lần này đến đây như vậy thôi, lần sau ca lại dẫn em tới nữa.”
Hai người xuống dưới lầu, người quá nhiều, những xe taxi đi qua cũng đã chở đầy khách. Cung Phàm quay đầu lại hỏi Tỉnh Phi,“Hôm nay là ngày nào trong tuần?”
“A? Dạ, là chủ nhật.”
“Phi Phi cùng với ca phơi nắng một lúc đi.” Nơi này sinh ý tốt, đến ngày lễ, lượng khách hàng lại càng là đông. Nhất thời không đón được một chiếc taxi nào.
Tỉnh Phi không có cảm giác phơi nắng có gì khó khăn, trước kia, giữa trưa hè nóng nực, Tỉnh phụ Tỉnh mẫu đều sẽ kêu cậu xuống ruộng làm việc. May mắn trên núi nhiệt độ hơi thấp một chút. Nếu không, đã sớm bị cảm nắng hỏi thăm thường xuyên.
- _-_-Phòng xông hơi Sauna: Ai thấy vị quấn khăn xanh kia quen quen không =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất