Mạt Thế Trọng Sinh: Đại Lão Bắt Đầu Tích Trữ Trăm Vạn Vật Tư
Chương 41
“Đi! Hạ Thiên, trở về ăn cơm!”
“Gâu gâu gâu!”
Hàn Thanh Hạ dẫn theo Hạ Thiên trở về căn hầm trú ẩn đã được thăng cấp toàn diện của mình.
Một người một chó ăn một bữa ăn thịnh soạn, Hàn Thanh Hạ bắt đầu lên mạng.
Đây đã là ngày thứ ba của thời kỳ mạt thế.
Internet vẫn còn.
Sau khi zombie bùng nổ, hệ thống cung cấp nước của thành phố nhanh chóng bị ảnh hưởng, vô số xác zombie trôi nổi trên hồ lọc nước của nhà máy nước, nguồn nước bị nhiễm độc đầu tiên.
Trong khi ngành điện kéo dài lâu hơn một chút.
Một số thành phố tương đối nhỏ có hệ thống cung cấp điện không hoàn thiện, sau khi cuộc khủng hoảng zombie bùng phát, nó lập tức bị cắt đứt, những nơi có hệ thống cung cấp điện hoàn thiện có thể chống đỡ từ một đến sáu tháng.
Hàn Thanh Hạ nhớ rõ kiếp trước hệ thống điện lực ở thành phố A có thể chống đỡ được ba tháng.
Sau khi nguồn điện bị cắt, internet mới bị ngắt theo.
Đương nhiên, ở giai đoạn sau này, căn bản không ai lên mạng.
Những người may mắn sống sót trong giai đoạn đầu này vẫn còn một số nhu yếu phẩm, có nước có lương thực, trốn ở trong nhà, ngoại trừ lên mạng ra thì không biết làm gì khác.
Một tuần sau, khi lương thực và nước trong nhà bắt đầu cạn kiệt, bọn họ làm gì có tâm trạng lên mạng nữa.
“Cứu với! Tôi đang bị kẹt ở trong phòng ngủ của mình, ba mẹ tôi đang liều mạng vỗ cửa phòng của tôi! Tôi đã không ăn không uống ba ngày rồi, một lon coca cuối cùng cũng đã uống hết, có ai cứu tôi với!”
“Có ai trong số các bạn quen biết chủ sở hữu căn phòng A-101 ở khu dân cư Thịnh Thế hoa viên không? Bạn gái tôi đã mất liên lạc ba ngày rồi! Tôi rất muốn biết bây giờ cô ấy ra sao!”
“Hu hu hu! Một miếng nước cuối cùng của nhà tôi đã cạn, vẫn còn một chút đồ ăn nhẹ, nhưng không có nước, không có nước thì phải làm sao đây!”
“Chẳng phải nói sẽ có cứu viện sao? Tại sao tôi đã đợi suốt ba ngày rồi mà vẫn chưa có người đến cứu viện!”
“Nhật ký ngày thứ ba của thời kỳ mạt thế, khắp nơi trong hành lang đều vang lên tiếng hú hét, đồ ăn trong tủ lạnh gần như đã trống rỗng, cha tôi yêu cầu tôi ra ngoài tìm đồ ăn cho em gái em trai, ông ấy nói nếu tôi không đi thì sẽ ném tôi ra ngoài, tôi đã lớn đến chừng này rồi, nhất định phải cống hiến cho gia đình, bọn họ đều là người già trẻ em, mọi người hãy chúc tôi may mắn đi, cố lên! Tình Tình!”
Hàn Thanh Hạ đọc đủ loại bài viết than thở, đột nhiên chú ý đến bài viết của một cô gái tên là “Khát vọng vĩnh viễn tình thiên”.
Cô mở trang chủ bài đăng của cô ta lên.
Cô ta vẫn luôn chia sẻ về cuộc sống của mình trước thời kỳ tận thế, Hàn Thanh Hạ chú ý đến cô ta cũng mất mẹ từ nhỏ, cha tái hôn, chẳng bao lâu sau người mẹ kế đã sinh cho cô ta một người em gái và một em trai.
Cô ta trực tiếp trở thành người vô hình trong căn nhà kia.
Vận may của gia đình bọn họ không tồi, có thể tránh được nguy cơ bằng cách trốn ở trong nhà, nhưng chẳng bao lâu sau, trong nhà đã cạn kiệt đồ ăn.
Những lúc như thế này còn cần phải nghĩ nhiều sao?
Chắc chắn là đẩy cô ta ra ngoài rồi.
Uổng công cô ta bị người khác bán đi còn có thể lạc quan vui vẻ như vậy, thực sự quá ngu ngốc.
Hàn Thanh Hạ nhìn thấy bài đăng mới nhất của cô gái này là cách đây năm phút trước, vì thế đã gõ một hàng chữ ở trên màn hình.
“Gâu gâu gâu!”
Hàn Thanh Hạ dẫn theo Hạ Thiên trở về căn hầm trú ẩn đã được thăng cấp toàn diện của mình.
Một người một chó ăn một bữa ăn thịnh soạn, Hàn Thanh Hạ bắt đầu lên mạng.
Đây đã là ngày thứ ba của thời kỳ mạt thế.
Internet vẫn còn.
Sau khi zombie bùng nổ, hệ thống cung cấp nước của thành phố nhanh chóng bị ảnh hưởng, vô số xác zombie trôi nổi trên hồ lọc nước của nhà máy nước, nguồn nước bị nhiễm độc đầu tiên.
Trong khi ngành điện kéo dài lâu hơn một chút.
Một số thành phố tương đối nhỏ có hệ thống cung cấp điện không hoàn thiện, sau khi cuộc khủng hoảng zombie bùng phát, nó lập tức bị cắt đứt, những nơi có hệ thống cung cấp điện hoàn thiện có thể chống đỡ từ một đến sáu tháng.
Hàn Thanh Hạ nhớ rõ kiếp trước hệ thống điện lực ở thành phố A có thể chống đỡ được ba tháng.
Sau khi nguồn điện bị cắt, internet mới bị ngắt theo.
Đương nhiên, ở giai đoạn sau này, căn bản không ai lên mạng.
Những người may mắn sống sót trong giai đoạn đầu này vẫn còn một số nhu yếu phẩm, có nước có lương thực, trốn ở trong nhà, ngoại trừ lên mạng ra thì không biết làm gì khác.
Một tuần sau, khi lương thực và nước trong nhà bắt đầu cạn kiệt, bọn họ làm gì có tâm trạng lên mạng nữa.
“Cứu với! Tôi đang bị kẹt ở trong phòng ngủ của mình, ba mẹ tôi đang liều mạng vỗ cửa phòng của tôi! Tôi đã không ăn không uống ba ngày rồi, một lon coca cuối cùng cũng đã uống hết, có ai cứu tôi với!”
“Có ai trong số các bạn quen biết chủ sở hữu căn phòng A-101 ở khu dân cư Thịnh Thế hoa viên không? Bạn gái tôi đã mất liên lạc ba ngày rồi! Tôi rất muốn biết bây giờ cô ấy ra sao!”
“Hu hu hu! Một miếng nước cuối cùng của nhà tôi đã cạn, vẫn còn một chút đồ ăn nhẹ, nhưng không có nước, không có nước thì phải làm sao đây!”
“Chẳng phải nói sẽ có cứu viện sao? Tại sao tôi đã đợi suốt ba ngày rồi mà vẫn chưa có người đến cứu viện!”
“Nhật ký ngày thứ ba của thời kỳ mạt thế, khắp nơi trong hành lang đều vang lên tiếng hú hét, đồ ăn trong tủ lạnh gần như đã trống rỗng, cha tôi yêu cầu tôi ra ngoài tìm đồ ăn cho em gái em trai, ông ấy nói nếu tôi không đi thì sẽ ném tôi ra ngoài, tôi đã lớn đến chừng này rồi, nhất định phải cống hiến cho gia đình, bọn họ đều là người già trẻ em, mọi người hãy chúc tôi may mắn đi, cố lên! Tình Tình!”
Hàn Thanh Hạ đọc đủ loại bài viết than thở, đột nhiên chú ý đến bài viết của một cô gái tên là “Khát vọng vĩnh viễn tình thiên”.
Cô mở trang chủ bài đăng của cô ta lên.
Cô ta vẫn luôn chia sẻ về cuộc sống của mình trước thời kỳ tận thế, Hàn Thanh Hạ chú ý đến cô ta cũng mất mẹ từ nhỏ, cha tái hôn, chẳng bao lâu sau người mẹ kế đã sinh cho cô ta một người em gái và một em trai.
Cô ta trực tiếp trở thành người vô hình trong căn nhà kia.
Vận may của gia đình bọn họ không tồi, có thể tránh được nguy cơ bằng cách trốn ở trong nhà, nhưng chẳng bao lâu sau, trong nhà đã cạn kiệt đồ ăn.
Những lúc như thế này còn cần phải nghĩ nhiều sao?
Chắc chắn là đẩy cô ta ra ngoài rồi.
Uổng công cô ta bị người khác bán đi còn có thể lạc quan vui vẻ như vậy, thực sự quá ngu ngốc.
Hàn Thanh Hạ nhìn thấy bài đăng mới nhất của cô gái này là cách đây năm phút trước, vì thế đã gõ một hàng chữ ở trên màn hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất