Chương 42
Lưu Lam rất nhanh đã tới đây. Cung Phàm bận tâm tới mặt mũi Tiêu Dương, cũng không kêu y chú ý tới Tiêu Dương nhiều một chút, mà chỉ nói có người đến quán gây sự, đối phương không có thực lực hay bối cảnh gì, chỉ là tiểu nhân hơi khó chơi.
Lưu Lam mấy ngày hôm trước mới cùng Tiêu Dương xác định quan hệ, tuy rằng mới chỉ là cọ xát, thế nhưng cảm giác với đối phương không tồi. Nếu như không ngoài ý muốn, đời này hai người có thể cứ thế mà đi tiếp.
Lưu Lam nhìn trên mặt Tiêu Dương có vài vệt đỏ, lại có vài vết máu, lần đầu tiên không cười, triệt để biến thành mặt than.
“Về sau đi làm anh đưa em đi.” Lưu Lam dùng khăn tay lau đi vết máu trên mặt hắn, Cung Phàm kêu thư ký đi lấy cồn tiêu độc đến. Động tác Lưu Lam xử lý miệng vết thương thực thành thạo. Ngay cả khi một khắc kia cồn đụng tới miệng vết thương rất đau, thế nhưng Tiêu Dương ngoài ý muốn thực nhu thuận. ôn nhu cùng che chở của Lưu Lam khiến hắn cảm thấy thực hạnh phúc.
Cung Phàm nhìn hai người show ân ái, phất phất tay, để Lưu Lam tan tầm còn chăm sóc vợ. Còn mình thì cúi đầu công tác.
Kỳ thật trong lòng Cung Phàm có chút phiền. Tỉnh Phi tính cách nói thật ra là mềm nhũn, nhìn qua chính là kiểu người rất dễ bắt nạt, khiến người ta lo lắng. Tiêu Dương tuy rằng ngày thường rất đại khí, hoạt bát, nhưng lại không phải là người có thể gánh được việc. Anh ngược lại muốn giúp Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương giáo huấn những người đó một trận, thế nhưng, về sau vẫn có thể gặp phải loại người này. Mở cửa buôn bán, phải học được cách ứng phó với đủ mọi loại người. Không cầu bát diện linh lung(*), ít nhất cũng phải là người làm việc khéo đưa đẩy, khéo đối nhân xử thế.
(*bát diện linh lung: ý nói người hoàn hảo trong mọi mặt)
Bản kế hoạch thật sự một chữ cũng xem không vào. Cung Phàm đem bút ném sang một bên, đem bản kế hoạch đặt xuống dưới làm lót chuột máy tính. Vắt chân bắt chéo, cầm ra một điếu thuốc, đặt ở dưới chóp mũi, ngửi ngửi mùi vị.
Gắt gao khép chặt ánh mắt, lông mi chau lại, đều đang nói lên tâm tình của anh không quá tốt. Tay Cung Phàm đặt ở trên bàn đụng đến bật lửa, chuẩn bị châm thuốc, đột nhiên nghĩ tới bản thân đang cai thuốc, đem bật lửa ném qua một bên, lại đem thuốc cài lên vành tai.
Cung Phàm cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số. Điện thoại rất nhanh đã thông, bên kia phát ra tiếng cười sang sảng, còn có chút kinh ngạc nho nhỏ.
“Phàm ca, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi ni?” Tiếng phổ thông của đối phương không quá tiêu chuẩn, có chút giọng địa phương, nhưng ngữ khí phi thường khí thế.
“Anh Hà, bên tôi có chút chuyện.” Cung Phàm nói thẳng.
“Chuyện chi, người anh em tôi khẳng định giúp tới cùng!” Đối phương trả lời thật sự sảng khoái. Cung Phàm cười cười.“Anh Hà, buổi tối đi uống rượu đi, tôi mời.”
“Được đó. Tôi đây đúng là được lợi mà, nói chuyện với cậu thật khoái. Đám viên chức kia cả ngày đều khinh thường lão tử, cũng không nhìn xem bọn chúng là cái dạng chi, giả tạo! Mời tôi thì cứ tuỳ tiện chọn một chỗ tiện lợi là được, không cần chọn chỗ quá cao cấp, tôi không quen.”
“Anh Hà vừa mắt với tôi cũng là tôi có duyên. Buổi tối mười giờ tại quán nướng xxx số xx trên đường Tây Giao nhé.”
“Cung huynh đệ đúng là sảng khoái, đi!”
Hai người còn nói vài chuyện, sau đó Cung Phàm mới cúp điện thoại.
Tỉnh Phi say một lần chính là cả buổi chiều, Cung Phàm cúp điện thoại, cuối cùng đã có thể thả lỏng làm việc. Đến giờ tan tầm, Tỉnh Phi còn chưa tỉnh lại.
Cung Phàm đi vào phòng nhỏ. Nhìn thấy tư thế ngủ của Tỉnh Phi giống như chú cún con. Một người đàn ông ba mươi tuổi như anh nhịn không được cũng có chút suy nghĩ miên man, vợ yêu say rượu liền biến thành cún con, này thật là……
Cung Phàm đi đến bên giường. Cúi lưng, thân hình khổng lồ cường tráng cho người ta một loại ảo giác, toàn bộ thân người trên giường sắp bị anh áp cho sụp xuống. Thế nhưng con cún trên giường vẫn còn ngủ đến thơm ngào ngạt.
“Phi Phi, rời giường về nhà nào.” Cung Phàm bẹo má Tỉnh Phi, khuôn mặt trong chăn đỏ bừng. Miệng cũng không tự giác chép chép mấy cái.
Cung Phàm nhìn cậu, tựa vào bên giường ngồi trong chốc lát, sau đó cầm ra một điếu thuốc, châm lên, hút một ngụm, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn của Tỉnh Phi phun khói.
Cung Phàm ngậm điếu thuốc, cong lưng nhìn Tỉnh Phi chậm rãi bị khói xông tỉnh, hai mắt đẫm lệ bộ dáng uỷ khuất.
Tỉnh Phi còn chưa thực sự tỉnh táo, ánh mắt nhìn Cung Phàm cũng rất mơ hồ, ngốc ngốc nhìn mặt Cung Phàm, nhìn mất hơn một phút ánh mắt mới chậm rãi trở nên hữu thần.
“Ca ~” Tỉnh Phi đem mặt chôn trên đùi Cung Phàm. Cọ vài cái. Cung Phàm gõ mấy cái lên đầu cậu,“Sao không học cún con kêu tiếp?”
“Cái gì cơ?” Tỉnh Phi không hiểu cho lắm, ngốc nghếch nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm nắn hắn mặt,“Không nhớ rõ chuyện gì xảy ra hửm?”
Tỉnh Phi nghe Cung Phàm nhắc nhở, nhớ lại một chút, ký ức mơ mơ hồ hồ, có hơi loạn. Tỉnh Phi vẻ mặt nhăn nhó cố gắng nhớ lại. Cung Phàm nhìn ngũ quan cậu nhăn nhó, cũng không ép cậu nữa.
Tỉnh Phi trèo lên trên đùi anh ngồi,“Ca, không phải anh đang cai thuốc sao?”
Cung Phàm một tay nâng mông cậu, ôm cậu đứng lên,“Cai thuốc phải từ từ mới được, nói không hút liền không hút là không có khả năng. Này cũng giống như nghiện vậy.”
Tỉnh Phi vẫn có chút mệt mỏi, bám chặt lấy Cung Phàm không chịu xuống dưới. Cung Phàm đành phải đem thuốc dập tắt, đi giày cho cậu. Mang cậu tan tầm.
Cung Phàm không đưa Tỉnh Phi trực tiếp về nhà, mà là đi tới một khách sạn có làm đồ ăn gia đình.
“Tối hôm nay, anh có chút việc phải ra ngoài. Trước cùng Phi Phi ăn cơm bên ngoài đã, sau đó mới về nhà.” Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi đi về phía tiệm ăn,“Anh trước kia là cẩu độc thân cẩu thường xuyên đến đây ăn, hương vị cũng không tệ lắm.”
“Anh, vậy buổi tối anh sẽ trở về chứ?” Tỉnh Phi đi theo phía sau Cung Phàm, cũng không hỏi anh có chuyện gì. Trong giới của Cung Phàm bất đồng với cậu. Cậu cũng không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú.
“Có vợ làm ấm ổ chăn sao lại không về chứ. Có điều tối nay về có chút muộn. Bản thân đi ngủ phải đem cửa sổ đóng lại. Không phải người quen không mở cửa.”
Tỉnh Phi nghe anh dặn dò, không biết làm sao, liền trở nên khẩn trương. Bắt lấy cánh tay Cung Phàm,“Ca, có phải anh gây chuyện ở bên ngoài hay không, kẻ thù đã tìm tới cửa?”
“Nói hưu nói vượn gì đó?!” Cung Phàm dở khóc dở cười.
“Nhưng mà không phải trong phim đều diễn như vậy hay sao? Nam chính ở bên ngoài gây chuyện, người này chạy trốn, sau đó nhóm người kia liền dẫn người tìm đến nhà hắn ta, thậm chí ngược đãi vợ của hắn.” Tỉnh Phi nhớ tới chính mình hôm trước cùng Cung Phàm ngồi xem phim xã hội đen.
Cung Phàm gọi mấy món điểm tâm, nói,“Anh giống cái loại người sợ chết liền bỏ chạy để mặc vợ mình nguy hiểm hay sao!”
“Không phải, anh của em vung tay vài cái là có thể đem đám người kia đánh ngã xuống đất kêu cha gọi mẹ. Anh của em vạn tuế!”
Cung Phàm dở khóc dở cười,“Ăn cơm, lại nói linh tinh, lão tử cũng bị em quấy rối. Anh buổi tối đi gặp người quen cũ. Em ở nhà buổi tối không được đi tản bộ.” Cung Phàm gắp cho cậu một cái chân gà,“Chuyện bên cảnh cục anh và Tiêu Dương đã xử lý xong.”
“A? Ca, sao anh lại biết?”
“Em cho rằng em về bằng cách nào. Em học cún kêu loạn, không phải là muốn tìm chủ nhân sao.” Cung Phàm khó có dịp nói đùa với cậu.
Ký ức của Tỉnh Phi lại bắt đầu hỗn loạn, cắn chân gà: “Không biết anh đang nói cái gì! Hừ ╭(╯^╰)╮”
Cung Phàm đem Tỉnh Phi đưa về nhà, vừa vặn tám giờ.
Trên người có một cỗ mùi rượu, Tỉnh Phi ngửi thấy không thoải mái, vào nhà liền đi tìm áo ngủ tắm rửa, Cung Phàm ở trong phòng thay quần áo, Tỉnh Phi ôm áo ngủ đứng ở bên cạnh xem, nhìn đến cơ bụng cùng cơ ngực lộ ra kiện mỹ, đi lên sờ soạng cơ bắp của anh một phen, Cung Phàm dừng lại động tác nhìn cậu. Tỉnh Phi mặt có chút hồng, nhìn Cung Phàm, ấp a ấp úng,“Sao không cởi nữa?”
Cung Phàm bóp bóp mông cậu,“Đi tắm đi.”
Tỉnh Phi né né, cúi đầu sờ tới sờ lui cơ bắp trên bụng anh,“Ca, cùng nhau tắm nhé.”
Cung Phàm cởi quần dài, liền hiện ra quần lót màu đen, Tỉnh Phi cảm thấy dáng người Cung Phàm cũng không phải đẹp bình thường, dính chặt lấy người anh.“Hôm nay có chuyện rồi, trở về sẽ tiếp em.”
Tỉnh Phi ôm eo anh không buông tay, kiễng mũi chân hôn môi hắn.“Dù sao anh đi gặp người ta. Cũng nên tắm cho đỡ mùi mồ hôi.”
Cung Phàm vốn cũng đã rất lâu không phát tiết, nhìn thân hình đơn bạc của Tỉnh Phi, eo thon nhỏ như ẩn như hiện, dù sao vẫn còn hai giờ, dứt khoát cũng không nghẹn khuất bản thân, lột quần cậu, nhìn đến quần lót song T, cặp mông nộn nộn trắng tròn, khiến người nhiệt huyết sôi trào, Cung Phàm thô lỗ ôm lấy Tỉnh Phi, đi thẳng vào phòng tắm.
Thời điểm đi ra, cách thời gian hẹn chỉ còn chưa đến bốn mươi phút. Cung Phàm tranh thủ thời gian, cũng không mặc áo ngủ cho Tỉnh Phi, ôm Tỉnh Phi đang không quá tỉnh táo, đem cậu nhét vào trong ổ chăn. Tỉnh Phi sau khi làm sẽ chẳng bao giờ nói chuyện. Bởi vì không còn khí lực để nói. Cung Phàm trước mặt cậu mặc một bộ quần áo thực tùy ý, vỗ vỗ mặt Tỉnh Phi, lại hôn hôn lên trán cậu.
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm,“Ca, anh ăn no chưa mà đã đi?”
Cung Phàm cười cười,“Nhét kẽ răng đều chưa đủ, trước ngủ đi, đợi khi tỉnh ngủ, anh liền trở lại, yên tâm, chỉ là gặp ông bạn cũ thôi.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, đình chỉ suy nghĩ miên man. Cung Phàm khi đi ra ngoài, lưu cho cậu một ngọn đèn nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu ngủ một mình. Ngủ một mình kỳ thật không có gì, nhưng chỉ sợ thói quen.
Hàng đêm luôn chìm vào giấc ngủ trong lồng ngực ấm áp của Cung Phàm, lúc này mất đi khí tức quen thuộc, còn có cánh tay, lồng ngực, Tỉnh Phi phát hiện chính mình khó có thể đi vào giấc ngủ. Ở trên giường lăn qua lăn lại, có chút cảm giác khó chịu.
Tỉnh Phi nhắm mắt lại, cảm giác qua một thời gian dài, thế nhưng cậu vẫn ngủ không được, từ trên giường ngồi dậy mở tủ đầu giường bên phía Cung Phàm, cầm ra một điếu thuốc, học bộ dáng Cung Phàm đặt ở trên chóp mũi ngửi, thế nhưng cảm giác so với mùi thuốc lá trên người Cung Phàm rất khác biệt. Tỉnh Phi nắn điếu thuốc, cảm giác cả người đều vô vị, ghé vào trên giường, đem toàn bộ thuốc của Cung Phàm lấy ra, đổ hết mấy điếu thuốc trong đó ra, toàn bộ thuốc lá trong hộp đều bị Tỉnh Phi vét sạch, Tỉnh Phi lại đứng lên, lấy bột mì từ trong bếp cầm ra, đem bột mì đổ vào trong điếu thuốc, phần đầu lại nhét lá thuốc vào để nguỵ trang.
Tỉnh Phi nhìn điếu đầu tiên bị treo đầu dê bán thịt chó, cảm giác nhìn không ra khác thường, những điếu tiếp liền bắt tay vào làm giả. Cậu vẫn còn nhớ rõ nhớ rõ mình bị Cung Phàm dùng khói xông tỉnh! Đem một hộp thuốc đổi xog, Tỉnh Phi mới đem mọi thứ thu thập sạch sẽ sau mới lên giường ngủ.
Lưu Lam mấy ngày hôm trước mới cùng Tiêu Dương xác định quan hệ, tuy rằng mới chỉ là cọ xát, thế nhưng cảm giác với đối phương không tồi. Nếu như không ngoài ý muốn, đời này hai người có thể cứ thế mà đi tiếp.
Lưu Lam nhìn trên mặt Tiêu Dương có vài vệt đỏ, lại có vài vết máu, lần đầu tiên không cười, triệt để biến thành mặt than.
“Về sau đi làm anh đưa em đi.” Lưu Lam dùng khăn tay lau đi vết máu trên mặt hắn, Cung Phàm kêu thư ký đi lấy cồn tiêu độc đến. Động tác Lưu Lam xử lý miệng vết thương thực thành thạo. Ngay cả khi một khắc kia cồn đụng tới miệng vết thương rất đau, thế nhưng Tiêu Dương ngoài ý muốn thực nhu thuận. ôn nhu cùng che chở của Lưu Lam khiến hắn cảm thấy thực hạnh phúc.
Cung Phàm nhìn hai người show ân ái, phất phất tay, để Lưu Lam tan tầm còn chăm sóc vợ. Còn mình thì cúi đầu công tác.
Kỳ thật trong lòng Cung Phàm có chút phiền. Tỉnh Phi tính cách nói thật ra là mềm nhũn, nhìn qua chính là kiểu người rất dễ bắt nạt, khiến người ta lo lắng. Tiêu Dương tuy rằng ngày thường rất đại khí, hoạt bát, nhưng lại không phải là người có thể gánh được việc. Anh ngược lại muốn giúp Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương giáo huấn những người đó một trận, thế nhưng, về sau vẫn có thể gặp phải loại người này. Mở cửa buôn bán, phải học được cách ứng phó với đủ mọi loại người. Không cầu bát diện linh lung(*), ít nhất cũng phải là người làm việc khéo đưa đẩy, khéo đối nhân xử thế.
(*bát diện linh lung: ý nói người hoàn hảo trong mọi mặt)
Bản kế hoạch thật sự một chữ cũng xem không vào. Cung Phàm đem bút ném sang một bên, đem bản kế hoạch đặt xuống dưới làm lót chuột máy tính. Vắt chân bắt chéo, cầm ra một điếu thuốc, đặt ở dưới chóp mũi, ngửi ngửi mùi vị.
Gắt gao khép chặt ánh mắt, lông mi chau lại, đều đang nói lên tâm tình của anh không quá tốt. Tay Cung Phàm đặt ở trên bàn đụng đến bật lửa, chuẩn bị châm thuốc, đột nhiên nghĩ tới bản thân đang cai thuốc, đem bật lửa ném qua một bên, lại đem thuốc cài lên vành tai.
Cung Phàm cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số. Điện thoại rất nhanh đã thông, bên kia phát ra tiếng cười sang sảng, còn có chút kinh ngạc nho nhỏ.
“Phàm ca, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi ni?” Tiếng phổ thông của đối phương không quá tiêu chuẩn, có chút giọng địa phương, nhưng ngữ khí phi thường khí thế.
“Anh Hà, bên tôi có chút chuyện.” Cung Phàm nói thẳng.
“Chuyện chi, người anh em tôi khẳng định giúp tới cùng!” Đối phương trả lời thật sự sảng khoái. Cung Phàm cười cười.“Anh Hà, buổi tối đi uống rượu đi, tôi mời.”
“Được đó. Tôi đây đúng là được lợi mà, nói chuyện với cậu thật khoái. Đám viên chức kia cả ngày đều khinh thường lão tử, cũng không nhìn xem bọn chúng là cái dạng chi, giả tạo! Mời tôi thì cứ tuỳ tiện chọn một chỗ tiện lợi là được, không cần chọn chỗ quá cao cấp, tôi không quen.”
“Anh Hà vừa mắt với tôi cũng là tôi có duyên. Buổi tối mười giờ tại quán nướng xxx số xx trên đường Tây Giao nhé.”
“Cung huynh đệ đúng là sảng khoái, đi!”
Hai người còn nói vài chuyện, sau đó Cung Phàm mới cúp điện thoại.
Tỉnh Phi say một lần chính là cả buổi chiều, Cung Phàm cúp điện thoại, cuối cùng đã có thể thả lỏng làm việc. Đến giờ tan tầm, Tỉnh Phi còn chưa tỉnh lại.
Cung Phàm đi vào phòng nhỏ. Nhìn thấy tư thế ngủ của Tỉnh Phi giống như chú cún con. Một người đàn ông ba mươi tuổi như anh nhịn không được cũng có chút suy nghĩ miên man, vợ yêu say rượu liền biến thành cún con, này thật là……
Cung Phàm đi đến bên giường. Cúi lưng, thân hình khổng lồ cường tráng cho người ta một loại ảo giác, toàn bộ thân người trên giường sắp bị anh áp cho sụp xuống. Thế nhưng con cún trên giường vẫn còn ngủ đến thơm ngào ngạt.
“Phi Phi, rời giường về nhà nào.” Cung Phàm bẹo má Tỉnh Phi, khuôn mặt trong chăn đỏ bừng. Miệng cũng không tự giác chép chép mấy cái.
Cung Phàm nhìn cậu, tựa vào bên giường ngồi trong chốc lát, sau đó cầm ra một điếu thuốc, châm lên, hút một ngụm, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn của Tỉnh Phi phun khói.
Cung Phàm ngậm điếu thuốc, cong lưng nhìn Tỉnh Phi chậm rãi bị khói xông tỉnh, hai mắt đẫm lệ bộ dáng uỷ khuất.
Tỉnh Phi còn chưa thực sự tỉnh táo, ánh mắt nhìn Cung Phàm cũng rất mơ hồ, ngốc ngốc nhìn mặt Cung Phàm, nhìn mất hơn một phút ánh mắt mới chậm rãi trở nên hữu thần.
“Ca ~” Tỉnh Phi đem mặt chôn trên đùi Cung Phàm. Cọ vài cái. Cung Phàm gõ mấy cái lên đầu cậu,“Sao không học cún con kêu tiếp?”
“Cái gì cơ?” Tỉnh Phi không hiểu cho lắm, ngốc nghếch nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm nắn hắn mặt,“Không nhớ rõ chuyện gì xảy ra hửm?”
Tỉnh Phi nghe Cung Phàm nhắc nhở, nhớ lại một chút, ký ức mơ mơ hồ hồ, có hơi loạn. Tỉnh Phi vẻ mặt nhăn nhó cố gắng nhớ lại. Cung Phàm nhìn ngũ quan cậu nhăn nhó, cũng không ép cậu nữa.
Tỉnh Phi trèo lên trên đùi anh ngồi,“Ca, không phải anh đang cai thuốc sao?”
Cung Phàm một tay nâng mông cậu, ôm cậu đứng lên,“Cai thuốc phải từ từ mới được, nói không hút liền không hút là không có khả năng. Này cũng giống như nghiện vậy.”
Tỉnh Phi vẫn có chút mệt mỏi, bám chặt lấy Cung Phàm không chịu xuống dưới. Cung Phàm đành phải đem thuốc dập tắt, đi giày cho cậu. Mang cậu tan tầm.
Cung Phàm không đưa Tỉnh Phi trực tiếp về nhà, mà là đi tới một khách sạn có làm đồ ăn gia đình.
“Tối hôm nay, anh có chút việc phải ra ngoài. Trước cùng Phi Phi ăn cơm bên ngoài đã, sau đó mới về nhà.” Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi đi về phía tiệm ăn,“Anh trước kia là cẩu độc thân cẩu thường xuyên đến đây ăn, hương vị cũng không tệ lắm.”
“Anh, vậy buổi tối anh sẽ trở về chứ?” Tỉnh Phi đi theo phía sau Cung Phàm, cũng không hỏi anh có chuyện gì. Trong giới của Cung Phàm bất đồng với cậu. Cậu cũng không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú.
“Có vợ làm ấm ổ chăn sao lại không về chứ. Có điều tối nay về có chút muộn. Bản thân đi ngủ phải đem cửa sổ đóng lại. Không phải người quen không mở cửa.”
Tỉnh Phi nghe anh dặn dò, không biết làm sao, liền trở nên khẩn trương. Bắt lấy cánh tay Cung Phàm,“Ca, có phải anh gây chuyện ở bên ngoài hay không, kẻ thù đã tìm tới cửa?”
“Nói hưu nói vượn gì đó?!” Cung Phàm dở khóc dở cười.
“Nhưng mà không phải trong phim đều diễn như vậy hay sao? Nam chính ở bên ngoài gây chuyện, người này chạy trốn, sau đó nhóm người kia liền dẫn người tìm đến nhà hắn ta, thậm chí ngược đãi vợ của hắn.” Tỉnh Phi nhớ tới chính mình hôm trước cùng Cung Phàm ngồi xem phim xã hội đen.
Cung Phàm gọi mấy món điểm tâm, nói,“Anh giống cái loại người sợ chết liền bỏ chạy để mặc vợ mình nguy hiểm hay sao!”
“Không phải, anh của em vung tay vài cái là có thể đem đám người kia đánh ngã xuống đất kêu cha gọi mẹ. Anh của em vạn tuế!”
Cung Phàm dở khóc dở cười,“Ăn cơm, lại nói linh tinh, lão tử cũng bị em quấy rối. Anh buổi tối đi gặp người quen cũ. Em ở nhà buổi tối không được đi tản bộ.” Cung Phàm gắp cho cậu một cái chân gà,“Chuyện bên cảnh cục anh và Tiêu Dương đã xử lý xong.”
“A? Ca, sao anh lại biết?”
“Em cho rằng em về bằng cách nào. Em học cún kêu loạn, không phải là muốn tìm chủ nhân sao.” Cung Phàm khó có dịp nói đùa với cậu.
Ký ức của Tỉnh Phi lại bắt đầu hỗn loạn, cắn chân gà: “Không biết anh đang nói cái gì! Hừ ╭(╯^╰)╮”
Cung Phàm đem Tỉnh Phi đưa về nhà, vừa vặn tám giờ.
Trên người có một cỗ mùi rượu, Tỉnh Phi ngửi thấy không thoải mái, vào nhà liền đi tìm áo ngủ tắm rửa, Cung Phàm ở trong phòng thay quần áo, Tỉnh Phi ôm áo ngủ đứng ở bên cạnh xem, nhìn đến cơ bụng cùng cơ ngực lộ ra kiện mỹ, đi lên sờ soạng cơ bắp của anh một phen, Cung Phàm dừng lại động tác nhìn cậu. Tỉnh Phi mặt có chút hồng, nhìn Cung Phàm, ấp a ấp úng,“Sao không cởi nữa?”
Cung Phàm bóp bóp mông cậu,“Đi tắm đi.”
Tỉnh Phi né né, cúi đầu sờ tới sờ lui cơ bắp trên bụng anh,“Ca, cùng nhau tắm nhé.”
Cung Phàm cởi quần dài, liền hiện ra quần lót màu đen, Tỉnh Phi cảm thấy dáng người Cung Phàm cũng không phải đẹp bình thường, dính chặt lấy người anh.“Hôm nay có chuyện rồi, trở về sẽ tiếp em.”
Tỉnh Phi ôm eo anh không buông tay, kiễng mũi chân hôn môi hắn.“Dù sao anh đi gặp người ta. Cũng nên tắm cho đỡ mùi mồ hôi.”
Cung Phàm vốn cũng đã rất lâu không phát tiết, nhìn thân hình đơn bạc của Tỉnh Phi, eo thon nhỏ như ẩn như hiện, dù sao vẫn còn hai giờ, dứt khoát cũng không nghẹn khuất bản thân, lột quần cậu, nhìn đến quần lót song T, cặp mông nộn nộn trắng tròn, khiến người nhiệt huyết sôi trào, Cung Phàm thô lỗ ôm lấy Tỉnh Phi, đi thẳng vào phòng tắm.
Thời điểm đi ra, cách thời gian hẹn chỉ còn chưa đến bốn mươi phút. Cung Phàm tranh thủ thời gian, cũng không mặc áo ngủ cho Tỉnh Phi, ôm Tỉnh Phi đang không quá tỉnh táo, đem cậu nhét vào trong ổ chăn. Tỉnh Phi sau khi làm sẽ chẳng bao giờ nói chuyện. Bởi vì không còn khí lực để nói. Cung Phàm trước mặt cậu mặc một bộ quần áo thực tùy ý, vỗ vỗ mặt Tỉnh Phi, lại hôn hôn lên trán cậu.
Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm,“Ca, anh ăn no chưa mà đã đi?”
Cung Phàm cười cười,“Nhét kẽ răng đều chưa đủ, trước ngủ đi, đợi khi tỉnh ngủ, anh liền trở lại, yên tâm, chỉ là gặp ông bạn cũ thôi.”
Tỉnh Phi gật gật đầu, đình chỉ suy nghĩ miên man. Cung Phàm khi đi ra ngoài, lưu cho cậu một ngọn đèn nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu ngủ một mình. Ngủ một mình kỳ thật không có gì, nhưng chỉ sợ thói quen.
Hàng đêm luôn chìm vào giấc ngủ trong lồng ngực ấm áp của Cung Phàm, lúc này mất đi khí tức quen thuộc, còn có cánh tay, lồng ngực, Tỉnh Phi phát hiện chính mình khó có thể đi vào giấc ngủ. Ở trên giường lăn qua lăn lại, có chút cảm giác khó chịu.
Tỉnh Phi nhắm mắt lại, cảm giác qua một thời gian dài, thế nhưng cậu vẫn ngủ không được, từ trên giường ngồi dậy mở tủ đầu giường bên phía Cung Phàm, cầm ra một điếu thuốc, học bộ dáng Cung Phàm đặt ở trên chóp mũi ngửi, thế nhưng cảm giác so với mùi thuốc lá trên người Cung Phàm rất khác biệt. Tỉnh Phi nắn điếu thuốc, cảm giác cả người đều vô vị, ghé vào trên giường, đem toàn bộ thuốc của Cung Phàm lấy ra, đổ hết mấy điếu thuốc trong đó ra, toàn bộ thuốc lá trong hộp đều bị Tỉnh Phi vét sạch, Tỉnh Phi lại đứng lên, lấy bột mì từ trong bếp cầm ra, đem bột mì đổ vào trong điếu thuốc, phần đầu lại nhét lá thuốc vào để nguỵ trang.
Tỉnh Phi nhìn điếu đầu tiên bị treo đầu dê bán thịt chó, cảm giác nhìn không ra khác thường, những điếu tiếp liền bắt tay vào làm giả. Cậu vẫn còn nhớ rõ nhớ rõ mình bị Cung Phàm dùng khói xông tỉnh! Đem một hộp thuốc đổi xog, Tỉnh Phi mới đem mọi thứ thu thập sạch sẽ sau mới lên giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất