Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Chương 17: Hài Lòng
Khúc Mỹ Phương nhìn bản thân trong gương càng lúc càng thuận mắt, hàng mày đang nhíu chặt cũng dần thả lỏng ra, cả người cũng từ cứng đờ trở nên buông lỏng.
Lương Tịch Mai càng nhìn càng khâm phục, bản thân mình không được giỏi như cô gái này, kéo nằm trong tay cô ấy như có sinh mệnh, tung bay trên dưới, kiểu tóc được cắt ra cũng rất đẹp mắt.
Sao bản thân lại không nghĩ ra được cách sửa chữa như vậy đây?
Tả Tịnh Nghiên cắt tóc xong còn thấy hơi bất mãn, tiếc nuối mà nói với Khúc Mỹ Phương:
“Tóc đã bị cháy quá nhiều, em chỉ có thể cắt cho chị thành như vậy thôi, đợi sau này khi tóc chị dài ra rồi em sẽ cắt cho chị kiểu tóc đẹp hơn nhé, đảm bảo sẽ giúp chị trẻ ra mười tuổi.”
Cô lại tìm bà chủ hỏi dao lam để tạo hình lông mày lại giúp Khúc Mỹ Phương. Hiện tại lại càng hoàn mỹ, chỉ thoáng cái, trông Khúc Mỹ Phương đã Tây hơn nhiều.
“Ha ha, được, tới lúc đó chị sẽ lại tìm em. Mà em tên gì?”
Khúc Mỹ Phương nhìn bản thân trong gương, trông còn trẻ tuổi hơn trước kia, còn có một loại khí chất đặc biệt, chỉ là tóc hơi ngắn một chút, nhưng tối thiểu kiểu tóc này cũng có thể ra ngoài gặp người.
Bà ta rất hài lòng với tay nghề của Tả Tịnh Nghiên, thái độ với cô cũng thân thiết hơn.
Tả Tịnh Nghiên chỉnh lại phần tóc lộn xộn trên cổ giúp Khúc Mỹ Phương, cầm mảnh vải cười khanh khách trả lời: “Em tên Tả Tịnh Nghiên.”
“Được, chị tên Khúc Mỹ Phương, một tuần sau chị sẽ tới lấy tóc giả, hi vọng em không khiến chị phải thất vọng.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà… tiền công này em phải lấy từ ai đây?”
Tả Tịnh Nghiên cười rất chân thành, giọng điệu cũng rất khách khí, nhưng khi nhắc tới tiền, cô không qua loa chút nào.
Cô cũng không phải kẻ chuyên thích lấy chuyện giúp người làm niềm vui, cô có thể giải vây giúp chủ tiệm, nhưng không thể đã xuất lực còn phải lỗ vốn.
Đừng nói hai người không có giao tình sâu đậm gì, cho dù có là anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng.
“Em… Em không phải nhân viên của tiệm này?”
Khúc Mỹ Phương ngạc nhiên nhìn Tả Tịnh Nghiên, bà ta còn tưởng Tả Tịnh Nghiên là thợ cắt tóc trong tiệm Mỹ Quân này đây. Nếu không, sao cô lại giải vây giúp chủ tiệm?
Tả Tịnh Nghiên lắc đầu: “Không phải đâu, em tới để bán tóc.”
“Bán tóc?” Khúc Mỹ Phương lại nhìn về phía Lương Tịch Mai:
“Cô ấy không phải nhân viên trong tiệm của cô?”
Lương Tịch Mai thành thật trả lời: “Không phri.”
“Vậy tôi đây phải tìm cô tính sổ!”
Khúc Mỹ Phương trực tiếp túm lấy cổ áo Lương Tịch Mai: “Tính thế nào đây?”
Lương Tịch Mai cầu xin nhìn Tả Tịnh Nghiên, sao tự dưng cô lại nói ra làm gì? Giúp người giúp tới cùng, cô không thể chờ tới khi làm xong rồi lại nhắc tới tiền ư?
Tả Tịnh Nghiên giang hai tay ra với đối phương, nói rất rành mạch rõ ràng:
“Chúng ta vốn không quen biết, tôi chỉ đề xuất tôi có thể giúp chị thôi, nhưng cũng không thể giúp chị không công được. Chúng ta không quen không biết, không có giao tình lớn tới thế.”
“Bộ tóc giả của cô cần bao nhiêu tiền?”
Lương Tịch Mai biết Tả Tịnh Nghiên nói không sai, không quen không biết, ai lại giúp không công, thế là Lương Tịch Mai đành hỏi giá tiền, trong lòng còn nghĩ hẳn chỉ chừng năm mươi đổ lại.
Tả Tịnh Nghiên vươn một đầu ngón tay ra: “150 đồng.”
Thật ra cô đưa ra giá này cũng không cao. Đan tóc rất phiền phức, ở thời hiện đại, để cô làm một mái tóc giả tối thiểu cũng phải hơn một ngàn đồng.
Lương Tịch Mai càng nhìn càng khâm phục, bản thân mình không được giỏi như cô gái này, kéo nằm trong tay cô ấy như có sinh mệnh, tung bay trên dưới, kiểu tóc được cắt ra cũng rất đẹp mắt.
Sao bản thân lại không nghĩ ra được cách sửa chữa như vậy đây?
Tả Tịnh Nghiên cắt tóc xong còn thấy hơi bất mãn, tiếc nuối mà nói với Khúc Mỹ Phương:
“Tóc đã bị cháy quá nhiều, em chỉ có thể cắt cho chị thành như vậy thôi, đợi sau này khi tóc chị dài ra rồi em sẽ cắt cho chị kiểu tóc đẹp hơn nhé, đảm bảo sẽ giúp chị trẻ ra mười tuổi.”
Cô lại tìm bà chủ hỏi dao lam để tạo hình lông mày lại giúp Khúc Mỹ Phương. Hiện tại lại càng hoàn mỹ, chỉ thoáng cái, trông Khúc Mỹ Phương đã Tây hơn nhiều.
“Ha ha, được, tới lúc đó chị sẽ lại tìm em. Mà em tên gì?”
Khúc Mỹ Phương nhìn bản thân trong gương, trông còn trẻ tuổi hơn trước kia, còn có một loại khí chất đặc biệt, chỉ là tóc hơi ngắn một chút, nhưng tối thiểu kiểu tóc này cũng có thể ra ngoài gặp người.
Bà ta rất hài lòng với tay nghề của Tả Tịnh Nghiên, thái độ với cô cũng thân thiết hơn.
Tả Tịnh Nghiên chỉnh lại phần tóc lộn xộn trên cổ giúp Khúc Mỹ Phương, cầm mảnh vải cười khanh khách trả lời: “Em tên Tả Tịnh Nghiên.”
“Được, chị tên Khúc Mỹ Phương, một tuần sau chị sẽ tới lấy tóc giả, hi vọng em không khiến chị phải thất vọng.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà… tiền công này em phải lấy từ ai đây?”
Tả Tịnh Nghiên cười rất chân thành, giọng điệu cũng rất khách khí, nhưng khi nhắc tới tiền, cô không qua loa chút nào.
Cô cũng không phải kẻ chuyên thích lấy chuyện giúp người làm niềm vui, cô có thể giải vây giúp chủ tiệm, nhưng không thể đã xuất lực còn phải lỗ vốn.
Đừng nói hai người không có giao tình sâu đậm gì, cho dù có là anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng.
“Em… Em không phải nhân viên của tiệm này?”
Khúc Mỹ Phương ngạc nhiên nhìn Tả Tịnh Nghiên, bà ta còn tưởng Tả Tịnh Nghiên là thợ cắt tóc trong tiệm Mỹ Quân này đây. Nếu không, sao cô lại giải vây giúp chủ tiệm?
Tả Tịnh Nghiên lắc đầu: “Không phải đâu, em tới để bán tóc.”
“Bán tóc?” Khúc Mỹ Phương lại nhìn về phía Lương Tịch Mai:
“Cô ấy không phải nhân viên trong tiệm của cô?”
Lương Tịch Mai thành thật trả lời: “Không phri.”
“Vậy tôi đây phải tìm cô tính sổ!”
Khúc Mỹ Phương trực tiếp túm lấy cổ áo Lương Tịch Mai: “Tính thế nào đây?”
Lương Tịch Mai cầu xin nhìn Tả Tịnh Nghiên, sao tự dưng cô lại nói ra làm gì? Giúp người giúp tới cùng, cô không thể chờ tới khi làm xong rồi lại nhắc tới tiền ư?
Tả Tịnh Nghiên giang hai tay ra với đối phương, nói rất rành mạch rõ ràng:
“Chúng ta vốn không quen biết, tôi chỉ đề xuất tôi có thể giúp chị thôi, nhưng cũng không thể giúp chị không công được. Chúng ta không quen không biết, không có giao tình lớn tới thế.”
“Bộ tóc giả của cô cần bao nhiêu tiền?”
Lương Tịch Mai biết Tả Tịnh Nghiên nói không sai, không quen không biết, ai lại giúp không công, thế là Lương Tịch Mai đành hỏi giá tiền, trong lòng còn nghĩ hẳn chỉ chừng năm mươi đổ lại.
Tả Tịnh Nghiên vươn một đầu ngón tay ra: “150 đồng.”
Thật ra cô đưa ra giá này cũng không cao. Đan tóc rất phiền phức, ở thời hiện đại, để cô làm một mái tóc giả tối thiểu cũng phải hơn một ngàn đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất