Chương 1: Sợ hãi bóng tối
Chu Phàm cố gắng nháy một bên mắt, tường nhà được xây bằng bùn đất và cỏ khô trộn lẫn với nhau chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ. Từ ô cửa sổ đó ánh sáng chiếu rọi vào trong phòng, cửa sổ từ trên mái nhà cũng có ánh sáng trắng rọi xuống. Hai chùm ánh sáng giao nhau làm hiện lên đám bụi bặm dập dờn trong ánh sáng.
Nhưng phần lớn các chỗ trong phòng lại chỉ là một mảng tối đen, tối đến nỗi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Chu Phàm vẫn cảm thấy đầu óc mình có chút mê man. Hắn đã đi vào thế giới này được ba ngày rồi nhưng vẫn có chút chưa hiểu rõ tình hình.
Hắn chỉ biết thân thể này có tên trùng với Chu Phàm, “cha mẹ” của hắn ban đêm mới làm việc về, mà sở dĩ hắn nằm trên giường là bởi vì đầu hắn bị thương, hắn mơ hồ biết được điều này từ trong miệng của đôi phu phụ đó.
Cũng may là như vậy, nên khi lần đầu tiên Chu Phàm tỉnh lại có thể thoái thác nói mình đã quên hết mọi chuyện, nếu không lúc Chu Phàm đối mặt với “cha mẹ” của cỗ thân thể này mà lại không có bất kỳ trí nhớ gì liên quan đến chủ nhân đời trước thì hắn thật sự không biết nói sao cho phải.
Để tránh bị hoài nghi, ba ngày nay Chu Phàm thậm chí còn không dám nói nhiều. Ban đêm, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe “cha mẹ” nói chuyện, nhưng tiếc rằng, người cha mặc bộ quần áo nông dân kia lại là một người trầm mặc ít nói, bởi vậy đối thoại giữa "cha mẹ" chỉ có mấy câu ít ỏi. Chu Phàm tạm thời không thể từ trong đó có được quá nhiều tin tức hữu dụng.
Chu Phàm giãy giụa ngồi dậy, vừa mới ngồi dậy trên mặt hắn liền lộ ra vẻ thống khổ. Hắn đưa tay trái lên ôm trán, đầu hắn lúc này đau như bị kim đâm vậy.
Nhiệt độ của tay hắn rất thấp, vì thế mà một cảm giác lạnh buốt thuận theo đó lan ra khắp trán, khiến cho cảm giác đau đớn như bị kim châm kia cũng giảm bớt không ít.
Lại qua một lúc, cảm giác đau đầu đã đỡ đi nhiều.
Tay của Chu Phàm lại thuận theo trán sờ lên đỉnh đầu, nhưng trên đó lại không có một sợi tóc nào cả, rõ ràng là đầu trọc. Tay hắn đưa dần lên chạm đến một vết sẹo dài bằng một ngón tay ở đằng sau đầu.
Hắn không thấy vết sẹo đó nhưng lại có thể từ trong xúc cảm cảm nhận được vết sẹo lớn hơn sợi tóc một chút, nếu không phải vuốt cẩn thận thì không thể nào phát hiện ra được.
Vì sao lại bị thương?
Chu Phàm còn không rõ lắm, nhưng nếu không phải bị thương thì linh hồn hắn cũng không tiến vào trong thân thể này được và tất nhiên là hắn cũng đã chết.
Chu Phàm buông tay, vén tấm màn màu vàng đậm được dệt bằng sợi gai ở trước giường lên. Không có sự cản trở từ tấm màn, ánh mắt hắn trở nên rõ ràng hơn một chút. Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Chu Phàm có thể nhìn thấy những đồ gỗ đơn sơ trong phòng, hắn khẽ nhíu mày.
Những thứ này càng khiến Chu Phàm khẳng định mình đang ở trong một hoàn cảnh tương đối nghèo khó, chỉ là trong phòng thực sự quá tối. Khi màn đêm buông xuống, hắn còn có thể nhìn thấy ngọn đèn mà “cha mẹ” hắn châm lên.
Có điều Chu Phàm lại không quá khẳng định. Mấy ngày nay, hắn nằm trên giường, đầu óc mê muội, ý thức lúc nào cũng mơ mơ màng màng, rất ít khi có thời gian tỉnh táo vào ban ngày, thường thường toàn là tỉnh được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.
Tới hôm nay, Chu Phàm lại nhìn thấy khá nhiều thứ. Hắn nhìn được những chỗ trong phòng mà tia sáng không chiếu tới được. Những chỗ tối tăm đó như bị nhuộm lên bởi màu đen từ lọ mực nước bị đổ. Đầu của hắn bắt đầu đau lên từng cơn.
Hắn đang sợ, dường như trong mảng không gian tối đen đó có thứ gì đáng sợ đang nhìn trộm hắn, giống như có thể đột nhiên xông tới gây tổn thương cho hắn vậy.
Cảm giác sợ hãi này không có cách gì diễn tả được, Chu Phàm cười gượng, hắn tiếc mạng, có điều bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp nên trước nay hắn chưa bao giờ là người nhát gan. Nhưng thân thể lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ là tác dụng phụ mà việc trọng sinh vào cỗ thân thể này mang đến?
Ba ngày qua, Chu Phàm đã thử không ít lần, chỉ cần hắn yên lặng chăm chú nhìn vào bóng tối trong phòng thì ngay lập tức sẽ có cảm giác đó.
Hoặc cũng có thể đây là do hoàn cảnh u ám ảnh hưởng tới tâm tình của hắn mà tạo ra cảm giác như vậy. Chu Phàm lắc đầu, hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà là thử đứng dậy.
Hai chân của Chu Phàm như muốn nhũn ra. Hắn phải thử rất nhiều lần mới có thể đứng lên được. Hắn bước về phía trước một bước, nhưng lại suýt chút nữa thì ngã xuống đất, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng, tiếp tục đi về phía trước. Những bước chân của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo như là vừa mới uống rượu say.
Đợi Chu Phàm vượt qua bậc cửa đi tới cửa chính thì đầu hắn lúc này đã đầy mồ hôi.
Hắn xuyên qua ánh sáng yếu ớt, nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa gỗ, cửa không bị khóa nên lập tức bị đẩy ra.
Nhưng phần lớn các chỗ trong phòng lại chỉ là một mảng tối đen, tối đến nỗi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Chu Phàm vẫn cảm thấy đầu óc mình có chút mê man. Hắn đã đi vào thế giới này được ba ngày rồi nhưng vẫn có chút chưa hiểu rõ tình hình.
Hắn chỉ biết thân thể này có tên trùng với Chu Phàm, “cha mẹ” của hắn ban đêm mới làm việc về, mà sở dĩ hắn nằm trên giường là bởi vì đầu hắn bị thương, hắn mơ hồ biết được điều này từ trong miệng của đôi phu phụ đó.
Cũng may là như vậy, nên khi lần đầu tiên Chu Phàm tỉnh lại có thể thoái thác nói mình đã quên hết mọi chuyện, nếu không lúc Chu Phàm đối mặt với “cha mẹ” của cỗ thân thể này mà lại không có bất kỳ trí nhớ gì liên quan đến chủ nhân đời trước thì hắn thật sự không biết nói sao cho phải.
Để tránh bị hoài nghi, ba ngày nay Chu Phàm thậm chí còn không dám nói nhiều. Ban đêm, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe “cha mẹ” nói chuyện, nhưng tiếc rằng, người cha mặc bộ quần áo nông dân kia lại là một người trầm mặc ít nói, bởi vậy đối thoại giữa "cha mẹ" chỉ có mấy câu ít ỏi. Chu Phàm tạm thời không thể từ trong đó có được quá nhiều tin tức hữu dụng.
Chu Phàm giãy giụa ngồi dậy, vừa mới ngồi dậy trên mặt hắn liền lộ ra vẻ thống khổ. Hắn đưa tay trái lên ôm trán, đầu hắn lúc này đau như bị kim đâm vậy.
Nhiệt độ của tay hắn rất thấp, vì thế mà một cảm giác lạnh buốt thuận theo đó lan ra khắp trán, khiến cho cảm giác đau đớn như bị kim châm kia cũng giảm bớt không ít.
Lại qua một lúc, cảm giác đau đầu đã đỡ đi nhiều.
Tay của Chu Phàm lại thuận theo trán sờ lên đỉnh đầu, nhưng trên đó lại không có một sợi tóc nào cả, rõ ràng là đầu trọc. Tay hắn đưa dần lên chạm đến một vết sẹo dài bằng một ngón tay ở đằng sau đầu.
Hắn không thấy vết sẹo đó nhưng lại có thể từ trong xúc cảm cảm nhận được vết sẹo lớn hơn sợi tóc một chút, nếu không phải vuốt cẩn thận thì không thể nào phát hiện ra được.
Vì sao lại bị thương?
Chu Phàm còn không rõ lắm, nhưng nếu không phải bị thương thì linh hồn hắn cũng không tiến vào trong thân thể này được và tất nhiên là hắn cũng đã chết.
Chu Phàm buông tay, vén tấm màn màu vàng đậm được dệt bằng sợi gai ở trước giường lên. Không có sự cản trở từ tấm màn, ánh mắt hắn trở nên rõ ràng hơn một chút. Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Chu Phàm có thể nhìn thấy những đồ gỗ đơn sơ trong phòng, hắn khẽ nhíu mày.
Những thứ này càng khiến Chu Phàm khẳng định mình đang ở trong một hoàn cảnh tương đối nghèo khó, chỉ là trong phòng thực sự quá tối. Khi màn đêm buông xuống, hắn còn có thể nhìn thấy ngọn đèn mà “cha mẹ” hắn châm lên.
Có điều Chu Phàm lại không quá khẳng định. Mấy ngày nay, hắn nằm trên giường, đầu óc mê muội, ý thức lúc nào cũng mơ mơ màng màng, rất ít khi có thời gian tỉnh táo vào ban ngày, thường thường toàn là tỉnh được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.
Tới hôm nay, Chu Phàm lại nhìn thấy khá nhiều thứ. Hắn nhìn được những chỗ trong phòng mà tia sáng không chiếu tới được. Những chỗ tối tăm đó như bị nhuộm lên bởi màu đen từ lọ mực nước bị đổ. Đầu của hắn bắt đầu đau lên từng cơn.
Hắn đang sợ, dường như trong mảng không gian tối đen đó có thứ gì đáng sợ đang nhìn trộm hắn, giống như có thể đột nhiên xông tới gây tổn thương cho hắn vậy.
Cảm giác sợ hãi này không có cách gì diễn tả được, Chu Phàm cười gượng, hắn tiếc mạng, có điều bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp nên trước nay hắn chưa bao giờ là người nhát gan. Nhưng thân thể lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ là tác dụng phụ mà việc trọng sinh vào cỗ thân thể này mang đến?
Ba ngày qua, Chu Phàm đã thử không ít lần, chỉ cần hắn yên lặng chăm chú nhìn vào bóng tối trong phòng thì ngay lập tức sẽ có cảm giác đó.
Hoặc cũng có thể đây là do hoàn cảnh u ám ảnh hưởng tới tâm tình của hắn mà tạo ra cảm giác như vậy. Chu Phàm lắc đầu, hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà là thử đứng dậy.
Hai chân của Chu Phàm như muốn nhũn ra. Hắn phải thử rất nhiều lần mới có thể đứng lên được. Hắn bước về phía trước một bước, nhưng lại suýt chút nữa thì ngã xuống đất, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng, tiếp tục đi về phía trước. Những bước chân của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo như là vừa mới uống rượu say.
Đợi Chu Phàm vượt qua bậc cửa đi tới cửa chính thì đầu hắn lúc này đã đầy mồ hôi.
Hắn xuyên qua ánh sáng yếu ớt, nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa gỗ, cửa không bị khóa nên lập tức bị đẩy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất