Chương 13: Nghĩa vụ của loại đoản mệnh
Chu Phàm gấp giọng nói:
- Mẹ, ngươi trước tiên đừng gấp, cha, biện pháp ngươi nói là gì?
Chu Nhất Mộc do dự một chút nói:
- Kỳ thật ta cũng không quá chắc chắn, ta chỉ là nghe Mao lão đại nhân từng nói, nếu có thể tu hành đến trình độ khá cao, là có thể gia tăng số tuổi thọ.
- Mao lão đại nhân là ai?
Chu Phàm đầu tiên là muốn xác nhận sự thật giả của tin tức.
Quế Phượng mở miệng trước:
- Mao lão đại nhân chính là một trong hai Phù Sư hôm nay ngươi thấy, có điều Mao lão đại nhân thật sự từng nói như vậy sao?
Chu Phàm nghe thấy là một trong hai Phù Sư đó, cũng tin hơn nửa, hướng tầm mắt tới trên người Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc cười khổ nói:
- Ta chắc chắn hắn từng nói như vậy, nhưng hắn nói rất mơ hồ, ta cũng không quá chắc chắn có phải là thật hay không, lại phải đạt tới trình độ nào thì mới được.
- Hắn đã từng nói vậy thì không sai rồi.
Chu Phàm nghe thấy có hi vọng, vội vàng hỏi chuyện mấu chốt hơn,
- Cái gì là tu hành?
Cái gì ftu hành?
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Chu Nhất Mộc nhíu mày nói:
- A Phàm, tu hành chính là tu hành, chúng ta không phải tu sĩ, cũng không biết nên giải thích với ngươi thế nào.
Tu hành chính là tu hành... Lời này của Chu Nhất Mộc chẳng khác nào là không nói.
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói:
- Vậy trong thôn có tu sĩ không?
Đây mới là mấu chốt nhất, nếu trong thôn không có tu sĩ, hắn biết đi đâu mà tìm tu sĩ? Học được phương pháp tu hành để tục mệnh (kéo dài tuổi thọ)?
- Cái này…
Chu Nhất Mộc trở nên suy tư.
Quế Phượng tiếp lời:
- Hai vị Phù Sư lão đại nhân trong thôn chắc là tu sĩ.
Trong lòng Chu Phàm khẽ động, hắn cảm thấy Quế Phượng nói rất có lý, hai Phù Sư đó nhìn có vẻ rất đặc biệt.
Chu Nhất Mộc bổ sung:
- Còn có Lỗ đội trưởng của đội tuần tra thôn và thôn chính La Liệt Điền dường như cũng là tu sĩ.
Vậy chính là có bốn tu sĩ, Chu Phàm không nhịn được hỏi:
- Các ngươi xác nhận bọn họ đều là tu sĩ chứ.
Chu Nhất Mộc nói:
- A Phàm, ta và mẹ ngươi chỉ là người thường, bình thường cũng nghe từ trong miệng một số người bàn về tu sĩ, không thể quá chắc chắn.
Quế Phượng cũng gật đầu nói:
- Chúng ta chỉ biết một số người cường đại chính là tu sĩ, về phần phán đoán cụ thể là tiêu chuẩn gì thì chúng ta cũng không biết.
Lời này khiến Chu Phàm nghe mà nhíu mày, có điều hắn cũng có thể lý giải.
- A Phàm, số tuổi thọ, chuyện tu sĩ có thể để sau rồi tính.
Sắc mặt Chu Nhất Mộc bỗng trở nên nghiêm túc,
- Hiện tại ta và mẹ ngươi có chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng với ngươi.
- Chuyện quan trọng hơn
Chu Phàm hơi sững sờ, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện số tuổi thọ?
Quế Phượng cũng bỗng nhiên nhớ ta, hai tay nàng tóm lấy cánh tay bắt được, ánh mắt bình tĩnh nhìn Chu Phàm run giọng nói:
- Cha ngươi nói đúng, số tuổi thọ ít nhất còn bốn năm nữa, nhưng hiện tại đã cấp bách lắm rồi, mẹ bất kể là như thế nào cũng phải giữ được mạng của ngươi, A Phàm, ngươi trước tiên đi thu dọn đồ đi, chờ trời tối, rời khỏi thôn này ngay.
- Gì cơ?
Trên mặt Chu Phàm mang theo vẻ mê hoặc.
Chu Nhất Mộc đột nhiên quát:
- Quế Phượng, ngươi đang nói hưu nói vượn gì thế?
Quế Phượng gấp giọng nói:
- Ta không nói hưu nói vượn, A Phàm phải rời khỏi Tam Khưu Thôn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn nhi tử của mình chết đi sao?
Trên mặt Chu Nhất Mộc lộ ra vẻ đấu tranh, chỉ là rất nhanh hắn lại chán nản nói:
- Ta đương nhiên cũng không muốn, nhưng thực sự tưởng của ngươi là không thể thực hiện được.
Chu Phàm nhìn nhìn hai người Chu Nhất Mộc, hắn mở miệng hỏi:
- Cha, mẹ, các ngươi rốt cuộc đang nói gì, ta hoàn toàn không hiểu, vì sao ta không rời khỏi thôn thì sẽ chết?
Quế Phượng nói:
- A Phàm, ngươi đừng ngắt lời, Nhất Mộc, vì sao ý tưởng của ta lại không thể thực hiện được?
Chu Nhất Mộc không nói gì, mà là đi đẩy cửa gỗ, nhìn bên ngoài gian nhà, rất nhanh lại đóng cửa lại, đồng thời gạt then gỗ, muốn triệt để khóa cửa lại.
Lúc này Chu Nhất Mộc mới xoay người quay về, trầm giọng nói:
- Nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu không để người ngoài nghe thấy sẽ mang tới phiền phức đó.
Quế Phượng cũng đột nhiên trở nên cảnh giác, nàng hạ giọng, nói:
- Ngươi nói đúng, chúng ta quả thật phải nhỏ giọng một chút.
Chu Nhất Mộc nhìn Quế Phượng, lạnh lùng nói:
- Ngươi bảo Phàm nhi chạy trốn thì có khác gì chịu chết, chẳng lẽ ngươi quên trong thôn là thực hành Liên Tọa Pháp à? Ngũ gia vi ngũ, thập gia vi thập, giám sát lẫn nhau, tố giác lẫn nhau, nếu không tố giác, mười nhà cùng chịu tội.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn cũng từng nghe nói tới Liên Tọa Pháp, một nhà phạm tội, nếu chín nhà khác không tố giác, vậy cả chín nhà đều sẽ bị liên lụy, là đồng phạm, ở cổ đại có một số triều đại chọn dùng luật pháp khắc nghiệt như vậy, không ngờ nơi này cũng có.
- Mẹ, ngươi trước tiên đừng gấp, cha, biện pháp ngươi nói là gì?
Chu Nhất Mộc do dự một chút nói:
- Kỳ thật ta cũng không quá chắc chắn, ta chỉ là nghe Mao lão đại nhân từng nói, nếu có thể tu hành đến trình độ khá cao, là có thể gia tăng số tuổi thọ.
- Mao lão đại nhân là ai?
Chu Phàm đầu tiên là muốn xác nhận sự thật giả của tin tức.
Quế Phượng mở miệng trước:
- Mao lão đại nhân chính là một trong hai Phù Sư hôm nay ngươi thấy, có điều Mao lão đại nhân thật sự từng nói như vậy sao?
Chu Phàm nghe thấy là một trong hai Phù Sư đó, cũng tin hơn nửa, hướng tầm mắt tới trên người Chu Nhất Mộc.
Chu Nhất Mộc cười khổ nói:
- Ta chắc chắn hắn từng nói như vậy, nhưng hắn nói rất mơ hồ, ta cũng không quá chắc chắn có phải là thật hay không, lại phải đạt tới trình độ nào thì mới được.
- Hắn đã từng nói vậy thì không sai rồi.
Chu Phàm nghe thấy có hi vọng, vội vàng hỏi chuyện mấu chốt hơn,
- Cái gì là tu hành?
Cái gì ftu hành?
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng nhìn nhau, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ lúng túng.
Cuối cùng vẫn là Chu Nhất Mộc nhíu mày nói:
- A Phàm, tu hành chính là tu hành, chúng ta không phải tu sĩ, cũng không biết nên giải thích với ngươi thế nào.
Tu hành chính là tu hành... Lời này của Chu Nhất Mộc chẳng khác nào là không nói.
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói:
- Vậy trong thôn có tu sĩ không?
Đây mới là mấu chốt nhất, nếu trong thôn không có tu sĩ, hắn biết đi đâu mà tìm tu sĩ? Học được phương pháp tu hành để tục mệnh (kéo dài tuổi thọ)?
- Cái này…
Chu Nhất Mộc trở nên suy tư.
Quế Phượng tiếp lời:
- Hai vị Phù Sư lão đại nhân trong thôn chắc là tu sĩ.
Trong lòng Chu Phàm khẽ động, hắn cảm thấy Quế Phượng nói rất có lý, hai Phù Sư đó nhìn có vẻ rất đặc biệt.
Chu Nhất Mộc bổ sung:
- Còn có Lỗ đội trưởng của đội tuần tra thôn và thôn chính La Liệt Điền dường như cũng là tu sĩ.
Vậy chính là có bốn tu sĩ, Chu Phàm không nhịn được hỏi:
- Các ngươi xác nhận bọn họ đều là tu sĩ chứ.
Chu Nhất Mộc nói:
- A Phàm, ta và mẹ ngươi chỉ là người thường, bình thường cũng nghe từ trong miệng một số người bàn về tu sĩ, không thể quá chắc chắn.
Quế Phượng cũng gật đầu nói:
- Chúng ta chỉ biết một số người cường đại chính là tu sĩ, về phần phán đoán cụ thể là tiêu chuẩn gì thì chúng ta cũng không biết.
Lời này khiến Chu Phàm nghe mà nhíu mày, có điều hắn cũng có thể lý giải.
- A Phàm, số tuổi thọ, chuyện tu sĩ có thể để sau rồi tính.
Sắc mặt Chu Nhất Mộc bỗng trở nên nghiêm túc,
- Hiện tại ta và mẹ ngươi có chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng với ngươi.
- Chuyện quan trọng hơn
Chu Phàm hơi sững sờ, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện số tuổi thọ?
Quế Phượng cũng bỗng nhiên nhớ ta, hai tay nàng tóm lấy cánh tay bắt được, ánh mắt bình tĩnh nhìn Chu Phàm run giọng nói:
- Cha ngươi nói đúng, số tuổi thọ ít nhất còn bốn năm nữa, nhưng hiện tại đã cấp bách lắm rồi, mẹ bất kể là như thế nào cũng phải giữ được mạng của ngươi, A Phàm, ngươi trước tiên đi thu dọn đồ đi, chờ trời tối, rời khỏi thôn này ngay.
- Gì cơ?
Trên mặt Chu Phàm mang theo vẻ mê hoặc.
Chu Nhất Mộc đột nhiên quát:
- Quế Phượng, ngươi đang nói hưu nói vượn gì thế?
Quế Phượng gấp giọng nói:
- Ta không nói hưu nói vượn, A Phàm phải rời khỏi Tam Khưu Thôn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn nhi tử của mình chết đi sao?
Trên mặt Chu Nhất Mộc lộ ra vẻ đấu tranh, chỉ là rất nhanh hắn lại chán nản nói:
- Ta đương nhiên cũng không muốn, nhưng thực sự tưởng của ngươi là không thể thực hiện được.
Chu Phàm nhìn nhìn hai người Chu Nhất Mộc, hắn mở miệng hỏi:
- Cha, mẹ, các ngươi rốt cuộc đang nói gì, ta hoàn toàn không hiểu, vì sao ta không rời khỏi thôn thì sẽ chết?
Quế Phượng nói:
- A Phàm, ngươi đừng ngắt lời, Nhất Mộc, vì sao ý tưởng của ta lại không thể thực hiện được?
Chu Nhất Mộc không nói gì, mà là đi đẩy cửa gỗ, nhìn bên ngoài gian nhà, rất nhanh lại đóng cửa lại, đồng thời gạt then gỗ, muốn triệt để khóa cửa lại.
Lúc này Chu Nhất Mộc mới xoay người quay về, trầm giọng nói:
- Nói chuyện nhỏ giọng một chút, nếu không để người ngoài nghe thấy sẽ mang tới phiền phức đó.
Quế Phượng cũng đột nhiên trở nên cảnh giác, nàng hạ giọng, nói:
- Ngươi nói đúng, chúng ta quả thật phải nhỏ giọng một chút.
Chu Nhất Mộc nhìn Quế Phượng, lạnh lùng nói:
- Ngươi bảo Phàm nhi chạy trốn thì có khác gì chịu chết, chẳng lẽ ngươi quên trong thôn là thực hành Liên Tọa Pháp à? Ngũ gia vi ngũ, thập gia vi thập, giám sát lẫn nhau, tố giác lẫn nhau, nếu không tố giác, mười nhà cùng chịu tội.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn cũng từng nghe nói tới Liên Tọa Pháp, một nhà phạm tội, nếu chín nhà khác không tố giác, vậy cả chín nhà đều sẽ bị liên lụy, là đồng phạm, ở cổ đại có một số triều đại chọn dùng luật pháp khắc nghiệt như vậy, không ngờ nơi này cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất