Chương 47: Tiểu Liễu
Đại Liễu vỗ tay hô:
- Chu đại ca, tẩu tử, ngươi xem A Phàm thích Tiểu Liễu, Tiểu Liễu thích A Phàm, các ngươi lại nhẫn tâm cầm gậy đánh uyên ương sao?
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Chu Phàm, đêm qua Chu Phàm còn nói quên cả bộ dạng của Tiểu Liễu, vì sao hiện tại lại nói như vậy? Chẳng lẽ ký ức của Chu Phàm đã khôi phục một chút rồi à?
Chu Phàm ho khan một tiếng nói
- Đại Liễu thúc, ngươi đừng có gấp, ngươi trước tiên nghe ta nói hết đã.
- Ngươi nói đi.
Đại Liễu nhíu mày nói.
Chu Phàm thở dài nói:
- Đại Liễu thúc, ta thích Tiểu Liễu, nhưng ta cảm thấy cha mẹ ta nói đúng, đừng nói số tuổi thọ chỉ có thể sống bốn năm, ta gia nhập đội tuần tra, nguy hiểm phải đối mặt càng nhiều hơn, không nói trước được có thể sống bao lâu, nếu ta chết, Tiểu Liễu sẽ thảm rồi, chính bởi vì ta thích Tiểu Liễu, cho nên càng không thể hại nàng.
- Đứa nhỏ này, thế sao gọi là hại được?
Trên đầu Đại Liễu giống như bốc ra lửa vậy, hắn vội vàng nói:
- Chuyện tương lai không ai nói chắc được, ta cảm thấy ngươi có thể sống rất lâu, tuyệt đối không chỉ bốn năm.
Chu Phàm cầm lấy vò rượu, rót một chén cho Đại Liễu, lại rót đầy một chén cho mình, sau đó mới vẻ mặt nghiêm mặt bưng chén rượu lên nói:
- Đại Liễu thúc, hôm nay tâm ý của ngươi ta và cha mẹ đều nhận, ta kính ngươi một chén, ta cũng không cam lòng chỉ có thể sống bốn năm, cho nên ta sẽ nghĩ cách để sống sót.
- Nhưng thế cũng không có nghĩa là ta nhất định có thể sống sót, ta không thể để Tiểu Liễu phải cược một ván cùng ta, ta cũng hi vọng ngươi có thể suy nghĩ cho Tiểu Liễu, ngươi nguyện ý gả Tiểu Liễu cho ta, vạn nhất ta chết rồi, ngươi bảo sao Tiểu Liễu sẽ thế nào?
- Tiểu Liễu....
Nghe thấy Chu Phàm nhắc tới tương lai của Tiểu Liễu, trên mặt Đại Liễu lộ ra một tia bi thương, có điều rất nhanh hắn liền nhìn chằm chằm Chu Phàm trầm giọng nói:
- Phàm, ngươi cho rằng ta chưa từng nói qua với Tiểu Liễu ư? Nàng chính là nữ nhi duy nhất của ta.
- Ta có thể vỗ ngực mà nói rằng, ta không ép buộc nữ nhi của ta, Tiểu Liễu là đồng ý gả đến Chu gia.
Chu Phàm có chút tắt tiếng, hắn vốn đang cho rằng ở thời đại lệnh cha mẹ lời mai mối này, Đại Liễu là sẽ không thương lượng với Tiểu Liễu, kết quả lại nói là Tiểu Liễu cam tâm tình nguyện.
Đầu óc của Tiểu Liễu cô nương này có bệnh à? Nữ tử bình thường nếu có số tuổi thọ của nàng, sợ rằng đều sẽ không nguyện ý gả cho một nam tử chỉ còn sống được mấy năm, trừ khi Tiểu Liễu này quả thật rất thích đời trước, mới nguyện ý làm như vậy.
Có điều cho dù là như vậy, cũng là thích đời trước, không có bao nhiêu liên quan với Chu Phàm hiện tại.
Chu Phàm cười khổ nói:
- Đại Liễu thúc, cho dù Tiểu Liễu đáp ứng, ta cũng không thể đáp ứng, ta không thể liên lụy đến Tiểu Liễu, cứ coi như ta và Tiểu Liễu có duyên mà không có phận đi.
Đại Liễu cả giận nói,
- Đứa nhỏ ngươi, sao còn bướng hơn cha ngươi vậy? Ngươi quá khiến Tiểu Liễu thất vọng, ta vốn đang nghĩ nếu cha mẹ ngươi không đáp ứng cũng không sao, chỉ cần ngươi chịu, cho dù cha mẹ ngươi tức giận đến đuổi ngươi ra khỏi nhà, vậy cũng không sao, cứ tới nhà ta ở rể, ai ngờ ngươi...
Chu Phàm:
- ...
Phượng thở dài ngắt lời:
- Đại Liễu, bất kể ngươi có nói thế nào, nhà chúng ta vẫn sẽ không đáp ứng việc hôn nhân này, ngươi đừng nói nữa, coi như chúng ta chưa từng đính hôn.
Chu Nhất Mộc đứng lên chậm rãi nói:
- Đại Liễu, ngươi có lòng như vậy, ta đã rất thỏa mãn rồi, có kết thân hay không cũng không quan trọng, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ của ta.
Chu Nhất Mộc nói xong bưng chén rượu loại kính Đại Liễu.
Đại Liễu sầm mặt cầm lấy chén rượu trước người chạm một chén với Chu Nhất Mộc, hắn một ngụm uống cạn, buông chén rượu xuống, trầm giọng nói:
- Chu đại ca, các ngươi không đáp ứng cũng không sao cả, nhưng ta sẽ không bỏ qua, Tiểu Liễu vĩnh viễn là người của Chu gia.
Đại Liễu nói xong ôm quyền, cũng không quan tâm tới bọn Chu Phàm, trực tiếp rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại một nhà Chu Phàm á khẩu không nói được gì.
- Đại Liễu này...
Chu Nhất Mộc bất đắc dĩ lắc đầu,
- Đừng để ý đến hắn, chờ hắn dịu đi, ta lại đi khuyên hắn, hiện tại có nói gì hắn cũng không nghe đâu.
Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, rõ ràng đã nói là từ hôn, sao lại biến thành bức hôn?
Có điều việc này chỉ cần cha mẹ không đáp ứng, vậy vấn đề chắc không lớn.
Chu Phàm không nghĩ nhiều nữa, mà là giúp Quế Phượng thu dọn bàn rượu.
Sau khi xong việc, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng có việc đồng áng phải làm, rời nhà, mà Chu Phàm đi tới tiểu viện ở sau nhà, bắt đầu tu luyện hôm nay, bởi vì Đại Liễu đăng môn, đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Lão Huynh tựa vào cạnh phòng, mắt chó nhắm lại, giống như đang ngủ.
- Chu đại ca, tẩu tử, ngươi xem A Phàm thích Tiểu Liễu, Tiểu Liễu thích A Phàm, các ngươi lại nhẫn tâm cầm gậy đánh uyên ương sao?
Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Chu Phàm, đêm qua Chu Phàm còn nói quên cả bộ dạng của Tiểu Liễu, vì sao hiện tại lại nói như vậy? Chẳng lẽ ký ức của Chu Phàm đã khôi phục một chút rồi à?
Chu Phàm ho khan một tiếng nói
- Đại Liễu thúc, ngươi đừng có gấp, ngươi trước tiên nghe ta nói hết đã.
- Ngươi nói đi.
Đại Liễu nhíu mày nói.
Chu Phàm thở dài nói:
- Đại Liễu thúc, ta thích Tiểu Liễu, nhưng ta cảm thấy cha mẹ ta nói đúng, đừng nói số tuổi thọ chỉ có thể sống bốn năm, ta gia nhập đội tuần tra, nguy hiểm phải đối mặt càng nhiều hơn, không nói trước được có thể sống bao lâu, nếu ta chết, Tiểu Liễu sẽ thảm rồi, chính bởi vì ta thích Tiểu Liễu, cho nên càng không thể hại nàng.
- Đứa nhỏ này, thế sao gọi là hại được?
Trên đầu Đại Liễu giống như bốc ra lửa vậy, hắn vội vàng nói:
- Chuyện tương lai không ai nói chắc được, ta cảm thấy ngươi có thể sống rất lâu, tuyệt đối không chỉ bốn năm.
Chu Phàm cầm lấy vò rượu, rót một chén cho Đại Liễu, lại rót đầy một chén cho mình, sau đó mới vẻ mặt nghiêm mặt bưng chén rượu lên nói:
- Đại Liễu thúc, hôm nay tâm ý của ngươi ta và cha mẹ đều nhận, ta kính ngươi một chén, ta cũng không cam lòng chỉ có thể sống bốn năm, cho nên ta sẽ nghĩ cách để sống sót.
- Nhưng thế cũng không có nghĩa là ta nhất định có thể sống sót, ta không thể để Tiểu Liễu phải cược một ván cùng ta, ta cũng hi vọng ngươi có thể suy nghĩ cho Tiểu Liễu, ngươi nguyện ý gả Tiểu Liễu cho ta, vạn nhất ta chết rồi, ngươi bảo sao Tiểu Liễu sẽ thế nào?
- Tiểu Liễu....
Nghe thấy Chu Phàm nhắc tới tương lai của Tiểu Liễu, trên mặt Đại Liễu lộ ra một tia bi thương, có điều rất nhanh hắn liền nhìn chằm chằm Chu Phàm trầm giọng nói:
- Phàm, ngươi cho rằng ta chưa từng nói qua với Tiểu Liễu ư? Nàng chính là nữ nhi duy nhất của ta.
- Ta có thể vỗ ngực mà nói rằng, ta không ép buộc nữ nhi của ta, Tiểu Liễu là đồng ý gả đến Chu gia.
Chu Phàm có chút tắt tiếng, hắn vốn đang cho rằng ở thời đại lệnh cha mẹ lời mai mối này, Đại Liễu là sẽ không thương lượng với Tiểu Liễu, kết quả lại nói là Tiểu Liễu cam tâm tình nguyện.
Đầu óc của Tiểu Liễu cô nương này có bệnh à? Nữ tử bình thường nếu có số tuổi thọ của nàng, sợ rằng đều sẽ không nguyện ý gả cho một nam tử chỉ còn sống được mấy năm, trừ khi Tiểu Liễu này quả thật rất thích đời trước, mới nguyện ý làm như vậy.
Có điều cho dù là như vậy, cũng là thích đời trước, không có bao nhiêu liên quan với Chu Phàm hiện tại.
Chu Phàm cười khổ nói:
- Đại Liễu thúc, cho dù Tiểu Liễu đáp ứng, ta cũng không thể đáp ứng, ta không thể liên lụy đến Tiểu Liễu, cứ coi như ta và Tiểu Liễu có duyên mà không có phận đi.
Đại Liễu cả giận nói,
- Đứa nhỏ ngươi, sao còn bướng hơn cha ngươi vậy? Ngươi quá khiến Tiểu Liễu thất vọng, ta vốn đang nghĩ nếu cha mẹ ngươi không đáp ứng cũng không sao, chỉ cần ngươi chịu, cho dù cha mẹ ngươi tức giận đến đuổi ngươi ra khỏi nhà, vậy cũng không sao, cứ tới nhà ta ở rể, ai ngờ ngươi...
Chu Phàm:
- ...
Phượng thở dài ngắt lời:
- Đại Liễu, bất kể ngươi có nói thế nào, nhà chúng ta vẫn sẽ không đáp ứng việc hôn nhân này, ngươi đừng nói nữa, coi như chúng ta chưa từng đính hôn.
Chu Nhất Mộc đứng lên chậm rãi nói:
- Đại Liễu, ngươi có lòng như vậy, ta đã rất thỏa mãn rồi, có kết thân hay không cũng không quan trọng, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ của ta.
Chu Nhất Mộc nói xong bưng chén rượu loại kính Đại Liễu.
Đại Liễu sầm mặt cầm lấy chén rượu trước người chạm một chén với Chu Nhất Mộc, hắn một ngụm uống cạn, buông chén rượu xuống, trầm giọng nói:
- Chu đại ca, các ngươi không đáp ứng cũng không sao cả, nhưng ta sẽ không bỏ qua, Tiểu Liễu vĩnh viễn là người của Chu gia.
Đại Liễu nói xong ôm quyền, cũng không quan tâm tới bọn Chu Phàm, trực tiếp rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại một nhà Chu Phàm á khẩu không nói được gì.
- Đại Liễu này...
Chu Nhất Mộc bất đắc dĩ lắc đầu,
- Đừng để ý đến hắn, chờ hắn dịu đi, ta lại đi khuyên hắn, hiện tại có nói gì hắn cũng không nghe đâu.
Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, rõ ràng đã nói là từ hôn, sao lại biến thành bức hôn?
Có điều việc này chỉ cần cha mẹ không đáp ứng, vậy vấn đề chắc không lớn.
Chu Phàm không nghĩ nhiều nữa, mà là giúp Quế Phượng thu dọn bàn rượu.
Sau khi xong việc, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng có việc đồng áng phải làm, rời nhà, mà Chu Phàm đi tới tiểu viện ở sau nhà, bắt đầu tu luyện hôm nay, bởi vì Đại Liễu đăng môn, đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Lão Huynh tựa vào cạnh phòng, mắt chó nhắm lại, giống như đang ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất