Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện
Chương 6:
----
Nhưng hai năm nay, con rể của ông ta làm việc ở Ủy ban cách mạng càng ngày càng kiêu ngạo, thường xuyên không về nhà, Mạnh đại gia cũng không làm gì được anh ta.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến lúc trước Trần Ái Hà không muốn chọn con rể, chỉ sợ cuối cùng sẽ nuôi một con sói mắt trắng giống ông ta.
Ngoại trừ trung viện, tiền viện và hậu viện có chín hộ gia đình.
Trần Ái Hà đối xử bình đẳng, tặng từng nhà, còn giới thiệu cho Thẩm Thành Đông: Những việc cần chú ý khi gặp mỗi hộ gia đình.
Khương Nhu ở bên cạnh yên lặng nghe, trong đầu liên tục hiện lên một ít nội dung liên quan đến đại tạp viện, nội dung không nhiều, nhưng so với hiện tại thì đã thay đổi nhiều...
Mà cô chỉ là một vật hy sinh ngu xuẩn, là người có số phận bi thảm nhất trong đại tạp viện.
Nghĩ đến đây, cô cúi xuống nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng cảm thấy buồn bã và mất mát.
Đột nhiên một viên kẹo sữa thỏ trắng xuất hiện trong mắt, cô ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Thành Đông đang mím chặt môi mỏng nhìn cô.
Trông hung dữ như muốn đánh ai đó vậy.
Khương Nhu bất đắc dĩ thở dài, không suy nghĩ nhiều vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy hai bên khóe miệng của anh lên, giọng nói ngọt ngào làm nũng:
"Anh xem anh đi, trông thật hung dữ, sao anh không cười nhiều hơn?"
Cảm nhận thấy đầu ngón tay cô lạnh lẽo, ánh mắt Thẩm Thành Đông tối đi, có cảm giác muốn giúp cô sưởi ấm.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay hơi chai sạn nắm tay cô, dần dần siết chặt tay cô, môi mỏng khẽ mở: "Có phải em lạnh không? Anh đi lấy áo khoác cho em."
"Không cần, em không lạnh, chúng ta chờ chút đi." Khương Nhu xấu hổ rút tay lại giấu sau lưng, ngón tay cuộn tròn, không còn lạnh nữa.
Lúc này, Trần Ái Hà đang nói chuyện với người khác, không để ý tới hành động nhỏ của bọn họ.
Khi phát kẹo cưới xong cho nhà cuối cùng, ba của Khương Nhu là Khương Đức Sơn chở một đống hành lý, trở về với mẹ con Sư Lam.
Ông ấy dừng xe đạp ở cửa nhà, chưa kịp chào hỏi, Thẩm Thành Đông đã đi đến bên cạnh xe đạp, chủ động giúp chuyển hành lý.
"Hôm nay là một ngày đẹp, bữa tối làm thêm trứng rán, tôi đi rửa mặt trước." Giao việc xong, Khương Đức Sơn đi luôn, hoàn toàn không quan tâm đến đống hành lý, Thẩm Thành Đông chỉ có một mình phải chuyển mất bao lâu...
Sư Lam áy náy muốn đưa tay ra, nhưng bị Thẩm Thành Đông ngăn lại: "Chị dâu, đây là việc của đàn ông, chị dẫn cháu vào nhà trước đi."
"Vậy... được, cám ơn em rể."
Khương Nhu đứng cách đó không xa nhìn thấy hết, cho đến khi người đàn ông mang tất cả hành lý vào nhà, cô mới đi về phía anh. Cô lấy một chiếc khăn sạch từ trong túi áo ra, kiễng chân lau mồ hôi trên trán anh.
"Anh vất vả rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi."
Đôi mắt của cô trong veo, mang theo một ít tình cảm, Thẩm Thành Đông cúi đầu nhìn cô, yết hầu vô thức di chuyển.
Dạo này không có chương trình giải trí gì, ăn cơm tối xong, mọi nhà đi ngủ sớm.
Nhưng hai năm nay, con rể của ông ta làm việc ở Ủy ban cách mạng càng ngày càng kiêu ngạo, thường xuyên không về nhà, Mạnh đại gia cũng không làm gì được anh ta.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến lúc trước Trần Ái Hà không muốn chọn con rể, chỉ sợ cuối cùng sẽ nuôi một con sói mắt trắng giống ông ta.
Ngoại trừ trung viện, tiền viện và hậu viện có chín hộ gia đình.
Trần Ái Hà đối xử bình đẳng, tặng từng nhà, còn giới thiệu cho Thẩm Thành Đông: Những việc cần chú ý khi gặp mỗi hộ gia đình.
Khương Nhu ở bên cạnh yên lặng nghe, trong đầu liên tục hiện lên một ít nội dung liên quan đến đại tạp viện, nội dung không nhiều, nhưng so với hiện tại thì đã thay đổi nhiều...
Mà cô chỉ là một vật hy sinh ngu xuẩn, là người có số phận bi thảm nhất trong đại tạp viện.
Nghĩ đến đây, cô cúi xuống nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng cảm thấy buồn bã và mất mát.
Đột nhiên một viên kẹo sữa thỏ trắng xuất hiện trong mắt, cô ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Thành Đông đang mím chặt môi mỏng nhìn cô.
Trông hung dữ như muốn đánh ai đó vậy.
Khương Nhu bất đắc dĩ thở dài, không suy nghĩ nhiều vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy hai bên khóe miệng của anh lên, giọng nói ngọt ngào làm nũng:
"Anh xem anh đi, trông thật hung dữ, sao anh không cười nhiều hơn?"
Cảm nhận thấy đầu ngón tay cô lạnh lẽo, ánh mắt Thẩm Thành Đông tối đi, có cảm giác muốn giúp cô sưởi ấm.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay hơi chai sạn nắm tay cô, dần dần siết chặt tay cô, môi mỏng khẽ mở: "Có phải em lạnh không? Anh đi lấy áo khoác cho em."
"Không cần, em không lạnh, chúng ta chờ chút đi." Khương Nhu xấu hổ rút tay lại giấu sau lưng, ngón tay cuộn tròn, không còn lạnh nữa.
Lúc này, Trần Ái Hà đang nói chuyện với người khác, không để ý tới hành động nhỏ của bọn họ.
Khi phát kẹo cưới xong cho nhà cuối cùng, ba của Khương Nhu là Khương Đức Sơn chở một đống hành lý, trở về với mẹ con Sư Lam.
Ông ấy dừng xe đạp ở cửa nhà, chưa kịp chào hỏi, Thẩm Thành Đông đã đi đến bên cạnh xe đạp, chủ động giúp chuyển hành lý.
"Hôm nay là một ngày đẹp, bữa tối làm thêm trứng rán, tôi đi rửa mặt trước." Giao việc xong, Khương Đức Sơn đi luôn, hoàn toàn không quan tâm đến đống hành lý, Thẩm Thành Đông chỉ có một mình phải chuyển mất bao lâu...
Sư Lam áy náy muốn đưa tay ra, nhưng bị Thẩm Thành Đông ngăn lại: "Chị dâu, đây là việc của đàn ông, chị dẫn cháu vào nhà trước đi."
"Vậy... được, cám ơn em rể."
Khương Nhu đứng cách đó không xa nhìn thấy hết, cho đến khi người đàn ông mang tất cả hành lý vào nhà, cô mới đi về phía anh. Cô lấy một chiếc khăn sạch từ trong túi áo ra, kiễng chân lau mồ hôi trên trán anh.
"Anh vất vả rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi."
Đôi mắt của cô trong veo, mang theo một ít tình cảm, Thẩm Thành Đông cúi đầu nhìn cô, yết hầu vô thức di chuyển.
Dạo này không có chương trình giải trí gì, ăn cơm tối xong, mọi nhà đi ngủ sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất