Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Cả Hoàng Cung Liền Phát Điên
Chương 14:
Yêu Yêu quay đầu, không bị lay chuyển chút nào.
Hệ thống: Được rồi, có bắt đầu rút thưởng luôn không? Yêu Yêu định nhấn xác nhận, không ngờ trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một bàn tay cầm khóa Lỗ Ban, nhìn theo liền thấy đôi mắt tràn đầy ý cười.
"Yêu Yêu muội muội, cái này tặng muội." Thấy tiểu cô nương không phản ứng, Sở Hữu cười ngượng ngùng.
"Huynh không có gì hay, cái khóa Lỗ Ban này là huynh tự làm, cũng khá thú vị."
Nói xong, giọng y nhỏ dần xuống: "Hay là..." thôi.
Chưa kịp nói hết, tay đã nhẹ hẳn, khóa Lỗ Ban bị lấy đi, thay vào đó là một viên kẹo trong lòng bàn tay.
Yêu Yêu cười tươi: "Đa tạ nhị ca."
"Tặng huynh sao?" Sở Hữu ngơ ngác hỏi.
[Oa, nhị ca đáng thương, trong hoàng cung đầy người a dua, đường đường là hoàng tử mà ăn mặc dùng đồ lại bị bóc lột.]
Ngay khi nghe Sở Hữu nói bản thân không có gì hay, Khải Tuyên Đế đã siết chặt nắm tay, bây giờ thêm lời nói của Yêu Yêu như đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Tô Mậu Văn.
Tô tổng quản lau mồ hôi trán, đây là tên nô tài nào dám lộng hành?
Dù nhị hoàng tử không được sủng ái, cũng là hoàng tử, là chủ nhân, bọn họ có chết cũng đừng kéo ông vào chứ.
Hơn nữa, nhìn xem, hoàng thượng vẫn rất coi trọng nhị hoàng tử.
"Tô Mậu Văn! Sắp xếp người đưa nhị hoàng tử về."
Tô tổng quản cúi người: "Dạ."
Hoàng thượng muốn lập uy cho nhị hoàng tử, hắn phải chọn người khôn khéo.
"Tham kiến phụ hoàng!"
Người chưa tới, một giọng nói đã vang lên, ngay sau đó, một thiếu niên mặc trường bào xanh lam văn vân chạy vào.
Người đến chính là Sở Diệu, vừa từ Quốc Tử Giám trở về.
[Nhìn ánh mắt ngốc nghếch này, tương lai là liếm cẩu của nữ chính đúng không.]
Sở Diệu: ? Là ai đang nói?
Khải Tuyên Đế hít sâu kiềm chế cơn giận, tốt, mất nước đã đành, một hoàng tử của hắn, sau này còn không muốn làm người?!
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào mùi sữa, Sở Diệu nhìn về phía Yêu Yêu.
Ở đây chỉ có Yêu Yêu muội muội nhỏ tuổi, nhưng muội muộ còn chưa mở miệng mà, vậy...
Y có thể nghe được tiếng lòng của Yêu Yêu?
Y lại quan sát thật kỹ, hoàng hậu nương nương đứng gần nhất không có phản ứng gì.
Oa!
Chẳng lẽ chỉ có mình y nghe được tiếng lòng của muội muội?
Ý thức được điểm này, y vui sướng nghĩ:
Xem ra Sở Diệu ta, chính là người mà thầy bói trong thoại bản kia nói, sinh ra đã gánh vác vận mệnh lớn, là người được ông trời lựa chọn!
Hệ thống: Được rồi, có bắt đầu rút thưởng luôn không? Yêu Yêu định nhấn xác nhận, không ngờ trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một bàn tay cầm khóa Lỗ Ban, nhìn theo liền thấy đôi mắt tràn đầy ý cười.
"Yêu Yêu muội muội, cái này tặng muội." Thấy tiểu cô nương không phản ứng, Sở Hữu cười ngượng ngùng.
"Huynh không có gì hay, cái khóa Lỗ Ban này là huynh tự làm, cũng khá thú vị."
Nói xong, giọng y nhỏ dần xuống: "Hay là..." thôi.
Chưa kịp nói hết, tay đã nhẹ hẳn, khóa Lỗ Ban bị lấy đi, thay vào đó là một viên kẹo trong lòng bàn tay.
Yêu Yêu cười tươi: "Đa tạ nhị ca."
"Tặng huynh sao?" Sở Hữu ngơ ngác hỏi.
[Oa, nhị ca đáng thương, trong hoàng cung đầy người a dua, đường đường là hoàng tử mà ăn mặc dùng đồ lại bị bóc lột.]
Ngay khi nghe Sở Hữu nói bản thân không có gì hay, Khải Tuyên Đế đã siết chặt nắm tay, bây giờ thêm lời nói của Yêu Yêu như đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Tô Mậu Văn.
Tô tổng quản lau mồ hôi trán, đây là tên nô tài nào dám lộng hành?
Dù nhị hoàng tử không được sủng ái, cũng là hoàng tử, là chủ nhân, bọn họ có chết cũng đừng kéo ông vào chứ.
Hơn nữa, nhìn xem, hoàng thượng vẫn rất coi trọng nhị hoàng tử.
"Tô Mậu Văn! Sắp xếp người đưa nhị hoàng tử về."
Tô tổng quản cúi người: "Dạ."
Hoàng thượng muốn lập uy cho nhị hoàng tử, hắn phải chọn người khôn khéo.
"Tham kiến phụ hoàng!"
Người chưa tới, một giọng nói đã vang lên, ngay sau đó, một thiếu niên mặc trường bào xanh lam văn vân chạy vào.
Người đến chính là Sở Diệu, vừa từ Quốc Tử Giám trở về.
[Nhìn ánh mắt ngốc nghếch này, tương lai là liếm cẩu của nữ chính đúng không.]
Sở Diệu: ? Là ai đang nói?
Khải Tuyên Đế hít sâu kiềm chế cơn giận, tốt, mất nước đã đành, một hoàng tử của hắn, sau này còn không muốn làm người?!
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào mùi sữa, Sở Diệu nhìn về phía Yêu Yêu.
Ở đây chỉ có Yêu Yêu muội muội nhỏ tuổi, nhưng muội muộ còn chưa mở miệng mà, vậy...
Y có thể nghe được tiếng lòng của Yêu Yêu?
Y lại quan sát thật kỹ, hoàng hậu nương nương đứng gần nhất không có phản ứng gì.
Oa!
Chẳng lẽ chỉ có mình y nghe được tiếng lòng của muội muội?
Ý thức được điểm này, y vui sướng nghĩ:
Xem ra Sở Diệu ta, chính là người mà thầy bói trong thoại bản kia nói, sinh ra đã gánh vác vận mệnh lớn, là người được ông trời lựa chọn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất