Chương 10
Khách sạn Tây Ngạn là khách sạn lâu đời trứ danh trăm năm, nơi có nhà hàng kiểu Hồng Kông mở cửa đầu tiên ở phương Bắc, rất nhiều chỗ vẫn giữ nét truyền thống của thế kỷ trước, bao gồm các món ăn đặc biệt không chấp nhận đặt trước cũng như không giao hàng: hoặc là ăn tại nhà hàng, hoặc là thuê bên thứ ba để giao đồ ăn.
Gần đây, sự nổi tiếng của Khâu Y Dã tăng lên một cách đáng kinh ngạc, cậu không còn dám đến những nơi công cộng một cách thoải mái phóng khoáng như trước nữa. Khâu Y Dã lấy từ ghế sau ra một cặp kính gọng tròn màu đen, một chiếc mũ len màu đen mà Cừu Y Vân bắt cậu đội lần trước cùng với một chiếc khăn quàng cổ bằng len vô cùng to, sau đó cởi chiếc áo khoác của bộ tây trang ra, mặc vào chiếc áo khoác Adidas màu đen dài từ đầu đến chân của Tiểu An ba bốn năm trước. Cuối cùng, cậu tìm được bộ hộp giữ nhiệt trong cốp xe mà Tiểu An thường dùng khi mang cơm đến đoàn phim cho cậu.
Tiểu An nhìn Khâu Y Dã với vẻ mặt không đành lòng. Có lẽ anh Khâu của cậu là người nổi tiếng duy nhất mặc quần áo cũ của trợ lý. Tiểu An muốn giúp Khâu Y Dã đi mua đồ ăn nhưng lại bị cậu đuổi về nhà nghỉ ngơi.
Khâu Y Dã không biết người của Hạ Khôn đã đến hay chưa, không dám để Tiểu An ở lại, sợ cậu chàng phát hiện ra gì đó. Khâu Y Dã hiểu rằng chuyện này cuối cùng cũng phải nói cho Tiểu An biết, nhưng không phải là bây giờ.
Có rất nhiều người xếp hàng, Khâu Y Dã phải mất hơn một tiếng mới mua được một ít đồ ăn nhẹ và bọc kín trong hộp giữ nhiệt. Đứng ở cửa mơ màng hơn nửa phút, sau đó cậu lấy điện thoại ra gọi cho Nhậm Quyên.
Vương Thành Tịch biết hôm nay Hạ Khôn có hẹn với Khâu Y Dã nên lịch trình không sắp xếp kín, hơn bốn giờ chiều đã nói với tài xế Lưu Thắng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh.
Hạ Khôn luôn hẹn tình nhân bao dưỡng ở ngoại ô Lam Khu hoặc là ở Tử Phong Độ, đổi một tình nhân thì thay một biệt thự nhỏ, chưa từng có ngoại lệ. Mất khoảng gần một tiếng đồng hồ lái xe từ trung tâm thành phố, nếu như gặp giờ cao điểm buổi tối thì sẽ lâu hơn.
Đúng lúc Nhậm Quyên đi qua: “Hạ tổng vừa nói rằng hôm nay đến Hối Gia.”
“Hối Gia?” Vương Thành Tịch có chút kinh ngạc.
Hối Gia là căn hộ của Hạ Khôn nằm giữa vành đai ba và bốn, cách tòa nhà trụ sở tập đoàn Thiên Thịnh mười tám phút lái xe. Ngoại trừ Cẩn Uyển mà Hạ Khôn có cảm tình nhất ra thì Hối Gia được xem là một trong những nơi Hạ Khôn thường nghỉ lại mỗi khi tăng ca.
Trong lòng trợ lý đặc biệt Vương, mức độ quan trọng của Khâu Y Dã đã chuyển từ màu vàng sang màu cam.
Mặc dù tâm tư của Hạ Khôn luôn thâm sâu khó lường, nhưng quả thực Vương Thành Tịch đã suy nghĩ nhiều rồi. Hạ Khôn chỉ cảm thấy đồ ăn nhẹ của khách sạn Tây Ngạn mà để quá lâu thì không còn ngon nữa nên mới chọn một nơi gần khách sạn Tây Ngạn nhất để ở ngoại trừ Cẩn Uyển ra.
Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Khôn khi nhìn thấy Khâu Y Dã chính là, ngoại hình của người này mỗi lần xuất hiện đều thực sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Khâu Y Dã mặc chiếc áo khoác thể thao màu đen lớn hơn hai cỡ siêu dài, đeo cặp kính gọng tròn màu đen cứng nhắc, thế mà lại không tạo ra cảm giác mâu thuẫn trên người cậu.
Khâu Y Dã cảm thấy thư thái lạ thường khi nhìn thấy Hạ Khôn ở lối vào thang máy.
Lúc vừa ngồi vào chiếc xe mà Hạ Khôn cử người đến đón mình, cậu căng thẳng đến mức buồn nôn.
Khâu Y Dã hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với Hạ Khôn hôm nay, vốn dĩ cậu muốn xem thêm vài bộ phim có liên quan để học hỏi một chút, sau đó trước khi đi thì tắm rửa, thắp hương, cắt tóc, bái Phật. Bây giờ cậu chỉ có thể cầu nguyện đại ma vương Hạ Khôn đừng lạnh lùng vô tình, một vừa hai phải mà giận cá chém thớt với cậu thôi.
Thời gian để kiểm tra sự tu luyện của một phù thủy (trai tân) trong thực chiến sắp đến rồi, thế mà Khâu Y Dã lại quên mất việc phải luyện tập trước, cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận bất cứ sự kiểm tra nào, thật là đáng giận mà!
Khi nhìn thấy Hạ Khôn, Khâu Y Dã cứ tưởng rằng mình sẽ căng thẳng, khẩn trương, cứng đờ đến chết mất, nhưng thực tế thì cậu không có biểu cảm gì quá bất thường.
Khâu Y Dã bình tĩnh, thân thiện chào hỏi một cách gượng gạo: “Chào Hạ tổng.” Cứ như câu tiếp theo sẽ là là ‘Đồ ăn ngài đặt đã đến rồi’. Khâu Y Dã kéo cao khóe miệng, cố gắng xua tan bầu không khí kỳ quái: “Chúng ta lên lầu đi, bánh cuốn để lâu quá ăn sẽ không ngon nữa.”
Nghe cứ như đến giao cơm vậy, lúc này nói cái gì cũng rất lúng túng, may mà Hạ Khôn không tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Y Dã sau cặp kính râm nữa, xoay người bước vào thang máy.
Cái tên Hối Gia này nghe thì có vẻ hơi thô tục nhưng lại là một trong những khu dân cư cao cấp nhất nằm ở đường vành đai số năm của thành phố B. Tòa nhà F có cùng độ cao với các tòa nhà khác, tuy bề ngoài nhỏ hơn một chút nhưng mỗi tầng chỉ có bốn hộ, thang máy lại có tận tám cái. Hạ Khôn sống ở tầng hai mươi mốt, sau khi quét võng mạc xong, thang máy bắt đầu đi lên.
Hạ Khôn đã tháo kính râm trước khi quét võng mạc. Có lẽ do hốc mắt sâu cùng đường cong khóe mắt sắc bén của Hạ Khôn mà hắn luôn khiến người ta cảm thấy ánh mắt của mình thật lạnh lùng. Khâu Y Dã nghĩ, cho dù là ánh mắt lạnh lùng như vậy thì cũng còn tốt hơn so với lúc nãy đeo kính râm: điều gì không biết mới càng làm người ta thấp thỏm.
Mặc dù Khâu Y Dã trông có vẻ thờ ơ và dễ tạo cho người ta ấn tượng ‘mọi chuyện không liên quan đến tôi’, nhưng thực ra cậu không thể chịu nổi cảnh tẻ nhạt khi ở chung với người mình không quen. Hạ Khôn không nói chuyện, trong thang máy yên tĩnh đến nỗi khiến cả người Khâu Y Dã không thoải mái.
“Khi đang xếp hàng mua đồ ăn, tôi nghĩ rằng đến chỗ ngài có lẽ vừa vặn tới giờ cơm tối, cho nên mua thêm mì trứng tôm, súp cà chua, bánh thịt hấp nấm cục và bánh kem phô mai khoai lang tím.”
Giọng của Hạ Khôn vẫn trầm thấp như cũ, còn mang theo chút giễu cợt: “Đều là một phần.”
Bình thường những người đứng bên cạnh Hạ Khôn khi nghe thấy lời đáp có ý chế giễu này thì 80% bọn họ cho rằng hắn đang không vui. Khâu Y Dã lại tưởng đây là một câu hỏi, giọng điệu không quá chắc chắn giải thích: “Một người bình thường có thể ăn được khoảng bao nhiêu?”
Hạ Khôn không trả lời, bước chân ra khỏi thang máy, băng qua huyền quan được trang trí bằng màu sắc bất quy tắc mang hơi thở nghệ thuật hậu hiện đại, quét dấu vân tay rồi bước vào nhà.
Diện tích của căn nhà này rất lớn, không gian thoáng đãng, lại có vài vách ngăn bán thấu được thiết kế mang lại cảm giác mạnh mẽ, các lớp phức tạp, nhìn không thấy đỉnh đầu. Khâu Y Dã cơ hồ cảm thấy Hạ Khôn đã thông liền hai căn nhà với nhau.
Hạ Khôn dẫn Khâu Y Dã đến căn bếp mở ở phía Đông, để lại một câu ‘Cần cái gì thì tự tìm’ rồi đi mất.
Khâu Y Dã đã để áo khoác trong phòng treo đồ ở lối vào trước khi theo Hạ Khôn vào nhà, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vải đũi, thế mà lại cảm thấy ớn lạnh. Cậu thầm nghĩ, một mình ở trong căn nhà lớn như vậy có gì tốt chứ, mùa đông còn không kịp cung cấp nhiệt, vừa lạnh lẽo vừa thê thảm.
Tuy nhiên Khâu Y Dã cực kỳ hài lòng với căn bếp của Hạ Khôn, mặc dù sạch sẽ ngăn nắp không có một chút khói bụi nào nhưng lại có đầy đủ đồ ăn, dụng cụ nhà bếp và thiết bị điện.
Sau khi tắm xong, Hạ Khôn mặc một chiếc quần thun và áo phông cotton dài tay, quay lại phòng bếp thì phát hiện Khâu Y Dã đang đun nước.
Khâu Y Dã nhìn thấy Hạ Khôn đi tới bèn chủ động giải thích: “Mì trứng tôm nếu như làm xong rồi mang về thì cảm giác ăn sẽ không còn ngon nữa, tôi đã yêu cầu họ tách riêng các nguyên liệu, chúng ta vừa nấu vừa ăn. Đợi nước sôi lăn tăn khoảng một phút rồi xả mì qua nước lạnh là xong, ngài đợi một lát.”
Hạ Khôn chỉ từng nấu mì sợi khô và mì gói trong căn bếp này, cũng giống như những gì Khâu Y Dã đang làm lúc này, nhưng không hiểu sao dáng vẻ Khâu Y Dã một tay cầm đôi đũa dài, một tay cầm điện thoại bấm giờ lại khiến Hạ Khôn cảm thấy thoải mái giống như đang ở nhà.
Hắn lấy ra một chai nước khoáng trong tủ lạnh, trông thì có vẻ hào hoa quý phái nhưng thực tế lại đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, vui vẻ nhìn Khâu Y Dã bận rộn.
Khâu Y Dã cảm thấy nhất định phải đối đãi cẩn trọng với ông lớn Hạ, chia tất cả đồ ăn thành 4:6, cho Hạ Khôn phần nhiều hơn.
Phần ăn tuy không lớn nhưng rất đa dạng, trên chiếc bàn dài đặt khá nhiều món, trông cũng rất gì và này nọ. Khâu Y Dã rưới nước sốt lên bánh cuốn và mì trứng, sau đó quay đầu nhìn Hạ Khôn: “Hạ tiên sinh, có thể ăn rồi.”
Mỗi lần Hạ Khôn đi công tác ở Quảng Châu và Hồng Kông, nơi ăn chỗ ngủ của hắn toàn là khách sạn cao cấp, hắn chưa ăn vặt ở vỉa hè bao giờ. Ấn tượng của Hạ Khôn về ẩm thực Hồng Kông phần lớn bắt nguồn từ khách sạn Tây Ngạn, hồi còn học cấp ba, vào cuối tuần hắn thường cùng bạn trai xếp hàng mua súp cua và trứng hấp hai lớp váng sữa(*). Nhưng bây giờ hắn không thể nhớ được lần cuối mình uống trà chiều ở khách sạn Tây Ngạn là khi nào.
(*) Song bì nãi: một món ăn ngọt nổi tiếng bắt nguồn từ Quảng Đông, Trung Quốc. Chế biến từ sữa tươi, trứng gà và đường. Trông kết cấu khá giống với tào phớ bên mình.
Thậm chí hương vị của món mì trứng tôm này còn ngon hơn so với trong ký ức.
Có lẽ khách sạn Tây Ngạn đã mở ở phương Bắc quá lâu rồi, nói rằng vẫn giữ nguyên hương vị ẩm thực Hồng Kông nguyên bản nhưng nhiệt độ nấu mỳ không được kiểm soát chính xác cho lắm. Rõ ràng Khâu Y Dã đã làm theo thói quen của người bản địa Quảng Đông – Hồng Kông, luộc mì trong thời gian ngắn, trần qua nước lạnh kỹ để sợi mì có độ dai và giòn phù hợp.
Thấy Hạ Khôn dùng thìa múc cháo tôm Kim Sa đưa thẳng vào miệng, Khâu Y Dã vội vàng nhắc nhở: “Hạ tiên sinh! Ừm… Hộp giữ nhiệt của tôi có hiệu quả giữ nhiệt rất tốt, chắc là cháo vẫn còn khá nóng.” Khâu Y Dã vẫn còn sợ hãi đối với hộp giữ nhiệt này, buổi sáng mà đựng cà phê hay là canh sườn, qua giữa trưa rồi mà vẫn còn nóng, Khâu Y Dã đã bị bỏng mấy lần.
Hạ Khôn cầm thìa lên quan sát, cứ như làm cách này có thể cảm nhận được độ nóng, sau đó từng ngụm nhỏ một húp hết thìa cháo.
Khâu Y Dã cảm thấy Hạ Khôn húp cháo từng ngụm nhỏ như vậy trông giống như một chú sư tử ngoan ngoãn. Có lẽ suy nghĩ quá không thực tế này khiến cảm giác căng thẳng đã biến mất lúc nào không hay.
Khâu Y Dã không biết thói quen của Hạ Khôn trên bàn ăn nên rất cẩn trọng và không chủ động lên tiếng nói chuyện. Hai người im lặng ăn gần hết cả một bàn thức ăn.
Sau đó Khâu Y Dã mới ý thức được rằng cậu không hề cảm thấy ngượng ngập trong bầu không khí ăn uống yên tĩnh này.
Tâm trạng của Hạ Khôn khá tốt, đứng ở một bên xem Khâu Y Dã đặt bát đĩa vào máy rửa bát, dọn dẹp bàn. Sau đó Hạ Khôn đưa Khâu Y Dã đi một vòng quanh nhà, cuối cùng hắn nói với cậu thang máy có thể đi thẳng lên khu vườn trên mái, cậu có thể lên đó đi dạo.
“Tôi còn công việc cần xử lý, cậu cứ tự nhiên.”
Khâu Y Dã lặng lẽ thở dài sau lưng Hạ Khôn, cho dù khung cảnh khu vườn trên mái có đẹp đến đâu, cậu cũng không có hứng thú đóng giả thanh niên văn nghệ vào ngày đông gió lạnh này. Nếu biết trước buổi tối có thời gian tự do cho riêng mình thì cậu đã mang theo kịch bản của bộ phim tiếp theo đến rồi.
Mặc dù trong lòng Khâu Y Dã phàn nàn rằng căn nhà này quá quạnh quẽ, nhưng sau khi tham quan một vòng thì cậu phải công nhận thiết kế phòng ốc trong nhà Hạ Khôn mang lại cảm giác rất tuyệt, bố cục tổng thể, nội thất đến những đồ vật nhỏ treo trên tường đều có thể nhìn ra được sự độc đáo.
Trong phòng khách rộng không có ti vi hay phương tiện giải trí nào, chỉ có một bộ sofa lớn bằng da, đối diện là một lò sưởi điện được trang trí đơn giản, bên cạnh là một chiếc máy nghe đĩa than và một tủ đựng đĩa than cũ ở bên dưới.
Phòng máy chiếu nằm chéo phía sau phòng khách, khá xa phòng làm việc, nhưng Khâu Y Dã sợ quấy rầy Hạ Khôn nên đóng cửa lại rồi mới mở máy chiếu, kết nối tín hiệu mạng.
Hai tiếng rưỡi sau, Hạ Khôn đóng laptop, đứng dậy đi lại quanh phòng, sau đó mới đi đến cửa phòng máy chiếu đóng chặt.
Đèn trong phòng máy chiếu đang bật, Khâu Y Dã ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trên chân trái đặt một hộp bánh quy nhỏ, trên hộp bánh đặt một quyển sổ nhỏ, cậu vừa xem chương trình truyền hình vừa viết viết vẽ vẽ lên quyển sổ.
Khâu Y Dã phát hiện Hạ Khôn đẩy cửa bước vào, nhấn nút tạm dừng: “Hạ tiên sinh xong việc rồi sao?”
Hạ Khôn không nói gì, ngồi xuống.
“Đang xem cái gì thế?”
“《Crazy Stalker》. Chị Thư, à, là người đại diện của tôi, giúp tôi làm khách mời mùa hai của một chương trình thực tế, tôi đang xem lại mùa một để làm quen một chút.”
Hạ Khôn biết Khâu Y Dã là một diễn viên kính nghiệp, nhưng không ngờ rằng cậu còn viết ghi chú khi xem chương trình tạp kỹ.
Cảm nhận được những gì Hạ Khôn đang nghĩ, Khâu Y Dã có chút ngượng ngùng giải thích: “Tôi chưa tham gia chương trình kiểu này bao giờ, sợ đến lúc đó mắc sai lầm, kéo chân sau người khác.”
Hạ Khôn kịp thời nói một câu mà một kim chủ đạt tiêu chuẩn nên nói: “Có cần tôi giúp không?”
Khâu Y Dã cảm thấy lần đầu tiên đã trực tiếp từ chối kim chủ thì không hay cho lắm nên cậu kiềm chế ý muốn lắc đầu ngay lập tức, nói một cách uyển chuyển: “Tôi cảm thấy chương trình này khá thú vị, không sử dụng nhiều kịch bản, tương đối có tính thử thách. Nếu như quay một tập cảm thấy bản thân không thích hợp tham gia chương trình thực tế kiểu này thì mai sau chỉ chuyên tâm đóng phim thôi.”
Thật ra Hạ Khôn biết chương trình này vì hắn là một trong những nhà đầu tư.《Crazy Stalker》được đài truyền hình Giang Nam mua bản quyền từ Anh, là chương trình truyền hình thực tế trong nước đầu tiên về đề tài chạy trốn, mùa đầu tiên có rating khá tốt. Thư Dư có thể giúp Khâu Y Dã làm khách mời mùa hai, có lẽ Tạ Nghiêu cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Thật sự thì Khâu Y Dã không hề nghĩ sai, đó là, Hạ Khôn đến bao dưỡng tình nhân cũng đều muốn tối đa hóa lợi ích.
Hạ Khôn tận sức biến mỗi một phút giây và số tiền mình bỏ ra đều xứng đáng, hơn nữa nhận lại còn phải gấp đôi, thậm chí là gấp hàng nghìn lần. Cho nên, thay vì chỉ tìm kiếm một khoảnh khắc hưởng thụ, bao dưỡng những người đàn ông có vỏ bọc trống rỗng, còn không bằng đầu tư vào những người có dã tâm có thực lực: không chỉ để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà còn có cảm giác thành tựu khi dưỡng thành, càng quan trọng hơn là tỷ lệ hoàn vốn cao mà lại an toàn. Những người này một khi đã đi đến đỉnh chóp thì đều muốn che đậy đoạn quá khứ này, còn đây chính là điều mà Hạ Khôn muốn. Mặc dù Tôn Gia là việc ngoài ý muốn, tuy nhiên với đầu óc của Tôn Gia, tin rằng không bao lâu nữa y sẽ buông tay.
Biết được Khâu Y Dã đã bước đi trên con đường mà hắn còn chưa bắt đầu nhúng tay vào, điều này khiến Hạ Khôn vô cùng hài lòng.
Hạ Khôn tiến lại gần Khâu Y Dã, lấy hộp bánh trên đùi cậu ra, vươn đầu lưỡi tới, ướt át hôn lên sườn mặt cậu. Hạ Khôn có thể cảm nhận được cơ thể của Khâu Y Dã lập tức cứng đờ, hơi thở trở nên hỗn loạn, ngay cả nhịp tim cũng mất kiểm soát.
Hắn thấp giọng nói bên tai cậu: “Ngoan, đi tắm đi.”
Gần đây, sự nổi tiếng của Khâu Y Dã tăng lên một cách đáng kinh ngạc, cậu không còn dám đến những nơi công cộng một cách thoải mái phóng khoáng như trước nữa. Khâu Y Dã lấy từ ghế sau ra một cặp kính gọng tròn màu đen, một chiếc mũ len màu đen mà Cừu Y Vân bắt cậu đội lần trước cùng với một chiếc khăn quàng cổ bằng len vô cùng to, sau đó cởi chiếc áo khoác của bộ tây trang ra, mặc vào chiếc áo khoác Adidas màu đen dài từ đầu đến chân của Tiểu An ba bốn năm trước. Cuối cùng, cậu tìm được bộ hộp giữ nhiệt trong cốp xe mà Tiểu An thường dùng khi mang cơm đến đoàn phim cho cậu.
Tiểu An nhìn Khâu Y Dã với vẻ mặt không đành lòng. Có lẽ anh Khâu của cậu là người nổi tiếng duy nhất mặc quần áo cũ của trợ lý. Tiểu An muốn giúp Khâu Y Dã đi mua đồ ăn nhưng lại bị cậu đuổi về nhà nghỉ ngơi.
Khâu Y Dã không biết người của Hạ Khôn đã đến hay chưa, không dám để Tiểu An ở lại, sợ cậu chàng phát hiện ra gì đó. Khâu Y Dã hiểu rằng chuyện này cuối cùng cũng phải nói cho Tiểu An biết, nhưng không phải là bây giờ.
Có rất nhiều người xếp hàng, Khâu Y Dã phải mất hơn một tiếng mới mua được một ít đồ ăn nhẹ và bọc kín trong hộp giữ nhiệt. Đứng ở cửa mơ màng hơn nửa phút, sau đó cậu lấy điện thoại ra gọi cho Nhậm Quyên.
Vương Thành Tịch biết hôm nay Hạ Khôn có hẹn với Khâu Y Dã nên lịch trình không sắp xếp kín, hơn bốn giờ chiều đã nói với tài xế Lưu Thắng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh.
Hạ Khôn luôn hẹn tình nhân bao dưỡng ở ngoại ô Lam Khu hoặc là ở Tử Phong Độ, đổi một tình nhân thì thay một biệt thự nhỏ, chưa từng có ngoại lệ. Mất khoảng gần một tiếng đồng hồ lái xe từ trung tâm thành phố, nếu như gặp giờ cao điểm buổi tối thì sẽ lâu hơn.
Đúng lúc Nhậm Quyên đi qua: “Hạ tổng vừa nói rằng hôm nay đến Hối Gia.”
“Hối Gia?” Vương Thành Tịch có chút kinh ngạc.
Hối Gia là căn hộ của Hạ Khôn nằm giữa vành đai ba và bốn, cách tòa nhà trụ sở tập đoàn Thiên Thịnh mười tám phút lái xe. Ngoại trừ Cẩn Uyển mà Hạ Khôn có cảm tình nhất ra thì Hối Gia được xem là một trong những nơi Hạ Khôn thường nghỉ lại mỗi khi tăng ca.
Trong lòng trợ lý đặc biệt Vương, mức độ quan trọng của Khâu Y Dã đã chuyển từ màu vàng sang màu cam.
Mặc dù tâm tư của Hạ Khôn luôn thâm sâu khó lường, nhưng quả thực Vương Thành Tịch đã suy nghĩ nhiều rồi. Hạ Khôn chỉ cảm thấy đồ ăn nhẹ của khách sạn Tây Ngạn mà để quá lâu thì không còn ngon nữa nên mới chọn một nơi gần khách sạn Tây Ngạn nhất để ở ngoại trừ Cẩn Uyển ra.
Suy nghĩ đầu tiên của Hạ Khôn khi nhìn thấy Khâu Y Dã chính là, ngoại hình của người này mỗi lần xuất hiện đều thực sự khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Khâu Y Dã mặc chiếc áo khoác thể thao màu đen lớn hơn hai cỡ siêu dài, đeo cặp kính gọng tròn màu đen cứng nhắc, thế mà lại không tạo ra cảm giác mâu thuẫn trên người cậu.
Khâu Y Dã cảm thấy thư thái lạ thường khi nhìn thấy Hạ Khôn ở lối vào thang máy.
Lúc vừa ngồi vào chiếc xe mà Hạ Khôn cử người đến đón mình, cậu căng thẳng đến mức buồn nôn.
Khâu Y Dã hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với Hạ Khôn hôm nay, vốn dĩ cậu muốn xem thêm vài bộ phim có liên quan để học hỏi một chút, sau đó trước khi đi thì tắm rửa, thắp hương, cắt tóc, bái Phật. Bây giờ cậu chỉ có thể cầu nguyện đại ma vương Hạ Khôn đừng lạnh lùng vô tình, một vừa hai phải mà giận cá chém thớt với cậu thôi.
Thời gian để kiểm tra sự tu luyện của một phù thủy (trai tân) trong thực chiến sắp đến rồi, thế mà Khâu Y Dã lại quên mất việc phải luyện tập trước, cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận bất cứ sự kiểm tra nào, thật là đáng giận mà!
Khi nhìn thấy Hạ Khôn, Khâu Y Dã cứ tưởng rằng mình sẽ căng thẳng, khẩn trương, cứng đờ đến chết mất, nhưng thực tế thì cậu không có biểu cảm gì quá bất thường.
Khâu Y Dã bình tĩnh, thân thiện chào hỏi một cách gượng gạo: “Chào Hạ tổng.” Cứ như câu tiếp theo sẽ là là ‘Đồ ăn ngài đặt đã đến rồi’. Khâu Y Dã kéo cao khóe miệng, cố gắng xua tan bầu không khí kỳ quái: “Chúng ta lên lầu đi, bánh cuốn để lâu quá ăn sẽ không ngon nữa.”
Nghe cứ như đến giao cơm vậy, lúc này nói cái gì cũng rất lúng túng, may mà Hạ Khôn không tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Y Dã sau cặp kính râm nữa, xoay người bước vào thang máy.
Cái tên Hối Gia này nghe thì có vẻ hơi thô tục nhưng lại là một trong những khu dân cư cao cấp nhất nằm ở đường vành đai số năm của thành phố B. Tòa nhà F có cùng độ cao với các tòa nhà khác, tuy bề ngoài nhỏ hơn một chút nhưng mỗi tầng chỉ có bốn hộ, thang máy lại có tận tám cái. Hạ Khôn sống ở tầng hai mươi mốt, sau khi quét võng mạc xong, thang máy bắt đầu đi lên.
Hạ Khôn đã tháo kính râm trước khi quét võng mạc. Có lẽ do hốc mắt sâu cùng đường cong khóe mắt sắc bén của Hạ Khôn mà hắn luôn khiến người ta cảm thấy ánh mắt của mình thật lạnh lùng. Khâu Y Dã nghĩ, cho dù là ánh mắt lạnh lùng như vậy thì cũng còn tốt hơn so với lúc nãy đeo kính râm: điều gì không biết mới càng làm người ta thấp thỏm.
Mặc dù Khâu Y Dã trông có vẻ thờ ơ và dễ tạo cho người ta ấn tượng ‘mọi chuyện không liên quan đến tôi’, nhưng thực ra cậu không thể chịu nổi cảnh tẻ nhạt khi ở chung với người mình không quen. Hạ Khôn không nói chuyện, trong thang máy yên tĩnh đến nỗi khiến cả người Khâu Y Dã không thoải mái.
“Khi đang xếp hàng mua đồ ăn, tôi nghĩ rằng đến chỗ ngài có lẽ vừa vặn tới giờ cơm tối, cho nên mua thêm mì trứng tôm, súp cà chua, bánh thịt hấp nấm cục và bánh kem phô mai khoai lang tím.”
Giọng của Hạ Khôn vẫn trầm thấp như cũ, còn mang theo chút giễu cợt: “Đều là một phần.”
Bình thường những người đứng bên cạnh Hạ Khôn khi nghe thấy lời đáp có ý chế giễu này thì 80% bọn họ cho rằng hắn đang không vui. Khâu Y Dã lại tưởng đây là một câu hỏi, giọng điệu không quá chắc chắn giải thích: “Một người bình thường có thể ăn được khoảng bao nhiêu?”
Hạ Khôn không trả lời, bước chân ra khỏi thang máy, băng qua huyền quan được trang trí bằng màu sắc bất quy tắc mang hơi thở nghệ thuật hậu hiện đại, quét dấu vân tay rồi bước vào nhà.
Diện tích của căn nhà này rất lớn, không gian thoáng đãng, lại có vài vách ngăn bán thấu được thiết kế mang lại cảm giác mạnh mẽ, các lớp phức tạp, nhìn không thấy đỉnh đầu. Khâu Y Dã cơ hồ cảm thấy Hạ Khôn đã thông liền hai căn nhà với nhau.
Hạ Khôn dẫn Khâu Y Dã đến căn bếp mở ở phía Đông, để lại một câu ‘Cần cái gì thì tự tìm’ rồi đi mất.
Khâu Y Dã đã để áo khoác trong phòng treo đồ ở lối vào trước khi theo Hạ Khôn vào nhà, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vải đũi, thế mà lại cảm thấy ớn lạnh. Cậu thầm nghĩ, một mình ở trong căn nhà lớn như vậy có gì tốt chứ, mùa đông còn không kịp cung cấp nhiệt, vừa lạnh lẽo vừa thê thảm.
Tuy nhiên Khâu Y Dã cực kỳ hài lòng với căn bếp của Hạ Khôn, mặc dù sạch sẽ ngăn nắp không có một chút khói bụi nào nhưng lại có đầy đủ đồ ăn, dụng cụ nhà bếp và thiết bị điện.
Sau khi tắm xong, Hạ Khôn mặc một chiếc quần thun và áo phông cotton dài tay, quay lại phòng bếp thì phát hiện Khâu Y Dã đang đun nước.
Khâu Y Dã nhìn thấy Hạ Khôn đi tới bèn chủ động giải thích: “Mì trứng tôm nếu như làm xong rồi mang về thì cảm giác ăn sẽ không còn ngon nữa, tôi đã yêu cầu họ tách riêng các nguyên liệu, chúng ta vừa nấu vừa ăn. Đợi nước sôi lăn tăn khoảng một phút rồi xả mì qua nước lạnh là xong, ngài đợi một lát.”
Hạ Khôn chỉ từng nấu mì sợi khô và mì gói trong căn bếp này, cũng giống như những gì Khâu Y Dã đang làm lúc này, nhưng không hiểu sao dáng vẻ Khâu Y Dã một tay cầm đôi đũa dài, một tay cầm điện thoại bấm giờ lại khiến Hạ Khôn cảm thấy thoải mái giống như đang ở nhà.
Hắn lấy ra một chai nước khoáng trong tủ lạnh, trông thì có vẻ hào hoa quý phái nhưng thực tế lại đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, vui vẻ nhìn Khâu Y Dã bận rộn.
Khâu Y Dã cảm thấy nhất định phải đối đãi cẩn trọng với ông lớn Hạ, chia tất cả đồ ăn thành 4:6, cho Hạ Khôn phần nhiều hơn.
Phần ăn tuy không lớn nhưng rất đa dạng, trên chiếc bàn dài đặt khá nhiều món, trông cũng rất gì và này nọ. Khâu Y Dã rưới nước sốt lên bánh cuốn và mì trứng, sau đó quay đầu nhìn Hạ Khôn: “Hạ tiên sinh, có thể ăn rồi.”
Mỗi lần Hạ Khôn đi công tác ở Quảng Châu và Hồng Kông, nơi ăn chỗ ngủ của hắn toàn là khách sạn cao cấp, hắn chưa ăn vặt ở vỉa hè bao giờ. Ấn tượng của Hạ Khôn về ẩm thực Hồng Kông phần lớn bắt nguồn từ khách sạn Tây Ngạn, hồi còn học cấp ba, vào cuối tuần hắn thường cùng bạn trai xếp hàng mua súp cua và trứng hấp hai lớp váng sữa(*). Nhưng bây giờ hắn không thể nhớ được lần cuối mình uống trà chiều ở khách sạn Tây Ngạn là khi nào.
(*) Song bì nãi: một món ăn ngọt nổi tiếng bắt nguồn từ Quảng Đông, Trung Quốc. Chế biến từ sữa tươi, trứng gà và đường. Trông kết cấu khá giống với tào phớ bên mình.
Thậm chí hương vị của món mì trứng tôm này còn ngon hơn so với trong ký ức.
Có lẽ khách sạn Tây Ngạn đã mở ở phương Bắc quá lâu rồi, nói rằng vẫn giữ nguyên hương vị ẩm thực Hồng Kông nguyên bản nhưng nhiệt độ nấu mỳ không được kiểm soát chính xác cho lắm. Rõ ràng Khâu Y Dã đã làm theo thói quen của người bản địa Quảng Đông – Hồng Kông, luộc mì trong thời gian ngắn, trần qua nước lạnh kỹ để sợi mì có độ dai và giòn phù hợp.
Thấy Hạ Khôn dùng thìa múc cháo tôm Kim Sa đưa thẳng vào miệng, Khâu Y Dã vội vàng nhắc nhở: “Hạ tiên sinh! Ừm… Hộp giữ nhiệt của tôi có hiệu quả giữ nhiệt rất tốt, chắc là cháo vẫn còn khá nóng.” Khâu Y Dã vẫn còn sợ hãi đối với hộp giữ nhiệt này, buổi sáng mà đựng cà phê hay là canh sườn, qua giữa trưa rồi mà vẫn còn nóng, Khâu Y Dã đã bị bỏng mấy lần.
Hạ Khôn cầm thìa lên quan sát, cứ như làm cách này có thể cảm nhận được độ nóng, sau đó từng ngụm nhỏ một húp hết thìa cháo.
Khâu Y Dã cảm thấy Hạ Khôn húp cháo từng ngụm nhỏ như vậy trông giống như một chú sư tử ngoan ngoãn. Có lẽ suy nghĩ quá không thực tế này khiến cảm giác căng thẳng đã biến mất lúc nào không hay.
Khâu Y Dã không biết thói quen của Hạ Khôn trên bàn ăn nên rất cẩn trọng và không chủ động lên tiếng nói chuyện. Hai người im lặng ăn gần hết cả một bàn thức ăn.
Sau đó Khâu Y Dã mới ý thức được rằng cậu không hề cảm thấy ngượng ngập trong bầu không khí ăn uống yên tĩnh này.
Tâm trạng của Hạ Khôn khá tốt, đứng ở một bên xem Khâu Y Dã đặt bát đĩa vào máy rửa bát, dọn dẹp bàn. Sau đó Hạ Khôn đưa Khâu Y Dã đi một vòng quanh nhà, cuối cùng hắn nói với cậu thang máy có thể đi thẳng lên khu vườn trên mái, cậu có thể lên đó đi dạo.
“Tôi còn công việc cần xử lý, cậu cứ tự nhiên.”
Khâu Y Dã lặng lẽ thở dài sau lưng Hạ Khôn, cho dù khung cảnh khu vườn trên mái có đẹp đến đâu, cậu cũng không có hứng thú đóng giả thanh niên văn nghệ vào ngày đông gió lạnh này. Nếu biết trước buổi tối có thời gian tự do cho riêng mình thì cậu đã mang theo kịch bản của bộ phim tiếp theo đến rồi.
Mặc dù trong lòng Khâu Y Dã phàn nàn rằng căn nhà này quá quạnh quẽ, nhưng sau khi tham quan một vòng thì cậu phải công nhận thiết kế phòng ốc trong nhà Hạ Khôn mang lại cảm giác rất tuyệt, bố cục tổng thể, nội thất đến những đồ vật nhỏ treo trên tường đều có thể nhìn ra được sự độc đáo.
Trong phòng khách rộng không có ti vi hay phương tiện giải trí nào, chỉ có một bộ sofa lớn bằng da, đối diện là một lò sưởi điện được trang trí đơn giản, bên cạnh là một chiếc máy nghe đĩa than và một tủ đựng đĩa than cũ ở bên dưới.
Phòng máy chiếu nằm chéo phía sau phòng khách, khá xa phòng làm việc, nhưng Khâu Y Dã sợ quấy rầy Hạ Khôn nên đóng cửa lại rồi mới mở máy chiếu, kết nối tín hiệu mạng.
Hai tiếng rưỡi sau, Hạ Khôn đóng laptop, đứng dậy đi lại quanh phòng, sau đó mới đi đến cửa phòng máy chiếu đóng chặt.
Đèn trong phòng máy chiếu đang bật, Khâu Y Dã ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trên chân trái đặt một hộp bánh quy nhỏ, trên hộp bánh đặt một quyển sổ nhỏ, cậu vừa xem chương trình truyền hình vừa viết viết vẽ vẽ lên quyển sổ.
Khâu Y Dã phát hiện Hạ Khôn đẩy cửa bước vào, nhấn nút tạm dừng: “Hạ tiên sinh xong việc rồi sao?”
Hạ Khôn không nói gì, ngồi xuống.
“Đang xem cái gì thế?”
“《Crazy Stalker》. Chị Thư, à, là người đại diện của tôi, giúp tôi làm khách mời mùa hai của một chương trình thực tế, tôi đang xem lại mùa một để làm quen một chút.”
Hạ Khôn biết Khâu Y Dã là một diễn viên kính nghiệp, nhưng không ngờ rằng cậu còn viết ghi chú khi xem chương trình tạp kỹ.
Cảm nhận được những gì Hạ Khôn đang nghĩ, Khâu Y Dã có chút ngượng ngùng giải thích: “Tôi chưa tham gia chương trình kiểu này bao giờ, sợ đến lúc đó mắc sai lầm, kéo chân sau người khác.”
Hạ Khôn kịp thời nói một câu mà một kim chủ đạt tiêu chuẩn nên nói: “Có cần tôi giúp không?”
Khâu Y Dã cảm thấy lần đầu tiên đã trực tiếp từ chối kim chủ thì không hay cho lắm nên cậu kiềm chế ý muốn lắc đầu ngay lập tức, nói một cách uyển chuyển: “Tôi cảm thấy chương trình này khá thú vị, không sử dụng nhiều kịch bản, tương đối có tính thử thách. Nếu như quay một tập cảm thấy bản thân không thích hợp tham gia chương trình thực tế kiểu này thì mai sau chỉ chuyên tâm đóng phim thôi.”
Thật ra Hạ Khôn biết chương trình này vì hắn là một trong những nhà đầu tư.《Crazy Stalker》được đài truyền hình Giang Nam mua bản quyền từ Anh, là chương trình truyền hình thực tế trong nước đầu tiên về đề tài chạy trốn, mùa đầu tiên có rating khá tốt. Thư Dư có thể giúp Khâu Y Dã làm khách mời mùa hai, có lẽ Tạ Nghiêu cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Thật sự thì Khâu Y Dã không hề nghĩ sai, đó là, Hạ Khôn đến bao dưỡng tình nhân cũng đều muốn tối đa hóa lợi ích.
Hạ Khôn tận sức biến mỗi một phút giây và số tiền mình bỏ ra đều xứng đáng, hơn nữa nhận lại còn phải gấp đôi, thậm chí là gấp hàng nghìn lần. Cho nên, thay vì chỉ tìm kiếm một khoảnh khắc hưởng thụ, bao dưỡng những người đàn ông có vỏ bọc trống rỗng, còn không bằng đầu tư vào những người có dã tâm có thực lực: không chỉ để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà còn có cảm giác thành tựu khi dưỡng thành, càng quan trọng hơn là tỷ lệ hoàn vốn cao mà lại an toàn. Những người này một khi đã đi đến đỉnh chóp thì đều muốn che đậy đoạn quá khứ này, còn đây chính là điều mà Hạ Khôn muốn. Mặc dù Tôn Gia là việc ngoài ý muốn, tuy nhiên với đầu óc của Tôn Gia, tin rằng không bao lâu nữa y sẽ buông tay.
Biết được Khâu Y Dã đã bước đi trên con đường mà hắn còn chưa bắt đầu nhúng tay vào, điều này khiến Hạ Khôn vô cùng hài lòng.
Hạ Khôn tiến lại gần Khâu Y Dã, lấy hộp bánh trên đùi cậu ra, vươn đầu lưỡi tới, ướt át hôn lên sườn mặt cậu. Hạ Khôn có thể cảm nhận được cơ thể của Khâu Y Dã lập tức cứng đờ, hơi thở trở nên hỗn loạn, ngay cả nhịp tim cũng mất kiểm soát.
Hắn thấp giọng nói bên tai cậu: “Ngoan, đi tắm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất