Ăn Dưa Hóng Drama Trong Thế Giới Toàn Là Nhân Vật Chính
Chương 37:
Hồi trung học có khóa huấn luyện quân sự nửa tháng làm cô cháy nắng đen thui, nếu được huấn luyện quân sự trong nhà thì tốt quá.
Đinh Linh nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Ban đầu người nhà của tớ định xin phép, nhưng vì huấn luyện quân sự trong nhà nên không xin nữa.”
Thân phận của bạn ấy đặc biệt, ban đầu tổ trưởng định đến đây một chuyến, kết quả biết được tin này từ phía nhà trường.
“Ồ, vậy à, chắc người nhà của Đinh Linh biết tin từ chỗ giáo viên hướng dẫn.” Sở Băng Băng hiểu ra.
Cậu ấy nhìn qua một hàng kem chống nắng mới tinh, lập tức chia ra để lên bàn mỗi người: “Hôm qua mình đã mở nắp rồi, dù không huấn luyện quân sự thì mỗi ngày sáng tối cũng phải dùng, hạn sử dụng có giới hạn nên mọi người nhanh dùng đi.”
Không ngoài dự đoán, một lúc sau, trong nhóm lớn của các học viện đều gửi thông báo huấn luyện quân sự trong nhà, lịch trình huấn luyện quân sự được gửi xuống, rồi từng đơn vị ký túc xá do các đàn chị phân phát đồng phục.
Trong nhóm chat của học viện, mọi người đều vui mừng phấn khởi, nhưng vì nhận được quá nhiều tin nhắn nên các thành viên trong nhóm nhanh chóng bị tắt tính năng gửi tin nhắn, sau đó lại có một thông báo mới được gửi xuống.
“Cần phải đi nhận sách rồi. Chúng ta chỉ huấn luyện quân sự một tuần thôi, thời gian rất gấp, sau đó sẽ vào học ngay.”
Thông báo mới nhất là yêu cầu tân sinh viên đi nhận sách giáo khoa tại các cổng của học viện.
Trong ký túc xá, chỉ có A Ngôn và Cố Gia Tuế là ở học viện văn học, cô đoán là sách khá nhiều nên gọi Cố Gia Tuế cùng đi.
“Tuế Tuế, chúng ta kéo vali đi nhé.”
Ba người bạn cùng phòng còn lại thuộc các học viện khác nhau nên đều phải tự đi nhận sách.
Trên đường đến học viện, A Ngôn cắn răng, trực tiếp mở miệng: “Tuế Tuế, tớ biết cậu muốn cảm ơn tớ, nhưng chiếc vòng đó quá quý giá, cậu tặng như vậy chẳng khác nào tặng tớ một căn nhà mười mét vuông ở Tân Thành, tớ thật sự không thể nhận.”
Cố Gia Tuế khẽ nhếch môi, cô ấy chưa từng có ý định lấy lại những thứ đã tặng.
A Ngôn không để cô ấy có cơ hội nói, tiếp tục: “Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tớ, dù chỉ làm một chiếc cốc nhỏ thủ công gì đó tớ cũng sẽ nhận, quà nhỏ tình cảm sâu mà, chúng ta là bạn cùng phòng, sau này sẽ ở cùng nhau bốn năm nữa.”
Cố Gia Tuế nghe lời này, im lặng một lúc, A Ngôn không thích những món đồ này sao? Có phải cảm thấy quá quý giá không?
Cũng đúng, tặng quà xin lỗi cũng nên phù hợp với sở thích của người nhận.
Đinh Linh nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Ban đầu người nhà của tớ định xin phép, nhưng vì huấn luyện quân sự trong nhà nên không xin nữa.”
Thân phận của bạn ấy đặc biệt, ban đầu tổ trưởng định đến đây một chuyến, kết quả biết được tin này từ phía nhà trường.
“Ồ, vậy à, chắc người nhà của Đinh Linh biết tin từ chỗ giáo viên hướng dẫn.” Sở Băng Băng hiểu ra.
Cậu ấy nhìn qua một hàng kem chống nắng mới tinh, lập tức chia ra để lên bàn mỗi người: “Hôm qua mình đã mở nắp rồi, dù không huấn luyện quân sự thì mỗi ngày sáng tối cũng phải dùng, hạn sử dụng có giới hạn nên mọi người nhanh dùng đi.”
Không ngoài dự đoán, một lúc sau, trong nhóm lớn của các học viện đều gửi thông báo huấn luyện quân sự trong nhà, lịch trình huấn luyện quân sự được gửi xuống, rồi từng đơn vị ký túc xá do các đàn chị phân phát đồng phục.
Trong nhóm chat của học viện, mọi người đều vui mừng phấn khởi, nhưng vì nhận được quá nhiều tin nhắn nên các thành viên trong nhóm nhanh chóng bị tắt tính năng gửi tin nhắn, sau đó lại có một thông báo mới được gửi xuống.
“Cần phải đi nhận sách rồi. Chúng ta chỉ huấn luyện quân sự một tuần thôi, thời gian rất gấp, sau đó sẽ vào học ngay.”
Thông báo mới nhất là yêu cầu tân sinh viên đi nhận sách giáo khoa tại các cổng của học viện.
Trong ký túc xá, chỉ có A Ngôn và Cố Gia Tuế là ở học viện văn học, cô đoán là sách khá nhiều nên gọi Cố Gia Tuế cùng đi.
“Tuế Tuế, chúng ta kéo vali đi nhé.”
Ba người bạn cùng phòng còn lại thuộc các học viện khác nhau nên đều phải tự đi nhận sách.
Trên đường đến học viện, A Ngôn cắn răng, trực tiếp mở miệng: “Tuế Tuế, tớ biết cậu muốn cảm ơn tớ, nhưng chiếc vòng đó quá quý giá, cậu tặng như vậy chẳng khác nào tặng tớ một căn nhà mười mét vuông ở Tân Thành, tớ thật sự không thể nhận.”
Cố Gia Tuế khẽ nhếch môi, cô ấy chưa từng có ý định lấy lại những thứ đã tặng.
A Ngôn không để cô ấy có cơ hội nói, tiếp tục: “Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tớ, dù chỉ làm một chiếc cốc nhỏ thủ công gì đó tớ cũng sẽ nhận, quà nhỏ tình cảm sâu mà, chúng ta là bạn cùng phòng, sau này sẽ ở cùng nhau bốn năm nữa.”
Cố Gia Tuế nghe lời này, im lặng một lúc, A Ngôn không thích những món đồ này sao? Có phải cảm thấy quá quý giá không?
Cũng đúng, tặng quà xin lỗi cũng nên phù hợp với sở thích của người nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất