Cơ Võ Phong Bạo (Bản Dịch)

Chương 24: Tôi Học Quản Lý Tài Chính (1)

Trước Sau
Trên đài Vũ Tàng đánh quá nghiện, không ngừng tăng thêm lực đạo, nhưng vô luận thêm như thế nào, đối phương đều có thể hoàn toàn phòng ngự được.

Oành.

Một cước đá ra, Lý Hạo hai tay hoành phía trước, đẩy ra bên ngoài, đẩy Vũ Tàng ra, hai người kéo ra khoảng cách.

"Cái đệch, đội trưởng, tình huống gì vậy, tôi chỉ là một thay thế bổ sung, biến thành buổi biểu diễn dành riêng cho tôi sao?" Lý Hạo không biết nói gì.

"Lý Hạo, đây là anh không đúng, luận bàn với anh em cùng phòng mà còn ẩn giấu, Vũ Tàng, tôi không biết cậu là tính tình gì, dù sao đổi thành là tôi cũng không thể nhẫn." Dạ Đồng bỗng nhiên nói.

Vũ Tàng ngẩn người, nhìn về phía Lý Hạo, Lý Hạo trong lòng chửi thề, con nhỏ kia đến cùng là đang làm cái gì vậy, sao cứ nhằm vào mình là thế nào.

"Dạ Đồng, không cần châm ngòi ly gián như vậy…"

"Hạo ca, không cần lo lắng cho tôi, cứ dùng toàn lực!" Vũ Tàng trầm giọng nói, hít sâu một hơi, đồng tử nháy mắt co rút lại, "Cẩn thận."

Phành…

Bước ra một bước, võ đài chấn động mạnh, một quyền đánh ra, trung chính quyền.

Một quyền này không mang theo màu mè gì, không cho Lý Hạo đường lui, Lý Hạo không lựa chọn, tay phải đón đỡ một quyền, cả người lui về phía sau, Vũ Tàng tay trái thành đao đâm vào phần eo, Lý Hạo bổ mạnh xuống, xoay chuyển một cái, lại chạy tới một phía khác.

Đến lúc này, mọi người đều nhìn ra Lý Hạo không dùng toàn lực, động tác này nhìn thì dễ dàng, thật ra đỡ không được bất cứ chiều nào, Lý Hạo hiện tại đều phải nằm ở trên đất chờ 120 tới.



Vũ Tàng nhíu nhíu mày, không có truy kích, chỉ nhìn Lý Hạo, "Hạo ca, anh có phải khinh thường tôi không, tôi hy vọng anh có thể đánh thật với tôi."

Ban 16 đều biết, Vũ Tàng là người rất cố chấp, người này chính là một võ si, cũng không có đam mê gì khác, lần trước gặp một đối thủ cảm thấy hứng thú, là học trưởng hệ cơ giáp năm ba, sau đó đi sau người ta một tuần, đi WC cũng đi theo, cuối cùng vẫn phải đánh một trận với cậu ta.

Chuyện này Lý Hạo cũng biết, không để Vũ Tàng hài lòng thì ngày không có cách qua được, bất đắc dĩ giang tay, "Được rồi."

Vũ Tàng thân thể chậm rãi căng thẳng, cơ thịt mấp máy, gân xanh nổi lên, chậm rãi kéo ra cung bộ, vừa rồi thử cậu đã cảm giác được, công kích thường quy căn bản không hình thành được lực áp chế, phải dùng ra công phu Vũ gia chân chính.

Vũ Tàng chậm rãi di động từng bước một, vẫn duy trì trạng thái áp chế cự ly ngắn, ở trong nháy mắt tiến vào khoảng cách áp chế tuyệt đối, thân thể giống như cây cung kéo căng ở thời điểm tiến vào độ cong lớn nhất đột nhiên bắn ra.

Hà ~~~~

Cả người Vũ Tàng giống như mãnh hổ xuống núi, tiếng hét chấn màng tai phát ra từ đan điền, bước chân phối hợp thắt lưng xoay chuyển, một quyền đánh ra, như chớp mắt đã đến trước mặt Lý Hạo.

Võ gia —— Thiên thông quyền.

Nhưng ngay ở chớp mắt hầu như tất thắng này, cả người Vũ Tàng bỗng nhiên cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt, cả người đổ mồ hôi lạnh, đồng tử kịch liệt co rút lại, khí tức vốn trầm ổn lập tức lụp đổ, hô hấp dồn dập mãnh liệt hẳn lên.

Lý Hạo đã đi tới bên sườn cậu, thân thể hầu như áp sát cùng một chỗ, nhưng tay phải Lý Hạo đã đặt ở trên cổ họng cậu, vừa rồi nếu là sinh tử giao chiến, cậu đã chết rồi.

Sân huấn luyện lặng ngắt như tờ, Vũ gia là thế gia cổ võ nổi danh khu châu Á, cổ võ từng xuống dốc, theo nắm giữ đối với gien hoàng kim đã dần dần quật khởi, cũng là lực lượng quan trọng của USE, đã đi ra không ít tinh anh của quân đội.



Vũ gia mỗi đời đều có người là huấn luyện viên võ thuật khách mời của quân khu Thiên Kinh, gia giáo nghiêm khắc, trụ cột tốt, hầu như võ si truyền thừa, chức nghiệp quân nhân này thật sự là lượng thân mà tạo ra, Vũ Tàng năm nhất đã chứng minh là trung tâm quật khởi của Thiên Kinh Cơ Võ.

Nếu nói cơ giáp cùng võ thuật chiến đấu, còn cách một tầng thao tác cùng tính năng cơ giáp, vậy bản thân võ thuật chiến đấu thì Vũ Tàng đã có thể xem là đại thần.

Cái này…

Vũ Tàng sắc mặt có chút tái nhợt, mà Lý Hạo đã buông tay, thuận thế quàng cổ Vũ Tàng, "Cần gì vậy, bạn hữu, luận bàn mà thôi, Vũ gia các cậu chân chính am hiểu là kiếm đạo, thuật nghiệp có chuyên tấn công mà."

Bốp ~ bốp ~ bốp ~~~

Dạ Đồng đã vỗ tay, Lý Hạo nhíu nhíu mày đầu, "Dạ Đồng, cô làm cái gì."

Những người khác cũng thấy được Dạ Đồng là thật có chút nhằm vào Lý Hạo.

Dạ Đồng nhìn Vũ Tàng, "Vũ Tàng sư huynh, anh thực sự không cần thiết phải tức giận, có thể bại bởi Nhị ca là vinh hạnh của anh."

Nhị ca?

Lý Hạo cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Dạ Đồng, bỗng nhiên một hình ảnh non nớt xuất hiện ở trong đầu của cậu.

"Em, em là nhóc béo à?"

Dạ Đồng hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng cắn cắn môi, có chút khó chịu hừ một tiếng, "Nhị ca, anh giờ mới nhận ra em sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau