Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 17:
Nhìn rất giống trong phim truyền hình, nhưng Lý Tiểu Hàn chưa từng nhìn thấy một nén bạc thật.
Đảo mắt nhìn qua Lý Hiền Đông và Vương thị, bọn họ vẫn còn ở trong trạng thái thất thần, xem chừng cũng chưa từng nhìn thấy một nén bạc thật bao giờ.
Vẫn là câu nói kia, xét đến một dược đường lớn như vậy, không đáng để lừa họ.
"Phụ thân, người cất đi ạ."
Lý Tiểu Hàn đặt nén bạc vào trong tay Lý Hiền Đông.
Lý Hiền Đông cảm thấy mình không dám động đậy.
Một lát sau, Lý Hiền Đông mới run rẩy nhét nén bạc vào trong ngực. Ở bên cạnh, ánh mắt Vương thị như phát sáng khi nhìn vào nén bạc.
Chỉ mất nửa ngày làm việc, cũng không cần bỏ vốn mà đã kiếm được 76 lượng.
Số tiền này như từ trên trời rơi xuống, thật sự không dám tin.
Ngay cả Lý Tiểu Hàn cũng vui mừng khôn xiết, quả nhiên ông trời không tuyệt đường người. Hay cũng có thể nói những kiến thức đã học sẽ không làm bản thân thất vọng.
Vô cùng đắc chí.
Sau khi lấy bạc, Lý Tiểu Hàn bèn đề nghị:
"Mẫu thân, sao chúng ta không tìm một vị đại phu ở Nhân Hoà Đường để khám bệnh cho người ạ?"
Lý Tiểu Hàn cho rằng đây là chuyện đương nhiên, không ngờ sau khi Vương thị cúi đầu suy nghĩ một lát, lại hạ quyết tâm đáp:
“Không cần đâu, thân thể của ta đã như vậy mười mấy năm rồi, bây giờ có chữa cũng chẳng có tác dụng gì cả. Hiện giờ nhà chúng ta đã dọn ra ở riêng, ở nhà sắc thuốc không tiện, hơn nữa còn phải tiêu tốn rất nhiều tiền, chẳng may để mọi người phát hiện ra tam thất thì lại càng không ổn. Tốt nhất là nên quay về ngay, ta nhớ còn có mấy nơi, nói không chừng sẽ đào thêm được tam thất.”
Tiền tài tới quá nhanh, nên bà thật sự không muốn mất đi bất cứ thứ gì.
Đây là hy vọng duy nhất của Vương thị suốt bao nhiêu năm nay, cho nên tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra cách phát tài này.
Lý Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:
"Mẫu thân, vậy cứ làm theo lời người nói đi ạ, chờ chúng ta xây nhà xong, yên ổn dọn ra ngoài, lại đến đây khám và lấy thuốc cho người."
Không khám bệnh, Lý Hiền Đông và Vương thị nóng lòng trở về nhà, nói không chừng có thể tìm được thêm tam thất.
Lý Tiểu Hàn lại không nghĩ như vậy, không nói ở những chỗ nhân sâm giả kia còn có tam thất thật hay không, mà cho dù có thì cũng không nhiều.
Việc phát tài không thể chỉ dựa vào may mắn, sự giàu có nhất thời không thể tồn tại được lâu, muốn giàu lên thì vẫn cần phải làm việc lâu dài.
Khó được một lần vào thành, Lý Tiểu Hàn muốn nghiêm túc quan sát xem hoàn cảnh ở trong thành như thế nào, có công việc nào phù hợp với nhà nàng hay không.
Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức bắt tay vào làm.
"Phụ thân, mẫu thân, chúng ta qua bên kia xem một chút đi ạ."
Nơi Lý Tiểu Hàn chỉ là một con phố bình dân, cửa hàng mọc lên san sát ở hai bên đường, dòng người đông như chảy hội, là nơi mà các thế hệ sau này gọi là mảnh đất thương mại đắt đỏ, rất thích hợp để quan sát phong tục tập quán, thói quen tiêu dùng này kia.
Lý Tiểu Hàn dẫn đầu đi về phía trước, Lý Hiền Đông và Vương thị nhìn nhau, vội vàng nhấc chân đuổi kịp.
Vừa bước vào, chỉ thấy một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Lý Tiểu Hàn sờ bụng, chiếc bánh ngũ cốc bột ngô buổi sáng đã sớm tiêu hoá hết:
"Phụ thân, mẫu thân, chúng ta ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm, giờ cả nhà ắt hẳn cũng đã đói bụng rồi. Chúng ta cứ ăn một tô mì trước đi ạ, lát nữa còn phải lên đường trở về, đừng để đói lả người.”
Vương thị mới vào thành có mấy lần, trước đó chỉ nghĩ tới tam thất, hiện tại đã bán được tam thất, nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy vô cùng bất an, sao dám nghĩ đến chuyện ăn uống ở trong thành chứ.
Tuy Lý Hiền Đông đã vào thành nhiều lần, nhưng đều là vào thành để bán giày rơm, làm cu li, vì để tiết kiệm tiền nên đương nhiên ông sẽ không ăn thức ăn ở trong thành, đa số thường là mang bánh ngũ cốc bột ngô từ nhà đến đây ăn.
Đảo mắt nhìn qua Lý Hiền Đông và Vương thị, bọn họ vẫn còn ở trong trạng thái thất thần, xem chừng cũng chưa từng nhìn thấy một nén bạc thật bao giờ.
Vẫn là câu nói kia, xét đến một dược đường lớn như vậy, không đáng để lừa họ.
"Phụ thân, người cất đi ạ."
Lý Tiểu Hàn đặt nén bạc vào trong tay Lý Hiền Đông.
Lý Hiền Đông cảm thấy mình không dám động đậy.
Một lát sau, Lý Hiền Đông mới run rẩy nhét nén bạc vào trong ngực. Ở bên cạnh, ánh mắt Vương thị như phát sáng khi nhìn vào nén bạc.
Chỉ mất nửa ngày làm việc, cũng không cần bỏ vốn mà đã kiếm được 76 lượng.
Số tiền này như từ trên trời rơi xuống, thật sự không dám tin.
Ngay cả Lý Tiểu Hàn cũng vui mừng khôn xiết, quả nhiên ông trời không tuyệt đường người. Hay cũng có thể nói những kiến thức đã học sẽ không làm bản thân thất vọng.
Vô cùng đắc chí.
Sau khi lấy bạc, Lý Tiểu Hàn bèn đề nghị:
"Mẫu thân, sao chúng ta không tìm một vị đại phu ở Nhân Hoà Đường để khám bệnh cho người ạ?"
Lý Tiểu Hàn cho rằng đây là chuyện đương nhiên, không ngờ sau khi Vương thị cúi đầu suy nghĩ một lát, lại hạ quyết tâm đáp:
“Không cần đâu, thân thể của ta đã như vậy mười mấy năm rồi, bây giờ có chữa cũng chẳng có tác dụng gì cả. Hiện giờ nhà chúng ta đã dọn ra ở riêng, ở nhà sắc thuốc không tiện, hơn nữa còn phải tiêu tốn rất nhiều tiền, chẳng may để mọi người phát hiện ra tam thất thì lại càng không ổn. Tốt nhất là nên quay về ngay, ta nhớ còn có mấy nơi, nói không chừng sẽ đào thêm được tam thất.”
Tiền tài tới quá nhanh, nên bà thật sự không muốn mất đi bất cứ thứ gì.
Đây là hy vọng duy nhất của Vương thị suốt bao nhiêu năm nay, cho nên tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra cách phát tài này.
Lý Tiểu Hàn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:
"Mẫu thân, vậy cứ làm theo lời người nói đi ạ, chờ chúng ta xây nhà xong, yên ổn dọn ra ngoài, lại đến đây khám và lấy thuốc cho người."
Không khám bệnh, Lý Hiền Đông và Vương thị nóng lòng trở về nhà, nói không chừng có thể tìm được thêm tam thất.
Lý Tiểu Hàn lại không nghĩ như vậy, không nói ở những chỗ nhân sâm giả kia còn có tam thất thật hay không, mà cho dù có thì cũng không nhiều.
Việc phát tài không thể chỉ dựa vào may mắn, sự giàu có nhất thời không thể tồn tại được lâu, muốn giàu lên thì vẫn cần phải làm việc lâu dài.
Khó được một lần vào thành, Lý Tiểu Hàn muốn nghiêm túc quan sát xem hoàn cảnh ở trong thành như thế nào, có công việc nào phù hợp với nhà nàng hay không.
Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức bắt tay vào làm.
"Phụ thân, mẫu thân, chúng ta qua bên kia xem một chút đi ạ."
Nơi Lý Tiểu Hàn chỉ là một con phố bình dân, cửa hàng mọc lên san sát ở hai bên đường, dòng người đông như chảy hội, là nơi mà các thế hệ sau này gọi là mảnh đất thương mại đắt đỏ, rất thích hợp để quan sát phong tục tập quán, thói quen tiêu dùng này kia.
Lý Tiểu Hàn dẫn đầu đi về phía trước, Lý Hiền Đông và Vương thị nhìn nhau, vội vàng nhấc chân đuổi kịp.
Vừa bước vào, chỉ thấy một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Lý Tiểu Hàn sờ bụng, chiếc bánh ngũ cốc bột ngô buổi sáng đã sớm tiêu hoá hết:
"Phụ thân, mẫu thân, chúng ta ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm, giờ cả nhà ắt hẳn cũng đã đói bụng rồi. Chúng ta cứ ăn một tô mì trước đi ạ, lát nữa còn phải lên đường trở về, đừng để đói lả người.”
Vương thị mới vào thành có mấy lần, trước đó chỉ nghĩ tới tam thất, hiện tại đã bán được tam thất, nhưng trong lòng bà vẫn cảm thấy vô cùng bất an, sao dám nghĩ đến chuyện ăn uống ở trong thành chứ.
Tuy Lý Hiền Đông đã vào thành nhiều lần, nhưng đều là vào thành để bán giày rơm, làm cu li, vì để tiết kiệm tiền nên đương nhiên ông sẽ không ăn thức ăn ở trong thành, đa số thường là mang bánh ngũ cốc bột ngô từ nhà đến đây ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất