Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn

Chương 49: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 49

Trước Sau
Tôi muốn phản bác anh ấy, nhưng cuối cùng chỉ thở dài ngán ngẩm: “Hôm qua, sau khi tóm tắt lại toàn bộ sự kiện em đã tự hỏi một lần, đột nhiên phát hiện rất nhiều nghi ngờ đều có thể giải thích được. Bây giờ nghĩ lại, thứ mà 4 cô gái 9 năm trước mời đến, cái gọi là Đĩa Tiên, chắc chắn là Lý Bình bị Chu Kiếm giết hại! Cô ấy muốn nói cho chúng ta biết cô ấy bị chôn ở bờ sông, nhưng chữ trên giấy bát quái lại không có chữ sông, nên ba chữ [bên dòng nước] mới xuất hiện trước mắt 5 người chúng em.”

“Vậy sao 9 năm trước Lý Vân lại giết Từ Hứa, Trương Tú và Vương Văn?”

“Rất đơn giản, vì sợ. Món đồ chơi này đôi khi chính là vũ khí giết người không thấy máu. Em nghĩ Lý Vân cũng có giấc mơ giống 4 người Áp Tử, Cẩu Tử, Trương Văn và Tuyết Doanh. Cô ấy sợ, sợ mình sẽ chết. Nên cô ấy ra tay trước chiếm lợi thế, tự sát hại 3 người bạn tốt của mình.”

Tôi dừng một lát rồi nói thầm: “Đương nhiên chuyện này còn có rất nhiều điểm nghi hoặc em chưa hiểu. Đầu tiên là chữ trên giấy bát quái và chuyện trong mơ gì đó, rốt cuộc là cô gái đáng thương kia đang nhắc nhở chúng ta? Hay là cô ấy căm hận vì bản thân không được giải oan muốn trả thù cả nhân loại?

“Ngoài ra, vào đêm đi tìm thi thể đứa trẻ sơ sinh, nếu Áp Tử đã chết trước khi xuất phát thì rốt cuộc ai đã đi cùng đám học sinh lớp 7? Quan trọng nhất là tại sao chỉ có mỗi em không thấy giấc mơ đó? Chẳng lẽ em làm gì nhiều hơn bọn họ ? Ôi, gần đây em nghĩ nát óc mà vẫn không tìm được đáp án.”

Anh họ Dạ Phong suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Có lẽ anh có thể cho cậu ít lời khuyên về vấn đề này.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy.

Anh họ đắc ý cười rộ lên: “Bi kịch kéo dài 13 năm, chết hơn 10 người, thật ra lúc đầu chỉ có hai hung thủ. Người thứ nhất chính là thủ phạm chính Chu Kiếm, anh ta giết chết Lý Bình, Vương Cường và đứa trẻ bản thân mình trộm. Phạm nhân thứ hai là Lý Bình, cô ấy vừa là hung thủ vừa là người bị hại đáng thương kia. Sau khi người phụ nữ đó chết oán khí không tiêu tan, bắt đầu điên cuồng muốn tìm một bước đột phá... Đúng lúc đám ngu ngốc các cậu không sợ chết đi thỉnh Đĩa Tiên, trong lúc vô tình khiến oán linh của cô ấy tỉnh dậy. Phải biết rằng, chuyện những người đã chết có thể làm không phải thứ mà người sống như chúng ta có thể tưởng tượng. Oán khí bị đánh thức bắt đầu gặm nhấm tất cả những người chơi trò Đĩa Tiên, cuối cùng giết chết tất cả bọn họ.”



Anh họ nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: “Nếu đúng như vậy, thì cái gọi là nghi hoặc của cậu có thể giải thích được rồi. Và thứ đi cùng đám học sinh lớp 7 chỉ có hai khả năng, một là vong hồn của Lý Bình, hai là vong hồn của Vương Cường. Anh nghiêng về người phía sau hơn. Nếu như vậy, có lẽ cái chết của Lý Vân 9 năm trước không phải là tự sát mà là bị ảnh hưởng bởi oán khí của Lý Bình nên mới nhảy lầu. Vì một người để bản thân có thể sống mà đã liên tục giết chết ba người bạn tốt, anh thật sự không thể nghĩ ra lý do gì khiến cô ấy cảm thấy hổ thẹn mà tự sát. Về phần Tuyết Doanh, có lẽ cũng không phải vì lo lắng cho cậu nên mới lựa chọn cái chết...”

Tôi ngơ ngác đứng đó, đầu óc hỗn loạn. Thật lâu sau mới cười khổ nói: “Anh là cảnh sát... Mà sao còn mê tín hơn em vậy?”

“Vì anh là cảnh sát, cho nên mới càng tin tưởng chuyện thần thần quái quái như này.” Anh họ nghiêm mặt nói.

“Cho dù lý luận của anh là đúng, vậy anh có thể giải thích tại sao em lại là người duy nhất không thấy giấc mơ kỳ quái kia không?”

“Rất đơn giản. Tiểu Dạ không phải từ nhỏ cậu đã thường xuyên gặp chuyện kỳ lạ à? Vậy cậu có từng nghĩ xem tại sao cậu có thể sống đến bây giờ không? Tại sao trong rất nhiều chuyện thường là người khác chết chứ không phải cậu?”

Anh họ nhìn tôi: “Cậu còn nhớ bà nội thường nói khi cậu sinh ra có một vị đạo sĩ nói cả đời cậu đã được định sẵn là sẽ không tầm thường không? Anh đoán chắc chắn là do cậu có thể chất đặc biệt nào đó, có thể giúp cậu tiêu tai tránh họa.”

Tôi im lặng, không nói gì, mặc dù bên ngoài tỏ vẻ từ chối cho ý kiến với câu nói của anh họ, nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động rồi.

“Nhưng lối đi giữa huyệt mộ nhà họ Trần và ngôi mộ chôn cùng thực sự bị che giấu, khi người của đội cảnh sát đào được thi thể của Vương Cường và Vương Vĩ, nhưng lại không có ai phát hiện ra cái lối đi này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau