Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 28: Lên Chùa
Gia Nhu ở trước mặt Cổ Lan bịa chuyện "Linh phù ít nhất phải cung phụng ở trước Phật hai ngày", vốn cũng có tính toán của nàng.
Dù sao đang lúc lễ hội đua ngựa, nàng trùng hợp làm ân nhân cứu mạng của con cháu các vương hầu Quy Tư, mấy vị vương này đều từng vỗ ngực nói lời hảo sảng rằng muốn lục tục tới cửa mang hậu lễ nói lời cảm tạ.
Đến lúc đó nàng một đêm phất nhanh, đừng nói là một tấm linh phù, cho dù là mười tấm cũng không thành vấn đề.
Nhưng liên tiếp hai ngày trôi qua, cái gọi là "lục tục" cũng không hề xảy ra.
Không một vị vương nào tới cửa.
Nàng ngược lại còn có thể tiếp tục chờ, nhưng lão A Cát ho khan lại càng ngày càng nặng.
Bạch Ngân thân vương đều từng tự mình mang theo lang trung trong thôn trang đi đến đó nhưng lão A Cát bài xích mãnh liệt, suýt nữa làm bị thương chính bà ấy, lang trung đành phải từ bỏ, chỉ than vu y mê hoặc thế nhân quá sâu, năm đó mặc dù Thôi tướng quân từng tốn công sức chỉnh đốn lại nhưng vẫn là đại họa.
Ánh mắt của tiểu cô nương Cổ Lan mỗi ngày đều sưng thành hai quả đào, dựa vào dưới tàng cây trước cửa thôn trang nhìn nàng đăm đăm, ký thác hy vọng còn sót lại vào linh phù.
Một công tử bột trong tay không dư dả thì không thể mềm lòng, mềm lòng sẽ mất đi khả năng tiêu sái.
Cho nên hai ngày sau, nàng dạy Bạch Tam Lang xong một khóa học ném bình, rốt cục nghênh đón kỳ nghỉ đầu tiên sau khi nàng làm phu tử, nàng đành phải cầm bánh vàng của nàng, rót đầy túi nước của nàng, cưỡi lên Đại Lực của nàng, lại mang theo bánh đậu cho Đại Lực ăn, trong sự chờ đợi tha thiết của Cổ Lan, chạy băng băng trên đường đến Tước Lê đại tự.
Đợi lúc đến chùa miếu, nếu bằng cái miệng ngọt ngào của nàng có thể tâng bốc các cao tăng đến vui tươi hớn hở, cuối cùng nhận ra nàng hữu duyên với Phật, vung tay lên tặng nàng linh phù, tiết kiệm tiền bạc thì đương nhiên rất tốt. Nếu không thể thì vẫn phải dùng vàng thật bạc trắng, nàng cũng chỉ có thể đưa lên bằng hai tay.
Bạch Ngân thân vương biết nàng muốn đi Tước Lê đại tự, chỉ tưởng nàng muốn đi bái Phật, có chút nhiệt tình chỉ điểm nàng: "Đồ ăn chay của đại tự cực kỳ nổi danh, sau khi ngươi đi báo tên bổn vương ra, chắc chắn sẽ được khoản đãi đến tận hứng.”
Trong lòng nàng thở dài.
Nàng làm gì có khẩu vị đó.
Lúc này, cho dù có dâng lên Cổ Lâu Tử nàng thích ăn nhất, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn hết năm miếng.
Đồ nhi tốt Bạch Tam Lang của nàng ngay từ đầu đã hạ lời hào sảng nói muốn cùng nàng đi, mới đi với nàng hai dặm đường đã không chịu được rung động của Hồng Loan tinh (*), đến một ngã rẽ liền phóng nhảy lên ngựa, vui sướng chạy như điên về phía cô nương ở đầu kia thảo nguyên, để lại Gia Nhu một người một lừa cô độc lên đường.
(*)Hồng Loan tinh (紅鸞星) là ngôi sao đào hoa thiện, phụ trách việc cưới hỏi, ăn mừng
Từ Bạch gia thôn trang đến Tước Lê đại tự, vốn dựa theo dự tính của Gia Nhu phải đi bốn năm canh giờ, có thể phải bắt đèn đi mới đến.
Nhưng bởi vì lúc trước nàng từng cưỡi ngựa khác, trên người nhiễm hơi thở tọa kỵ khác nên tính tình Đại Lực liên tục náo loạn mấy ngày, thay đổi tính tình ngây thơ vừa ra khỏi cửa đã vồ ong đuổi bướm của ngày thường, chỉ biết xụ mặt chạy nhanh như bay cả đường.
Đợi đến khi lên một đoạn sườn núi cao gần bằng núi, bên bờ sông dài nhìn thấy miếu thờ trang nghiêm, mặt trời còn sót lại nửa bên mặt núi.
Chùa Tước Lê là chùa cổ của Quy Tư, chia làm hai chùa Đông Tây, nghe nói từ thời Ngụy Tấn đã xây chùa. Khi pháp sư Huyền Trang đi qua Quy Tư đã từng ở trong chùa giảng kinh tụng đạo, điểm hóa thế nhân, cho nên từ trước đến nay nhang khói đều rất dồi dào.
Tịch dương ngã về tây, mặt trời lặn dưới sông dài, ráng chiều cháy đỏ bao phủ lên phía trên chùa miếu rộng lớn như thể Phật quang vạn dặm.
Hai chùa Đông Tây cách một khúc sông nhìn nhau, đều đã đóng kín cửa chùa. Chỉ có mười mấy con ngựa đậu dưới mấy cây hồ dương xanh ngắt ngoài cửa chùa Đông, xem ra còn có người ở trong chùa Đông.
Gia Nhu cột Đại Lực ở dưới một gốc cây trống không, lấy túi nước tự mình uống vài ngụm, lại rót vào trong lòng bàn tay đút Đại Lực uống, tha thiết nói với nó: "Ngươi chờ ở chỗ này trước, a tỷ đi gõ cửa rồi lại dắt ngươi nhé.”
Đại Lực lại cọ đầu ra chỗ khác, ngay cả nước cũng không thèm uống.
Chạy như bay cả một đường nhưng tính tình vẫn cáu kỉnh như cũ.
Nàng có vài phần bất đắc dĩ, lung tung vuốt ve nó rồi lại chỉnh chỉnh vạt áo có chút nhăn nhúm của mình, tiến lên gõ cửa chùa.
Bốn phía an tĩnh như thế, qua một lúc lâu, cửa chùa nặng nề "Két" vang lên một tiếng, một tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi từ bên trong thò đầu ra.
Nàng vội vàng làm ra một bộ dáng thành tâm lễ Phật, hai tay chắp lại: "Án ma ni bát mê hồng..."
Tiểu hòa thượng há miệng đuổi người: "Bổn tự giờ Dậu ba khắc đã đóng cửa, ngày khác thí chủ lại đến.”
Dứt lời đã đóng cửa lại.
Nàng vội vàng đè cửa lại, trước tiên mang tôn đại Phật Bạch Ngân thân vương này ra: "Tại hạ là phu tử trong phủ của Bạch Ngân thân vương, ban lúc đến lễ Phật từng để rơi vật quý giá mà thân vương ban thưởng..."
Tiểu hòa thượng nghe vậy, hai mắt sáng ngời: "Thí chủ là Phan phu tử dạy học cho Bạch Tam Lang ư?”
Nàng hơi giật mình, nghe ra, trên thảo nguyên Quy Tư đã có truyền thuyết về nàng rồi ư?
“Đúng là tại hạ, Phan An bất tài, Bạch Tam Lang là đệ tử quan môn của bổn phu tử.”
Tiểu hòa thượng không ngờ Phan phu tử chẳng những là vị thiếu niên lang miệng không có lông, còn cực kỳ anh tuấn khiến tiểu hòa thượng rất giật mình.
“Đánh rơi vật gì? Thí chủ có nhớ đã rơi ở nơi nào không?”
Nàng bịa chuyện: "Là một bông tai bạch ngọc cực nhỏ. Ban ngày tại hạ từng ở một chỗ thần điện cung phụng linh phù chiêm ngưỡng một lúc lâu, cũng không biết có rơi ở chỗ đó hay không.”
“A." Tiểu hòa thượng thế mà thông minh, lập tức nghĩ tới: “Có lẽ là ở Đại Hùng bảo điện, chỉ có chỗ đó có linh phù thôi.”
Hắn suy nghĩ một chốc rồi cho nàng vào, sau khi đóng xong cửa lại nói với nàng: "Phan thí chủ đi theo tiểu tăng đi, trong chùa có khách quý, thí chủ không được ồn ào.”
Hóa ra là có khách, chẳng trách bên ngoài có hơn mười con tuấn mã đậu đó.
Nàng đồng ý lời tiểu hòa thượng, lẳng lặng đi theo phía sau, đang nghĩ làm thế nào để moi móc chuyện hỏi linh phù, tiểu hòa thượng lại không nhịn được lên tiếng trước: "Bạch Tam Lang lại đồng ý theo thí chủ học tập, thật sự là điều đáng ngạc nhiên. Vì Tam Lang, thân vương từng nhiều lần đến đây cầu Phật, cực kỳ hao tổn tâm trí. Làm sao Phan thí chủ thu phục được Tam Lang thế?”
Nàng đương nhiên khó nói ra đều do công hiệu của xúc xắc, chỉ thuận miệng nói: "Tại hạ cùng Tam Lang nói đến con đường Huyền Trang pháp sư đi Tây lấy kinh gian nguy như thế nào, lấy được kinh lại tạo phúc cho thế nhân như thế nào, hắn được cổ vũ, bởi vậy quyết định sửa chữa lỗi lầm trước đó, một lòng cầu học.”
“Thật ư?” Tiểu hòa thượng không ngờ nàng lại dùng dùng tinh thần cầu kinh của đại pháp sư, thật sự là hiển lộ công lao vô biên của Phật pháp, ấn tượng đối với nàng càng tốt: "Có thể thấy được thí chủ cùng Tam Lang đều có Phật duyên.”
Nàng lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Tại hạ nghe nói linh phù quý tự linh nghiệm nhất, muốn thành tâm xin về tặng cho Tam Lang.”
Tiểu hòa thượng hơi nghi ngờ: "Linh phù dường như không còn nhiều lắm, có thể xin được hay không còn phải đi hỏi nhị sư huynh. Phan thí chủ chớ lo lắng, Phật độ người hữu duyên, chỉ cần duyên phận đến, tất nhiên sẽ có linh phù của thí chủ.”
Nàng nhất thời không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
Duyên phận giữa nàng và Phật tổ, ở giữa có thể chênh mấy tăng nhân quét rác.
Tước Lê đại tự quả nhiên rất lớn, đi về phía trước gần hai khắc, rẽ qua một khúc cua, trước mắt hiện ra một tòa miếu điện trang nghiêm. Bảy tám cánh cửa điện đã đóng kín, chỉ có hai bên đều có một cánh cửa nhỏ tăng nhân tự mình ra vào vẫn còn mở ra một khe hở.
“Đây chính là Đại Hùng bảo điện." Tiểu hòa thượng vừa giới thiệu vừa dẫn nàng đi lên, đi về phía cửa hông bên trái.
Cùng lúc đó, trong cửa hông bên phải có một người đi ra, giẫm lên thềm đá bên kia leo xuống, bước chân cực kỳ lưu loát.
Gia Nhu nghiêng đầu, thấy người nọ mặc một thân áo giáp võ tướng sáng loáng, bộ dạng rất đặc thù, từ phía sau cũng có thể nhìn thấy xương hàm dưới của hắn ta cực kỳ nhô ra.
Nàng không khỏi nghi hoặc.
Dù sao đang lúc lễ hội đua ngựa, nàng trùng hợp làm ân nhân cứu mạng của con cháu các vương hầu Quy Tư, mấy vị vương này đều từng vỗ ngực nói lời hảo sảng rằng muốn lục tục tới cửa mang hậu lễ nói lời cảm tạ.
Đến lúc đó nàng một đêm phất nhanh, đừng nói là một tấm linh phù, cho dù là mười tấm cũng không thành vấn đề.
Nhưng liên tiếp hai ngày trôi qua, cái gọi là "lục tục" cũng không hề xảy ra.
Không một vị vương nào tới cửa.
Nàng ngược lại còn có thể tiếp tục chờ, nhưng lão A Cát ho khan lại càng ngày càng nặng.
Bạch Ngân thân vương đều từng tự mình mang theo lang trung trong thôn trang đi đến đó nhưng lão A Cát bài xích mãnh liệt, suýt nữa làm bị thương chính bà ấy, lang trung đành phải từ bỏ, chỉ than vu y mê hoặc thế nhân quá sâu, năm đó mặc dù Thôi tướng quân từng tốn công sức chỉnh đốn lại nhưng vẫn là đại họa.
Ánh mắt của tiểu cô nương Cổ Lan mỗi ngày đều sưng thành hai quả đào, dựa vào dưới tàng cây trước cửa thôn trang nhìn nàng đăm đăm, ký thác hy vọng còn sót lại vào linh phù.
Một công tử bột trong tay không dư dả thì không thể mềm lòng, mềm lòng sẽ mất đi khả năng tiêu sái.
Cho nên hai ngày sau, nàng dạy Bạch Tam Lang xong một khóa học ném bình, rốt cục nghênh đón kỳ nghỉ đầu tiên sau khi nàng làm phu tử, nàng đành phải cầm bánh vàng của nàng, rót đầy túi nước của nàng, cưỡi lên Đại Lực của nàng, lại mang theo bánh đậu cho Đại Lực ăn, trong sự chờ đợi tha thiết của Cổ Lan, chạy băng băng trên đường đến Tước Lê đại tự.
Đợi lúc đến chùa miếu, nếu bằng cái miệng ngọt ngào của nàng có thể tâng bốc các cao tăng đến vui tươi hớn hở, cuối cùng nhận ra nàng hữu duyên với Phật, vung tay lên tặng nàng linh phù, tiết kiệm tiền bạc thì đương nhiên rất tốt. Nếu không thể thì vẫn phải dùng vàng thật bạc trắng, nàng cũng chỉ có thể đưa lên bằng hai tay.
Bạch Ngân thân vương biết nàng muốn đi Tước Lê đại tự, chỉ tưởng nàng muốn đi bái Phật, có chút nhiệt tình chỉ điểm nàng: "Đồ ăn chay của đại tự cực kỳ nổi danh, sau khi ngươi đi báo tên bổn vương ra, chắc chắn sẽ được khoản đãi đến tận hứng.”
Trong lòng nàng thở dài.
Nàng làm gì có khẩu vị đó.
Lúc này, cho dù có dâng lên Cổ Lâu Tử nàng thích ăn nhất, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn hết năm miếng.
Đồ nhi tốt Bạch Tam Lang của nàng ngay từ đầu đã hạ lời hào sảng nói muốn cùng nàng đi, mới đi với nàng hai dặm đường đã không chịu được rung động của Hồng Loan tinh (*), đến một ngã rẽ liền phóng nhảy lên ngựa, vui sướng chạy như điên về phía cô nương ở đầu kia thảo nguyên, để lại Gia Nhu một người một lừa cô độc lên đường.
(*)Hồng Loan tinh (紅鸞星) là ngôi sao đào hoa thiện, phụ trách việc cưới hỏi, ăn mừng
Từ Bạch gia thôn trang đến Tước Lê đại tự, vốn dựa theo dự tính của Gia Nhu phải đi bốn năm canh giờ, có thể phải bắt đèn đi mới đến.
Nhưng bởi vì lúc trước nàng từng cưỡi ngựa khác, trên người nhiễm hơi thở tọa kỵ khác nên tính tình Đại Lực liên tục náo loạn mấy ngày, thay đổi tính tình ngây thơ vừa ra khỏi cửa đã vồ ong đuổi bướm của ngày thường, chỉ biết xụ mặt chạy nhanh như bay cả đường.
Đợi đến khi lên một đoạn sườn núi cao gần bằng núi, bên bờ sông dài nhìn thấy miếu thờ trang nghiêm, mặt trời còn sót lại nửa bên mặt núi.
Chùa Tước Lê là chùa cổ của Quy Tư, chia làm hai chùa Đông Tây, nghe nói từ thời Ngụy Tấn đã xây chùa. Khi pháp sư Huyền Trang đi qua Quy Tư đã từng ở trong chùa giảng kinh tụng đạo, điểm hóa thế nhân, cho nên từ trước đến nay nhang khói đều rất dồi dào.
Tịch dương ngã về tây, mặt trời lặn dưới sông dài, ráng chiều cháy đỏ bao phủ lên phía trên chùa miếu rộng lớn như thể Phật quang vạn dặm.
Hai chùa Đông Tây cách một khúc sông nhìn nhau, đều đã đóng kín cửa chùa. Chỉ có mười mấy con ngựa đậu dưới mấy cây hồ dương xanh ngắt ngoài cửa chùa Đông, xem ra còn có người ở trong chùa Đông.
Gia Nhu cột Đại Lực ở dưới một gốc cây trống không, lấy túi nước tự mình uống vài ngụm, lại rót vào trong lòng bàn tay đút Đại Lực uống, tha thiết nói với nó: "Ngươi chờ ở chỗ này trước, a tỷ đi gõ cửa rồi lại dắt ngươi nhé.”
Đại Lực lại cọ đầu ra chỗ khác, ngay cả nước cũng không thèm uống.
Chạy như bay cả một đường nhưng tính tình vẫn cáu kỉnh như cũ.
Nàng có vài phần bất đắc dĩ, lung tung vuốt ve nó rồi lại chỉnh chỉnh vạt áo có chút nhăn nhúm của mình, tiến lên gõ cửa chùa.
Bốn phía an tĩnh như thế, qua một lúc lâu, cửa chùa nặng nề "Két" vang lên một tiếng, một tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi từ bên trong thò đầu ra.
Nàng vội vàng làm ra một bộ dáng thành tâm lễ Phật, hai tay chắp lại: "Án ma ni bát mê hồng..."
Tiểu hòa thượng há miệng đuổi người: "Bổn tự giờ Dậu ba khắc đã đóng cửa, ngày khác thí chủ lại đến.”
Dứt lời đã đóng cửa lại.
Nàng vội vàng đè cửa lại, trước tiên mang tôn đại Phật Bạch Ngân thân vương này ra: "Tại hạ là phu tử trong phủ của Bạch Ngân thân vương, ban lúc đến lễ Phật từng để rơi vật quý giá mà thân vương ban thưởng..."
Tiểu hòa thượng nghe vậy, hai mắt sáng ngời: "Thí chủ là Phan phu tử dạy học cho Bạch Tam Lang ư?”
Nàng hơi giật mình, nghe ra, trên thảo nguyên Quy Tư đã có truyền thuyết về nàng rồi ư?
“Đúng là tại hạ, Phan An bất tài, Bạch Tam Lang là đệ tử quan môn của bổn phu tử.”
Tiểu hòa thượng không ngờ Phan phu tử chẳng những là vị thiếu niên lang miệng không có lông, còn cực kỳ anh tuấn khiến tiểu hòa thượng rất giật mình.
“Đánh rơi vật gì? Thí chủ có nhớ đã rơi ở nơi nào không?”
Nàng bịa chuyện: "Là một bông tai bạch ngọc cực nhỏ. Ban ngày tại hạ từng ở một chỗ thần điện cung phụng linh phù chiêm ngưỡng một lúc lâu, cũng không biết có rơi ở chỗ đó hay không.”
“A." Tiểu hòa thượng thế mà thông minh, lập tức nghĩ tới: “Có lẽ là ở Đại Hùng bảo điện, chỉ có chỗ đó có linh phù thôi.”
Hắn suy nghĩ một chốc rồi cho nàng vào, sau khi đóng xong cửa lại nói với nàng: "Phan thí chủ đi theo tiểu tăng đi, trong chùa có khách quý, thí chủ không được ồn ào.”
Hóa ra là có khách, chẳng trách bên ngoài có hơn mười con tuấn mã đậu đó.
Nàng đồng ý lời tiểu hòa thượng, lẳng lặng đi theo phía sau, đang nghĩ làm thế nào để moi móc chuyện hỏi linh phù, tiểu hòa thượng lại không nhịn được lên tiếng trước: "Bạch Tam Lang lại đồng ý theo thí chủ học tập, thật sự là điều đáng ngạc nhiên. Vì Tam Lang, thân vương từng nhiều lần đến đây cầu Phật, cực kỳ hao tổn tâm trí. Làm sao Phan thí chủ thu phục được Tam Lang thế?”
Nàng đương nhiên khó nói ra đều do công hiệu của xúc xắc, chỉ thuận miệng nói: "Tại hạ cùng Tam Lang nói đến con đường Huyền Trang pháp sư đi Tây lấy kinh gian nguy như thế nào, lấy được kinh lại tạo phúc cho thế nhân như thế nào, hắn được cổ vũ, bởi vậy quyết định sửa chữa lỗi lầm trước đó, một lòng cầu học.”
“Thật ư?” Tiểu hòa thượng không ngờ nàng lại dùng dùng tinh thần cầu kinh của đại pháp sư, thật sự là hiển lộ công lao vô biên của Phật pháp, ấn tượng đối với nàng càng tốt: "Có thể thấy được thí chủ cùng Tam Lang đều có Phật duyên.”
Nàng lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Tại hạ nghe nói linh phù quý tự linh nghiệm nhất, muốn thành tâm xin về tặng cho Tam Lang.”
Tiểu hòa thượng hơi nghi ngờ: "Linh phù dường như không còn nhiều lắm, có thể xin được hay không còn phải đi hỏi nhị sư huynh. Phan thí chủ chớ lo lắng, Phật độ người hữu duyên, chỉ cần duyên phận đến, tất nhiên sẽ có linh phù của thí chủ.”
Nàng nhất thời không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
Duyên phận giữa nàng và Phật tổ, ở giữa có thể chênh mấy tăng nhân quét rác.
Tước Lê đại tự quả nhiên rất lớn, đi về phía trước gần hai khắc, rẽ qua một khúc cua, trước mắt hiện ra một tòa miếu điện trang nghiêm. Bảy tám cánh cửa điện đã đóng kín, chỉ có hai bên đều có một cánh cửa nhỏ tăng nhân tự mình ra vào vẫn còn mở ra một khe hở.
“Đây chính là Đại Hùng bảo điện." Tiểu hòa thượng vừa giới thiệu vừa dẫn nàng đi lên, đi về phía cửa hông bên trái.
Cùng lúc đó, trong cửa hông bên phải có một người đi ra, giẫm lên thềm đá bên kia leo xuống, bước chân cực kỳ lưu loát.
Gia Nhu nghiêng đầu, thấy người nọ mặc một thân áo giáp võ tướng sáng loáng, bộ dạng rất đặc thù, từ phía sau cũng có thể nhìn thấy xương hàm dưới của hắn ta cực kỳ nhô ra.
Nàng không khỏi nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất