Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 36: Tăng Y Chẩn Trị
Chuyện mấy pho tượng Phật ở Tước Lê đại tự tập thể chảy máu mắt truyền khắp toàn bộ thảo nguyên Quy Tư, cũng là ngày thứ hai lão A Cát mang linh phù trên người.
Không biết linh phù kia có thật sự có linh lực vô thượng hay không, nhưng sáng sớm hôm sau, xuất hiện ở trước màn ngoài chuồng dê ngoại trừ ánh rạng dương ban ngày nhú lên từ phía đông, còn có thân thể còng xuống của lão A Cát.
Bà cũng giống như ngày thường khỏe mạnh của trước kia, ngồi ở giao lộ phía tây mặt hướng về phía nhi tử, tức phụ rời đi, thở hổn hển cắt cỏ.
Khi Gia Nhu dẫn Bạch Tam Lang dạy ném bình trên bãi cỏ bên bờ sông, lão A Cát vừa nhìn thấy nàng đã lấy trán chạm đất thành kính cảm ơn nàng.
Chỉ có sắc mặt xám xịt, cũng không biết còn có thể chống đỡ tới khi nào.
Mấy ngày gần đây Gia Nhu thường nhớ tới tiểu cữu phụ của nàng.
Tiểu cữu phụ không tiện đi lại cũng bởi vì vu y liên lụy, chẩn trị chậm trễ. Nếu năm đó chữa một lang trung không hết liền đổi sang một lang trung khác, kiên trì chạy chữa, có lẽ hôm nay đã sớm sinh con dưỡng cái, xông xáo một mảnh trời khác.
Lúc này nàng tán đồng với Phật dược và tăng y mà Tiết Lang muốn phổ biến.
Chỉ có điều nàng là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp cũng biết một tay nghề y thuật không đơn giản hơn bao nhiêu so với thi khoa cử, đợi tăng nhân Tước Lê đại tự thật sự học được y thuật, dám buông tay hành nghề y, không biết đã là chuyện vào năm nào tháng nào.
Cổ Lan ở một bên chăn dê, nhân lúc nàng và Bạch Tam Lang nghỉ ngơi, không nhịn được tiến lên hỏi: "Các tượng Phật ở Tước Lê đại tự thật sự khóc đến chảy máu mắt sao?"
Sự việc xảy ra chỉ mới ngắn ngủi một ngày nhưng đã truyền ra vài phiên bản về chuyện này:
Có người nói ngày đầu trên mặt các tượng Phật còn treo nụ cười, mặt đầy từ bi, ngày hôm sau lại là vẻ mặt khóc thương, huyết lệ từ mắt chảy thẳng đến dưới chân, ngay cả kim thân cũng đều xói mòn.
Lại có người nói trong mấy bức Phật tướng kia, Dược Vương Bồ Tát tà tính nhất, từ sau khi chảy huyết lệ, tín đồ ở trước tòa thắp nhang đều không thể đốt cháy lửa.
Phật giáo đã cắm rễ ở Quy Tư mấy trăm năm, từ vương tộc cho tới lê dân, không ai không tin, không ai không tôn trọng.
Việc này khiến lòng người hoảng sợ.
Chỉ có công tử bột như Bạch Tam Lang không quan tâm dân gian khó khăn cũng cảm thán liên tục, sớm biết vậy đã đi theo Gia Nhu cùng nhau tiến vào trong điện, tận mắt nhìn thấy một màn kinh người kia, tiện bề trở về khoe khoang với những người khác.
Là một trong những người biết được tin tức trong đó, Gia Nhu thật sự có chút chột dạ, chỉ lấy thân phận phu tử ra nghiêm mặt nói: "Không tin tin đồn, không lan truyền tin đồn.”
Cũng mới cách một ngày, lại có một chuyện xưa bị nhắc tới, nói sáu bảy năm trước An Tây quân từng xử tử một Vu sư đầu đàn, trước khi chết Vu sư từng hạ nguyền rủa nói vài năm sau vô số ốm đau sẽ giáng lâm trên thảo nguyên Quy Tư.
Tin tức cũ này bị nhắc lại, trên thảo nguyên lại một trận lòng người rung chuyển.
Các vương bao gồm Bạch Ngân thân vương, không cần biết nhàn tản hay không nhàn tản, mấy ngày trước đều đi Đô Hộ phủ và Vương cung muốn thương nghị ra biện pháp ứng đối.
Kết quả cụ thể của thương nghị cuối cùng là gì, dân chúng cũng không biết. Chỉ vào bình minh ấm áp vui vẻ của hai ngày sau, nắng sớm từ bên ngoài núi Côn Lôn xuyên qua, trên đường từ Tước Lê đại tự đi tới Bạch gia thôn trang có thêm một đoàn ngựa do bảy bảy bốn mươi chín tăng nhân tạo thành.
Bên cạnh đội ngựa còn có một vòng tướng sĩ An Tây quân Thiết Mã Kim Qua, đi về phía trước mỗi một hai dặm đường sẽ có tướng sĩ vung tay ném ra một quả kinh thiên lôi, khiến bầu trời xanh thẳm nổ khói trắng lên bốn phía.
Đến buổi trưa khi chia tăng nhân tới Bạch gia thôn trang, phía sau đã có hương dân trùng trùng điệp điệp đi theo gần trăm người đến xem náo nhiệt.
Lúc này Đại Đô Hộ của An Tây Đô Hộ phủ Tiết Lang cũng bớt chút thì giờ đến đây, dưới sự dẫn đường của Bạch Ngân thân vương, cùng Huyền Pháp trưởng lão thay mặt trụ trì Tước Lê đại tự, và cả hai vị tăng nhân khác đi ra ngoài trướng của một nhà A Cát.
Mặt trời lặn trên sông, khói bếp nhà A Cát vừa tắt.
Lão A Cát cố gắng chống đỡ một ngày đã nằm trở lại giường, trong lúc thở dốc đã nặng nề mê man.
Cổ Lan sáu tuổi và a huynh bảy tuổi cưỡi la, đuổi hàng ngàn đàn dê tràn ngập đồng hoang về chuồng dê.
Xa xa nhìn thấy trước màn nhà mình uốn lượn hơn mười người, hai huynh muội vội vàng chạy tới trước màn trướng, sắc mặt kinh hoàng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Ngân thân vương cười hòa ái, nói với hai huynh muội: "Mau vén rèm lên mở bên trong ra, y tăng từ Tước Lê đại tự tới muốn trừ tà cho lão A Cát!"
Cổ Lan mừng rỡ, vội vàng vén rèm chui vào.
Chỉ có A huynh Ương Trác lớn hơn Cổ Lan một tuổi lại bị đầu người mênh mông này dọa cho nhảy dựng lên.
Loại tà vật gì mà phải cần mấy chục cao tăng đến đuổi chứ.
Cậu suy nghĩ một chút đã quỳ xuống trước thân vương, hai mắt đỏ lên: "Chủ nhân, bệnh của A ma không xong rồi sao?"
Tiết Lang đi tới, thân hình cao lớn bao phủ thiếu niên, nghiêm mặt nói: "Ngươi yên tâm, An Tây Đô Hộ phủ chủ đạo, không có chuyện gì không làm được.”
Ương Trác từng xa xa gặp qua Đại Đô Hộ vài lần, đều bị khí thế kim qua thiết mã trên người hắn dọa khiếp sợ nên cũng không dám tới gần. Nhưng lúc này bóng hình cao lớn của vị tướng quân này giống như dãy núi Côn Luân trầm ổn, tiếp cho cậu an ủi vô tận.
Cái đầu nho nhỏ của cậu đập mạnh vào bùn đất, đứng dậy chạy vào trong màn trướng, đẩy những vật vụn vặt trong trướng ra với Cổ Lan.
Bạch Ngân thân vương quay đầu: "Tiết Đô Hộ, mời!”
Phạn âm nặng nề vang lên xung quanh trướng, các tăng nhân đã ngồi vây quanh trướng, hai tay chắp trước ngực tụng kinh không ngừng.
Mặt trời chiều màu cam chiếu xuống mặt đất giống như Phật quang vạn dặm.
Tiết Lang quay đầu nhìn những hương dân chung quanh, đi thẳng vào trong trướng.
Lão A Cát trên giường hôn mê ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng thì thào vài câu không biết đang nói gì.
Dưới tiếng Phạm âm ùn ùn kéo đến, lão A Cát rốt cục dần dần bình tĩnh, run rẩy tỉnh lại, rồi lại liên tiếp ho khan.
Các hương dân vây quanh cửa trướng nhao nhao lui về phía sau, e sợ nhiễm tà vật.
Cổ Lan vội vàng tiến lên, thuần thục vỗ ngực lão A Cát với a huynh cô bé.
Tiết Lang tiến lên cầm bàn tay khô héo của lão A Cát, đáy mắt hiện lên một nụ cười, dùng tiếng Thổ Hỏa La lưu loát nói: "Lão nhân gia, nghe nói nhi tử, tức phụ của người đi tìm bầy dê bị mất đã mấy tháng rồi?"
Trên mặt lão A Cát hiện ra vẻ kích động, trong cổ họng rung động.
Tiết Lang lại nói: "Người có nhớ bọn họ không?”
Cổ họng bà nghẹn lại, nước mắt đục ngầu chảy xuống theo gò má gầy gò, rơi vào mu bàn tay rộng lớn của thanh niên tướng quân.
Tiết Lang không thấy ghét bỏ, nhìn vào hai mắt lão A Cát nói với giọng điệu ôn hòa hiếm thấy: "Bệnh của người có tăng y chẩn trị, sau này Phật tổ phù hộ, người nhất định có thể bình yên chờ đến khi hai người bọn họ bình an trở về.”
Nước mắt lão A Cát ào ạt chảy không hết giống như nước sông Tây Xuyên ngoài trướng.
Không biết linh phù kia có thật sự có linh lực vô thượng hay không, nhưng sáng sớm hôm sau, xuất hiện ở trước màn ngoài chuồng dê ngoại trừ ánh rạng dương ban ngày nhú lên từ phía đông, còn có thân thể còng xuống của lão A Cát.
Bà cũng giống như ngày thường khỏe mạnh của trước kia, ngồi ở giao lộ phía tây mặt hướng về phía nhi tử, tức phụ rời đi, thở hổn hển cắt cỏ.
Khi Gia Nhu dẫn Bạch Tam Lang dạy ném bình trên bãi cỏ bên bờ sông, lão A Cát vừa nhìn thấy nàng đã lấy trán chạm đất thành kính cảm ơn nàng.
Chỉ có sắc mặt xám xịt, cũng không biết còn có thể chống đỡ tới khi nào.
Mấy ngày gần đây Gia Nhu thường nhớ tới tiểu cữu phụ của nàng.
Tiểu cữu phụ không tiện đi lại cũng bởi vì vu y liên lụy, chẩn trị chậm trễ. Nếu năm đó chữa một lang trung không hết liền đổi sang một lang trung khác, kiên trì chạy chữa, có lẽ hôm nay đã sớm sinh con dưỡng cái, xông xáo một mảnh trời khác.
Lúc này nàng tán đồng với Phật dược và tăng y mà Tiết Lang muốn phổ biến.
Chỉ có điều nàng là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp cũng biết một tay nghề y thuật không đơn giản hơn bao nhiêu so với thi khoa cử, đợi tăng nhân Tước Lê đại tự thật sự học được y thuật, dám buông tay hành nghề y, không biết đã là chuyện vào năm nào tháng nào.
Cổ Lan ở một bên chăn dê, nhân lúc nàng và Bạch Tam Lang nghỉ ngơi, không nhịn được tiến lên hỏi: "Các tượng Phật ở Tước Lê đại tự thật sự khóc đến chảy máu mắt sao?"
Sự việc xảy ra chỉ mới ngắn ngủi một ngày nhưng đã truyền ra vài phiên bản về chuyện này:
Có người nói ngày đầu trên mặt các tượng Phật còn treo nụ cười, mặt đầy từ bi, ngày hôm sau lại là vẻ mặt khóc thương, huyết lệ từ mắt chảy thẳng đến dưới chân, ngay cả kim thân cũng đều xói mòn.
Lại có người nói trong mấy bức Phật tướng kia, Dược Vương Bồ Tát tà tính nhất, từ sau khi chảy huyết lệ, tín đồ ở trước tòa thắp nhang đều không thể đốt cháy lửa.
Phật giáo đã cắm rễ ở Quy Tư mấy trăm năm, từ vương tộc cho tới lê dân, không ai không tin, không ai không tôn trọng.
Việc này khiến lòng người hoảng sợ.
Chỉ có công tử bột như Bạch Tam Lang không quan tâm dân gian khó khăn cũng cảm thán liên tục, sớm biết vậy đã đi theo Gia Nhu cùng nhau tiến vào trong điện, tận mắt nhìn thấy một màn kinh người kia, tiện bề trở về khoe khoang với những người khác.
Là một trong những người biết được tin tức trong đó, Gia Nhu thật sự có chút chột dạ, chỉ lấy thân phận phu tử ra nghiêm mặt nói: "Không tin tin đồn, không lan truyền tin đồn.”
Cũng mới cách một ngày, lại có một chuyện xưa bị nhắc tới, nói sáu bảy năm trước An Tây quân từng xử tử một Vu sư đầu đàn, trước khi chết Vu sư từng hạ nguyền rủa nói vài năm sau vô số ốm đau sẽ giáng lâm trên thảo nguyên Quy Tư.
Tin tức cũ này bị nhắc lại, trên thảo nguyên lại một trận lòng người rung chuyển.
Các vương bao gồm Bạch Ngân thân vương, không cần biết nhàn tản hay không nhàn tản, mấy ngày trước đều đi Đô Hộ phủ và Vương cung muốn thương nghị ra biện pháp ứng đối.
Kết quả cụ thể của thương nghị cuối cùng là gì, dân chúng cũng không biết. Chỉ vào bình minh ấm áp vui vẻ của hai ngày sau, nắng sớm từ bên ngoài núi Côn Lôn xuyên qua, trên đường từ Tước Lê đại tự đi tới Bạch gia thôn trang có thêm một đoàn ngựa do bảy bảy bốn mươi chín tăng nhân tạo thành.
Bên cạnh đội ngựa còn có một vòng tướng sĩ An Tây quân Thiết Mã Kim Qua, đi về phía trước mỗi một hai dặm đường sẽ có tướng sĩ vung tay ném ra một quả kinh thiên lôi, khiến bầu trời xanh thẳm nổ khói trắng lên bốn phía.
Đến buổi trưa khi chia tăng nhân tới Bạch gia thôn trang, phía sau đã có hương dân trùng trùng điệp điệp đi theo gần trăm người đến xem náo nhiệt.
Lúc này Đại Đô Hộ của An Tây Đô Hộ phủ Tiết Lang cũng bớt chút thì giờ đến đây, dưới sự dẫn đường của Bạch Ngân thân vương, cùng Huyền Pháp trưởng lão thay mặt trụ trì Tước Lê đại tự, và cả hai vị tăng nhân khác đi ra ngoài trướng của một nhà A Cát.
Mặt trời lặn trên sông, khói bếp nhà A Cát vừa tắt.
Lão A Cát cố gắng chống đỡ một ngày đã nằm trở lại giường, trong lúc thở dốc đã nặng nề mê man.
Cổ Lan sáu tuổi và a huynh bảy tuổi cưỡi la, đuổi hàng ngàn đàn dê tràn ngập đồng hoang về chuồng dê.
Xa xa nhìn thấy trước màn nhà mình uốn lượn hơn mười người, hai huynh muội vội vàng chạy tới trước màn trướng, sắc mặt kinh hoàng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Ngân thân vương cười hòa ái, nói với hai huynh muội: "Mau vén rèm lên mở bên trong ra, y tăng từ Tước Lê đại tự tới muốn trừ tà cho lão A Cát!"
Cổ Lan mừng rỡ, vội vàng vén rèm chui vào.
Chỉ có A huynh Ương Trác lớn hơn Cổ Lan một tuổi lại bị đầu người mênh mông này dọa cho nhảy dựng lên.
Loại tà vật gì mà phải cần mấy chục cao tăng đến đuổi chứ.
Cậu suy nghĩ một chút đã quỳ xuống trước thân vương, hai mắt đỏ lên: "Chủ nhân, bệnh của A ma không xong rồi sao?"
Tiết Lang đi tới, thân hình cao lớn bao phủ thiếu niên, nghiêm mặt nói: "Ngươi yên tâm, An Tây Đô Hộ phủ chủ đạo, không có chuyện gì không làm được.”
Ương Trác từng xa xa gặp qua Đại Đô Hộ vài lần, đều bị khí thế kim qua thiết mã trên người hắn dọa khiếp sợ nên cũng không dám tới gần. Nhưng lúc này bóng hình cao lớn của vị tướng quân này giống như dãy núi Côn Luân trầm ổn, tiếp cho cậu an ủi vô tận.
Cái đầu nho nhỏ của cậu đập mạnh vào bùn đất, đứng dậy chạy vào trong màn trướng, đẩy những vật vụn vặt trong trướng ra với Cổ Lan.
Bạch Ngân thân vương quay đầu: "Tiết Đô Hộ, mời!”
Phạn âm nặng nề vang lên xung quanh trướng, các tăng nhân đã ngồi vây quanh trướng, hai tay chắp trước ngực tụng kinh không ngừng.
Mặt trời chiều màu cam chiếu xuống mặt đất giống như Phật quang vạn dặm.
Tiết Lang quay đầu nhìn những hương dân chung quanh, đi thẳng vào trong trướng.
Lão A Cát trên giường hôn mê ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng thì thào vài câu không biết đang nói gì.
Dưới tiếng Phạm âm ùn ùn kéo đến, lão A Cát rốt cục dần dần bình tĩnh, run rẩy tỉnh lại, rồi lại liên tiếp ho khan.
Các hương dân vây quanh cửa trướng nhao nhao lui về phía sau, e sợ nhiễm tà vật.
Cổ Lan vội vàng tiến lên, thuần thục vỗ ngực lão A Cát với a huynh cô bé.
Tiết Lang tiến lên cầm bàn tay khô héo của lão A Cát, đáy mắt hiện lên một nụ cười, dùng tiếng Thổ Hỏa La lưu loát nói: "Lão nhân gia, nghe nói nhi tử, tức phụ của người đi tìm bầy dê bị mất đã mấy tháng rồi?"
Trên mặt lão A Cát hiện ra vẻ kích động, trong cổ họng rung động.
Tiết Lang lại nói: "Người có nhớ bọn họ không?”
Cổ họng bà nghẹn lại, nước mắt đục ngầu chảy xuống theo gò má gầy gò, rơi vào mu bàn tay rộng lớn của thanh niên tướng quân.
Tiết Lang không thấy ghét bỏ, nhìn vào hai mắt lão A Cát nói với giọng điệu ôn hòa hiếm thấy: "Bệnh của người có tăng y chẩn trị, sau này Phật tổ phù hộ, người nhất định có thể bình yên chờ đến khi hai người bọn họ bình an trở về.”
Nước mắt lão A Cát ào ạt chảy không hết giống như nước sông Tây Xuyên ngoài trướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất