Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi
Chương 37: Có Thể Trị
Tiếng tụng kinh bên ngoài vô cùng vô tận, truyền đạt sự an tường cùng vui vẻ, hoàn toàn không giống vu âm trầm bổng thê lương thần bí của vu y.
Trong lòng bà dần dần sáng tỏ, hôm nay cũng không phải vu y tới mà là tăng nhân càng khiến người ta tôn sùng hơn so với vu y. Là Trường Sinh Thiên (*) cứu khổ cứu nạn không đành lòng thấy bà chết đi, muốn ra tay cứu bà.
(*)Trường Sinh Thiên: tức vị thần quyền lực tối cao của người Quy Tư
Bà nửa tỉnh nửa mê giãy dụa xuống giường, quỳ trên mặt đất lạnh như băng, hai tay chắp trước ngực lẩm bẩm theo tiếng Phạn ngoài trướng, vẻ mặt thành kính mà mộc mạc, hoàn toàn đầu nhập sự tin cậy vào mảnh đất sinh ra và nuôi dưỡng bà này.
Tiết Lang đứng dậy, gật gật đầu với một lão hòa thượng bộ dáng rắn chắc.
Lão hòa thượng tiến lên, đứng trước mặt lão A Cát chắp tay trước ngực, dùng tiếng Thổ Hỏa La không lưu loát lắm niệm một câu Phật hiệu. Lão A Cát chủ động vươn bàn tay khô gầy, mặc cho lão hòa thượng đặt đầu ngón tay lên cổ tay bà.
Tiết Lang bước ra khỏi màn, khôi giáp lạnh lẽo cứng rắn trên người bởi vì bước chân của hắn mà "soạt soạt" rung động, sắc mặt của hắn cũng lạnh lẽo như khôi giáp vậy.
Phạm âm của các tăng nhân càng vang lên, mà hương dân vốn vây quanh trướng hai ba trượng châu đầu ghé tai xem náo nhiệt lập tức câm như hến.
Chuyện vị tướng quân trẻ tuổi này một mũi tên xuyên thủng chim ưng của Quy Tư Vương đã sớm truyền khắp toàn bộ thảo nguyên. Các hương dân dùng ánh mắt kính sợ nhìn vị tướng quân xa lạ này, lại không biết hắn đến có thể mang đến cái gì cho Quy Tư.
“Vu y làm ác, làm hại mạng người, thiên lý bất dung. Phật tổ thịnh nộ, lấy máu để cảnh tỉnh thế nhân…” Thanh âm hùng hậu của Tiết Lang xuyên thấu Phạn âm, từng chữ từng chữ quanh quẩn trên đồng hoang chạng vạng
Thì ra Phật Tổ chảy huyết lệ là thật!
Các hương dân giật mình không thôi, nhao nhao chau đầu ghé tai.
"Từ nay về sau, cho dù là nơi hương dã hay Quy Tư thành, trong các chùa đều có tăng y bảo hộ. Hễ có người bị bệnh chỉ cần đi tới trong chùa cầu lấy phật dược với tăng y. Nếu có người cấu kết vu y, hành vu cổ thuật làm hại dân chúng, sẽ xử theo luật cũ, phạt hình hỏa thiêu!"
Thanh niên nói tiếng Thổ Hỏa La vừa lưu loát lại rõ ràng, các hương dân nghe vào tai đều nín thinh không nói gì, không dám trả lời.
Bạch Ngân thân vương đi theo nói: "Ai tin lời vu y sẽ giống như lão A Cát..."
Lúc này mới có người nhỏ giọng hỏi: "Lão A Cát sống không nổi nữa rồi ư?”
Bạch Ngân thân vương hừ một tiếng, vẻ mặt cười híp mắt trước sau như một cũng trở nên nghiêm nghị hẳn lên: "Lần này Phật tổ phù hộ, cho dù bà đã xuống A Tỳ Địa Ngục cũng sẽ kéo bà trở về. Cũng không phải tất cả mọi người đều may mắn như bà, những người giao linh hồn cho vu y, chắc chắn sẽ bị vu thuật cắn trả.”
Nhất thời chúng hương dân đều mang vẻ mặt khác nhau, có người sợ hãi, có người bừng tỉnh. Nhưng đa số mọi người đều bán tín bán nghi, chỉ chờ xem lão A Cát có khởi sắc hay không.
Tiếng tụng kinh vẫn kéo dài trước màn trướng bên sông, dẫn tới cá dưới mặt sông du đãng như thoi đưa, kích dậy từng mảnh gợn sóng.
Đợi sau khi quay lưng lại, Bạch Ngân thân vương mới thấp giọng nói với Tiết Lang: "Bệnh của lão A Cát thật sự chữa được ư?”
Tiết Lang sai người gọi hòa thượng chẩn bệnh cho lão A Cát, Giới Tinh.
Giới Tinh mới đến Quy Tư không đến nửa tháng, tiếng Thổ Hỏa La nói rất lắp bắp. Bạch Ngân thân vương dựng thẳng lỗ tai khó khăn nghe một lúc mới hiểu ra lời hòa thượng nói: "Là ho khan, đây là bệnh nan y, mặc dù đã kéo dài hơi lâu, còn có thể trị.”
Thân vương khẽ yên tâm, đồng thời lại có chút thổn thức.
Nếu nói lúc Phật tổ chảy huyết lệ toàn bộ thảo nguyên còn chẳng hay biết gì, cũng không quá mấy ngày, trong nhiều chùa miếu bao gồm Tước Lê đại tự bỗng nhiên có thêm một đám hòa thượng Đại Thịnh mới cạo đầu, tiếng Quy Tư đều nói năng lộn xộn không rõ đang nói gì, lúc này ông ấy còn gì không rõ nữa.
Dùng lang trung thật giả mạo thành tăng nhân, vị thanh niên tướng quân này làm việc phóng túng không câu nệ như thế, ông cũng nhất thời không biết có phải may mắn hay không.
Chỉ có Tiết Lang rõ ràng đã có chủ trương, lại còn chơi đùa các vương và ông ấy xoay mòng mòng.
Bọn họ cả ngày lo lắng thật sự Phật tổ tức giận sẽ giáng xuống tai họa, tranh nhau hứa dâng bao nhiêu là tiền nhang đèn cho các đại tự, ý đồ bình ổn lửa giận của Phật tổ. Nhưng ai biết bọn họ hứa cho chùa nào nhiều tiền nhang đèn, những hòa thượng giả này sẽ đặc biệt đi đến chùa đó tọa thiền khất thực.
Có lẽ tương lai ít nhất trong một năm, hễ các hương dân tay không đi khám bệnh bốc thuốc, tiền thuốc thang trên thực tế đều xuất phát từ hầu bao của những vương này, Bạch Ngân thân vương ít nhiều có chút đau thịt.
Ông ấy quay đầu nhìn về phía bên kia cầu Trường An, nơi đó từng có một mảnh đất rộng lớn, mặc dù không thích hợp chăn thả nhưng ít nhiều cũng có thể mọc mấy cọng cỏ, sau khi thu hoạch phơi khô vào mùa đông cho gia súc ăn, ít nhất có thể nuôi sống ba trăm con dê, nhưng cũng bị Tiết Lang kia tính kế.
Hiện giờ nơi đó xây đầy phòng xá, chỗ không thích hợp xây phòng cũng bị dùng để cày ruộng ao cá, mà hắn lại không bỏ qua một chút chỗ tốt nào.
Nếu muốn lấy lại mảnh đất này, sợ phải xung đột vũ trang với Đô Hộ phủ An Tây.
Mà Quy Tư đã sớm xưng thần với Đại Thịnh, từ nay về sau trăm năm đều phải được Đại Thịnh che chở. Nếu vị Tây Nam Vương này trường thọ, chỉ e rằng hắn phải trấn thủ Quy Tư sáu bảy mươi năm, từ nay về sau không ngừng tính toán vàng bạc của họ...
Nghĩ đến đây, ông ấy không khỏi rùng mình một cái, theo bản năng ôm chặt hà bao bên hông.
Nội tâm ông ấy cay đắng, trên mặt lại cố gắng chống đỡ làm ra bộ dáng vui mừng: "Lão A Cát có thể được tăng y trị liệu đầu tiên, quả thật là đại tạo hóa, là công của Đại Đô Hộ. Ồ, trướng chuẩn bị để hương dân qua đêm sao còn chưa dựng lên ư? Việc này thật sự trọng đại, bản vương muốn tự mình đi trông nom, xin Đại Đô Hộ cứ tự nhiên~~”
Giơ tay vái chào, xoay người rời đi.
Tiết Lang nhìn Bạch Ngân thân vương vội vàng rời đi, đáy mắt mỉm cười thoáng qua.
Hiện tại màn kịch đã dựng lên, còn lại chỉ chờ nấu xong canh thuốc, đút cho lão A Cát uống ở trong tiếng tụng kinh trước mặt hương dân.
Lão A Cát là vụ đầu tiên được tăng y chữa trị, dược liệu sử dụng đều là thượng đẳng, ngắn thì một hai ngày, nhiều thì ba năm ngày sẽ có thể thấy rõ ràng hiệu quả.
Chờ những hương dân một đường theo tới đây tận mắt làm chứng, mang tin tức hữu lực tới các góc thảo nguyên Tây Châu, chuyện đã thành công ít nhất sáu phần.
Còn lại sẽ là chuyện các chùa miếu gia tăng bồi dưỡng y tăng.
Quy Tư, Quy Tư.
Đồng hoang dưới ánh mặt trời lặn yên tĩnh mà sinh động.
Trong rừng rậm rậm rạp nghịt xa xa có thể có gián điệp của người Đột Quyết ẩn nấp, cũng có thể là dê đá, hồ ly và chim Hoét đen. Chúng nó và núi non, sông ngòi, kéo dài xanh biếc vô bờ, làm cho nhân thế bừng bừng sức sống.
Mùi thuốc đắng ngắt bắt đầu quanh quẩn bên ngoài trướng, đống lửa chống lạnh đã được dựng lên, hơn mười tăng nhân không ngừng tụng kinh theo gió đêm trải rộng thảo nguyên, các phó tướng đều ở nơi có thể nhìn thấy hoặc không nhìn thấy, bận rộn chuyện liên quan đến vụ này.
Hiện tại hắn lại trở thành người nhàn nhã nhất.
Hắn ở bên ngoài tường người tuần tra một vòng, lúc này bỗng nhiên nhớ tới quang cảnh hôm nay, có một người thích tham gia náo nhiệt nhất nên xuất hiện nhất.
Mọi người xung quanh hoặc đờ đẫn hoặc cười đùa, mà sao lại không tìm thấy khuôn mặt ngày thường sôi động nhất kia?
Trong lòng bà dần dần sáng tỏ, hôm nay cũng không phải vu y tới mà là tăng nhân càng khiến người ta tôn sùng hơn so với vu y. Là Trường Sinh Thiên (*) cứu khổ cứu nạn không đành lòng thấy bà chết đi, muốn ra tay cứu bà.
(*)Trường Sinh Thiên: tức vị thần quyền lực tối cao của người Quy Tư
Bà nửa tỉnh nửa mê giãy dụa xuống giường, quỳ trên mặt đất lạnh như băng, hai tay chắp trước ngực lẩm bẩm theo tiếng Phạn ngoài trướng, vẻ mặt thành kính mà mộc mạc, hoàn toàn đầu nhập sự tin cậy vào mảnh đất sinh ra và nuôi dưỡng bà này.
Tiết Lang đứng dậy, gật gật đầu với một lão hòa thượng bộ dáng rắn chắc.
Lão hòa thượng tiến lên, đứng trước mặt lão A Cát chắp tay trước ngực, dùng tiếng Thổ Hỏa La không lưu loát lắm niệm một câu Phật hiệu. Lão A Cát chủ động vươn bàn tay khô gầy, mặc cho lão hòa thượng đặt đầu ngón tay lên cổ tay bà.
Tiết Lang bước ra khỏi màn, khôi giáp lạnh lẽo cứng rắn trên người bởi vì bước chân của hắn mà "soạt soạt" rung động, sắc mặt của hắn cũng lạnh lẽo như khôi giáp vậy.
Phạm âm của các tăng nhân càng vang lên, mà hương dân vốn vây quanh trướng hai ba trượng châu đầu ghé tai xem náo nhiệt lập tức câm như hến.
Chuyện vị tướng quân trẻ tuổi này một mũi tên xuyên thủng chim ưng của Quy Tư Vương đã sớm truyền khắp toàn bộ thảo nguyên. Các hương dân dùng ánh mắt kính sợ nhìn vị tướng quân xa lạ này, lại không biết hắn đến có thể mang đến cái gì cho Quy Tư.
“Vu y làm ác, làm hại mạng người, thiên lý bất dung. Phật tổ thịnh nộ, lấy máu để cảnh tỉnh thế nhân…” Thanh âm hùng hậu của Tiết Lang xuyên thấu Phạn âm, từng chữ từng chữ quanh quẩn trên đồng hoang chạng vạng
Thì ra Phật Tổ chảy huyết lệ là thật!
Các hương dân giật mình không thôi, nhao nhao chau đầu ghé tai.
"Từ nay về sau, cho dù là nơi hương dã hay Quy Tư thành, trong các chùa đều có tăng y bảo hộ. Hễ có người bị bệnh chỉ cần đi tới trong chùa cầu lấy phật dược với tăng y. Nếu có người cấu kết vu y, hành vu cổ thuật làm hại dân chúng, sẽ xử theo luật cũ, phạt hình hỏa thiêu!"
Thanh niên nói tiếng Thổ Hỏa La vừa lưu loát lại rõ ràng, các hương dân nghe vào tai đều nín thinh không nói gì, không dám trả lời.
Bạch Ngân thân vương đi theo nói: "Ai tin lời vu y sẽ giống như lão A Cát..."
Lúc này mới có người nhỏ giọng hỏi: "Lão A Cát sống không nổi nữa rồi ư?”
Bạch Ngân thân vương hừ một tiếng, vẻ mặt cười híp mắt trước sau như một cũng trở nên nghiêm nghị hẳn lên: "Lần này Phật tổ phù hộ, cho dù bà đã xuống A Tỳ Địa Ngục cũng sẽ kéo bà trở về. Cũng không phải tất cả mọi người đều may mắn như bà, những người giao linh hồn cho vu y, chắc chắn sẽ bị vu thuật cắn trả.”
Nhất thời chúng hương dân đều mang vẻ mặt khác nhau, có người sợ hãi, có người bừng tỉnh. Nhưng đa số mọi người đều bán tín bán nghi, chỉ chờ xem lão A Cát có khởi sắc hay không.
Tiếng tụng kinh vẫn kéo dài trước màn trướng bên sông, dẫn tới cá dưới mặt sông du đãng như thoi đưa, kích dậy từng mảnh gợn sóng.
Đợi sau khi quay lưng lại, Bạch Ngân thân vương mới thấp giọng nói với Tiết Lang: "Bệnh của lão A Cát thật sự chữa được ư?”
Tiết Lang sai người gọi hòa thượng chẩn bệnh cho lão A Cát, Giới Tinh.
Giới Tinh mới đến Quy Tư không đến nửa tháng, tiếng Thổ Hỏa La nói rất lắp bắp. Bạch Ngân thân vương dựng thẳng lỗ tai khó khăn nghe một lúc mới hiểu ra lời hòa thượng nói: "Là ho khan, đây là bệnh nan y, mặc dù đã kéo dài hơi lâu, còn có thể trị.”
Thân vương khẽ yên tâm, đồng thời lại có chút thổn thức.
Nếu nói lúc Phật tổ chảy huyết lệ toàn bộ thảo nguyên còn chẳng hay biết gì, cũng không quá mấy ngày, trong nhiều chùa miếu bao gồm Tước Lê đại tự bỗng nhiên có thêm một đám hòa thượng Đại Thịnh mới cạo đầu, tiếng Quy Tư đều nói năng lộn xộn không rõ đang nói gì, lúc này ông ấy còn gì không rõ nữa.
Dùng lang trung thật giả mạo thành tăng nhân, vị thanh niên tướng quân này làm việc phóng túng không câu nệ như thế, ông cũng nhất thời không biết có phải may mắn hay không.
Chỉ có Tiết Lang rõ ràng đã có chủ trương, lại còn chơi đùa các vương và ông ấy xoay mòng mòng.
Bọn họ cả ngày lo lắng thật sự Phật tổ tức giận sẽ giáng xuống tai họa, tranh nhau hứa dâng bao nhiêu là tiền nhang đèn cho các đại tự, ý đồ bình ổn lửa giận của Phật tổ. Nhưng ai biết bọn họ hứa cho chùa nào nhiều tiền nhang đèn, những hòa thượng giả này sẽ đặc biệt đi đến chùa đó tọa thiền khất thực.
Có lẽ tương lai ít nhất trong một năm, hễ các hương dân tay không đi khám bệnh bốc thuốc, tiền thuốc thang trên thực tế đều xuất phát từ hầu bao của những vương này, Bạch Ngân thân vương ít nhiều có chút đau thịt.
Ông ấy quay đầu nhìn về phía bên kia cầu Trường An, nơi đó từng có một mảnh đất rộng lớn, mặc dù không thích hợp chăn thả nhưng ít nhiều cũng có thể mọc mấy cọng cỏ, sau khi thu hoạch phơi khô vào mùa đông cho gia súc ăn, ít nhất có thể nuôi sống ba trăm con dê, nhưng cũng bị Tiết Lang kia tính kế.
Hiện giờ nơi đó xây đầy phòng xá, chỗ không thích hợp xây phòng cũng bị dùng để cày ruộng ao cá, mà hắn lại không bỏ qua một chút chỗ tốt nào.
Nếu muốn lấy lại mảnh đất này, sợ phải xung đột vũ trang với Đô Hộ phủ An Tây.
Mà Quy Tư đã sớm xưng thần với Đại Thịnh, từ nay về sau trăm năm đều phải được Đại Thịnh che chở. Nếu vị Tây Nam Vương này trường thọ, chỉ e rằng hắn phải trấn thủ Quy Tư sáu bảy mươi năm, từ nay về sau không ngừng tính toán vàng bạc của họ...
Nghĩ đến đây, ông ấy không khỏi rùng mình một cái, theo bản năng ôm chặt hà bao bên hông.
Nội tâm ông ấy cay đắng, trên mặt lại cố gắng chống đỡ làm ra bộ dáng vui mừng: "Lão A Cát có thể được tăng y trị liệu đầu tiên, quả thật là đại tạo hóa, là công của Đại Đô Hộ. Ồ, trướng chuẩn bị để hương dân qua đêm sao còn chưa dựng lên ư? Việc này thật sự trọng đại, bản vương muốn tự mình đi trông nom, xin Đại Đô Hộ cứ tự nhiên~~”
Giơ tay vái chào, xoay người rời đi.
Tiết Lang nhìn Bạch Ngân thân vương vội vàng rời đi, đáy mắt mỉm cười thoáng qua.
Hiện tại màn kịch đã dựng lên, còn lại chỉ chờ nấu xong canh thuốc, đút cho lão A Cát uống ở trong tiếng tụng kinh trước mặt hương dân.
Lão A Cát là vụ đầu tiên được tăng y chữa trị, dược liệu sử dụng đều là thượng đẳng, ngắn thì một hai ngày, nhiều thì ba năm ngày sẽ có thể thấy rõ ràng hiệu quả.
Chờ những hương dân một đường theo tới đây tận mắt làm chứng, mang tin tức hữu lực tới các góc thảo nguyên Tây Châu, chuyện đã thành công ít nhất sáu phần.
Còn lại sẽ là chuyện các chùa miếu gia tăng bồi dưỡng y tăng.
Quy Tư, Quy Tư.
Đồng hoang dưới ánh mặt trời lặn yên tĩnh mà sinh động.
Trong rừng rậm rậm rạp nghịt xa xa có thể có gián điệp của người Đột Quyết ẩn nấp, cũng có thể là dê đá, hồ ly và chim Hoét đen. Chúng nó và núi non, sông ngòi, kéo dài xanh biếc vô bờ, làm cho nhân thế bừng bừng sức sống.
Mùi thuốc đắng ngắt bắt đầu quanh quẩn bên ngoài trướng, đống lửa chống lạnh đã được dựng lên, hơn mười tăng nhân không ngừng tụng kinh theo gió đêm trải rộng thảo nguyên, các phó tướng đều ở nơi có thể nhìn thấy hoặc không nhìn thấy, bận rộn chuyện liên quan đến vụ này.
Hiện tại hắn lại trở thành người nhàn nhã nhất.
Hắn ở bên ngoài tường người tuần tra một vòng, lúc này bỗng nhiên nhớ tới quang cảnh hôm nay, có một người thích tham gia náo nhiệt nhất nên xuất hiện nhất.
Mọi người xung quanh hoặc đờ đẫn hoặc cười đùa, mà sao lại không tìm thấy khuôn mặt ngày thường sôi động nhất kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất