Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 40: Mạch Tượng Kỳ Lạ

Trước Sau
"Tiểu gia cho ngươi cơ hội, nếu ngươi còn muốn tiến vào..." Nàng thả nhẹ thanh âm, ném một ánh mắt mê hoặc cho Giới Tinh: "Tiểu gia còn chưa từng thử qua ôm hòa thượng trong lòng. Không biết sờ lên cái đầu trọc kia của người có tư vị gì. Tiểu gia chờ không nổi nữa, ngươi mau mau cởi y phục lên giường, vừa vặn chăn đều đã có sẵn.."

Giới Tinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đến cực hạn của nàng, nghe giọng nói mềm mại nàng uyển chuyển kiều mỵ, chỉ trong chốc lát, đầu ngón tay như ngọc chui ra từ trong chăn đang ngoắc ngoắc về phía hắn ta...

Hắn ta thình lình lạnh người liên tục, nổi da gà vụt vụt đầy người, ngay cả cáo từ cũng không kịp nói một tiếng đã không thấy người đâu nữa, chỉ để lại một tấm áo cà sa rơi trên mặt đất, coi như minh chứng cho việc y tăng đã từng tới đây.

Gia Nhu cảm thấy đắc ý.

Ghê tởm không chết Tiết ác nhân, ta còn không làm một tên trọc nô như ngươi ghê tởm chết à?

Nàng thừa dịp thắng truy kích muốn làm lại trò cũ với Tiết Lang, bên giường lại có thêm một cái giường Hồ, Tiết Lang vén vạt áo ngồi xuống, một khuôn mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh Tiên Nữ.

Nàng từ trên khuôn mặt này nhìn ra một ít tức giận không rõ ra sao.

Giống như nếu nàng còn kiểu cách như vậy, tiếp theo hắn chắc chắn sẽ vén chăn của nàng lên nhìn nàng sạch sẽ, sau đó chậc chậc hai tiếng, nói: "Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Nếu quả thật có một khắc kia, nàng nhất định có đánh cược một mạng cũng phải lột sạch hắn, sau khi đánh giá hắn từ trên xuống dưới chậc chậc hai tiếng, trước khi bị hắn chém chết lưu lại một câu di ngôn: "Ngươi cũng chả ra làm sao!"

Nếu may mắn không chết... Trong đầu nàng bỗng nhiên có thêm một ý nghĩ không thích hợp, nếu may mắn không chết, vậy nàng có phải là tráng sĩ duy nhất từng đùa giỡn Tây Nam Vương, cắn bị thương Tây Nam Vương, còn lột Tây Nam Vương trần truồng, cuối cùng vẫn còn sống hay không?

Còn là một nữ tráng sĩ!

Nàng đang miên man suy nghĩ, không ngờ bên tai truyền đến một chữ mang theo băng lạnh: "Tay.”

“Hả?" Nàng nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc thò tay ra chỉ lộ ra một đầu ngón tay.

Hắn đưa tay túm lấy đầu ngón tay nàng.

Nàng còn chưa kịp phản kháng, hắn đã kéo tay nàng ra ngoài, hai ngón tay khớp xương rõ ràng rơi vào trên cổ tay mảnh khảnh của nàng.

Đầu ngón tay kia hơi lạnh, kích thích nàng không khỏi rùng mình một cái.

Ánh sáng đã ảm đạm đi, thị nữ rón rén đi vào đốt nến trên giá nến hạc, đặt ở gần giường, lại lặng lẽ không tiếng động rời đi.

Ánh nến chiếu sáng mặt hắn, dường như cũng đã xua tan cơn tức giận quanh quẩn quanh người hắn. Hắn không nhúc nhích đắm chìm trong ánh nến, chỉ có bàn tay khoác lên cổ tay nàng thỉnh thoảng sẽ di động rất nhỏ để tìm mạch.



“Ngươi biết y thuật sao?" Nàng cắn nửa cánh môi, trái tim treo lơ lửng giữa không trung.

Hắn thờ ơ liếc nàng một cái, cũng không trả lời nàng.

Mùi thơm không rõ dần dần quanh quẩn của giá nến trộn lẫn với khí sắt của khôi giáp hắn.

Vết chai cứng nơi đầu ngón tay hắn mài mòn da thịt non mịn giữa cổ tay nàng khiến nàng hơi ngứa ngáy, nàng không khỏi nhớ lại lúc nhỏ, có người cũng phủ kín vết chai cứng ở đầu ngón tay.

Đó là một vết chai đặc thù chỉ thuộc về tay võ nhân, nằm trên ngón cái và ngón trỏ, nằm ngang, là luyện tập bắn tên mấy năm như một, mỗi mũi tên dừng lại ở đầu ngón tay không quá một hơi thở, quanh năm suốt tháng cũng mài ra vết chai dày như vậy.

Người kia thích nhéo má của nàng nhất, mỗi khi nàng bị vết chai dày đụng tới kêu oa oa, ông sẽ ha hả.

Nếu vừa vặn đúng vào ngày rời doanh trại mỗi nửa tháng một lần, ông sẽ vớt nàng lên đặt ở trên vai, dưới ánh nắng chiều đầy trời ra khỏi quân doanh, cùng nàng hồi phủ.

Ấn tượng đó sớm đã mơ hồ, ngay cả diện mạo của người nọ mà nàng cũng sắp không nhớ nổi.

Chỉ lúc này lại nhớ tới gió trong doanh khi đó, cùng hoàng hôn từ bên ngoài tường doanh chiếu nghiêng vào.

Vết ngứa trên cổ tay vẫn còn tiếp tục, nàng không nhịn được muốn rút ra.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn chúi người về phía trước đè tay nàng lại.

Bàn tay trong tay nhẵn nhụi mềm mại, tinh tế phảng phất như chỉ khẽ dùng sức đã có thể bóp gãy. Trên đó phủ mồ hôi thấm ướt ngón tay hắn.

Hắn buông tay ra, mặt không chút thay đổi nói: "Tay kia.”

Nàng nhìn vẻ mặt chăm chú của hắn, hắn không vui không buồn trước sau như một, không thể phân biệt được rốt cuộc đã thăm dò được cái gì.

Nàng lề mề đổi tay, hắn một lần nữa đặt đầu ngón tay lên, sau thời gian nửa chén trà lại rời tay, trên mặt không phân rõ vui buồn chỉ thản nhiên hỏi: "Bị bệnh chữa bệnh là chuyện không gì bình thường hơn, vì sao lại cự tuyệt?"

Nàng nhất thời có chút kinh ngạc, đây là... không chẩn đoán ra được nàng là nữ tử ư?

Trái tim treo lên cao của nàng vào lúc này rốt cục cũng rơi xuống, nàng vội vàng ấp úng qua loa tắc trách: "Thang thuốc quá đắng…”

Lại giả vờ hỏi: "Thế nào? Thật sự có thể sống hai trăm năm sao?”



“Hiện tại lo lắng cũng đã muộn." Hắn từ trên giường đứng dậy, thản nhiên đi ra ngoài.

“Ý ngươi là sao? Rốt cuộc ngươi có ý gì?” Lúc này nàng lại sốt ruột.

Chẳng lẽ hôm nay nàng chảy máu không phải là nàng tới kỳ kinh nguyệt? Mà là bị bệnh nặng khó lường gì đó ư?

Chẳng trách hôm nay nàng đau cực kỳ, trước đây căn bản không nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến công việc ăn nhậu chơi bời của nàng.

Nàng lăn lông lốc đứng dậy, muốn mặc xiêm y đuổi theo, lấy từ ổ chăn ra một tấm vải bọc ngực, bóng người bên cửa chợt lóe qua.

Nàng vội vàng nằm xuống, vải buộc ngực lại muộn màng cất đi nên còn một đoạn thật dài buông xuống bên giường.

Hắn đi rồi quay lại, cất một bước đã bước vào.

Nàng cười gượng hai tiếng, kiên trì cầm lấy miếng vải buộc ngực đặt lên trán: "Nóng, lau mồ hôi…”

Hắn trực tiếp đi đến bên cửa sổ, cầm lấy quyển Sưu Thần Ký của nàng, rất tự nhiên cất vào trong ngực rồi nhìn thẳng đi ra ngoài.

"Này..." Nàng muốn tiếp tục gọi hắn, rồi lại không dám động đậy nữa, mãi cho đến khi tiếng bước chân rời đi, ra khỏi sương phòng, cửa phòng "Két" một tiếng đóng lại không còn động tĩnh gì nữa.

Đi thật rồi sao?

Sắc trời đã tối đen, mấy ngọn đèn cung đình diễm lệ đã sáng lên dưới mái hiên.

Tiết Lang vẫn chưa lập tức rời đi, hắn đứng ở dưới mái hiên nói với hòa thượng Giới Tinh chờ ở bên ngoài do Gia Nhu dọa sợ bỏ chạy: "Mạch tượng yếu ớt, ngẫu nhiên có hoạt mạch, chạm vào mượt mà mà không rõ.”

Giới Tinh có chút kinh ngạc: "Mạch tượng này cực kỳ thông thường ở nữ tử, là bệnh kinh nguyệt không đều. Mà nam tử thuộc dương, khó thấy được hoạt mạch, mạch tượng mượt mà lại càng hiếm lạ.”

Nhất thời ngón trỏ hắn ta rục rịch, thật sự muốn xông vào tự tay bắt mạch một phen, thử xem kỳ mạch hiếm có thế gian này rốt cuộc có xúc cảm thế nào.

Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng tiểu lang quân vừa rồi như yêu tà hiện thế, đến giờ lòng còn sợ hãi.

Nghĩ đến đây đã không dám nghĩ đến kỳ mạch thế gian nữa, chỉ thành kính niệm một tiếng Phật hiệu mới nói: "Mạch này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, có cùng căn nguyên với kinh nguyệt không đều ở nữ tử, đều do khí huyết thiếu hụt gây nên. Ta kê trước một liều kinh nguyệt nữ tử không đều rồi thay đổi nhỏ trên đó, trước tiên cứ uống hai liều xem thử thế nào.”

Đợi một lúc lại hạ giọng nói: "Tiểu lang quân này dường như thích nam tử, e rằng chuyện này cũng có liên quan đến việc thiếu máu, khi nào có thể đủ máu vẫn còn không rõ. Tốt nhất Đại Đô Hộ tránh xa mọi lúc, nhất thiết đừng để y quấn lấy…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau