Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 49: Triệu Hoán Thần Lừa

Trước Sau
Trong một khu rừng hồ dương nhỏ trên thảo nguyên mênh mông, Gia Nhu ngồi xổm trên tán cây cao nhất, huýt một tiếng sáo suýt phá trời.

Già Lam công chúa một thân hồng y nghiêng nghiêng trên lưng ngựa đỏ thẫm của nàng ấy, thảnh thơi ngẩng đầu cường thủ hào đoạt như bất kỳ lãng tử nào trên đời này: "Ngươi huýt đi, ngươi huýt rách cái miệng nhỏ cũng không ai tới cứu ngươi đâu!”

Nàng ấy vừa dứt lời, một trận tiếng vó chân uy vũ hùng tráng đã vang lên trên thảo nguyên, chạy như bay đến nơi này với tốc độ không thể xem thường.

Là Đại Lực!

Lòng Gia Nhu trên ngọn cây như thủy triều dâng lên, lại thêm một tiếng huýt sáo vang dội hơn bao giờ hết.

Thanh âm bén nhọn truyền ra, Đại Lực xa xa "he he he" một tiếng đáp lại, bốn vó rong ruổi đến rừng cây Hồ Dương như gió.

Dưới tàng cây mọi người cũng bị hấp dẫn quay đầu trông về phía xa.

Đợi đến khi thấy rõ chỉ là một con lừa, công chúa không khỏi bật cười, ngửa đầu nói với Gia Nhu trên ngọn cây: "Ngươi huýt nửa ngày lại đưa tới một con lừa? Ngươi sẽ không trông cậy vào một con lừa đến anh hùng cứu mỹ nhân chứ?”

Nàng ấy vừa dứt lời, chỉ nghe "Ôi" một tiếng, một gia nô xa nhất không biết tại sao lại rơi xuống từ trên lưng ngựa, ngựa của gia nô kêu hai tiếng đã trốn sang một bên, vẻ mặt kinh ngạc, đúng là bộ dáng còn chưa kịp phản ứng.

Gia Nhu trên cây hô to một tiếng: "Đại Lực giỏi lắm!

Đại Lực lúc này đã bắt đầu phát động công kích với một con ngựa khác.

Nó dựng thẳng tấm lưng rộng lớn, hai mắt đảo ngược, bốn vó như điện xông thẳng lên phía trước, lúc sắp đến trước mặt ngựa thì hai chân cường tráng nhấc lên, "binh" đá người trên lưng ngựa xuống.

Người nọ rơi xuống đất lăn lộn theo thế sườn dốc, vừa vặn đụng vào dưới gốc cây Gia Nhu đang trèo, ôm ngực đau đớn "phụt" phun ra một ngụm máu.

“Hay ghê.” "Công chúa không khỏi líu lưỡi: “Ngươi lấy đâu ra một con thần lừa như thế?”

Nàng ấy đang thán phục, Đại Lực đã xoay đầu lừa lại nhắm thẳng về phía nàng ấy.

Nàng ấy không khỏi hít một hơi khí lạnh: "Nó... sẽ không ra tay với bổn công chúa chứ?”

Vừa dứt lời, Đại Lực đã "rầm rầm rầm" đi thẳng đến nàng ấy, công chúa "A" một tiếng thét chói tai, giục ngựa chạy te.

Cây cối trong rừng dày đặc, làm sao ngựa có thể chạy trốn, nàng ấy hoảng hốt chạy bừa chỉ vòng quanh mấy thân cây, bản tính Đại Lực mạnh mẽ tận trời, nó cũng không từ bỏ mà gắt gao đuổi theo sau ngựa của Già Lam một bước không rời.



Gia Nhu nắm chặt cành cây, cao giọng hô to: "Đuổi theo, làm nàng ấy mệt ngất xỉu đi!”

Tiết Lang cùng mấy vị tướng sĩ đến gần, nhìn thấy một màn trước mắt…

Gia Nhu ngồi xổm trên cây chỉ huy Đại Lực từ khoảng không.

Đại Lực ra sức đuổi theo sau lưng Già Lam chạy vòng quanh cây với ý đồ làm nàng ấy ngất xỉu.

Hai người trong đám hào nô của Già Lam nửa nằm trên mặt đất, khóe môi dính máu, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.

Mấy người không nằm, hai lần ba lượt muốn vọt vào trong rừng cứu chủ nhưng đều không chen tay vào được.

Đáy mắt của hắn cũng hiện lên ý cười, buông lỏng cương ngựa.

Trên cây hồ dương cao ngất, Gia Nhu mắt thấy Đại Lực đuổi theo công chúa tạm thời không thoát ra được, mới thở phào nhẹ nhõm.

Người của công chúa chưa từng thấy qua thần lừa như Đại Lực, cho nên bị đánh trở tay không kịp. Đợi đến khi lấy lại tinh thần quay đầu gọi cứu binh đến, nàng và Đại Lực đều phải xong đời.

Làm thế nào để nhanh chóng thoát thân mới là mấu chốt.

Khi nàng ngẩng đầu lên, đã thấy mấy vị võ tướng áo giáp chẳng biết từ lúc nào đã đến trước mặt, thanh niên tướng quân cầm đầu đứng ở ngoài mấy trượng, hăng hái ngồi ở trên lưng ngựa bàng quan nhìn, lại hoàn toàn không có ý ra tay.

Lúc này nàng làm sao để ý hắn có đồng ý hay không, mừng rỡ đứng ở trên cây hô to một tiếng: "Tiết đại tướng quân, ngươi tới rồi. Đại Lực, chúng ta được cứu rồi!”

Thanh âm to rõ truyền đi, công chúa cùng Đại Lực đều trước sau ngừng lại.

Đại Lực phun ra hơi mũi lui về dưới tàng cây, mặc dù không truy đuổi người bên ngoài nhưng vẫn tràn đầy cảnh giác, vận sức chờ phát động.

Già Lam công chúa cưỡi ngựa ra khỏi rừng cây nhỏ này trước, đợi đến khi nhìn thấy Tiết Lang trên sườn núi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt nàng ấy vừa ý, toàn bộ Quy Tư cũng không tìm thấy lang quân thứ hai sinh ra và lớn lên ở quê có thể anh tuấn như vậy, khí chất lạnh thấu xương lại thần bí, thật sự làm nàng ấy mê mẩn.

Nhưng mà, nàng ấy đánh không lại người của hắn.

Nàng ấy lại nhìn Phan An trên cây, tuy nói lúc này búi tóc rối bù, xiêm y cực nhăn nheo, nhưng khí tức âm nhu nam nữ khó phân biệt kia lại mang theo một loại lực hấp dẫn khó có thể chống cự khác.

Tuy nhiên, nàng ấy đánh không lại lừa của y.



Tại sao?

Tại sao mấy năm qua, một lang quân anh tuấn của Đại Thịnh cũng không đến, lúc đến lại đồng thời đến hai người đều dung mạo như thần tiên, khiến nàng ấy khó xử.

Đang lúc đau đầu, Tiết Lang thong thả xuống ngựa chỉ đứng cách đó hai trượng, ôm quyền: "Không biết Phan An chọc giận công chúa vì chuyện gì mà để công chúa muốn bắt y?"

Già Lam nghĩ đến buổi trưa hắn cự tuyệt nàng ấy, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên: "Liên quan gì đến ngươi. Nếu ngươi đồng ý theo bổn công chúa, bổn công chúa sẽ nói cho ngươi biết.”

Gia Nhu trên cây nghe được hai người nói chuyện, nhất thời đẩy cành cây ra nhìn chằm chằm Tiết Lang.

"Nếu hôm nay công chúa muốn bắt người Quy Tư, Tiết mỗ nhân tất nhiên sẽ không nhúng tay vào." Hắn quay đầu nhìn Phan An trên cây, từ dáng người trước giờ không cúi đầu của "y" nhìn ra chút yếu thế hiếm thấy.

Đúng là có vài phần đáng thương.

Hắn quay đầu nói tiếp: "Thứ nhất Phan An là người Đại Thịnh, nếu thân rơi vào hiểm cảnh, quan phủ Đại Thịnh như ta sẽ bảo vệ y. Thứ hai y và An Tây quân ta có chút quan hệ sâu xa. Nếu công chúa không nhường, Tiết mỗ cũng chỉ có thể thất lễ.”

Già Lam từ ngữ điệu ôn hòa của hắn nghe ra mấy phần cường ngạnh, lúc này bèn quát lên: "Ngươi dám!”

Tiết Lang chắp tay sau lưng đứng đó, không hề nhiều lời thêm nữa.

Mấy vị phó tướng lập tức xuống ngựa bước nhanh vào trong rừng. Đại Lực không nhận ra bọn họ, nhất thời "he he he" một tiếng muốn quật móng xuống.

Mấy người vừa rồi đã đích thân chứng kiến Đại Lực khóc lóc om sòm, biết được nó là một con lừa không thể coi thường, cũng không đi về phía trước nữa mà chỉ đứng cách đó vài bước, ngửa đầu hỏi: "Phan phu tử, ngươi có thể tự mình xuống không?"

Gia Nhu thở phào nhẹ nhõm, lúc này nangf linh hoạt bám cành nhảy đến thân cây, ôm thân cây len xuống, vững vàng đáp xuống đất.

Cổ họng nàng nghẹn lại, tiến lên ôm chặt Đại Lực.

Đại Lực thân mật dùng đầu cọ cọ nàng giống như lúc trước ở trên đường Hà Tây mỗi lần gặp phải mã tặc lại chạy trốn tìm được đường sống.

Gió mát mang theo sóng nhiệt mùa hè từ từ thổi đến, Tiết Lang khoanh tay nhìn một lúc mới nói: "Đi thôi.”

Gia Nhu lập tức dắt Đại Lực đi theo sau mấy vị phó tướng. Cho đến khi đi ngang qua bên người Già Lam công chúa, mới buông lời tàn nhẫn: "Sau này đừng để ta gặp ngươi ở Đại Thịnh, nếu không nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ!"

Già Lam công chúa lại vui vẻ: "Thật ư? Đây cũng là biện pháp, đổi lại ngươi tới cướp bổn công chúa. Khi nào thế? Tối nay có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau