Hiền Đệ, Vải Buộc Ngực Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 50: Phan An Đã Là Người Của Công Chúa

Trước Sau
Gia Nhu cắn chặt hàm răng, vành mắt đỏ hồng, không nói hai lời đã xoay người lên lừa định đi.

Tiết Lang liền giơ tay ôm quyền, nói một tiếng "Đắc tội" với công chúa rồi xoay người lên ngựa.

Mấy vị phó tướng cưỡi ngựa theo phía sau.

Già Lam nhìn hai mỹ nam Đại Thịnh mỗi người một vẻ, trong lòng cho dù có nghĩ thế nào cũng không đành lòng dứt bỏ, kẹp bụng ngựa đi theo không xa không gần.

Buổi trưa gió mát càng thêm nhu hòa, xa xa đã có thể thấy được lều trướng dày đặc bên ngoài hành cung.

Tiết Lang quay đầu nhìn Gia Nhu, nàng ngồi thẳng tắp trên lưng lừa, trên mặt vốn trắng nõn như ngọc ngoại trừ nước dâu tím và vết bẩn hoa xẹt qua.

Còn có mấy vệt ửng đỏ.

Ngựa đến gần mới nhìn ra đó hẳn là bị cỏ cắt rách da.

Búi tóc của nàng lỏng lẻo rủ xuống sau đầu, buộc tóc bạch ngọc không biết đã đi nơi nào, thay vào đó là một nửa chiếc đũa trúc.

Xiêm áo đầy nếp nhăn.

Vành mắt nàng đỏ bừng, cưỡi trên con lừa cắn chặt môi không nói một câu.

Bộ dáng hết sức bị hại.

Nếu không phải thời gian quá vội vàng, hắn gần như hoài nghi Già Lam công chúa đã đắc thủ.

Hắn chẳng biết vì sao có chút muốn cười, liếc mắt nhìn xa xa một chốc, đợi khi quay đầu lại, lồng ngực nàng kịch liệt phập phồng, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể khóc thành tiếng.

“Ấm ức như vậy sao?" Hắn ôn hòa nói: “Đại Lực không phải đã kịp thời chạy tới cứu ngươi sao?”

“Xoẹt" một cái, một hàng nước mắt chảy xuống theo gương mặt của nàng.

Nàng gần như nghẹn ngào nói: "Ngươi biết cái gì…”

Nàng chính là đệ nhất nữ ăn chơi trác táng của Đại Thịnh đấy!”

Thánh nhân đã tự mình chứng thực, nổi tiếng gần xa, có thánh chỉ làm chứng.

Nàng suốt ngày uy phong bốn phương, ở Trường An như cá gặp nước, cho dù nhất thời tùy hứng làm cái gì đó, đối phương biết là nàng cũng phải nhịn xuống một hơi.

Nàng đã chịu qua nhục nhã như thế khi nào đâu.

Trăm triệu lần không ngờ rằng, nàng ở Trường An hoành hành nhiều năm lại bại ở trên tay nữ ăn chơi trác táng của Quy Tư.

Mà tên ăn chơi trác táng ở Trường An như nàng đã làm những gì?

Chẳng qua chỉ bận rộn vui chơi giải trí cùng xem kịch, lại chưa bao giờ bức ép một nam tử hay nữ tử nào.

Nàng thua rồi.

Nữ ăn chơi trác táng đại danh đỉnh đỉnh Trường An như nàng đã bại bởi một nữ ăn chơi trác táng của tiểu quốc phụ thuộc.

Nữ ăn chơi trác táng kia chơi còn hoang dã hơn nàng, tiêu tiền hơn nàng.

Nàng thật sự thua rồi!

Nàng chỉ rơi một hàng nước mắt liền cắn chặt răng, nuốt lại tiếng khóc đã trào ra trong cổ họng. Chỉ vì dùng sức quá mức, thân thể thỉnh thoảng run lên, cố gắng chống đỡ cực kỳ vất vả.



Tiết Lang không khỏi cười, ho nhẹ một tiếng quay đầu nghiêm túc cưỡi ngựa.

Sườn cỏ kéo dài một đường, mấy gian trướng đã gần ngay trước mắt, phía trước trướng đều là người, không lâu trước bọn họ bị động tĩnh Đại Lực điên cuồng dẫn dắt, nên đều chờ ở bên ngoài muốn nhìn rốt cuộc là chuyện gì.

Trong đó màn trướng cuối cùng là nhiều người nhất, mỗi người mặc cẩm bào mang theo vàng theo ngọc, tất cả đều xuất thân từ vương tộc Quy Tư.

Trong đó Bạch Tam Lang khỏe mạnh tựa như một con trâu rừng đứng ở ngoài trướng, vốn đã cực cao, còn kiễng chân, e sợ sẽ sơ hở mất người nào.

Trong sự mong đợi tha thiết, người đầu tiên nhìn thấy chính là phu tử thân ái của hắn.

…Thật tốt quá, phu tử rốt cục đã trở lại rồi.

Tiếp theo nhìn thấy Tiết Lang một thân nhung trang theo sau.

Có lẽ phu tử và tướng quân đều nổi lên lòng ái mộ đối với đường tỷ Già Lam, cho nên hai người kết bạn đi thương nghị một phen?

Đợi đến khi đường tỷ Già Lam như một đám mây đỏ rực lọt vào tầm mắt hắn, hắn nhất thời ngẩn ra.

Sao ba người này lại tụ chung một chỗ thế này?

Là ý gì?

Sao hắn lại không hiểu chứ?

Hắn nhấc chân chạy ra ngoài.

Gia Nhu trên con lừa vừa nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy giống như thấy huynh đệ ruột thịt, trong miệng tràn ra một tiếng nức nở không kiềm chế được, nhanh chóng từ trên người Đại Lực nhảy xuống chạy như bay về phía hắn.

Cũng bởi vậy, Bạch Tam Lang rốt cục đã muộn màng thấy rõ sự hỗn độn của Gia Nhu.

Một dự cảm cực kỳ không tốt nặng nề đánh trúng hắn.

Còn chưa tới gần, hắn đã hét lớn: "Phu tử, sao người lại như vậy? Rốt cuộc là đường tỷ Già Lam ra tay với người hay là với Tiết tướng quân?"

Xung quanh an tĩnh trong nháy mắt, ngay cả gió dường như cũng đổi tính, không đi trêu chọc ngọn cây cùng cành hoa nữa.

Hơn trăm đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Gia Nhu.

Nơi đó một phần nhỏ là các quý nữ nhìn chằm chằm Tiết Lang, muốn dựa vào cái này để suy đoán cơ hội nhặt mót từ trong tay Già Lam công chúa. Mà gần như phần lớn là các vương tôn tham dự đánh cuộc.

Thắng lớn hay thua sạch chỉ trong khoảnh khắc này.

Gia Nhu dưới sự ân cần thăm hỏi của Bạch Tam Lang, đột ngột dừng bước.

Cũng bởi vì tiếng hét này, dưới cảm giác khuất nhục kịch liệt bị nữ ăn chơi trác táng Quy Tư áp chế triệt để, một đoạn ký ức quan trọng khác từ đáy lòng nàng sôi trào ra.

Một cuộc cá cược.

Cược Già Lam công chúa sẽ ra tay với Tiết Lang, hay là với Phan An.

Lúc này đồ nhi tốt của nàng đứng ở ngoài hai trượng, trong con ngươi tròn xoe đều là kỳ vọng.

Thân là nhi tử của người giàu nhất Quy Tư, hắn đặt cược hết tất cả các vật đáng giá mang theo, ngay cả búi tóc cũng chỉ có thể dùng một nửa đũa trúc cài lại, mà một nửa khác đang ở trên đầu của nàng.

Hai thầy trò cùng chia sẻ một chiếc đũa trúc, cũng sắp chia sẻ cùng một phần tuyệt vọng.



Nàng đứng đó không nhúc nhích, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương.

Nhưng vào lúc này, tiếng vó ngựa lộp bộp vang lên, Già Lam công chúa lập tức nhảy lên sườn núi, dừng lại bên người Tiết Lang.

Ánh mắt nặng nề cũng đi theo nàng ấy, tụ tập trên người hai người bọn họ.

Nàng ấy cưỡi ngựa từ trên cao nhìn xuống, nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân đã nghĩ kỹ chưa?"

Tiết Lang thản nhiên cười: "Công chúa cứ tự nhiên.”

Nàng ấy lúc này kẹp bụng ngựa đến chính giữa, miệng nhỏ khẽ mở, thanh âm như tiếng chim hoàng oanh hót nhất thời vang vọng toàn bộ đồng cỏ: "Phan An đã là người của bổn công chúa, các ngươi ai dám có ý với hắn, lập tức hạ phong hào, đoạt đất phong!"

Đáp án đã lập tức có kết quả.

Tiếng hoan hô trong nháy mắt vang vọng cả khoảng trời, gắt gao áp chế thất vọng cùng tiếc nuối yếu ớt.

Những người thắng cuộc đều tiến lên ôm quyền với Gia Nhu:

“Chúc mừng Phan phu tử, mừng ngươi có được giai phụ.”

“Phan An sau này chính là con rể Quy Tư, còn phải qua lại nhiều hơn.”

“Phan phu tử đúng là đồng tử mang đến tiền tài, sau này nếu còn đánh cuộc lớn như vậy, xin phái người thông báo cho ta một tiếng.”

Gia Nhu vẫn giữ được nét mặt cuối cùng, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười giơ tay hành lễ:

“Khách khí, khách khí.”

“Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả mà.”

“Dễ ợt ấy mà, chuyện ngày chỉ cần nói một câu.”

Cách đó không xa nhóm sĩ quan phụ tá Tiết Lang đã xuống ngựa, bị một tràng chúc mừng đột nhiên tuôn ra này ngăn cản không đi về phía trước được, đứng ở bên cạnh hơi chờ đợi.

Còn chưa hiểu đến tột cùng ván cược này đánh cuộc cái gì, mấy vị sĩ quan phụ tá châu đầu ghé tai nghị luận với nhau:

“Nghe như Phan phu tử thắng cuộc, y vốn rất tuấn tú, sao lại cười đến dọa người như vậy.”

“Bạch gia Tam Lang hẳn là thua rồi, ta thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn, sợ là đã tổn thất thảm trọng.”

Tiết Lang liếc mắt nhìn Gia Nhu, đang có người ôm một đống bảo bối đến trước mặt nàng: "Đáng tiếc Phan phu tử đặt cho mình ít, nếu không tất nhiên đã kiếm được núi vàng núi bạc rồi.”

Gia Nhu cúi đầu nhìn đống bảo vật kia, buộc tóc ước chừng có mười mấy cái, ngọc bội cũng có bảy tám cái, chất lượng đều không kém.

Mà lúc trước nàng chỉ đặt có một cái buộc tóc.

Không ngờ tỷ lệ đặt cược này lại là một ăn hai mươi.

Trên mặt nàng vẫn lộ vẻ tươi cười, tiếp nhận vật thắng cất vào vạt áo, chuyển hướng đến đồ nhi tốt của nàng, từ trong kẽ răng cắn chặt nặn ra một câu: "Ngươi chọn một cái, trước tiên thay đũa trúc ra.”

Tròng mắt Bạch Tam Lang cứng lại, tùy ý lấy một miếng ngọc bội, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay đứng bất động.

Tiếng hoan hô ở đây vẫn liên tiếp như cũ, vô số người đi ngang qua vai thầy trò hai người, mang theo hoan hỉ cùng cổ vũ càng thật lòng hơn so với chúc thọ.

Tiết Lang xuyên qua đám người, đợi đế khi đi qua bên người Gia Nhu, chỉ thấy nàng hơi hơi cúi đầu, đôi môi mím chặt bởi vì dùng sức quá mức mà mất đi huyết sắc, mà nụ cười lại còn treo trên mặt, phối hợp với mấy vết thương nhỏ bị cỏ cắt ra, ngược lại có vài phần dữ tợn.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Đi theo ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau