Xuyên Sách, Đại Lão Toàn Quyền Chọc Chó

Chương 42:

Trước Sau
Tần Trí Thần đẩy người chắn trước mặt ra để chen vào, vừa liếc mắt đã thấy Yến Môi vẫn còn ngồi xổm trên đất, cô mặc áo sơ mi đen vest trắng, đẹp trai hết chỗ nói.

Tiếp đó Tần Trí Thần mới nhìn thấy Bạch Tiêu Liên đang đứng không xa, cô ta vẫn mang dáng vẻ yếu đuối động lòng người, một mình đứng đó có vẻ hoảng loạn và bất lực, mỗi lần Tần Trí Thần nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng không khỏi thương tiếc. Trong lòng Tần Trí Thần, Bạch Tiêu Liên giống như một đóa hoa yếu ớt, lúc nào cũng cần người che chở... hoàn toàn khác với Yến Môi mạnh mẽ, hung dữ như hoa hồng dại.

Tần Trí Thần đè nén sự thôi thúc muốn tiến lên một bước che chở cho Bạch Tiêu Liên, vì ngại ánh mắt của mọi người, hắn ta đi về phía Yến Môi trước.

"Cuối cùng cô cũng tới."

Tần Trí Thần nhớ lại lúc Yến Môi tới đã bị chặn đường, cô còn gọi điện cho hắn ta phát hỏa một trận, trong lòng hắn ta nghĩ dù sao người ta tới giúp mình, để cô chịu ấm ức là lỗi của mình. Vì vậy trong giọng nói của hắn ta còn mang theo chút lấy lòng, nói: "Tôi còn tưởng cô không tới, trước đó còn bảo người ra đón cô nhưng không thấy cô đâu."

Tần Trí Thần nói xong, mọi người xung quanh đều kinh ngạc không thôi, ai nấy đều giật mình nhìn lại.

Tần Trí Thần nhân lúc mọi người đang bàn tán, dùng khóe mắt nhìn trộm Bạch Tiêu Liên một chút, hắn ta muốn xem biểu cảm hiện tại của Bạch Tiêu Liên.

Tần Trí Thần cong môi, rõ ràng hắn ta đã nhìn thấy thứ khiến hắn ta vô cùng hài lòng, đó là biểu cảm tái nhợt đau khổ của Bạch Tiêu Liên cho thấy cô ta vẫn còn để ý tới hắn ta.

Sao Yến Môi lại không nhìn ra tâm tư của Tần Trí Thần, cô đẩy tay Tần Trí Thần ra. Cô quay lại nhìn Bạch Tiêu Liên một cái, ra hiệu cho Bạch Tiêu Liên đi theo, dẫn người vào trong.

Nhưng Tần Trí Thần lại như cái đuôi bám theo, dáng vẻ này của hắn ta hoàn toàn khác với lúc ghét bỏ và thờ ơ với Yến Môi trước đây, điều này càng khiến không biết bao nhiêu người phải kinh ngạc.

Có lẽ là do hắn ta cảm thấy có lỗi với công cụ này hoặc muốn tiếp tục kích thích Bạch Tiêu Liên, Tần Trí Thần đi bên cạnh Yến Môi, nhiệt tình giới thiệu: "Cô muốn uống gì, tôi bảo người pha cho cô?"

"Hay là cô muốn ăn gì? Hoặc chơi gì? Bên kia có bàn bi-a, còn có người chơi xúc xắc bên kia... Tôi dẫn cô đi nhé?"

"Không cần." Yến Môi nhìn gì cũng thấy chán: "Tôi không chơi được với những người đó."

Lúc đầu đúng là Yến Môi không muốn tới đây, Tần Trí Thần nhớ lại những lời đồn đại bên ngoài về Yến Môi, lại nhớ tới trước đây hình như Yến Môi thực sự không có người bạn tốt nào, trong lòng Tần Trí Thần càng thêm ngại ngùng, vì vậy càng muốn bù đắp cho cô nhiều hơn, nói thêm: "Dạo này cô chơi thân với Lý Sở Sương phải không, tôi đã mời Lý Sở Sương tới, cô có muốn đi tìm cô ta không?"

Thấy Yến Môi vẫn không có vẻ gì là hứng thú, Tần Trí Thần lại nói: "Cô muốn gì thì tôi sẽ bảo người chuẩn bị cho cô, hôm nay nhất định phải khiến cô hài lòng."

Yến Môi nghe vậy mới có chút hứng thú, cô nhìn xung quanh, mọi người đều đang giao lưu, chơi trò chơi hoặc nhảy nhót, Yến Môi đều không thích mấy thứ này.

Yến Môi thu hồi tầm mắt: "Có bàn mạt chược không?"



Tần Trí Thần sửng sốt: "Cái gì... mạt chược?"

Yến Môi gật đầu.

Tần Trí Thần giật giật khóe miệng nhưng trước đó hắn ta đã hứa rồi, phải làm cho bằng được, đành cắn răng nói: "Có, tất cả đều có."

Yến Môi gật đầu: "Vậy thì anh chuẩn bị bàn mạt chược với một bộ mạt chược đi, tìm một góc nào đó yên tĩnh chút."

Tần Trí Thần khẽ ho một tiếng, quay đầu dặn dò quản gia mau chuẩn bị.

Tần Trí Thần nói chuyện với Yến Môi một lúc thì bị người khác gọi đi. Trước khi đi, ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiêu Liên, còn Bạch Tiêu Liên thì cúi thấp đầu không nhìn hắn ta.

Sau khi Tần Trí Thần đi, Yến Môi quay sang nhìn Bạch Tiêu Liên: "Tiêu Liên, tôi không chơi được với những người này, không muốn tới đó tự rước lấy phiền phức, cô có muốn chơi mạt chược với tôi không? Hay là cô muốn đi tìm gì đó để ăn?"

Yến Môi biết Bạch Tiêu Liên sẽ không muốn chơi mạt chược với mình, vì vậy đã chu đáo tìm sẵn lý do cho cô ta.

Quả nhiên Bạch Tiêu Liên nói: "À Môi Môi, tôi không biết chơi mạt chược... Tôi hơi đói bụng, muốn đi tìm gì đó để ăn."

Yến Môi gật đầu: "Được, vậy khi nào cô ăn xong thì có thể tới tìm tôi."

Bạch Tiêu Liên gật đầu, sau đó tách khỏi Yến Môi.

Vợ của ông Tần cũng thích chơi mạt chược nên nhà họ Tần có sẵn bàn mạt chược và bộ mạt chược, quản gia ra lệnh cho người bê bàn mạt chược xuống, tìm một góc yên tĩnh sắp đặt. Góc đó cũng không tính là quá hẻo lánh, có chậu cây cảnh che chắn rất yên tĩnh nhưng từ góc đó có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh buổi tiệc.

Các vị khách nhìn động tĩnh bên này đều trợn mắt há mồm.

"Quản gia, ông làm gì vậy? Thiếu gia Tần nghĩ ra cách chơi mới à?"

Quản gia mỉm cười: "Thiếu gia nói là tiểu thư nhà họ Yến muốn chơi."

"Yến Môi muốn chơi mạt chược ở đây? Tần Trí Thần cũng chiều cô ta à?"



"Phát điên rồi ư?"

"Tần Trí Thần chiều cô ta như vậy sao? Không phải hai nhà là kẻ thù không đội trời chung sao?"

"Hay là Tần Trí Thần bị Yến Môi đánh đến sợ rồi?"

Lý Sở Sương bị chặn ở cửa đã lâu, lúc bước vào trong đã nghe thấy chuyện này, cô ta kinh ngạc chạy tới tìm: "Trời ơi, cô thực sự bảo anh ta bê một bàn mạt chược tới cho cô, cô định chơi mạt chược ở đây thật à?"

Yến Môi ngồi trên ghế, trên bàn mạt chược đặt một ấm trà Đại Hồng Bào đã pha sẵn, có vẻ rất nhàn nhã: "Sao bây giờ cô mới tới, qua đây chơi mạt chược với tôi nào."

Lý Sở Sương tùy tiện đặt túi lên bàn, nhìn xung quanh: "Cô chọn vị trí này cũng khá tốt đây."

"Nhưng tiệc sinh nhật của anh ta mà cô chơi mạt chược ở đây, anh ta cũng chiều cô à?"

Yến Môi không hiểu: "Sao lại không thể chơi mạt chược được? Họ chơi bi-a, chơi xúc xắc, nhảy nhót, tôi chơi mạt chược thì sao?"

Lý Sở Sương suy nghĩ kỹ cũng thấy không có gì cả: "Chỉ là hơi đặc biệt."

"Nhưng chỉ có hai chúng ta thì chơi thế nào?"

Yến Môi nói như lẽ đương nhiên: "Vậy thì cô mau đi tìm người đi."

Lý Sở Sương: "Sao tôi phải đi tìm?"

Yến Môi: "Cô thấy tôi có thể tìm được người nào khác sao?"

"Cũng đúng." Lý Sở Sương vui vẻ, về phương diện giao lưu thì đương nhiên cô ta tốt hơn Yến Môi nhiều.

Lý Sở Sương ngó nghiêng thấy được một người, liền cất tiếng gọi: "Lâm Vũ Hàm!"

Lâm Vũ Hàm quay đầu lại, Yến Môi nhìn thoáng qua, không phải đây là người đã đấu khẩu với Bạch Tiêu Liên trong tiệc đính hôn sao.

Lâm Vũ Hàm nói: "Gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau