Chương 26: Chữa bệnh, trả ơn
Đến nơi cánh cửa mở ra. Một lần nữa cô trở lại nơi này. Hà Lâm bước tới nhấn chuông cửa, cô phải nhấn hai ba lần người bên trong mới ra. Là James.
Vừa thấy cô anh ta hoảng hốt. Hà Lâm nhận thấy được vẻ mặt đó cô đoán chắc đã có chuyện gì rồi. Cô tự đẩy cửa bước vào trong sau đó nhanh chóng khóa lại. James ngạc nhiên không hiểu tại sao cô lại làm vậy.
“Cô khóa cửa làm gì vậy? Với lại sao còn ở đây?”.
“Thứ nhất để hai người kia không bắt tôi đi nữa. Thứ hai tôi muốn biết tình trạng bây giờ của Bắc Từ Hoành “
Anh ta cố lãng tránh ánh mắt của cô. Nhưng cô lại tiếp tục nói.
“Anh ta phát bệnh? Phải không?”
“Nếu anh không muốn anh ta chết thì mau nói đi. James “
“Phải. Cậu ta phát bệnh rồi. Tình trạng rất nặng”.
“Tôi giúp được” Hà Lâm đi đến trước cửa phòng định mở ra.
“Không cần. Cô nhanh chóng ra sân bay đi”
“Thuốc ức chế không có tác dụng đâu”.
“James, tôi biết anh là bạn tốt của anh ta. Nhưng anh không lo sống chết của anh ta như thế nào sao?”
“Cô lo làm gì, cậu ấy đã đuổi cô đi rồi”
“Trả ơn, coi như là vậy đi. Sau lần này nữa tôi sẽ bước khỏi cuộc đời anh ta”.
Cô đẩy tay James ra, vặn cửa bước vào. Bắc Từ Hoành vẻ mặt vô cùng đau đớn khó chịu đang nằm trên giường. Bên cạnh cô còn thấy được hai lọ thuốc ức chế.
“Anh cho anh ấy uống chưa?”
“Với tình trạng như này chỉ có thể tiêm thôi. Nhưng chưa kịp tiêm thì cô đã nhấn chuông xông vào rồi đó”.
“Lần trước tôi chỉ chạm vào anh ấy, cơ thể đã lập tức khỏe lại. Nếu tôi tiếp xúc thân mật hơn có phải …”
James trố mắt nhìn cô. Đừng nói cô đang suy nghĩ giống hắn đó nha
“Cô định làm gì?”
“Tiếp xúc thân mật “
“Với tình trạng như vậy sao? Hắn có được không?”
“Anh ra ngoài đi. Sáng mai anh ta sẽ khỏe lại”
“Cô định làm thật à?!”
Cô không trả lời đẩy tên James ra ngoài rồi khóa lại. James cố dí tai sắt vào cửa xem có nghe được gì không,nhưng bất lực căn phòng này cách âm. Cùng lúc đó bên ngoài tiếng gõ cửa dồn dập, James mệt mỏi bước ra mở cửa là hai tên vệ sĩ lúc nảy.
“Không cần nữa rồi hai người trở về đi”
Hai đó nhìn nhau rồi cúi đầu chào sau đó thi rời đi. James đóng cửa lại, hắn bước đến tủ lạnh mở ra lấy vài bịch sack và hai chai nước ngọt ra rồi đi đến ghế shopha ngồi xuống bật tivi lên vặn to hết mức rồi ngồi tận hưởng. Còn không quên lấy điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó
{Cô ấy quay lại rồi.Kế hoạch thành công thưa ông}
Ông lão phía bên kia nhận được tin nhắn hợp ý cũng mở miệng cười haha. Thật ra ngay từ đầu ông đã hợp tác với James để chứng minh xem hai người có thật lòng yêu nhau, hy sinh vì đối phương không.
Nên ông đã bỏ thuốc kích thích vào ly trà mà hắn uống. Dĩ nhiên là thuốc mà James đưa. Thuốc sẽ phát tác dụng sau một ngày, và khi phát bệnh thì sẽ rất nặng, thuốc ức chế sẽ không có tác dụng gì mấy.
James rất lo lắng, nếu cô không nể tình mà quay mặt đi luôn thì sao. Nhưng ông lão lại có niềm tin rằng cô sẽ quay về phía hắn.
Và dĩ nhiên nếu cô không chứng kiến cảnh hắn ngã xuống thì James cũng sẽ nhắn tin,gọi điện để cô trở lại. Và thật ra có loại thuốc ức chế khá mạnh có thể giúp hắn nhưng hiệu quả có thể là sau một đến hai ngày. Nếu vậy sợ rằng Bắc Từ Hoành sẽ đau đớn đến chết. Với người như Bắc Từ Hoành James nghĩ hắn có thể chịu được đó nhưng quá nguy hiểm. Đúng là lần này ông lão chơi lớn quá rồi.
Nhưng thật may mắn cô ấy đã trở lại. Lúc hắn mở ra thấy cô trong lòng đột nhiên an tâm lạ thường. Tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng mất đi. Nhưng dù vậy hắn vẫn phải giả vờ đuổi cô đi. Mà mọi người có biết không hắn cố ý nói bệnh đã rất nặng không thể chữa được bằng thuốc ức chế.
Có lẽ vì câu nói đó mà Hà Lâm nhất quyết phải tự mình chữa cho hắn bằng được.
________
Bên trong phòng. Bắc Từ Hoành nhắm mắt vẻ mặt hắn vô cùng đau đớn, cả người mồ hồi đều chảy ướt đẫm. Cô sờ lên trán hắn, nóng bừng. Hà Lâm chần chừ một chút, cô nói:
“Coi như tôi trả ơn cho anh. Trả những gì anh đã giúp tôi. Sau đó chúng ta kết thúc “
Nói xong cô cởi giày rồi trèo lên giường. Cô ngồi lên người hắn. Từ từ cởi thắt lưng rồi cởi chiếc quần dài kia ra. Bây giờ hắn chỉ còn mỗi chiếc quần lót đen. Hà Lâm đặt tay lên đó kéo xuống. Mặt cô đỏ bừng lên, vật nam tính của đàn ông hiện ra trước mắt.
Dù không phải lần đầu thấy thứ đó của đàn ông nhưng cô vẫn rất ngại.Có lẽ đã quá lâu rồi nên giờ có chút ngượng ngùng. Hà Lâm lấy hai tay cầm thứ đó lên cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng mút liếm nó, rồi từ từ cho nó vào trong miệng. Không ngờ chỉ vài phút thôi mà nó lớn hơn to hơn bao giờ hết. Cô không chịu nổi vội nhả nó ra khỏi miệng. Ôi trời thứ này mới nảy còn đang ỉu xìu mà giờ đã dựng đứng dậy lại còn rất to nữa chứ.
Hà Lâm tiếp tục dùng miệng mà liến mút nó từ bên ngoài. Cơ thể hắn đã đỡ nóng hơn.
Bắc Từ Hoành nhận thấy sự kì lạ bên dưới hắn cố mở mắt ra. Bắc Từ Hoành nhìn xuống bên dưới cô đang liếm mút cây gậy th*t của mình. Mặt hắn đỏ bừng, tưởng chừng như là ảo giác. Hắn đưa tay xuống đẩy đầu cô ra. Hà Lâm giật mình nhìn lên, Bắc Từ Hoành sớm đã nhìn vào cô từ sớm.
“Em…đang làm gì vậy?”
“Anh thấy rồi đó. Tôi đang cưỡng hiếp anh”
Cô cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Hắn ra sức ngăn cản. Cô giữ tay hắn lại sau đó ngước mặt lên.
Lúc nảy hắn đã ra một lần rồi nên thứ đó của hắn giờ đã nhuốm đầy tinh dịch. Cô từ từ cởi từng món đồ trên người xuống. Bắc Từ Hoành nhìn thấy, thứ đó vốn đã dựng đứng bay lại càng phình to hơn. Chứng kiến cảnh đỏ mặt cô càng đỏ hơn.
Sau khi cởi quần lót của mình Hà Lâm từ từ ngồi lên thứ đó của hắn.Bắc Từ Hoành mặt đỏ bừng.
“Dừng lại đi, giờ còn kịp đó. Tôi không muốn thấy em đau”.
“Anh im miệng đã tới đây rồi mà dừng lại sao được!”.
Hà Lâm cô gắng lắm nhưng vẫn chỉ vào được một ít. Bắc Từ Hoành tốt bụng, hắn đẩy nhẹ mông lên, thứ đó cứ thế mà vào được một nửa…
“A…đau…”
“Thấy chưa, sẽ đau lắm đó. Vả lại còn không có dạo đầu nữa …”
“Anh…im miệng… bệnh rồi sao nói nhiều thế …”
Bắc Từ Hoành nắm lấy eo cô đẩy nhẹ xuống. Vào hết rồi. Một ít máu đỏ chảy ra. Xong đã mất lần đầu rồi.
Dù không phải lần đầu của cô nhưng lại là lần đầu của cơ thể này nên cơn đau truyền tới vẫn y hệt lúc đó.
“A…anh từ từ thôi nha”
Bắc Từ Hoành kìm nén hắn không di chuyển vội mà để cô cố thích nghi. Sau vài giây hắn bắt đầu lay nhẹ. Hà Lâm ngã lên người Bắc Từ Hoành cô cắn chặt vào vai hắn để nén cơn đau thấu trời. Bắc Từ Hoành ôm lấy cô vuốt nhẹ bờ lưng trắng nõn.
“Ổn không? Tôi di chuyển được chứ?”
“Ừm…”
Bắc Từ Hoành bắt đầu lay chuyển rất nhẹ nhàng và chậm. Để cô bắt kịp tiến độ của mình. Hắn ngồi dậy đỡ theo cô. Lúc này Hà Lâm đang ôm chặt cổ hắn. Bắc Từ Hoành đẩy nhẹ cô ra rồi hôn xuống môi cô. Hắn lấy lưỡi tách nhẹ răng cô ra rồi đẩy lưỡi vào trong, cả hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau vờn qua vờn lại.
Bên dưới hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn chút. Bắc Từ Hoành lấy tay đặt lên ngực cô xoe xoe đầu ti, để cô có thể sướng quên đi nỗi đau phía dưới. Suốt quá trình hắn luôn nhìn biểu cảm của cô.
“A…a…a nhanh lên chút đi…”
Bắc Từ Hoành đẩy hông hắn bắt đầu nhanh hơn ra vào liên tục. Ngực cô cứ thế mà nảy lên trên theo từ cú nhấp của hắn. Bắc Từ Hoành không bỏ qua hắn cúi đầu ngoặm lấy bầu ngực căng tròn ra sức liếm mút.
“A…a…từ từ lại chút…a”
Hắn hôn lên cổ cô, rồi mút mạnh tạo ra nhiều vết đỏ quyến rũ của riêng hắn.Hắn cúi đầu xuống hõm cổ cô tiếp tục tạo ra nhiều dấu vết như một chiến công. Hà Lâm luồn hai tay vào tóc hắn mặt gục xuống vai hắn mà không ngừng rên rỉ.
“Gọi tên anh đi…Lâm à”
“Hoành…Bắc Từ Hoành …a”
Khuôn mặt cô đỏ chót. Bắc Từ Hoành thõa mãn tiếp tục hôn lên môi cô hắn đưa lưỡi vào trong khuôn miệng mà chơi đùa trong đó, khi cả hai thả ra còn kèm theo một sợi chỉ bạc dài.
Bắc Từ Hoành nhấp mạnh hơn hắn ra vào liên tục. Bên dưới thì làm bên trên thì nắn bóp bờ ngực căng tròn của cô.
“Bắc Từ Hoành…tôi không nổi nữa…chắc là sắp rồi…”
Nước mắt cô chảy xuống, hắn cúi đầu hôn lên đó.
“Anh ra cùng em”
“a”
“a”
Sau khi phóng thích hết lên bụng cô. Bắc Từ Hoành xoay người cô lại, Hà Lâm tưởng chừng như đã kết thúc nhưng không ngờ đó chỉ mới là bắt đầu.
Bắc Từ Hoành đâm mạnh vào phía sau. Hà Lâm bất ngờ cô tí nữa là ngã xuống giường Bắc Từ Hoành nhanh chóng lấy tay quấn qua eo đỡ cô dậy. Hắn lấy tay bóp mạnh vào ngực cô. Bên dưới liên tục thúc về phía trước.
Hà Lâm lần đầu chơi ở tư thế này. Cảm giác lạ quá nhưng cũng đã thật. Cô vòng tay lên nắm tóc hắn. Bắc Từ Hoành thỏa mãn ra vào trong cô ngày càng nhanh.
“A…a…chờ chút…anh nhanh quá à”
Hắn hôn lên má cô rồi lấy tay cô đặt xuống phần bụng dưới ở đó đang cộm lên thấy rõ.
“Là…là gì vậy!”
“Em trai anh đó…nó đang ở bên trong em”
“A…a… nó ngày càng to lên…phải không?”
Cô xoay mặt lên nhìn hắn. Ôi trời, điên mắt khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt của cô làm cơn thèm khát trong hắn ngày càng dâng cao. Hắn cúi đầu phủ môi mình lên môi cô, Bắc Từ Hoành mạnh bạo tách hàm răng đó ra rồi tiến vào tìm lưỡi cô mà chơi đùa.
“Ưm…”
Tay cô vẫn bị hắn giữ phía dưới. Cô cảm nhận được rồi nó càng ngày càng lớn lên. Bắc Từ Hoành thấy cô không thở nỗi đành luyến tiếc rời đi.
“A…Hoành nó…nó lớn hơn rồi…a”
“Phải, nó lớn hơn rồi “
Bắc Từ Hoành bế cô quay mặt về hướng mình, hai tay cô để lên vai hắn. Bắc Từ Hoành nâng hông cô lên rồi ấn mạnh xuống.
“A…a…sướng lắm…nhưng “
“Hửm…nhưng sao?” Hắn tiếp tục tìm đến ngực cô tạo ra nhiều dấu hôn xung quanh đó. Đầu ti bị hắn cắn đến đỏ cả lên.
“Bắc Từ Hoành …kiệt sức…a…kiệt sức rồi”
Bắc Từ Hoành để cô nằm xuống giường, còn hắn ở phía trên vẫn không ngừng nghỉ. Đoạn, hắn rút thứ đó ra rồi nâng hai chân cô đặt lên vai hắn. Cánh hoa nhỏ hiện ra trước mặt.
Hà Lâm lấy tay che vội chỗ đó
“Đừng nhìn mà…”
Bắc Từ Hoành liếm nhẹ lên tay cô rồi hắn hôn vào lòng bàn tay, tiếp tục liếm sau đó đẩy nhẹ tay cô ra. Lưỡi hắn trực tiếp tấn công vào trong mà khoáy đảo.
“A…a…từ…từ thôi…a”
Bắc Từ Hoành liếm mút cho đã rồi hạ chân cô xuống tiếp tục đâm vào trong.Hắn cứ ra rồi đâm vào thật nhanh.
“A…Hoành à …anh …đã hết bệnh. …a”
Bắc Từ Hoành như không nghe thấy vẫn lấy ra dập vào nhanh chóng. Hắn lấy một ngón tay của mình liếm nhẹ rồi cho vào trong cánh hoa nhỏ của cô.
“A. …anh…cho thêm…gì vậy…a”
“Thích không? Ngón tay anh đó. Bị em nuốt sạch rồi”
Xấu hổ quá đi mất cô lấy hai tay che mặt lại. Bắc Từ Hoành thấy chọc được coi thành công tâm trang cũng vui hơn trước. Hắn đến gần liếm nhẹ lên mu bàn tay cô rồi đẩy nó ra. Hắn hôn “chụt” “chụt” lên môi cô. Rồi đến mắt mũi.Bắc Từ Hoành di chuyển sang đến tai cô, hắn vội ngoặm lấy mà cắn mút không ngừng.
“A…a…ưm…em…sắp ra rồi “
“Ừm”
Hắn hôn lên tóc cô. Rồi cả hai ra cùng một lúc. Hà Lâm mệt lả người. Cơ thể cô không còn chút sức lực nào nữa. Nhưng thứ kia của hắn lại dựng lên nữa rồi. Hà Lâm có chút sợ hãi cô nuốt nước bọt.
“Bắc Từ Hoành tôi không nổi nữa đâu!”
Bắc Từ Hoành cúi người hôn lên trán cô, sau đó hắn bế phóc cô dậy. Hà Lâm ngỡ ngàng, hắn đang đưa cô đến phòng tắm. Vừa đi thứ đó liên tục chạm vào mông cô khiến Hà Lâm ngượng đỏ mặt.
Bắc Từ Hoành đặt cô vào bồn tắm, Hà Lâm mệt mỏi ngã người ra sau tựa lên thành bồn. Hắn bắt đầu xả nước, vừa đủ, không nóng quá cũng không lạnh quá. Nước đầy bồn Bắc Từ Hoành đứng lên sau đó hắn từ từ bước vào trong, hắn đẩy cô lên trước chút rồi ngồi xuống phía sau.
Hà Lâm cảm thấy có điềm không lành lắm. Cái kia của hắn không những chẳng nhỏ đi mà còn đang to hơn thì phải. Nó ở ngay phía sau liên tục chạm vào lưng cô. Hà Lâm ngồi im chả dám động đậy. Bắc Từ Hoành đột ngột nhích lại gần cô hơn, ôi trời cô cảm nhận được nó rất to.
Hắn lấy một ít xà bông bắt đầu chà rửa cơ thể cô. Hắn chà đến ngực rồi lấy hai tay mà xoa nắn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ti làm nó cứng lên. Cô vội lấy tay chặn hành động đó lại.
“Anh dừng được rồi đó”
Hắn cúi đầu chui vào hõm cổ cô mà hít hà
“Anh chỉ đang chà người giúp em thôi mà”
“Không cần…a…nữa đâu.”
Cái đó vừa lướt nhẹ qua mông cô. Hà Lâm sợ hãi cô vội xích ra xa chút.
“Anh trả lời vài câu hỏi của tôi trước”.
Bắc Từ Hoành im lặng nghe cô nói
“Anh nói hôn qua anh tìm được thứ thỏa mãn khác là sao?”
“Xạo đó. Hôm qua anh ở cả đêm với James và Alex”
“Dấu vết phía sau cổ anh là của ai?”
Bắc Từ Hoành sờ sờ ra phía sau cổ mình,anh chà ra dính một ít màu đỏ trên tay.
“À đó là son của Alex. Nói đúng hơn là món quà cậu ta định tặng bạn gái, nhưng phải lấy ra để giúp anh.
Hà Lâm nghi ngờ nhìn hắn
“Em không tin anh sao”
Hắn chỉ lên phía cổ trước của hắn.
“Mới đầu chỉ định tạo vài dấu vết ở đây thôi, ai mà ngờ tên Alex đó là bôi chét vào đằng sau chứ!”
Tiếp đến Bắc Từ Hoành cười nham hiểm hắn chỉ lên vết đỏ trên ngực cô
“Nếu đúng thật, thì phải giống như vậy nè”
Mặt cô đỏ bừng hất tay hắn ra
“Tại sao anh phải nói dối?”
Bắc Từ Hoành từ từ xích lại gần cô, rồi nhanh chóng xoay lưng cô về phía mình. Hà Lâm giật mình không biết hắn định làm gì.
Bắc Từ Hoành đặt cằm lên vai cô rồi hắn cúi xuống hôn lên đó. Tay đặt lên ngực cô mà xoa nắn. Hắn xoa xoa đầu ti cô rồi kéo nhẹ ra, cả hai bên đều như vậy.
“A…anh làm gì vậy”
“Để ngày mai hẵng nói tiếp được không?”
Bắc Từ Hoành nhấc nhẹ cô lên
“Anh xin lỗi một lần nữa thôi nha”.
Rồi đâm mạnh xuống. Thứ đó vào trong hết chung với cả nước khiến cô vừa sướng lại vừa đau.
“A…a…lạ quá…dưới nước …a”
Bắc Từ Hoành bế cô lên xoay cô lại về phía hắn, hai chân cô ôm chặt lấy hong hắn. Bắc Từ Hoành tiếp tục đâm thúc,ra vào liên hồi.
Cô nắm chặt lấy tóc hắn như điểm tựa của mình. Hà Lâm lén nhìn xuống cơ thể mình đẩy những dấu vết hắn để lại. Đột nhiên tính hơn thua nổi lên cô cũng nhanh chóng cúi xuống cổ hắn mà liên hoàng liếm mút đề tạo ra dấu vết riêng của mình. Bắc Từ Hoành bất ngờ nhưng hắn thích thú tiếp tục để cô làm.
Chẳng mấy chóc cổ hắn, xung quanh ngực đều có dấu vết đỏ rực mà cô để lại. Hà Lâm tự cảm thấy chưa đủ mặc kệ ai kia đang ra vào bên dưới cô tiếp tục cắn lên vai hắn rồi cắn tiếp lên trên hõm cổ để cho cân bằng hơn.
Bắc Từ Hoành tiếp tục thúc mạnh. Lần này gây thịt của hắn vào tận sâu trong cô. Hà Lâm đau đớn la lên
“A…Bắc Từ Hoành …anh đừng vội chứ…a”
Bắc Từ Hoành bế cô ra khỏi đó hắn không lên giường mà ngồi xuống chiếc ghế ngoài ban công. Phải hắn đưa cô ra bên ngoài.
Hà Lâm đánh mạnh vào lưng hắn nhưng vẫn không có gì thay đổi. Bên ngoài trời đã tối đen, gió thổi vào từng cơn, lạnh buốt. Bắc Từ Hoành tiếp tục lần thứ tư của mình.
“Anh…không phải nói là…”
“Bé yêu, sao em dễ dàng tin vậy? Hửm”
Hà Lâm cô mở to tròn mắt nhìn hắn.Bắc Từ Hoành nhấc hông cô lên lần này hắn nhẹ nhàng cho xuống từ từ. Hà Lâm mệt mỏi gục lên vai hắn. Bắc Từ Hoành tiếp tục làm, nhận thấy cô đã thiếp đi hắn bế cô vào trong đặt nhẹ nhàng lên giường. Đôi mắt của hắn đầy màu dục vọng nhưng lại không muốn làm cô quá sức đành ngậm ngùi rút ra.
Hắn nhìn ngắm cơ thể ngọc ngà trắng nõn của cô hắn vô thức liếm môi. Rồi cúi người xuống đôi chân dài thon gọn đó tạo bao nhiêu là dấu vết. Hắn nhìn lên cành hoa nhỏ đang không ngừng tiết dịch ra thì vội đưa lưỡi tới liếm láo xung quanh, còn hôn rất nhiều ở khu vực xung quanh đó.
“Ưm…”
Bắc Từ Hoành liếm xong hắn lấy giấy lau dọn cho cô. Rồi nhìn cơ thể cô một lần nữa,hắn nảy ra một ý tưởng. Chỗ nào còn trắng thì hắn sẽ điểm lên đó một vết đỏ.
_______
Vừa thấy cô anh ta hoảng hốt. Hà Lâm nhận thấy được vẻ mặt đó cô đoán chắc đã có chuyện gì rồi. Cô tự đẩy cửa bước vào trong sau đó nhanh chóng khóa lại. James ngạc nhiên không hiểu tại sao cô lại làm vậy.
“Cô khóa cửa làm gì vậy? Với lại sao còn ở đây?”.
“Thứ nhất để hai người kia không bắt tôi đi nữa. Thứ hai tôi muốn biết tình trạng bây giờ của Bắc Từ Hoành “
Anh ta cố lãng tránh ánh mắt của cô. Nhưng cô lại tiếp tục nói.
“Anh ta phát bệnh? Phải không?”
“Nếu anh không muốn anh ta chết thì mau nói đi. James “
“Phải. Cậu ta phát bệnh rồi. Tình trạng rất nặng”.
“Tôi giúp được” Hà Lâm đi đến trước cửa phòng định mở ra.
“Không cần. Cô nhanh chóng ra sân bay đi”
“Thuốc ức chế không có tác dụng đâu”.
“James, tôi biết anh là bạn tốt của anh ta. Nhưng anh không lo sống chết của anh ta như thế nào sao?”
“Cô lo làm gì, cậu ấy đã đuổi cô đi rồi”
“Trả ơn, coi như là vậy đi. Sau lần này nữa tôi sẽ bước khỏi cuộc đời anh ta”.
Cô đẩy tay James ra, vặn cửa bước vào. Bắc Từ Hoành vẻ mặt vô cùng đau đớn khó chịu đang nằm trên giường. Bên cạnh cô còn thấy được hai lọ thuốc ức chế.
“Anh cho anh ấy uống chưa?”
“Với tình trạng như này chỉ có thể tiêm thôi. Nhưng chưa kịp tiêm thì cô đã nhấn chuông xông vào rồi đó”.
“Lần trước tôi chỉ chạm vào anh ấy, cơ thể đã lập tức khỏe lại. Nếu tôi tiếp xúc thân mật hơn có phải …”
James trố mắt nhìn cô. Đừng nói cô đang suy nghĩ giống hắn đó nha
“Cô định làm gì?”
“Tiếp xúc thân mật “
“Với tình trạng như vậy sao? Hắn có được không?”
“Anh ra ngoài đi. Sáng mai anh ta sẽ khỏe lại”
“Cô định làm thật à?!”
Cô không trả lời đẩy tên James ra ngoài rồi khóa lại. James cố dí tai sắt vào cửa xem có nghe được gì không,nhưng bất lực căn phòng này cách âm. Cùng lúc đó bên ngoài tiếng gõ cửa dồn dập, James mệt mỏi bước ra mở cửa là hai tên vệ sĩ lúc nảy.
“Không cần nữa rồi hai người trở về đi”
Hai đó nhìn nhau rồi cúi đầu chào sau đó thi rời đi. James đóng cửa lại, hắn bước đến tủ lạnh mở ra lấy vài bịch sack và hai chai nước ngọt ra rồi đi đến ghế shopha ngồi xuống bật tivi lên vặn to hết mức rồi ngồi tận hưởng. Còn không quên lấy điện thoại gửi tin nhắn cho ai đó
{Cô ấy quay lại rồi.Kế hoạch thành công thưa ông}
Ông lão phía bên kia nhận được tin nhắn hợp ý cũng mở miệng cười haha. Thật ra ngay từ đầu ông đã hợp tác với James để chứng minh xem hai người có thật lòng yêu nhau, hy sinh vì đối phương không.
Nên ông đã bỏ thuốc kích thích vào ly trà mà hắn uống. Dĩ nhiên là thuốc mà James đưa. Thuốc sẽ phát tác dụng sau một ngày, và khi phát bệnh thì sẽ rất nặng, thuốc ức chế sẽ không có tác dụng gì mấy.
James rất lo lắng, nếu cô không nể tình mà quay mặt đi luôn thì sao. Nhưng ông lão lại có niềm tin rằng cô sẽ quay về phía hắn.
Và dĩ nhiên nếu cô không chứng kiến cảnh hắn ngã xuống thì James cũng sẽ nhắn tin,gọi điện để cô trở lại. Và thật ra có loại thuốc ức chế khá mạnh có thể giúp hắn nhưng hiệu quả có thể là sau một đến hai ngày. Nếu vậy sợ rằng Bắc Từ Hoành sẽ đau đớn đến chết. Với người như Bắc Từ Hoành James nghĩ hắn có thể chịu được đó nhưng quá nguy hiểm. Đúng là lần này ông lão chơi lớn quá rồi.
Nhưng thật may mắn cô ấy đã trở lại. Lúc hắn mở ra thấy cô trong lòng đột nhiên an tâm lạ thường. Tảng đá đè nặng trong lòng hắn cũng mất đi. Nhưng dù vậy hắn vẫn phải giả vờ đuổi cô đi. Mà mọi người có biết không hắn cố ý nói bệnh đã rất nặng không thể chữa được bằng thuốc ức chế.
Có lẽ vì câu nói đó mà Hà Lâm nhất quyết phải tự mình chữa cho hắn bằng được.
________
Bên trong phòng. Bắc Từ Hoành nhắm mắt vẻ mặt hắn vô cùng đau đớn, cả người mồ hồi đều chảy ướt đẫm. Cô sờ lên trán hắn, nóng bừng. Hà Lâm chần chừ một chút, cô nói:
“Coi như tôi trả ơn cho anh. Trả những gì anh đã giúp tôi. Sau đó chúng ta kết thúc “
Nói xong cô cởi giày rồi trèo lên giường. Cô ngồi lên người hắn. Từ từ cởi thắt lưng rồi cởi chiếc quần dài kia ra. Bây giờ hắn chỉ còn mỗi chiếc quần lót đen. Hà Lâm đặt tay lên đó kéo xuống. Mặt cô đỏ bừng lên, vật nam tính của đàn ông hiện ra trước mắt.
Dù không phải lần đầu thấy thứ đó của đàn ông nhưng cô vẫn rất ngại.Có lẽ đã quá lâu rồi nên giờ có chút ngượng ngùng. Hà Lâm lấy hai tay cầm thứ đó lên cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng mút liếm nó, rồi từ từ cho nó vào trong miệng. Không ngờ chỉ vài phút thôi mà nó lớn hơn to hơn bao giờ hết. Cô không chịu nổi vội nhả nó ra khỏi miệng. Ôi trời thứ này mới nảy còn đang ỉu xìu mà giờ đã dựng đứng dậy lại còn rất to nữa chứ.
Hà Lâm tiếp tục dùng miệng mà liến mút nó từ bên ngoài. Cơ thể hắn đã đỡ nóng hơn.
Bắc Từ Hoành nhận thấy sự kì lạ bên dưới hắn cố mở mắt ra. Bắc Từ Hoành nhìn xuống bên dưới cô đang liếm mút cây gậy th*t của mình. Mặt hắn đỏ bừng, tưởng chừng như là ảo giác. Hắn đưa tay xuống đẩy đầu cô ra. Hà Lâm giật mình nhìn lên, Bắc Từ Hoành sớm đã nhìn vào cô từ sớm.
“Em…đang làm gì vậy?”
“Anh thấy rồi đó. Tôi đang cưỡng hiếp anh”
Cô cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Hắn ra sức ngăn cản. Cô giữ tay hắn lại sau đó ngước mặt lên.
Lúc nảy hắn đã ra một lần rồi nên thứ đó của hắn giờ đã nhuốm đầy tinh dịch. Cô từ từ cởi từng món đồ trên người xuống. Bắc Từ Hoành nhìn thấy, thứ đó vốn đã dựng đứng bay lại càng phình to hơn. Chứng kiến cảnh đỏ mặt cô càng đỏ hơn.
Sau khi cởi quần lót của mình Hà Lâm từ từ ngồi lên thứ đó của hắn.Bắc Từ Hoành mặt đỏ bừng.
“Dừng lại đi, giờ còn kịp đó. Tôi không muốn thấy em đau”.
“Anh im miệng đã tới đây rồi mà dừng lại sao được!”.
Hà Lâm cô gắng lắm nhưng vẫn chỉ vào được một ít. Bắc Từ Hoành tốt bụng, hắn đẩy nhẹ mông lên, thứ đó cứ thế mà vào được một nửa…
“A…đau…”
“Thấy chưa, sẽ đau lắm đó. Vả lại còn không có dạo đầu nữa …”
“Anh…im miệng… bệnh rồi sao nói nhiều thế …”
Bắc Từ Hoành nắm lấy eo cô đẩy nhẹ xuống. Vào hết rồi. Một ít máu đỏ chảy ra. Xong đã mất lần đầu rồi.
Dù không phải lần đầu của cô nhưng lại là lần đầu của cơ thể này nên cơn đau truyền tới vẫn y hệt lúc đó.
“A…anh từ từ thôi nha”
Bắc Từ Hoành kìm nén hắn không di chuyển vội mà để cô cố thích nghi. Sau vài giây hắn bắt đầu lay nhẹ. Hà Lâm ngã lên người Bắc Từ Hoành cô cắn chặt vào vai hắn để nén cơn đau thấu trời. Bắc Từ Hoành ôm lấy cô vuốt nhẹ bờ lưng trắng nõn.
“Ổn không? Tôi di chuyển được chứ?”
“Ừm…”
Bắc Từ Hoành bắt đầu lay chuyển rất nhẹ nhàng và chậm. Để cô bắt kịp tiến độ của mình. Hắn ngồi dậy đỡ theo cô. Lúc này Hà Lâm đang ôm chặt cổ hắn. Bắc Từ Hoành đẩy nhẹ cô ra rồi hôn xuống môi cô. Hắn lấy lưỡi tách nhẹ răng cô ra rồi đẩy lưỡi vào trong, cả hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau vờn qua vờn lại.
Bên dưới hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn chút. Bắc Từ Hoành lấy tay đặt lên ngực cô xoe xoe đầu ti, để cô có thể sướng quên đi nỗi đau phía dưới. Suốt quá trình hắn luôn nhìn biểu cảm của cô.
“A…a…a nhanh lên chút đi…”
Bắc Từ Hoành đẩy hông hắn bắt đầu nhanh hơn ra vào liên tục. Ngực cô cứ thế mà nảy lên trên theo từ cú nhấp của hắn. Bắc Từ Hoành không bỏ qua hắn cúi đầu ngoặm lấy bầu ngực căng tròn ra sức liếm mút.
“A…a…từ từ lại chút…a”
Hắn hôn lên cổ cô, rồi mút mạnh tạo ra nhiều vết đỏ quyến rũ của riêng hắn.Hắn cúi đầu xuống hõm cổ cô tiếp tục tạo ra nhiều dấu vết như một chiến công. Hà Lâm luồn hai tay vào tóc hắn mặt gục xuống vai hắn mà không ngừng rên rỉ.
“Gọi tên anh đi…Lâm à”
“Hoành…Bắc Từ Hoành …a”
Khuôn mặt cô đỏ chót. Bắc Từ Hoành thõa mãn tiếp tục hôn lên môi cô hắn đưa lưỡi vào trong khuôn miệng mà chơi đùa trong đó, khi cả hai thả ra còn kèm theo một sợi chỉ bạc dài.
Bắc Từ Hoành nhấp mạnh hơn hắn ra vào liên tục. Bên dưới thì làm bên trên thì nắn bóp bờ ngực căng tròn của cô.
“Bắc Từ Hoành…tôi không nổi nữa…chắc là sắp rồi…”
Nước mắt cô chảy xuống, hắn cúi đầu hôn lên đó.
“Anh ra cùng em”
“a”
“a”
Sau khi phóng thích hết lên bụng cô. Bắc Từ Hoành xoay người cô lại, Hà Lâm tưởng chừng như đã kết thúc nhưng không ngờ đó chỉ mới là bắt đầu.
Bắc Từ Hoành đâm mạnh vào phía sau. Hà Lâm bất ngờ cô tí nữa là ngã xuống giường Bắc Từ Hoành nhanh chóng lấy tay quấn qua eo đỡ cô dậy. Hắn lấy tay bóp mạnh vào ngực cô. Bên dưới liên tục thúc về phía trước.
Hà Lâm lần đầu chơi ở tư thế này. Cảm giác lạ quá nhưng cũng đã thật. Cô vòng tay lên nắm tóc hắn. Bắc Từ Hoành thỏa mãn ra vào trong cô ngày càng nhanh.
“A…a…chờ chút…anh nhanh quá à”
Hắn hôn lên má cô rồi lấy tay cô đặt xuống phần bụng dưới ở đó đang cộm lên thấy rõ.
“Là…là gì vậy!”
“Em trai anh đó…nó đang ở bên trong em”
“A…a… nó ngày càng to lên…phải không?”
Cô xoay mặt lên nhìn hắn. Ôi trời, điên mắt khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt của cô làm cơn thèm khát trong hắn ngày càng dâng cao. Hắn cúi đầu phủ môi mình lên môi cô, Bắc Từ Hoành mạnh bạo tách hàm răng đó ra rồi tiến vào tìm lưỡi cô mà chơi đùa.
“Ưm…”
Tay cô vẫn bị hắn giữ phía dưới. Cô cảm nhận được rồi nó càng ngày càng lớn lên. Bắc Từ Hoành thấy cô không thở nỗi đành luyến tiếc rời đi.
“A…Hoành nó…nó lớn hơn rồi…a”
“Phải, nó lớn hơn rồi “
Bắc Từ Hoành bế cô quay mặt về hướng mình, hai tay cô để lên vai hắn. Bắc Từ Hoành nâng hông cô lên rồi ấn mạnh xuống.
“A…a…sướng lắm…nhưng “
“Hửm…nhưng sao?” Hắn tiếp tục tìm đến ngực cô tạo ra nhiều dấu hôn xung quanh đó. Đầu ti bị hắn cắn đến đỏ cả lên.
“Bắc Từ Hoành …kiệt sức…a…kiệt sức rồi”
Bắc Từ Hoành để cô nằm xuống giường, còn hắn ở phía trên vẫn không ngừng nghỉ. Đoạn, hắn rút thứ đó ra rồi nâng hai chân cô đặt lên vai hắn. Cánh hoa nhỏ hiện ra trước mặt.
Hà Lâm lấy tay che vội chỗ đó
“Đừng nhìn mà…”
Bắc Từ Hoành liếm nhẹ lên tay cô rồi hắn hôn vào lòng bàn tay, tiếp tục liếm sau đó đẩy nhẹ tay cô ra. Lưỡi hắn trực tiếp tấn công vào trong mà khoáy đảo.
“A…a…từ…từ thôi…a”
Bắc Từ Hoành liếm mút cho đã rồi hạ chân cô xuống tiếp tục đâm vào trong.Hắn cứ ra rồi đâm vào thật nhanh.
“A…Hoành à …anh …đã hết bệnh. …a”
Bắc Từ Hoành như không nghe thấy vẫn lấy ra dập vào nhanh chóng. Hắn lấy một ngón tay của mình liếm nhẹ rồi cho vào trong cánh hoa nhỏ của cô.
“A. …anh…cho thêm…gì vậy…a”
“Thích không? Ngón tay anh đó. Bị em nuốt sạch rồi”
Xấu hổ quá đi mất cô lấy hai tay che mặt lại. Bắc Từ Hoành thấy chọc được coi thành công tâm trang cũng vui hơn trước. Hắn đến gần liếm nhẹ lên mu bàn tay cô rồi đẩy nó ra. Hắn hôn “chụt” “chụt” lên môi cô. Rồi đến mắt mũi.Bắc Từ Hoành di chuyển sang đến tai cô, hắn vội ngoặm lấy mà cắn mút không ngừng.
“A…a…ưm…em…sắp ra rồi “
“Ừm”
Hắn hôn lên tóc cô. Rồi cả hai ra cùng một lúc. Hà Lâm mệt lả người. Cơ thể cô không còn chút sức lực nào nữa. Nhưng thứ kia của hắn lại dựng lên nữa rồi. Hà Lâm có chút sợ hãi cô nuốt nước bọt.
“Bắc Từ Hoành tôi không nổi nữa đâu!”
Bắc Từ Hoành cúi người hôn lên trán cô, sau đó hắn bế phóc cô dậy. Hà Lâm ngỡ ngàng, hắn đang đưa cô đến phòng tắm. Vừa đi thứ đó liên tục chạm vào mông cô khiến Hà Lâm ngượng đỏ mặt.
Bắc Từ Hoành đặt cô vào bồn tắm, Hà Lâm mệt mỏi ngã người ra sau tựa lên thành bồn. Hắn bắt đầu xả nước, vừa đủ, không nóng quá cũng không lạnh quá. Nước đầy bồn Bắc Từ Hoành đứng lên sau đó hắn từ từ bước vào trong, hắn đẩy cô lên trước chút rồi ngồi xuống phía sau.
Hà Lâm cảm thấy có điềm không lành lắm. Cái kia của hắn không những chẳng nhỏ đi mà còn đang to hơn thì phải. Nó ở ngay phía sau liên tục chạm vào lưng cô. Hà Lâm ngồi im chả dám động đậy. Bắc Từ Hoành đột ngột nhích lại gần cô hơn, ôi trời cô cảm nhận được nó rất to.
Hắn lấy một ít xà bông bắt đầu chà rửa cơ thể cô. Hắn chà đến ngực rồi lấy hai tay mà xoa nắn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ti làm nó cứng lên. Cô vội lấy tay chặn hành động đó lại.
“Anh dừng được rồi đó”
Hắn cúi đầu chui vào hõm cổ cô mà hít hà
“Anh chỉ đang chà người giúp em thôi mà”
“Không cần…a…nữa đâu.”
Cái đó vừa lướt nhẹ qua mông cô. Hà Lâm sợ hãi cô vội xích ra xa chút.
“Anh trả lời vài câu hỏi của tôi trước”.
Bắc Từ Hoành im lặng nghe cô nói
“Anh nói hôn qua anh tìm được thứ thỏa mãn khác là sao?”
“Xạo đó. Hôm qua anh ở cả đêm với James và Alex”
“Dấu vết phía sau cổ anh là của ai?”
Bắc Từ Hoành sờ sờ ra phía sau cổ mình,anh chà ra dính một ít màu đỏ trên tay.
“À đó là son của Alex. Nói đúng hơn là món quà cậu ta định tặng bạn gái, nhưng phải lấy ra để giúp anh.
Hà Lâm nghi ngờ nhìn hắn
“Em không tin anh sao”
Hắn chỉ lên phía cổ trước của hắn.
“Mới đầu chỉ định tạo vài dấu vết ở đây thôi, ai mà ngờ tên Alex đó là bôi chét vào đằng sau chứ!”
Tiếp đến Bắc Từ Hoành cười nham hiểm hắn chỉ lên vết đỏ trên ngực cô
“Nếu đúng thật, thì phải giống như vậy nè”
Mặt cô đỏ bừng hất tay hắn ra
“Tại sao anh phải nói dối?”
Bắc Từ Hoành từ từ xích lại gần cô, rồi nhanh chóng xoay lưng cô về phía mình. Hà Lâm giật mình không biết hắn định làm gì.
Bắc Từ Hoành đặt cằm lên vai cô rồi hắn cúi xuống hôn lên đó. Tay đặt lên ngực cô mà xoa nắn. Hắn xoa xoa đầu ti cô rồi kéo nhẹ ra, cả hai bên đều như vậy.
“A…anh làm gì vậy”
“Để ngày mai hẵng nói tiếp được không?”
Bắc Từ Hoành nhấc nhẹ cô lên
“Anh xin lỗi một lần nữa thôi nha”.
Rồi đâm mạnh xuống. Thứ đó vào trong hết chung với cả nước khiến cô vừa sướng lại vừa đau.
“A…a…lạ quá…dưới nước …a”
Bắc Từ Hoành bế cô lên xoay cô lại về phía hắn, hai chân cô ôm chặt lấy hong hắn. Bắc Từ Hoành tiếp tục đâm thúc,ra vào liên hồi.
Cô nắm chặt lấy tóc hắn như điểm tựa của mình. Hà Lâm lén nhìn xuống cơ thể mình đẩy những dấu vết hắn để lại. Đột nhiên tính hơn thua nổi lên cô cũng nhanh chóng cúi xuống cổ hắn mà liên hoàng liếm mút đề tạo ra dấu vết riêng của mình. Bắc Từ Hoành bất ngờ nhưng hắn thích thú tiếp tục để cô làm.
Chẳng mấy chóc cổ hắn, xung quanh ngực đều có dấu vết đỏ rực mà cô để lại. Hà Lâm tự cảm thấy chưa đủ mặc kệ ai kia đang ra vào bên dưới cô tiếp tục cắn lên vai hắn rồi cắn tiếp lên trên hõm cổ để cho cân bằng hơn.
Bắc Từ Hoành tiếp tục thúc mạnh. Lần này gây thịt của hắn vào tận sâu trong cô. Hà Lâm đau đớn la lên
“A…Bắc Từ Hoành …anh đừng vội chứ…a”
Bắc Từ Hoành bế cô ra khỏi đó hắn không lên giường mà ngồi xuống chiếc ghế ngoài ban công. Phải hắn đưa cô ra bên ngoài.
Hà Lâm đánh mạnh vào lưng hắn nhưng vẫn không có gì thay đổi. Bên ngoài trời đã tối đen, gió thổi vào từng cơn, lạnh buốt. Bắc Từ Hoành tiếp tục lần thứ tư của mình.
“Anh…không phải nói là…”
“Bé yêu, sao em dễ dàng tin vậy? Hửm”
Hà Lâm cô mở to tròn mắt nhìn hắn.Bắc Từ Hoành nhấc hông cô lên lần này hắn nhẹ nhàng cho xuống từ từ. Hà Lâm mệt mỏi gục lên vai hắn. Bắc Từ Hoành tiếp tục làm, nhận thấy cô đã thiếp đi hắn bế cô vào trong đặt nhẹ nhàng lên giường. Đôi mắt của hắn đầy màu dục vọng nhưng lại không muốn làm cô quá sức đành ngậm ngùi rút ra.
Hắn nhìn ngắm cơ thể ngọc ngà trắng nõn của cô hắn vô thức liếm môi. Rồi cúi người xuống đôi chân dài thon gọn đó tạo bao nhiêu là dấu vết. Hắn nhìn lên cành hoa nhỏ đang không ngừng tiết dịch ra thì vội đưa lưỡi tới liếm láo xung quanh, còn hôn rất nhiều ở khu vực xung quanh đó.
“Ưm…”
Bắc Từ Hoành liếm xong hắn lấy giấy lau dọn cho cô. Rồi nhìn cơ thể cô một lần nữa,hắn nảy ra một ý tưởng. Chỗ nào còn trắng thì hắn sẽ điểm lên đó một vết đỏ.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất