Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân

Chương 69:

Trước Sau
Nó thà chết cũng không chịu nhục!

Lúc này âm thanh thanh thúy ngọt ngào của thiếu nữ vang lên: “Nó chắc chắn là đói rồi đi?”

Trưởng lão Ngự Thú Tông thở dài nói: “Nó không chịu ăn cái gì hết.”

Ô Tinh Tinh nghĩ một chút nói: “Thử xem trước đã.” Nàng hỏi: “Có củ cải không?

củ cải?

Linh Hồ sẽ ăn thứ này sao?

Mọi người há hốc mồm.

Tùy Ly chưa từng nuôi linh thú, cũng không biết linh thú nên ăn cái gì, nhưng mà hồ ly ăn thịt, cho dù ăn chay, cũng chắc là ăn những thực vật có linh khí.

Tùy Ly kinh ngạc, không khỏi lại nhìn Ô Tinh Tinh.

Khi tiểu yêu quái đói, ăn chính là củ cải sao?

Tùy Ly thấp giọng nói: “Lấy cà rốt đến thử xem sao.”

Tiểu nhị trong tiệm cũng chỉ đành theo lời đi tìm củ cải thôi.

Đó vẫn là từ trong thức ăn của ngựa moi ra.

“Ô cô nương.” Tiểu nhị đưa củ cải qua.

Ô Tinh Tinh cầm trong tay, hỏi mượn kiếm của Dương Cửu, sau đó cột củ cải lên trên, lúc này mới đưa đến bên miệng của Linh Hồ.

Giống như đúc lừa vậy.

Dung Di: “...”

Ô Tinh Tinh thấp giọng nói: “củ cải ngon lắm đó, rất giòn, có một chút ngọt thanh, lượng nước rất nhiều, cắn một ngụm, nước đầy ắp trong miệng luôn, vừa giải khát vừa đỡ đói.”

Đa số tu sĩ đến cảnh giới này đều đã tích cốc, cho dù chưa đến, cũng rất ít thưởng thức lại đồ ăn của trần thế nữa. Điều này đối với bọn họ mà nói, đồ ăn của trần thế càng nhiều, càng nói rõ chưa thể cắt đứt hồng trần, không phải tu sĩ tốt!

Nhưng lúc này, bọn họ nghe đến nỗi lưỡi không chịu được chảy một ít nước miếng ra ngoài.

Củ cải....thật sự ngon như thế sao?

Dung Di cũng chưa từng ăn.

Hắn ta đã đói gần ba tháng rồi.....

Bản năng cơ thể muốn sống tiếp thúc đẩy hắn ta lại gần củ cải đó.

Thật sự ngon như thế sao?



Thậm chí còn ngon hơn Quỳnh Tương Tiên Lộ sao?

“Nó chảy nước miếng rồi.” Ô Tinh Tinh nói.

Dung Di lập tức vô cùng nhục nhã, hận không thể nhanh chóng cắt đứt cổ của tiểu cô nương này.

Ô Tinh Tinh cúi đầu nhìn hắn ta.

Khuôn mặt thiếu nữ đẹp đẽ lại ngây thơ, không giống người phàm

Nàng nói: “Ăn một miếng sẽ không chảy nước miếng nữa.”

Dung Di nghe đến đây, đã chịu nhục cắn một ngụm.

Một miếng cắn này......

Vật này không có một chút linh khí nào, nhưng đồ ăn của phàm trần thế tục này, ăn xuống thật sự là vô cùng nhiều nước, vừa giòn vừa ngọt thanh, còn có một chút cay gần như có thể bỏ qua.

Cả cơ thể hồ ly của Dung Di lập tức tỉnh táo lại.

Sau đó hắn ta nghe thấy tu sĩ xung quanh kinh ngạc nói: “Thật là kỳ lạ, linh thảo tiên thực nó không ăn, lại ăn củ cải.”

Dung Di cạn lời.

Ngu ngốc.

Đó là bởi vì bản tôn thật sự đói quá lâu, hôm nay ngược lại cũng không muốn chết rồi lại sống lại, vẫn là sớm ngày trở về vị trí chí tôn năm đó, huyết tế toàn bộ tu sĩ các ngươi cho thi thể năm đó của ta!

Trưởng lão Ngự Thú Tông bên này thở ra một hơ, cười nói: “Xem ra nó với Ô cô nương có duyên, không bằng Ô cô nương nuôi nó luôn đi!”

Trong lòng Tùy Ly nghĩ chỉ sợ phải khiến lão thất vọng rồi.

Tùy Ly mím môi, đang đợi lời từ chối của Ô Tinh Tinh. Lại nghe nàng trực tiếp gật đầu: “Được thôi.”

Gật đầu xong, nàng lại nhớ đến gì đó, vội vàng quay đầu nhìn Tùy Ly: “Chúng ta nuôi nó, được không?”

Tùy Ly: “...”

Không phải không được nuôi tiểu hồ ly khác sao?

Trưởng lão Ngự Thú Tông chỉ sợ tặng không được, lúc này ngược lại cũng không cho phép bọn họ hối hận nữa, nhanh chóng nói: “Được được! Nó ở trong tay ta cũng chỉ bị đói chết, sau này giao cho Ô cô nương và Tùy Ly tiểu hữu đi!”

Lão nói xong, khẩn thiết nhìn chằm chằm Tùy Ly, giống như hận không thể lập tức bàn luận giao lưu với Tùy Ly, phá vỡ bình cảnh của lão.

Tùy Ly lúc này chỉ cảm thấy bản thân giống như gia trưởng của Ô Tinh Tinh.

Suy nghĩ của tiểu yêu quái này thay đổi quá nhanh rồi.

Hắn đè một chút không vui vi diệu trong lòng xuống, đáp lời: “Vậy thì đa tạ trưởng lão rồi.”

Sau khi lấy được linh thú, Ô Tinh Tinh vui vẻ xách cái lồng lên lầu.



Trưởng lão Ngự Thú Tông cũng quay đầu đi chuẩn bị những vật thuần hóa thú, đúng lúc đưa cho Tùy Ly luôn.

Mọi người cũng chỉ đành nuối tiếc tản đi.

Trong lòng nói nếu như linh thú đó trưởng thành, không biết phải có phong thái thế nào.

Tùy Ly lên lầu, gọi trưởng lão Ngự Thú Tông lại.

Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi: “Linh thú đó là đực hay cái vậy?”

Trưởng lão Ngự Thú Tông nói: “Là đực!”

Tùy Ly: “...” Một chút không vui vi diệu trong lòng, hình như trở nên càng vi diệu thêm.

Trưởng lão Ngự Thú Tông biết được Tùy Ly không gần nữ sắc, không chừng đến cả thú cái đều lười lại gần. Cho nên sau khi phát hiện linh thú này là đực, lão vui vẻ chuẩn bị muốn tặng cho Phục Hy Tông.

Trên đường đi gặp được Tùy Ly, chính là ý trời đó!

Chỉ là tại sao Tùy Ly tiểu hữu nhìn có vẻ, hình như không hề vui vẻ nhỉ?

Trưởng lão Ngự Thú Tông thấy Tùy Ly lạnh lùng quay người, vào phòng của Ô Tinh Tinh.

Bên này cửa vừa đóng, Tùy Ly lạnh giọng hỏi: “Hôm nay sao lại thay đổi suy nghĩ?”

Sao Ô Tinh Tinh có thể nuôi một con hồ ly đực?

Nhất là lúc trước có hỏa sư mắt tím đó tìm phối ngẫu, mà hôm nay cho dù đến một con hồ ly đực chưa trưởng thành, cũng khiến Tùy Ly cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn.

Ô Tinh Tinh lại hoàn toàn không cảm nhận được sự không vui của hắn.

Nàng quay đầu lại, rất vô tội.

Rồi lại chỉ Linh Hồ, vui vẻ nói: “Ta đã nghĩ rồi, ta không tính toán với tiểu hồ ly.” Nàng chớp mắt, giống như đang nói ta rất rộng lượng đúng không?

Tùy Ly không muốn nói chuyện.

Ô Tinh Tinh lại nói: “Hơn nữa ta là hồ ly, nó cũng là hồ ly, nếu như ta cho phu......” Nàng ngừng một lát, vẫn sửa lời xưng hô theo hắn: “Nếu như ta sinh con cho ca ca, có lẽ cũng sẽ là tiểu hồ ly đó. Ca ca, sau này xem nó như là con của chúng ta được không?”

Thân hình Tùy Ly cứng đờ, máu toàn thân chảy nhanh, hắn đột nhiên nắm chặt bàn tay lại.

Sinh......con?

Nàng biết bản thân đang nói cái gì không?

Yêu Vương Dung Di nghe xong cũng căng cứng cơ thể.

Bản tôn đường đường là chủ của Yêu tộc phải làm con trai cho nhân tộc sao???

Ngươi còn vừa gọi hắn là “ca ca” vừa muốn sinh con cho hắn, nhân tộc đã không biết xấu hổ đến mức độ này rồi sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau