Chương 49: Trong phân có độc (2)
- Trong phân làm sao có độc được? Chẳng lẽ trăm ngàn năm qua tộc đàn chúng ta lưu truyền kinh nghiệm là giả sao?
- Vậy ngươi đi lên xem!
Một con Cương Liệt Hắc Sài khác nói, hình thể của nó đã sắp tiếp cận đầu lĩnh.
- Ta lên thì lên!
Thủ lĩnh Cương Liệt Hắc Sài biết đối phương một mực ngấp nghé vị trí của nó, chú ý tới thủ hạ còn lại biểu lộ sợ hãi, biết tiếp tục như vậy nữa, uy vọng của mình sẽ bị đả kích rất lớn, thế là nó quyết định tự mình xuất thủ, tái tạo hùng phong của vương giả.
Nó không ngừng du tẩu ở sau cái mông của Hồng Nhãn Cuồng Tê, rốt cuộc tìm được một thời cơ tốt nhất, cả người giống như thiểm điện nhào tới, nó biết nháy mắt sau mình có thể thuận thế kéo ra toàn bộ nội tạng của đối phương.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thân thể của Hồng Nhãn Cuồng Tê cứng đờ, hoa cúc bị chặn lại lâu như vậy, lại thêm trong khoảng thời gian này vật lộn, trong bụng sinh ra không biết bao nhiêu khí thải, bụng dưới nhúc nhích, sau đó bủm... thả ra một cái rắm to lớn, một đống phân bị phun ra, tiện thể dao găm cũng bị chấn ra.
Cương Liệt Hắc Sài bị phun tới cả mặt là phân, đang muốn nổi giận, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, sau đó ngã trên mặt đất không còn khí tức.
Nguyên lai vừa rồi dao găm kia bị phun ra, mặc dù cường độ không đủ để tạo thành vết thương trí mạng gì, nhưng đủ cắt ra một vết máu, lấy tính mạng của nó.
Đến từ Cương Liệt Hắc Sài Vương, điểm nộ khí +10!
- Trong phân thật có độc!
- Đại vương bị phân phun chết!
...
Cương Liệt Hắc Sài khác sớm đã run sợ, bây giờ thấy thế từng con lập tức giải tán, liều mạng chạy vào trong núi rừng.
Hồng Nhãn Cuồng Tê lung lay đầu, nó cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa mới đi qua Quỷ Môn Quan một lần, cả đàn Cương Liệt Hắc Sài vây công hoa cúc để nó hiện tại lòng còn sợ hãi, thế là lung la lung lay bỏ chạy, hiện tại nó cũng không có tâm tư đi tìm nhân loại vừa rồi báo thù.
Trong sơn cốc khôi phục yên tĩnh, lúc này Tổ An mới từ trên dốc chạy xuống, ở phía dưới giang hai cánh tay:
- Tiểu Hi, ngươi cẩn thận một chút, ta sẽ tiếp ngươi.
Kỷ Tiểu Hi đỏ mặt lắc đầu:
- Không cần.
Sau khi nói xong, trực tiếp xoay người bay xuống đáy cốc, tư thế cực kỳ tiêu sái ưu mỹ.
Lúc này Tổ An mới nhớ tu vi của nàng cao hơn mình, ngượng ngùng cười cười, trực tiếp chạy đến chiến trường, nhặt Dao Găm Có Độc lên.
May mắn con tê giác kia phun nó ra ngoài, bằng không đợi lát nữa còn phải dùng Độc Bình.
- A... mùi vị này...
Dù có khăn tay bao vây, nhưng trên dao găm vẫn còn mùi thum thủm, Tổ An lấy nước rửa thật lâu mới cất vào trong ngực.
Kỷ Tiểu Hi theo tới, lúc đầu muốn mượn dao găm nhìn một chút, xem phía trên đến cùng là độc dược gì, lại lợi hại như vậy, nhưng thấy hắn thu vào trong ngực lại không tiện mở miệng, dù sao dưới cái nhìn của nàng, mỗi người đều có bí mật bảo mệnh, mình yêu cầu như vậy hơi quá vô lễ.
Thấy nàng đứng ở một bên muốn nói lại thôi, Tổ An lại nghĩ lầm, cầm khăn tay lên đưa cho nàng:
- Cái này trả lại cho ngươi, ngươi xem giặt xong còn có thể dùng hay không.
Nhìn vết bẩn xanh vàng sắc trên khăn, tản ra trận trận hôi thối, Kỷ Tiểu Hi:
- ...
Đến từ Kỷ Tiểu Hi, điểm nộ khí +1!
Tổ An vui vẻ, tính tình của tiểu nha đầu này thật tốt, cho dù tức giận, điểm nộ khí cũng chỉ có 1, có phải nàng chưa hề tức giận với ai hay không.
- Ngươi ném đi đi, ta không cần.
Kỷ Tiểu Hi miễn cưỡng cười cười, thấy đối phương thành khẩn nhìn nàng, nói lời lại có chút ôn nhu xuống.
Tổ An tiện tay ném khăn tay qua một bên:
- Lần sau ta sẽ mua cho ngươi cái mới.
Hắn cũng không vụng trộm lưu khăn tay này lại, không nói đến giặt sạch xong người ta có cần hay không, chỉ nói hành vi đã có chút biến thái.
Kỷ Tiểu Hi ừ một tiếng, hiển nhiên cũng không quá để ý, nhìn xung quanh nằm đầy thi thể của Cương Liệt Hắc Sài, nói :
- Mau nhìn xem có Cẩu Bảo hay không, vạn nhất lát nữa bầy chó trở về sẽ phiền toái.
- Yên tâm đi, những Cương Liệt Hắc Sài kia bị dọa, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không dám trở về.
Tổ An cười nói, kỳ thật hắn làm sao biết, những Cương Liệt Hắc Sài chạy trốn kia, bị chuyện vừa rồi làm cho hoài nghi nhân sinh, về sau trong vòng mấy tháng không dám công kích hoa cúc của mục tiêu, xém chút chết đói diệt tộc.
Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tổ An không dám chậm trể, nhanh chóng mổ bụng thi thể, tăng thêm viên trước đó, cuối cùng thu tập được 12 viên Cẩu Bảo.
Đáng tiếc không có đồ vật như ma hạch ma tinh, Tổ An có chút tiếc nuối, kiếp trước xem nhiều tiểu thuyết như vậy, làm cho hắn rất chờ mong được thu hoạch gì khác, lật qua lật lại thi thể của thủ lĩnh Cương Liệt Hắc Sài tìm vô số lần, kết quả cái gì cũng không có.
- Ngươi thật lợi hại, một người lại giết chết nhiều Cương Liệt Hắc Sài như vậy.
Kỷ Tiểu Hi sợ hãi thán phục nói.
- Ha ha, quá khen quá khen.
Mặc dù ngoài miệng Tổ An khiêm tốn, nhưng trên mặt lại có chút đắc ý.
Thấy hắn thu thập lại Cẩu Bảo, Kỷ Tiểu Hi có chút do dự, một lúc lâu sau mới nói:
- Cái kia, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết ngươi có ngại hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất