Chương 70: Nữ tử ở đình nghỉ mát (1)
Lúc đầu hắn muốn xoay người rời đi, nhưng Thành Thủ Bình ở chỗ này nhìn chằm chằm, lấy cái miệng tiện kia, nếu mình chạy, đảm bảo một giây sau toàn bộ Sở gia đều biết.
Trước mắt hắn không thể không ở Sở gia, chỉ có thể tạm thời nhẫn, ai, cơm chùa cũng không phải dễ ăn như vậy.
Trước vào trường học, lại tìm địa phương không người lẻn đi.
Hắn cầm túi sách do Thành Thủ Bình chuẩn bị... người lớn như thế còn phải đeo bọc sách lên học đường, thật con mẹ nó xấu hổ.
Tổ An xụ mặt tiến vào cửa trường, phát hiện phía trước là một đại đạo rộng lớn, hai bên cổ thụ che trời, cực kỳ thanh u.
Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện ven đường có không ít thiếu nữ thanh xuân, bím tóc đuôi ngựa đầy nhiệt tình, váy ngắn theo gió tung bay, bắp đùi trắng bóng như ẩn như hiện...
Học sinh ở thế giới này ăn mặc cởi mở hơn ta tưởng tượng rất nhiều nha, tựa hồ đi học ở chỗ này cũng không có khó tiếp nhận như vậy.
Xa xa phía trước còn có đại môn, có người canh giữ ở nơi đó kiểm tra học sinh ra vào, nguyên lai nơi đó còn có một cửa trường.
Con mắt của Tổ An xoay chuyển, trực tiếp tìm một cơ hội thoát ly đám người, từ đường nhỏ bên cạnh rời đi.
Đi học? Không có khả năng đi học, đời này không thể lại đi học!
Hắn theo đường nhỏ rời đi, nhưng công viên xung quanh Minh Nguyệt Học Viện quá tốt, khắp nơi đều là hoa hoa thảo thảo và đại thụ, hắn đổi tới đổi lui cũng có chút lạc đường.
Cuối cùng khi hắn rời phạm vi của Minh Nguyệt Học Viện, đã không phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
- Đây là nơi nào?
Minh Nguyệt Thành cực kỳ lớn, hắn mới tới thế giới này không quá hai ngày, không quen thuộc Minh Nguyệt Thành chút nào, cũng không biết mình ở chỗ nào trong thành.
- Ngọc gia nổi danh như vậy, hẳn là có người biết nhà nàng ở nơi nào.
Tổ An nghĩ làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của Kỷ Đăng Đồ, sớm ngày trọng chấn hùng phong, bằng không tu luyện làm gì.
Hắn đi cả buổi, kết quả giống như gặp quỷ, phụ cận một người hỏi đường cũng tìm không thấy.
Ầm ầm!
Trên trời xẹt qua một đạo thiểm điện, từng giọt mưa từ trên bầu trời rải xuống.
Mưa nhỏ như vậy Tổ An cũng không để ý, nhưng sét thì để hắn có chút sợ hãi, phải biết hắn là bị sét bổ tới thế giới này, hắn cũng không cho rằng mình bị sét đánh lần nữa sẽ xuyên trở về, càng lớn có thể là mất mạng.
Ầm ầm!
Tiếng sấm càng ngày càng vang, Tổ An phóng tầm mắt nhìn tới, phát hiện cách đó không xa có lương đình, vội vàng chạy tới tránh né.
Sau khi chạy vào, hắn không khỏi sững sờ, bởi vì hắn phát hiện trong lương đình đã có người tới trước, một nữ tử váy trắng lười biếng ngồi ở trên ghế, thân thể dựa vào lan can, một tay chống cằm ngơ ngác nhìn màn mưa, một tay khác nắm hồ lô rượu màu xanh, bầu rượu theo ngón tay chập chờn của nàng nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như gió thổi qua sẽ lập tức rơi trên mặt đất, nhưng hết lần này tới lần khác một mực vững vững vàng vàng treo ở trên đầu ngón tay, không có rơi xuống.
Rất nhanh Tổ An lại bị một phong cảnh khác hấp dẫn, nguyên lai đôi chân của nữ tử rất tự nhiên cong trên ghế, giày của nàng chỉnh tề bày ở trên mặt đất, dưới làn váy lộ ra một đôi chân trắng muốt hoàn mỹ, quả thật còn ôn nhuận hơn ngọc thạch, mềm nhẵn hơn tơ lụa.
Trước hôm nay, Tổ An vẫn cảm thấy ngoại trừ mặt khống, ngực khống, eo khống, mông khống… cái khác đều là dị đoan, nhưng giờ khắc này, hắn rốt cục biết vì sao có một ít người thích chân khống.
- Nhìn đủ chưa?
Nữ tử không quay đầu lại, nhưng phảng phất như sau lưng có mắt.
- Chưa đủ.
Tổ An nói, nhưng trong lòng có chút hối hận, bệnh miệng tiện của mình lúc nào mới có thể hết đây, bây giờ đã không phải ở trên internet, cùng đối phương cách một màn hình, người ta thật có thể tới đánh hắn nha.
Mặc dù thực lực của hắn vừa mới tăng lên, nhưng hắn vẫn có loại cảm giác, nữ tử trước mắt không phải hắn có thể đối phó được.
Hiển nhiên nữ tử kia cũng không ngờ hắn sẽ trả lời lẽ thẳng khí hùng như thế, nhịn không được quay đầu nhìn gia hỏa vô sỉ kia, trên dưới đánh giá hắn một phen, sau đó lại ngơ ngác nhìn màn mưa xa xa:
- Vậy ngươi tiếp tục xem đi.
Lần này đến phiên Tổ An giật mình, lấy kiến thức của hắn, cũng không ngờ được nữ tử này sẽ trả lời như vậy, vừa rồi nhìn thoáng qua, hắn phát hiện đối phương là một nữ tử cực đẹp, chỉ bất quá trong con ngươi tựa hồ có một loại ưu sầu không hiểu.
Nàng giống như ngồi không phải ngồi, giống như nằm không phải nằm dựa vào lan can, mưa phùn từ ngoài đình bay vào, vẩy ở trên người, nàng y nguyên thờ ơ, tựa hồ có thể cảm giác được hô hấp tĩnh mịch của nàng.
Mới đầu Tổ An còn tràn đầy hưng phấn đánh giá giai nhân trước mắt, nhưng không biết vì cái gì, nhìn một lát lại không tự chủ được bi thương.
Hắn thu hồi ánh mắt, cũng nhìn màn mưa tí tách ngoài đình, lúc này bên tai vang lên một từ khúc chưa từng nghe qua, trong nháy mắt đó hắn có chút hoảng hốt, phảng phất như thấy được thác nước đi ngược dòng, thấy được hạt giống bồ công anh từ đằng xa bay về, tụ thành hình cái dù, thấy được mặt trời từ phía tây dâng lên, trôi về phương đông, thấy được thân ảnh bận rộn trong phòng bếp...
- Ngươi khóc?
Bên tai vang lên một thanh âm thanh nhã, lúc này Tổ An mới phát hiện khuôn mặt mình sớm đã bị nước mắt ướt nhẹp, nữ tử đối diện kia đang tò mò đánh giá hắn.
- Có chút nhớ nhà.
Tổ An lau nước mắt trên mặt, hắn luôn không tim không phổi, trước đó trong đầu tràn đầy hưng phấn và sợ hãi khi xuyên qua thế giới mới, cho tới bây giờ mới nghĩ đến phụ mẫu ở thế giới kia biết tin mình chết, không biết sẽ thương tâm thành bộ dáng gì.
Nữ tử giật mình, hiển nhiên không ngờ hắn nghe hiểu được mình thổi cái gì.
Tổ An chú ý tới nhạc khí hình ốc biển trong tay nàng, nhịn không được hỏi:
- Vừa rồi ngươi dùng cái kia thổi?
- Ừm.
Nữ tử nhẹ gật đầu.
- Có thể cho ta mượn dùng một chút hay không?
Tổ An hỏi.
- Ngươi cũng biết âm luật?
Nữ tử ngoài ý muốn.
Tổ An tự giễu cười cười:
- Phàm là kỹ năng không thể kiếm tiền lại không có tác dụng, ta đều hiểu sơ một chút.
Nữ tử kia không khỏi mỉm cười, ném nhạc khí cho hắn, Tổ An tiếp lấy, phát hiện ốc biển này tạo hình cực kì đặc biệt, bất quá nhạc lý là giống nhau, hắn đang muốn đưa lên miệng thử âm điệu, lại thấy phía trên còn lưu lại vết son môi nhàn nhạt, không khỏi chần chờ:
- Có thể chứ?
Nữ tử kia mỉm cười, khẽ gật đầu.
Lúc này Tổ An mới đưa lên môi thử, thăm dò quy luật, rất giống Ocarina ở thế giới kia.
Bởi vì vừa rồi bị khơi lên cảm xúc nhớ nhà, hắn vô ý thức thổi một khúc, kiếp trước vào đại học, vì tán gái mà chịu khó đi học, nhưng về sau mới phát hai tay thổi Ocarina thổi hay như thế nào đi nữa, cũng không sánh bằng người ta lái Ferrari.
Hồi tưởng lại đủ loại kiếp trước, trong lúc nhất thời Tổ An không biết là Trang Chu Mộng Điệp, hay Điệp Mộng Trang Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất