Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu
Chương 49: Về Hoa Quốc(1)_ Hoành Vũ Tướng Quân
Về đến Hoa Quốc việc đầu tiên mà Quốc Sư làm là về Cố phủ gia.
Chiếc xe ngựa dừng lại, Cố Thanh Chu trong thân nam tướng vận một thân lam y bước xuống xe ngựa. Một nam tử vận hắc y đứng trước cửa phủ đợi y từ sớm, vừa thấy y bước xuống liền nói:"Đệ về trễ đó tiểu Chu"
Cố Thanh Chu khẽ cười bảo:"Dù có về trễ chăng nữa ta vẫn sẽ ghé Cố phủ"
Đối phương tiến tới một tay nhấc bổng y lên mang đi, vừa đi vừa nói:"Đệ nhẹ đi rồi"
Thanh Chu ôm lấy cổ đối phương hờn dỗi bảo:"Còn không phải do cẩu hoàng đế Hương Lan Quốc một ngày ba bữa đều bắt ta ăn cháo không cho ăn cơm sao, đại ca phải nấu đồ gì đó thật tốt đó, tiểu đệ đệ của huynh đói sắp chết rồi"
Đối phương liền bảo:"Đúng là chẳng làm ta hết lo gì cả, đệ cứ nhỏ bé đáng thương mềm yếu như thế sao ta dám rời bỏ đây"
Bữa tối có cả Tửu Hy ở đó, bữa đó giống như hội ngộ của họ chỉ có điều vắng bóng một người. Năm xưa bọn họ là bộ tứ bất bại, nếu họ ở cùng nhau bách tính gọi họ là tứ thánh. Đứng đầu là Bách Thắng tướng quân Mộ Vân Thanh, đứng bên cạnh là Quân Sư Cố Thanh Chu, phía sau cóố Tửu Hy, còn có phó tướng đắc lực Uyển Nghi tướng quân Cố Tửu Hy và Hoành Vũ tướng quân Cố Thanh Hành.
Tửu Hy gắp thức ăn bỏ vào bát Thanh Chu và Thanh Hành rồi bảo:"Hôm nay thiếu một người"
Thanh Hành tức thì nổi giận nói: "Đừng nhắc đến hắn, tên cẩu hoàng đế ấy vậy mà dám tung tin không tốt về tiểu
Chu chỉ vì muốn lập đệ ấy làm hậu, kẻ như hắn ta hận không giết được"
Tửu Hy liền bảo:"Chính vì sớm biết hắn là như thế nên ta không dạy hắn tu luyện, không khai mở kinh mạch cho hắn còn sửa sổ sinh tử cho hắn sớm chết"
Nàng mỉm cười nói:"Trên đời này ta ghét nhất người giống hắn, thứ không thuộc về mình còn cố cướp cho thuộc về mình vì muốn cướp mà không tiếc bôi nhọ thứ đó, trên thế gian này thứ duy nhất ta thiếu là người trong lòng của ta"
Thanh Chu liền hỏi ngay:"Vậy sư thúc...?"
Tửu Hy cười đáp:" Hắn chẳng qua chỉ là một thế thân của y thôi, ta có rất nhiều thế thân nhưng hắn lại chính là thế thân hoàn hảo nhất của y, chứ đệ nghĩ ta thiếu người lắm sao mà đi cưới một tên...không có gì như hắn, trong tông môn mang tiếng là sư thúc của đám đệ tử dưới chướng nhưng lại là một kẻ không thể tu luyện không có khả năng thành tiên"
Thanh Chu bất ngờ trước lời nàng nói, nàng mỉm cười bảo:"Ta trước nay chưa từng thích hắn người ta thích trước nay chỉ có một người"
Y liền hỏi:"Vậy người ấy đâu?"
Ánh mắt nàng liền trở nên buồn bã, nàng trả lời."Y mất rồi....y vốn chỉ là một người bình thường căn bản không thể đánh lại thần, ấy vậy mà lần đó y lại nguyện vì ta mà đỡ một nhát kiếm"
Năm đó năm đầu tiên thiên đế quỷ vương chết, tân thiên đế và tân quỷ vương vì mưu kế bẩn thiểu của chúng mà không giữ được chiếc ghế của mình phải bỏ chạy, nàng từ Thiên Đình rơi xuống nhân gian biến thành một tiểu hài tử năm tuổi.
Rớt xuống rừng hoang gần đó chỉ có một ngôi làng, ở đó có một nữ tử tuổi mười bảy, gọi là tiểu Nguyệt, sáng sớm vào rừng đốn củi về bán nuôi người phụ thân già yếu. Người đó nhặt được nàng đang sống không bằng chết trong rừng cả người đầy máu y phục bạch y rách nát.
Người đó mang nàng về chăm sóc, bón từng muỗng cháo, phụ thân nàng già yếu tuy không đến mức nằm một chỗ không dậy nổi nhưng là người đã ở tuổi bảy mươi, thê tử vì sinh con gái mất máu quá nhiều mà chết giờ chỉ còn hai phụ tử nương tựa vào nhau. Lệnh phụ coi nàng như nhi nữ mà thương yêu, nữ tử ấy cũng coi nàng như tiểu muội muội mà chăm sóc.
Nàng ở đó cùng gia đình họ và ngôi làng ấy những ngày tháng hạnh phúc tận hai năm, nàng đã yêu nữ tử ấy, một thiếu nữ dịu dàng ấm áp lại hiền lại, nụ cười của nữ ấy như ánh sáng mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh giá của nàng.
Hạnh phúc chưa được bao lâu, nàng thì nàng mất tất cả, kẻ cướp đế vị của nhị ca nàng phát hiện nàng còn sống liền sai người đến giết, dân làng vì bao che nuôi sống nàng mà gần như toàn bộ đều chết, lệnh phụ già yếu cũng không thoát nổi, tiểu Nguyệt đi tìm nàng thì thấy nàng đang bị ba tên thiên binh bao vây, người đó tức thì lao đến không ngờ lại đúng lúc thiên binh đâm cây giáo xuống, tiểu Nguyệt dùng thân mình đỡ trọn chúng bảo vệ nàng dưới thân.
Nhìn thấy máu chảy xuống, Tửu Hy tức thì nổi điên, toàn bộ thiên binh đều bị giết sạch sẽ không còn xót lại người nào, nàng đi trong ngọn lửa ngút ngàn cháy lên từ ngôi làng ấy, nàng giờ đã quay lại thân hình tuổi mười sáu, tay nàng ôm xác người mình yêu, nước mắt lăn dài trên má rớt xuống gương mặt lãnh lẽo không còn sức sống của đối phương.
Lúc đó nàng tay nàng chưa vươn dài đến quỷ giới, nhưng nàng cực kì tức giận, nàng đặt xác tiểu Nguyệt sang một bên Thiên Đình năm ấy rực khói lửa, rất nhiều vị thần ngã xuống nhưng lại đúng lúc nàng nhất thời lơ là liền bị một thanh kiếm xuyên qua, Tửu Hy xoay người vung kiếm chém đối phương cả hai đánh nhau rất hăng nàng không chịu yếu thế đối phương lại dùng chiu bẩn xuất hiện ngay phía sau đâm nàng thêm một nàng rồi nắm đầu nàng ném xuống Tru Tiên Đài. Nàng hét lên:"Cố Tửu Hy ta vĩnh viễn không chết mãi mãi không bao giờ chết, ngươi chưa ngã ta không bao giờ ngã, ta là con của thần ta là thần còn kẻ như ngươi từ nhân gian phi thăng lên căn bản không xứng xách giày cho ta"
Nàng biển nhỏ lại hoá thành một con phượng hoàng lửa bay lên từ Tru Tiên Đài rời khỏi đó.
Thanh Chu gọi nàng khỏi hồi tưởng:"Tỷ tỷ"
Tửu Hy mỉm cười bảo:"Hắn biết ta đã có người trong lòng rồi, hắn muốn làm thế thân của y, là hắn tự nguyện ta không ép"
Tối đó cả hai quay lại kinh thành ngay trong đêm, bên trong lần này có thêm Hoành Vũ tướng quân Cố Thanh Hành.
Chiếc xe ngựa dừng lại, Cố Thanh Chu trong thân nam tướng vận một thân lam y bước xuống xe ngựa. Một nam tử vận hắc y đứng trước cửa phủ đợi y từ sớm, vừa thấy y bước xuống liền nói:"Đệ về trễ đó tiểu Chu"
Cố Thanh Chu khẽ cười bảo:"Dù có về trễ chăng nữa ta vẫn sẽ ghé Cố phủ"
Đối phương tiến tới một tay nhấc bổng y lên mang đi, vừa đi vừa nói:"Đệ nhẹ đi rồi"
Thanh Chu ôm lấy cổ đối phương hờn dỗi bảo:"Còn không phải do cẩu hoàng đế Hương Lan Quốc một ngày ba bữa đều bắt ta ăn cháo không cho ăn cơm sao, đại ca phải nấu đồ gì đó thật tốt đó, tiểu đệ đệ của huynh đói sắp chết rồi"
Đối phương liền bảo:"Đúng là chẳng làm ta hết lo gì cả, đệ cứ nhỏ bé đáng thương mềm yếu như thế sao ta dám rời bỏ đây"
Bữa tối có cả Tửu Hy ở đó, bữa đó giống như hội ngộ của họ chỉ có điều vắng bóng một người. Năm xưa bọn họ là bộ tứ bất bại, nếu họ ở cùng nhau bách tính gọi họ là tứ thánh. Đứng đầu là Bách Thắng tướng quân Mộ Vân Thanh, đứng bên cạnh là Quân Sư Cố Thanh Chu, phía sau cóố Tửu Hy, còn có phó tướng đắc lực Uyển Nghi tướng quân Cố Tửu Hy và Hoành Vũ tướng quân Cố Thanh Hành.
Tửu Hy gắp thức ăn bỏ vào bát Thanh Chu và Thanh Hành rồi bảo:"Hôm nay thiếu một người"
Thanh Hành tức thì nổi giận nói: "Đừng nhắc đến hắn, tên cẩu hoàng đế ấy vậy mà dám tung tin không tốt về tiểu
Chu chỉ vì muốn lập đệ ấy làm hậu, kẻ như hắn ta hận không giết được"
Tửu Hy liền bảo:"Chính vì sớm biết hắn là như thế nên ta không dạy hắn tu luyện, không khai mở kinh mạch cho hắn còn sửa sổ sinh tử cho hắn sớm chết"
Nàng mỉm cười nói:"Trên đời này ta ghét nhất người giống hắn, thứ không thuộc về mình còn cố cướp cho thuộc về mình vì muốn cướp mà không tiếc bôi nhọ thứ đó, trên thế gian này thứ duy nhất ta thiếu là người trong lòng của ta"
Thanh Chu liền hỏi ngay:"Vậy sư thúc...?"
Tửu Hy cười đáp:" Hắn chẳng qua chỉ là một thế thân của y thôi, ta có rất nhiều thế thân nhưng hắn lại chính là thế thân hoàn hảo nhất của y, chứ đệ nghĩ ta thiếu người lắm sao mà đi cưới một tên...không có gì như hắn, trong tông môn mang tiếng là sư thúc của đám đệ tử dưới chướng nhưng lại là một kẻ không thể tu luyện không có khả năng thành tiên"
Thanh Chu bất ngờ trước lời nàng nói, nàng mỉm cười bảo:"Ta trước nay chưa từng thích hắn người ta thích trước nay chỉ có một người"
Y liền hỏi:"Vậy người ấy đâu?"
Ánh mắt nàng liền trở nên buồn bã, nàng trả lời."Y mất rồi....y vốn chỉ là một người bình thường căn bản không thể đánh lại thần, ấy vậy mà lần đó y lại nguyện vì ta mà đỡ một nhát kiếm"
Năm đó năm đầu tiên thiên đế quỷ vương chết, tân thiên đế và tân quỷ vương vì mưu kế bẩn thiểu của chúng mà không giữ được chiếc ghế của mình phải bỏ chạy, nàng từ Thiên Đình rơi xuống nhân gian biến thành một tiểu hài tử năm tuổi.
Rớt xuống rừng hoang gần đó chỉ có một ngôi làng, ở đó có một nữ tử tuổi mười bảy, gọi là tiểu Nguyệt, sáng sớm vào rừng đốn củi về bán nuôi người phụ thân già yếu. Người đó nhặt được nàng đang sống không bằng chết trong rừng cả người đầy máu y phục bạch y rách nát.
Người đó mang nàng về chăm sóc, bón từng muỗng cháo, phụ thân nàng già yếu tuy không đến mức nằm một chỗ không dậy nổi nhưng là người đã ở tuổi bảy mươi, thê tử vì sinh con gái mất máu quá nhiều mà chết giờ chỉ còn hai phụ tử nương tựa vào nhau. Lệnh phụ coi nàng như nhi nữ mà thương yêu, nữ tử ấy cũng coi nàng như tiểu muội muội mà chăm sóc.
Nàng ở đó cùng gia đình họ và ngôi làng ấy những ngày tháng hạnh phúc tận hai năm, nàng đã yêu nữ tử ấy, một thiếu nữ dịu dàng ấm áp lại hiền lại, nụ cười của nữ ấy như ánh sáng mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh giá của nàng.
Hạnh phúc chưa được bao lâu, nàng thì nàng mất tất cả, kẻ cướp đế vị của nhị ca nàng phát hiện nàng còn sống liền sai người đến giết, dân làng vì bao che nuôi sống nàng mà gần như toàn bộ đều chết, lệnh phụ già yếu cũng không thoát nổi, tiểu Nguyệt đi tìm nàng thì thấy nàng đang bị ba tên thiên binh bao vây, người đó tức thì lao đến không ngờ lại đúng lúc thiên binh đâm cây giáo xuống, tiểu Nguyệt dùng thân mình đỡ trọn chúng bảo vệ nàng dưới thân.
Nhìn thấy máu chảy xuống, Tửu Hy tức thì nổi điên, toàn bộ thiên binh đều bị giết sạch sẽ không còn xót lại người nào, nàng đi trong ngọn lửa ngút ngàn cháy lên từ ngôi làng ấy, nàng giờ đã quay lại thân hình tuổi mười sáu, tay nàng ôm xác người mình yêu, nước mắt lăn dài trên má rớt xuống gương mặt lãnh lẽo không còn sức sống của đối phương.
Lúc đó nàng tay nàng chưa vươn dài đến quỷ giới, nhưng nàng cực kì tức giận, nàng đặt xác tiểu Nguyệt sang một bên Thiên Đình năm ấy rực khói lửa, rất nhiều vị thần ngã xuống nhưng lại đúng lúc nàng nhất thời lơ là liền bị một thanh kiếm xuyên qua, Tửu Hy xoay người vung kiếm chém đối phương cả hai đánh nhau rất hăng nàng không chịu yếu thế đối phương lại dùng chiu bẩn xuất hiện ngay phía sau đâm nàng thêm một nàng rồi nắm đầu nàng ném xuống Tru Tiên Đài. Nàng hét lên:"Cố Tửu Hy ta vĩnh viễn không chết mãi mãi không bao giờ chết, ngươi chưa ngã ta không bao giờ ngã, ta là con của thần ta là thần còn kẻ như ngươi từ nhân gian phi thăng lên căn bản không xứng xách giày cho ta"
Nàng biển nhỏ lại hoá thành một con phượng hoàng lửa bay lên từ Tru Tiên Đài rời khỏi đó.
Thanh Chu gọi nàng khỏi hồi tưởng:"Tỷ tỷ"
Tửu Hy mỉm cười bảo:"Hắn biết ta đã có người trong lòng rồi, hắn muốn làm thế thân của y, là hắn tự nguyện ta không ép"
Tối đó cả hai quay lại kinh thành ngay trong đêm, bên trong lần này có thêm Hoành Vũ tướng quân Cố Thanh Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất