Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu

Chương 68: Hơn ngàn năm trước_chuyện xưa (1)

Trước Sau
Quỷ tộc dưới trướng hắn quy thuận Thiên Giới, nghe nói người muốn thế này là các Thiên Đế đời trước nhưng họ dẫn binh chinh phạt nhiều lần đều bại dưới tay Quỷ Vương, bởi vậy thái tử Vân Thiên khi mới năm tuổi đã bị ném xuống nhân gian.

Thái tử được dặn chơi quanh đó, một canh giờ sau thì đến gốc cây đào chờ thiên hậu đến đón. Mà đỉnh đồi nơi trồng cây đào ấy từng là nhà cũ của Quỷ Vương, hắn thường lui đến ngồi dưới cây đào nói chuyện với nó, mặc dù nó chưa từng hồi đáp.

Tiểu thái tử đói gục dưới gốc cây, tận ba ngày sau quỷ vương mới đến. Hắn gọi cậu tỉnh dậy rồi hỏi:"Sao ngươi ở đây?"

Tiểu thái tử ngập ngừng trả lời:"Phụ thân.... ở đây, mẫu thân...đến đón"

Quỷ Vương hiểu ý liền hỏi:"Chờ bao lâu rồi?"

Tiểu thái tử trả lời:"Ba..."

Quỷ Vương liền hỏi:"Ba canh giờ?

Tiểu thái tử lắc lắc đầu, Quỷ Vương nhíu mày hỏi:"Ba ngày?"

Tiểu thái tử gật gật đầu, Quỷ Vương hỏi y:"Đói không?"

Tiểu thái tử tức thì nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh, Quỷ Vương thở dài, vương tay về phía tiểu thái tử dụ dỗ:"Gọi một tiếng ca ca ta liền mang ngươi về cho ngươi đồ ăn"

Tiểu thái tử nhìn hắn một lúc rồi mở miệng ngập ngừng gọi:" Ca...ca ca?"

Hắn ngại ngùng khụ một tiếng rồi nói:"Đi thôi, ca ca mang đệ đi ăn một bữa no nê"

Tiểu thái tử lập tức chạy theo phía sau Quỷ Vương.

Thiên Đế đứng trên đài cao nhìn tiểu thái tử, ngài thở dài nói:"Thiên nhi, tha lỗi cho phụ đế, Quỷ tộc mãi không thuận Thiên Đình tam giới sẽ không bình yên chỉ có thể lấy con làm mồi nhử, nếu hắn có thể vì con mà quy thuận

Thiên Đình thì tốt"

Mười tuổi tiểu thái tử được đón đi, Thiên Đế lần này lại vứt tiểu thái tử ở Trảm Vân Sơn. Quỷ Vương thường xuyên ra vào, Thiên Đạo thì giá làm chướng môn đích thân dạy y.

Tiểu thái tử rất thích Quỷ Vương, ngay cả Quỷ Vương cũng rất thích tiểu thái tử, duy có điều, Quỷ Vương trong người mang hận thù, nay nó lại được cảm hoá bởi tình yêu, Quỷ Vương hiện đang yếu đi dần.



Mười sáu tuổi, tiểu Thái tử xuất sơn, đến cây đào ngồi đợi hắn. Quỷ Vương đến có chút trễ, nửa canh giờ sau hắn mới đến. Tiểu thái tử liền phụng phịu bất mãn nói:" Ca, huynh đến trễ, đói chết Thiên nhi rồi"

Quỷ Vương ngồi xuống cạnh y, đưa ra một miếng bạch ngọc nói:"Bận chọn quà sinh nhật cho đệ, miếng bạch ngọc này cùng với miếng của ta là một cặp, sau này đệ một nửa ta một nửa là tín vật định tình của hai người chúng ta"

Hắn hôn nhẹ lên trán y rồi nói:"Lớn nhanh chút, ta muốn để gả cho ta "

Tiểu thái tử vui vẻ hỏi:"Thật sao ca ca? Thiên nhi có thể gả cho huynh sao?"

Cố Tử mỉm cười trả lời:"Đương nhiên rồi"

Tiểu thái tử nhào vào lòng hắn ngay lập tức, y nói:"Ca ca, thích huynh"

Vừa qua sinh thần mười tám tuổi của y được ba ngày hắn đã vội vàng mang hỉ phục đến, hai người bái đường ngày đêm đó. Cả Quỷ Vương treo đèn kết hoa, màu đỏ trải dài khắp địa bàn của hắn, trên chiếc kiệu đỏ được mang đến đón y về Quỷ Cung, tân lang xuống ngựa, tiến đến trước kiệu, tân lang bên trong kiệu bước ra, được người bên dưới bế xuống.

Vân Thiên ôm lấy cổ hắn gọi một tiếng: "Ca"

Cố Tử ghé tai y nói: "Bái đường xong ở yên trong phòng đợi ta"

Y khẽ gật đầu, bái thứ nhất là Bái Thiên Địa, bái thứ hai là bái cao đường, hắn không có phụ mẫu, dưỡng mẫu sớm đã không còn trên đời, trên ghế chỉ có một bài vị. Cả hai bái bài vị ấy. Bái thứ ba là cao đường.

Ba bái đã thành, sau đó là kết tóc, tì nữ mang ra một cái khay gỗ bên trên đựng một cây kéo và một túi nhỏ. Tóc y màu trắng, y cắt xuống một lọn rồi đưa kéo cho hắn, lọn tóc của cả hai được bỏ vào túi, được kéo chặt lại để không rớt ra ngoài, túi ấy sẽ do y giữ.

Cùng cũng lúc ấy Thiên Đạo đang đứng dưới cây thần trong Nguyệt Lão Điện. Nguyệt Lão năm trên cây, đối phương vẫn còn say rượu, mái tóc trắng rũ xuống, xoã dài rối tán loạn trên cây. Thiên Đạo chạm lên một hình tròn chứa đựng hình ảnh y kéo nó xuống, ngài thở dài rồi nói:"Thiên nhi, con chọn hắn có lẽ đúng cũng không đúng, chuyện này khó nói, nhưng con yêu hắn như vậy ta cũng nên tặng cho con một món quà thật tốt"

Đêm đến, hắn quay lại tân phòng. Vân Thiên phụng phịu nói:"Ca, Thiên nhi đói rồi"

Hắn lo lắng nói:"Đệ không bảo thị nữ mang đồ ăn vào sao? Ta bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho đệ khi nào đệ gọi họ sẽ mang vào mà"

Y đứng dậy, chạy đến bên cạnh hắn, vòng tay ôm lấy hắn nói:"Ta ăn rồi, ca, huynh hứa rồi, huynh hứa khi nào ta gả cho huynh có thể ăn huynh, ca, ta đói rồi"

Cố Tử nghe xong liền bật cười, hắn bế y lên rồi nói:"Được, được, ta cho đệ ăn ngay đây"

Sáng hai ngày sau, y mơ màng mở mắt tỉnh dậy trong lòng hắn, trên người chi chít vết răng và dấu hôn.

Hắn không thể đến Thiên Đình chỉ có y đi, y ngồi dậy, hắn vương tay giữ y lại không muốn y đi. Vân Thiên cúi người hôn nhẹ lên trán hắn nói:"Lát ta quay lại, nhanh thôi, về chúng ta tiếp tục"



Cố Tử lập tức đáp:"Được"

Hắn buông y ra, y xuống vận kim y lên người, cầm lấy kiếm, đội đấu lạp lên, gương mặt được tấm vải che khuất.

Y lên Thiên Đình, tiến vào Thiên Cung, Thiên Đế thấy y liền nói:"Mừng con trở về thái tử của trầm, tân hôn ổn chứ?"

Y đáp:"Vẫn ổn, phiền phụ đế để tâm rồi"

Thiên Đế đưa ra một chiếc nhẫn, chiếc hộp đựng bay đến trước mặt y, ngài nói:"Nhẫn đó dành cho thái tử phi cũng là thiên hậu tương lai, sau này con kế vị cho dù Thiên Đình có phản đối hắn vẫn là Thiên Hậu của con"

Vân Thiên thu nó vào tay áo hỏi:"Dưỡng..Thiên Đạo không có ý kiến?"

Thiên Đế trả lời: "Hắn là Thiên Đạo nhưng cũng là dưỡng phụ con, con hạnh phúc hắn vui mừng kịp"

Vân Thiên liền nói:"Vậy thì tốt, nếu không có gì nhi thần cáo lui"

Y rời khỏi Thiên Đình, vừa tiến vào Quỷ Cung đã đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Cố Tư liền trêu ghẹo:"

Không biết mỹ nhân đây có phu quân chưa nhỉ? Không biết có hứng thú làm Quỷ hậu của ta hay không?"

Vân Thiên vén màn che lên, ngượng ngùng gọi một tiếng:"Ca ca"

Cố Tử hôn lên trán y nói:"Ngoan, gọi phu quân"

Vân Thiên liền gọi:"Phu...phu quân"

Cố Tử hỏi y:"Lão già Thiên Đế nói gì?"

Y mang hộp nhẫn ra, lấy nhẫn đeo vào tay hắn rồi nói:"Đây là nhẫn dành cho Thái Tử phi của Thiên Đình, chỉ có như vậy thôi"

Cố Tử trầm ngâm rồi nói: "Được, vậy chúng ta nên tiếp tục chuyện dở, bảo bảo muốn bao lâu?"

Vân Thiên ngượng đỏ mặt, cúi đầu lí nhí nói: "Ca ca muốn bao lâu ta đều có thể chịu được"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau