Tn60: Sau Khi Bị Từ Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Truyện Thập Niên
Chương 24: Ra Mắt
Thời này lãnh đạo cao nhất đơn vị đều là bí thư, quản đốc xếp thứ hai và cũng xem như có chức có quyền.
Có người giới thiệu cho Lai Đệ nhà bà ta.
Chẳng qua Điền Thúy Phân nhờ người nghe ngóng, cảm thấy không ổn nên từ chối.
Bên phía Hạ Thược thì nhất thời bà ta không tìm được ứng cử viên thích hợp, bấy giờ mới nhớ ra mối này nên vội vàng đi hỏi thăm.
May mà người nọ vẫn còn độc thân.
“Bảo Sinh làm việc trong xưởng máy, từng qua lại với cậu ta vài lần. Cậu ta đẹp trai lắm!”
Vấn đề đã kết hôn, có con chưa hay tiền lương bao nhiêu không thể nói điêu được.
Song những phạm trù còn lại thì tuyệt đối không thể tin bất cứ lời này thoát ra từ miệng Điền Thúy Phân.
Hạ Thược rốt cuộc gật đầu: “Nếu bác cảm thấy ổn thì cháu sẽ thử gặp mặt xem sao.”
Kiếp trước bố mẹ Hạ Thược ly dị nên từ nhỏ cô đã sống cùng bà nội.
Năm cô lên năm ba đại học, bà nội qua đời trong khi chưa kịp giục cô lập gia đình.
Bố mẹ thì chẳng rảnh bận tâm nên cả hai kiếp cộng lại đây là lần đầu tiên Hạ Thược đi xem mắt.
Lúc cô chuẩn bị đi đến chỗ hẹn vẫn cảm thấy chuyện cứ như mơ.
Địa điểm ra mắt là một căn nhà lớn lợp mái ngói ở con phố gần đó, đồng thời cũng là nhà ông anh họ của cậu thanh niên nọ.
Ngay cửa là phòng bếp, bên trái là gian nhà chính rộng hơn hai mươi mét vuông, có cửa thông gió cả hướng Nam và Bắc.
Cạnh bếp nấu trong nhà bếp kẹp một gian phòng nhỏ chừng bảy tám mét vuông, hình như là chỗ nhà trai sinh hoạt. Nơi ra mắt là gian nhà chính bên trái.
Người ra mở cửa là vợ của ông anh họ.
Chị ta khoảng bốn mươi, mặt dài, nhác trông rất bình thường.
Chị ta không nói lời nào, im lặng quan sát Hạ Thược một lượt mới lạnh lùng gọi với vào trong: “Người ta tới rồi này lão Lục!”
Anh họ cậu thanh niên trái lại là một người sởi lởi.
Anh ta nhiệt tình mời bọn họ vào nhà.
Hạ Thược vừa đặt chân vào cửa đã thoáng sững sờ.
Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, một thanh niên mặc quần áo lao động đang cúi đầu cầm dao cặm cụi khắc gì đó.
Ngón tay anh thon dài và khỏe khoắn.
Lúc người này chăm chú cầm dao, đôi mắt anh hơi cụp xuống, vẻ ngoài điển trai kia trông quen mắt đến lạ thường.
Đó chẳng phải là một trong hai thanh niên hút thuốc cao ráo như người mẫu cô từng gặp trước đây sao?
Đối phương nghe tiếng gọi khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên, hình như cũng nhận ra cô rồi.
Lúc ấy trừ việc khen đối phương đẹp trai ra cô còn nói gì nữa ấy nhỉ?
Hạ Thược vừa nghĩ đến vấn đề này thì đối phương hơi nâng mắt lên rồi dừng lại trên đỉnh đầu cô…
Có người giới thiệu cho Lai Đệ nhà bà ta.
Chẳng qua Điền Thúy Phân nhờ người nghe ngóng, cảm thấy không ổn nên từ chối.
Bên phía Hạ Thược thì nhất thời bà ta không tìm được ứng cử viên thích hợp, bấy giờ mới nhớ ra mối này nên vội vàng đi hỏi thăm.
May mà người nọ vẫn còn độc thân.
“Bảo Sinh làm việc trong xưởng máy, từng qua lại với cậu ta vài lần. Cậu ta đẹp trai lắm!”
Vấn đề đã kết hôn, có con chưa hay tiền lương bao nhiêu không thể nói điêu được.
Song những phạm trù còn lại thì tuyệt đối không thể tin bất cứ lời này thoát ra từ miệng Điền Thúy Phân.
Hạ Thược rốt cuộc gật đầu: “Nếu bác cảm thấy ổn thì cháu sẽ thử gặp mặt xem sao.”
Kiếp trước bố mẹ Hạ Thược ly dị nên từ nhỏ cô đã sống cùng bà nội.
Năm cô lên năm ba đại học, bà nội qua đời trong khi chưa kịp giục cô lập gia đình.
Bố mẹ thì chẳng rảnh bận tâm nên cả hai kiếp cộng lại đây là lần đầu tiên Hạ Thược đi xem mắt.
Lúc cô chuẩn bị đi đến chỗ hẹn vẫn cảm thấy chuyện cứ như mơ.
Địa điểm ra mắt là một căn nhà lớn lợp mái ngói ở con phố gần đó, đồng thời cũng là nhà ông anh họ của cậu thanh niên nọ.
Ngay cửa là phòng bếp, bên trái là gian nhà chính rộng hơn hai mươi mét vuông, có cửa thông gió cả hướng Nam và Bắc.
Cạnh bếp nấu trong nhà bếp kẹp một gian phòng nhỏ chừng bảy tám mét vuông, hình như là chỗ nhà trai sinh hoạt. Nơi ra mắt là gian nhà chính bên trái.
Người ra mở cửa là vợ của ông anh họ.
Chị ta khoảng bốn mươi, mặt dài, nhác trông rất bình thường.
Chị ta không nói lời nào, im lặng quan sát Hạ Thược một lượt mới lạnh lùng gọi với vào trong: “Người ta tới rồi này lão Lục!”
Anh họ cậu thanh niên trái lại là một người sởi lởi.
Anh ta nhiệt tình mời bọn họ vào nhà.
Hạ Thược vừa đặt chân vào cửa đã thoáng sững sờ.
Trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, một thanh niên mặc quần áo lao động đang cúi đầu cầm dao cặm cụi khắc gì đó.
Ngón tay anh thon dài và khỏe khoắn.
Lúc người này chăm chú cầm dao, đôi mắt anh hơi cụp xuống, vẻ ngoài điển trai kia trông quen mắt đến lạ thường.
Đó chẳng phải là một trong hai thanh niên hút thuốc cao ráo như người mẫu cô từng gặp trước đây sao?
Đối phương nghe tiếng gọi khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên, hình như cũng nhận ra cô rồi.
Lúc ấy trừ việc khen đối phương đẹp trai ra cô còn nói gì nữa ấy nhỉ?
Hạ Thược vừa nghĩ đến vấn đề này thì đối phương hơi nâng mắt lên rồi dừng lại trên đỉnh đầu cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất