Tn60: Sau Khi Bị Từ Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Truyện Thập Niên
Chương 34: Lật Lọng
Trình Văn Hoa vừa bước chân ra ngoài, Hạ Thược chợt nghe thấy đằng sau có người nhỏ giọng nói: "Em… em cứ định ở lại Giang Thành như vậy sao?"
Là Lý Bảo Sinh.
Nói thật, Hạ Thược gần như đã quên mất người này rồi.
Thỏa thuận là do Lý Thường Thuận bàn bạc, người là do Điền Thúy Phân tìm tới, ngoại trừ lúc ban đầu cảm thấy hơi bối rối ra thì anh ta chẳng làm cái gì cả.
Hạ Thược không muốn để ý đến, nhưng đối phương lại khẽ thở dài, giọng điệu vô cùng phức tạp:
"Cần gì phải vậy chứ? Cho dù em có ở lại Giang Thành thì hai ta cũng không thể đến với nhau. Chỉ vì thế mà hao phí cả cuộc đời của mình, có đáng không?"
Hạ Thược: "…"
Con mắt nào của Lý Bảo Sinh nhìn thấy cô ở lại Giang Thành là vì anh ta?
Con mắt thứ ba chỉ nằm mơ mới có sao?
Hạ Thược thật sự không nhịn được mà châm chọc: "Ông Lý bà Lý đều là người khôn khéo, sao lại sinh được đứa con trai như anh chứ?"
Có ý gì?
Lý Bảo Sinh sửng sốt.
Bên kia, Trình Văn Hoa đã cầm đồ quay trở lại, anh ta chỉ có thể nuốt hết những lời định nói vào trong bụng.
Miền Bắc lạnh lẽo, mọi người thích ngồi ăn trên giường sưởi hơn là ngồi dưới đất, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Điền Thúy Phân lấy cái mẹt lớn nhất trong nhà ra, bưng lên một mẹt sủi cảo đầy ắp: "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, không đủ thì bên ngoài vẫn còn."
Sủi cảo chỉ được gói bằng loại bột mì đa dụng rẻ tiền nhất, vỏ ngoài hơi vàng, hương vị cũng không tệ.
Cắn một miếng, nhân lá ngũ gia bì tươi ngon bên trong đã chín, đã tăng độ ngon, bên trong nhân còn được cho thêm vài cái trứng gà.
Hạ Thược chấm nước tương và dấm chua trong đĩa, vừa ăn hai cái, bên ngoài đã có người gõ cửa.
"Có phải nhà của kế toán Lý, Lý Thường Thuận không?"
"Là vợ của xưởng trưởng Lục." Điền Thúy Phân thậm chí còn chẳng kịp mang giày vào, lập tức nhảy xuống giường sưởi, đi ra ngoài chào đón:
"Đồng chí Lưu, cô đến đúng lúc lắm, chúng tôi còn đang dùng bữa. Mau vào đây, vào ăn một ít nhé."
"Ăn thì không cần đâu, tôi nói vài câu rồi đi ngay."
Chị dâu Lục dù đã bước vào nhà, nhưng lại dừng chân đứng ở gian ngoài, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Thật ra Điền Thúy Phân rất ghét cái điệu bộ này của cô ta, giống như cô ta là vợ của xưởng trưởng nên cao quý hơn những người khác vậy.
Nhưng bây giờ Điền Thúy Phân đang gấp gáp muốn tống Hạ Thược ra ngoài, thế nên đành kìm nén lại, cười nói: "Cô nói đi."
Chị ta không chút khách sáo, nói thẳng trước mặt mọi người trong phòng:
"Tôi đoán hôm nay là ngày nghỉ, chắc là nhà bà có người ở nhà. Tôi và anh Lục đã tìm được người khác cho Ký Bắc, tuần sau sẽ kết hôn. Bà tìm người khác cho đứa cháu Tiểu Hạ kia của bà đi."
Là Lý Bảo Sinh.
Nói thật, Hạ Thược gần như đã quên mất người này rồi.
Thỏa thuận là do Lý Thường Thuận bàn bạc, người là do Điền Thúy Phân tìm tới, ngoại trừ lúc ban đầu cảm thấy hơi bối rối ra thì anh ta chẳng làm cái gì cả.
Hạ Thược không muốn để ý đến, nhưng đối phương lại khẽ thở dài, giọng điệu vô cùng phức tạp:
"Cần gì phải vậy chứ? Cho dù em có ở lại Giang Thành thì hai ta cũng không thể đến với nhau. Chỉ vì thế mà hao phí cả cuộc đời của mình, có đáng không?"
Hạ Thược: "…"
Con mắt nào của Lý Bảo Sinh nhìn thấy cô ở lại Giang Thành là vì anh ta?
Con mắt thứ ba chỉ nằm mơ mới có sao?
Hạ Thược thật sự không nhịn được mà châm chọc: "Ông Lý bà Lý đều là người khôn khéo, sao lại sinh được đứa con trai như anh chứ?"
Có ý gì?
Lý Bảo Sinh sửng sốt.
Bên kia, Trình Văn Hoa đã cầm đồ quay trở lại, anh ta chỉ có thể nuốt hết những lời định nói vào trong bụng.
Miền Bắc lạnh lẽo, mọi người thích ngồi ăn trên giường sưởi hơn là ngồi dưới đất, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Điền Thúy Phân lấy cái mẹt lớn nhất trong nhà ra, bưng lên một mẹt sủi cảo đầy ắp: "Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, không đủ thì bên ngoài vẫn còn."
Sủi cảo chỉ được gói bằng loại bột mì đa dụng rẻ tiền nhất, vỏ ngoài hơi vàng, hương vị cũng không tệ.
Cắn một miếng, nhân lá ngũ gia bì tươi ngon bên trong đã chín, đã tăng độ ngon, bên trong nhân còn được cho thêm vài cái trứng gà.
Hạ Thược chấm nước tương và dấm chua trong đĩa, vừa ăn hai cái, bên ngoài đã có người gõ cửa.
"Có phải nhà của kế toán Lý, Lý Thường Thuận không?"
"Là vợ của xưởng trưởng Lục." Điền Thúy Phân thậm chí còn chẳng kịp mang giày vào, lập tức nhảy xuống giường sưởi, đi ra ngoài chào đón:
"Đồng chí Lưu, cô đến đúng lúc lắm, chúng tôi còn đang dùng bữa. Mau vào đây, vào ăn một ít nhé."
"Ăn thì không cần đâu, tôi nói vài câu rồi đi ngay."
Chị dâu Lục dù đã bước vào nhà, nhưng lại dừng chân đứng ở gian ngoài, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Thật ra Điền Thúy Phân rất ghét cái điệu bộ này của cô ta, giống như cô ta là vợ của xưởng trưởng nên cao quý hơn những người khác vậy.
Nhưng bây giờ Điền Thúy Phân đang gấp gáp muốn tống Hạ Thược ra ngoài, thế nên đành kìm nén lại, cười nói: "Cô nói đi."
Chị ta không chút khách sáo, nói thẳng trước mặt mọi người trong phòng:
"Tôi đoán hôm nay là ngày nghỉ, chắc là nhà bà có người ở nhà. Tôi và anh Lục đã tìm được người khác cho Ký Bắc, tuần sau sẽ kết hôn. Bà tìm người khác cho đứa cháu Tiểu Hạ kia của bà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất