Tn60: Sau Khi Bị Từ Hôn, Tôi Gả Cho Đại Lão Truyện Thập Niên
Chương 43: Đe Dọa
"Em đã nói trước với Tiểu Quyên, anh bảo em phải giải thích thế nào đây?" Sắc mặt của Lưu Thiết Bình rất khó coi.
"Hôm nay em giải thích với Tiểu Hạ như thế nào thì giải thích với con bé như thế ấy."
Lục Trạch Đồng thấy tròng mắt cô ta láo liên dưới mí mắt, lại gằn giọng nói:
"Mấy năm trước Đại Quân kết hôn có mượn năm trăm đồng, tháng trước vợ nó sinh con lại mượn thêm hai trăm.
Nếu chuyện của Ký Bắc có xảy ra rắc rối nào nữa, anh sẽ đi hỏi thử xem chừng nào Đại Quân mới trả tiền lại."
Sắc mặt Lưu Thiết Bình chợt tái nhợt, không nói gì nữa.
Lúc này Lục Trạch Đồng mới nhíu mày, rít điếu thuốc:
"Chuyện lần này là do nhà chúng ta làm không đúng, phải đưa thêm chút lễ hỏi cho nhà Tiểu Hạ mới được."
Lục Trạch Đồng xin nghỉ nửa ngày để đến đưa sính lễ, ăn mặc cũng rất trang trọng, mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn bằng vải dạ phẳng phiu.
Lý Thường Thuận đi làm, chỉ có Lý Lai Đệ còn nán lại.
Có con gái nhà ai chưa kết hôn lại tham gia vào mấy chuyện này không?
Điền Thúy Phân trừng mắt với cô ta mấy lần, nhưng Lý Lai Đệ đều vờ như không nhận ra.
Điền Thúy Phân lại chẳng thế đánh con mình trước mặt người ngoài, đành chờ bọn họ đi rồi mới dạy dỗ cô ta sau.
Thật ra hôm nay khi người nhà họ Lục đến đây, Lý Lai Đệ lại thấy rất thất vọng.
Mẹ cô ta từng nói rằng bà vợ của xưởng trưởng Lục chắc chắn là người không dễ trêu vào.
Cô ta kết hôn mười mấy năm mà vẫn chưa có con, nên suốt ngày nghi ngờ xưởng trưởng Lục có người khác ở bên ngoài.
Khiến cho xưởng trưởng Lục còn chẳng dám nói chuyện với mấy nữ đồng chí trong xưởng, sợ mang đến phiền phức cho người ta.
Một người khó chơi như thế, làm sao có thể cho qua chuyện này được?
Nói không chừng họ chỉ đưa mười đồng hai mươi đồng lấy lệ, đến lúc đó Hạ Thược lại phải xấu hổ cho mà xem.
Không ngờ rằng Lục Trạch Đồng lại đưa ra một xấp nhân dân tệ, nhìn sơ qua, ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi tờ.
Hai ba trăm tệ đấy, ở dưới quê, chỉ hai mươi ba mươi đồng là có thể lấy được vợ rồi.
Không đúng, nơi đây là Giang Thành, không phải là dưới quê.
Lúc trước khi anh cô ta kết hôn cũng đưa đến hai trăm đồng tiền lễ hỏi, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng hơn nửa năm mới gom đủ.
Nói không chừng nhà họ Lục chỉ đưa chút tiền mặt, ngoại trừ lễ hỏi thì chẳng cho thêm cái gì nữa.
Có nhà thất đức còn bảo con dâu bỏ lễ hỏi vào trong bọc quần áo, lúc kết hôn thì mang về nhà chồng, đơn giản chỉ là làm cho có.
"Hôm nay em giải thích với Tiểu Hạ như thế nào thì giải thích với con bé như thế ấy."
Lục Trạch Đồng thấy tròng mắt cô ta láo liên dưới mí mắt, lại gằn giọng nói:
"Mấy năm trước Đại Quân kết hôn có mượn năm trăm đồng, tháng trước vợ nó sinh con lại mượn thêm hai trăm.
Nếu chuyện của Ký Bắc có xảy ra rắc rối nào nữa, anh sẽ đi hỏi thử xem chừng nào Đại Quân mới trả tiền lại."
Sắc mặt Lưu Thiết Bình chợt tái nhợt, không nói gì nữa.
Lúc này Lục Trạch Đồng mới nhíu mày, rít điếu thuốc:
"Chuyện lần này là do nhà chúng ta làm không đúng, phải đưa thêm chút lễ hỏi cho nhà Tiểu Hạ mới được."
Lục Trạch Đồng xin nghỉ nửa ngày để đến đưa sính lễ, ăn mặc cũng rất trang trọng, mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn bằng vải dạ phẳng phiu.
Lý Thường Thuận đi làm, chỉ có Lý Lai Đệ còn nán lại.
Có con gái nhà ai chưa kết hôn lại tham gia vào mấy chuyện này không?
Điền Thúy Phân trừng mắt với cô ta mấy lần, nhưng Lý Lai Đệ đều vờ như không nhận ra.
Điền Thúy Phân lại chẳng thế đánh con mình trước mặt người ngoài, đành chờ bọn họ đi rồi mới dạy dỗ cô ta sau.
Thật ra hôm nay khi người nhà họ Lục đến đây, Lý Lai Đệ lại thấy rất thất vọng.
Mẹ cô ta từng nói rằng bà vợ của xưởng trưởng Lục chắc chắn là người không dễ trêu vào.
Cô ta kết hôn mười mấy năm mà vẫn chưa có con, nên suốt ngày nghi ngờ xưởng trưởng Lục có người khác ở bên ngoài.
Khiến cho xưởng trưởng Lục còn chẳng dám nói chuyện với mấy nữ đồng chí trong xưởng, sợ mang đến phiền phức cho người ta.
Một người khó chơi như thế, làm sao có thể cho qua chuyện này được?
Nói không chừng họ chỉ đưa mười đồng hai mươi đồng lấy lệ, đến lúc đó Hạ Thược lại phải xấu hổ cho mà xem.
Không ngờ rằng Lục Trạch Đồng lại đưa ra một xấp nhân dân tệ, nhìn sơ qua, ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi tờ.
Hai ba trăm tệ đấy, ở dưới quê, chỉ hai mươi ba mươi đồng là có thể lấy được vợ rồi.
Không đúng, nơi đây là Giang Thành, không phải là dưới quê.
Lúc trước khi anh cô ta kết hôn cũng đưa đến hai trăm đồng tiền lễ hỏi, cả nhà phải thắt lưng buộc bụng hơn nửa năm mới gom đủ.
Nói không chừng nhà họ Lục chỉ đưa chút tiền mặt, ngoại trừ lễ hỏi thì chẳng cho thêm cái gì nữa.
Có nhà thất đức còn bảo con dâu bỏ lễ hỏi vào trong bọc quần áo, lúc kết hôn thì mang về nhà chồng, đơn giản chỉ là làm cho có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất