Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 42:

Trước Sau
Dịch: Miella

Để một sinh viên đại học làm đề thi lớp năm thập niên 70, đương nhiên không có gì khó khăn.

Tần Ngưng mất nửa tiếng làm xong môn toán, một tiếng làm xong ngữ văn, không thể nhanh hơn được, nếu không sẽ rất kỳ lạ.

Để tận dụng khoảng thời gian này, Tần Ngưng cũng cố ý viết chính xác từng chữ, từng nét một. Đến nỗi khi hiệu trưởng xem còn khen ngợi nói: “Chữ viết tốt quá, đúng là mầm mống tốt.”

Vừa vặn các giáo viên dạy hai tiết, giờ nghỉ giải lao sẽ lâu hơn nên đều qua đây xem, một người trong đó xung phong: “Tôi sẽ chữa môn toán.” Một người khác nói: “Để ngữ văn cho tôi, tôi xem thử.”

Một lúc sau, các giáo viên đều vây quanh Tần Ngưng khen ngợi: “Rất tốt, rất tốt, rất tốt, môn toán đúng hết, viết văn cũng tốt, có trình độ, thật sự rất tốt!”

Hiệu trưởng Ân dùng ngón tay sờ sờ cái đầu nửa hói của mình, nói: “Được rồi, thầy sẽ viết thư giới thiệu cho em, em đến trường cấp hai công xã đăng ký học lớp một đi, đại đội chúng ta chỉ có hai ba cô gái học cấp hai thôi, học cho tốt nhé!”

Tần Ngưng giả vờ cười ngượng ngùng, cầm lấy thư giới thiệu, cúi đầu chào các thầy cô rồi đi, học lớp một? Không, không, cô có ý định khác, cô hy vọng mình có thể trực tiếp lên lớp hai, không cần lãng phí thời gian ở đây.

Tần Ngưng rời khỏi trường học, đi mấy bước là đến đại đội, cả đại đội Tiến Lên có mười hai tiểu đội, thôn Tần Đường là tiểu đội thứ ba, bí thư đại đội mới là lãnh đạo to nhất đại đội, nhưng Tần Ngưng đăng ký hộ khẩu không cần làm phiền bí thư đại đội, chỉ tìm một kế toán viết thư giới thiệu là được.

Làm xong tất cả những chuyện này cũng đã gần mười giờ, Tần Ngưng vội vàng đến công xã.

Công xã là thị trấn đời sau, công xã của Tần Ngưng tên là công xã Thanh Khê.

Từ thôn Tần Đường đến công xã Thanh Khê phải hơn mười dặm, đi bộ ít nhất hơn một tiếng.

Tần Ngưng vùi đầu sải bước đi, lúc đến nơi thực sự vừa mệt vừa đói, nhưng cô sợ lỡ thời gian buổi sáng nên vội vàng đến bưu cục trước.

Tiêu hết một hào tám xu, nhanh chóng đóng gói khoai lang khô, gửi đồ và thư trước mười một giờ rưỡi, Tần Ngưng thở dài nhẹ nhõm.

Nếu lỡ buổi sáng thì chỉ có thể đợi đến ngày mai để gửi.



Khoai lang khô sấy ở nhiệt độ cao, không phơi khô trong không khí, Tần Ngưng sợ bị mốc, hy vọng sớm ngày gửi đi.

Cũng may là gửi đồ về miền Bắc, miền Bắc trời đã bắt đầu lạnh, chỉ cần có thể ra khỏi tỉnh trong vòng hai ngày, đồ sẽ không bị hỏng.

Ra khỏi bưu cục, Tần Ngưng đứng trên đường, có chút mờ mịt.

Cái thời đại này, trên trấn cũng không có gì hay để đi, nhưng biết thêm một chút vẫn tốt, chỉ là cái bụng này…

Tần Ngưng nghe thấy bụng cồn cào hai lần, cắn cắn môi, đi vào quán mì chếch đối diện bưu điện.

Đang là giờ ăn cơm, trong quán có khá nhiều người, nhưng phần lớn đều là đàn ông, chỉ có một số ít trông giống như học sinh cấp hai, đều cầm cái bát to lên ăn.

Tần Ngưng nhìn lượng mì trong bát của người ta, lấy phiếu lương thực và một xu đưa cho người bán mì.

“Một bát mì nước. Hai lạng.”

“Hiện tại không có hai lạng, ít nhất là ba lạng.” Người phụ nữ bán mì uể oải nói, không ngẩng đầu lên.

Tần Ngưng ngẩng đầu nhìn tấm bảng đen treo sau lưng, trên đó ghi rõ hai lạng, tám xu với hai lạng phiếu lương thực, sao đến lượt cô lại không có?

“Tôi không ăn được nhiều như vậy, tôi chỉ cần hai lượng thôi.”

“Ăn không được thì đừng ăn. Người tiếp theo.”

“...!”

Tần Ngưng còn đang giơ tiền, một người đàn ông từ phía sau dùng sức chen lên, đẩy Tần Ngưng ra, lớn tiếng nói: “Một bát to, bốn lạng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau