Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian
Chương 46:
Dịch: Miella
Ra khỏi phòng hiệu trưởng chắc là gần bốn giờ, vì học sinh đều đã ra về hết, chỉ còn học sinh trực nhật ở lại quét lớp.
Tần Ngưng tăng tốc, bước nhanh về đại đội Tiến Lên.
Đi bộ khoảng ba bốn dặm đường, cô thấy khát nước.
Phải biết cả ngày nay, từ sáng đến giờ, ngoài tô mì giữa trưa kia, cô chưa uống một giọt nước nào, nhưng thời đại này không có nơi bán nước, cô cũng không dám đi uống bừa nước sông.
Trong không gian có sông Mặt Trăng, nước vừa ngọt vừa trong, nhưng bây giờ trên đường thỉnh thoảng có người qua lại hoặc làm ruộng hai bên, cô cũng không dám trắng trợn ra vào không gian.
Tần Ngưng chịu đựng.
Đi thêm hơn ba dặm nữa, Tần Ngưng không nhịn nổi, cổ họng khô khốc như bốc khói, cô suy nghĩ, đến gần một nhà ven đường dừng chân.
Cửa sau nhà này hé mở, cô gõ cửa: “Xin hỏi có ai ở đây không?”
Một ông già ít nhất bảy mươi tuổi ra mở cửa, mặc áo khoác màu xanh dương, hai ống quần dùng dây thừng buộc lại, dáng vẻ rất gầy gò: “Ai vậy, có chuyện gì thế?”
“Ông ơi, cháu đi đường xa khát quá, cháu có thể xin ông một bát nước đun sôi uống không ạ?”
“Được, được, cháu đợi chút, ông lấy cho cháu!”
Ông lão quay người đi vào, Tần Ngưng đang đợi ở cửa sau nhà bọn họ, tùy ý nhìn xung quanh một chút, trông thấy ngoài đồng cách đó không xa, có mấy cây bắp cải trông không giống bắp cải, rau củ không giống rau củ, bên trong còn mọc ra những bông súp lơ to bằng nắm tay.
Súp lơ xanh!
Tần Ngưng kinh ngạc.
Mặc dù súp lơ xanh rất phổ biến ở thế hệ sau, nhưng vào thập niên 70, súp lơ xanh vẫn còn hiếm, ít nhất có rất ít người ở địa phương Ngô trồng.
Súp lơ là loại rau tốt, giàu vitamin và là thuốc chống ung thư tự nhiên, nhưng súp lơ nhà này nhìn không đẹp lắm!
Đến khi ông lão mang bát nước sôi ra, Tần Ngưng cảm ơn, vừa thổi uống vừa trò chuyện với ông lão: “Ông ơi, ông trồng súp lơ xanh trong đất riêng ạ?”
“Ôi, cô bé, cháu cũng biết à? Cháu đã ăn bao giờ chưa?”
“Cháu ăn rồi ạ, ông ơi, sao ông trồng được, loại rau này ở đây hiếm lắm.”
“Đúng vậy, ông có một người anh em, lúc còn trẻ đến Thượng Hải kinh doanh kiếm sống, bây giờ ở Thượng Hải, gửi hạt giống đến cho ông. Nhưng ông không giỏi trồng trọt, mà cũng thấy không ngon lắm, chắc ông già rồi, chỉ ăn đồ mềm thôi!”
Tần Ngưng nói: “Ông ơi, món này không phải ăn mềm, cắt gốc ăn ngay sẽ ngon hơn.”
Ông lão bất ngờ: “Hả? Cắt gốc ăn ngay? Cứng lắm, có gì ngon đâu, còn không bằng khoai lang nữa.”
Tần Ngưng cười nói: “Mỗi người một khẩu vị, ông à, loại rau này ông còn hạt giống không? Cháu đổi khoai lang với ông, khoai lang nhà cháu ngọt lắm!”
Nói xong, Tần Ngưng lấy từ trong túi (không gian) ra hai củ khoai lang, đưa cho ông lão xem: “Ông ơi ông xem khoai lang của cháu, không bị sâu, vừa giòn vừa ngọt, cháu đổi hai củ khoai lang cho ông lấy một nắm hạt giống súp lơ được không?”
Ông lão nhìn hai củ khoai lang, cười chất phác: “Hửm, khoai lang của cháu rất tốt, nhưng cháu sẽ lỗ đấy!”
“Không lỗ ạ, đều là đồ trong đất riêng, ông còn hạt giống rau khác không, cháu có thể đổi hết với ông, hai củ khoai lang một nắm.”
“Vậy à… Ông còn hạt cải, hạt cà rốt, đậu tương, đậu tằm, cháu có muốn không?”
“Muốn ạ, cháu muốn hết, hạt gì cũng muốn.”
Ra khỏi phòng hiệu trưởng chắc là gần bốn giờ, vì học sinh đều đã ra về hết, chỉ còn học sinh trực nhật ở lại quét lớp.
Tần Ngưng tăng tốc, bước nhanh về đại đội Tiến Lên.
Đi bộ khoảng ba bốn dặm đường, cô thấy khát nước.
Phải biết cả ngày nay, từ sáng đến giờ, ngoài tô mì giữa trưa kia, cô chưa uống một giọt nước nào, nhưng thời đại này không có nơi bán nước, cô cũng không dám đi uống bừa nước sông.
Trong không gian có sông Mặt Trăng, nước vừa ngọt vừa trong, nhưng bây giờ trên đường thỉnh thoảng có người qua lại hoặc làm ruộng hai bên, cô cũng không dám trắng trợn ra vào không gian.
Tần Ngưng chịu đựng.
Đi thêm hơn ba dặm nữa, Tần Ngưng không nhịn nổi, cổ họng khô khốc như bốc khói, cô suy nghĩ, đến gần một nhà ven đường dừng chân.
Cửa sau nhà này hé mở, cô gõ cửa: “Xin hỏi có ai ở đây không?”
Một ông già ít nhất bảy mươi tuổi ra mở cửa, mặc áo khoác màu xanh dương, hai ống quần dùng dây thừng buộc lại, dáng vẻ rất gầy gò: “Ai vậy, có chuyện gì thế?”
“Ông ơi, cháu đi đường xa khát quá, cháu có thể xin ông một bát nước đun sôi uống không ạ?”
“Được, được, cháu đợi chút, ông lấy cho cháu!”
Ông lão quay người đi vào, Tần Ngưng đang đợi ở cửa sau nhà bọn họ, tùy ý nhìn xung quanh một chút, trông thấy ngoài đồng cách đó không xa, có mấy cây bắp cải trông không giống bắp cải, rau củ không giống rau củ, bên trong còn mọc ra những bông súp lơ to bằng nắm tay.
Súp lơ xanh!
Tần Ngưng kinh ngạc.
Mặc dù súp lơ xanh rất phổ biến ở thế hệ sau, nhưng vào thập niên 70, súp lơ xanh vẫn còn hiếm, ít nhất có rất ít người ở địa phương Ngô trồng.
Súp lơ là loại rau tốt, giàu vitamin và là thuốc chống ung thư tự nhiên, nhưng súp lơ nhà này nhìn không đẹp lắm!
Đến khi ông lão mang bát nước sôi ra, Tần Ngưng cảm ơn, vừa thổi uống vừa trò chuyện với ông lão: “Ông ơi, ông trồng súp lơ xanh trong đất riêng ạ?”
“Ôi, cô bé, cháu cũng biết à? Cháu đã ăn bao giờ chưa?”
“Cháu ăn rồi ạ, ông ơi, sao ông trồng được, loại rau này ở đây hiếm lắm.”
“Đúng vậy, ông có một người anh em, lúc còn trẻ đến Thượng Hải kinh doanh kiếm sống, bây giờ ở Thượng Hải, gửi hạt giống đến cho ông. Nhưng ông không giỏi trồng trọt, mà cũng thấy không ngon lắm, chắc ông già rồi, chỉ ăn đồ mềm thôi!”
Tần Ngưng nói: “Ông ơi, món này không phải ăn mềm, cắt gốc ăn ngay sẽ ngon hơn.”
Ông lão bất ngờ: “Hả? Cắt gốc ăn ngay? Cứng lắm, có gì ngon đâu, còn không bằng khoai lang nữa.”
Tần Ngưng cười nói: “Mỗi người một khẩu vị, ông à, loại rau này ông còn hạt giống không? Cháu đổi khoai lang với ông, khoai lang nhà cháu ngọt lắm!”
Nói xong, Tần Ngưng lấy từ trong túi (không gian) ra hai củ khoai lang, đưa cho ông lão xem: “Ông ơi ông xem khoai lang của cháu, không bị sâu, vừa giòn vừa ngọt, cháu đổi hai củ khoai lang cho ông lấy một nắm hạt giống súp lơ được không?”
Ông lão nhìn hai củ khoai lang, cười chất phác: “Hửm, khoai lang của cháu rất tốt, nhưng cháu sẽ lỗ đấy!”
“Không lỗ ạ, đều là đồ trong đất riêng, ông còn hạt giống rau khác không, cháu có thể đổi hết với ông, hai củ khoai lang một nắm.”
“Vậy à… Ông còn hạt cải, hạt cà rốt, đậu tương, đậu tằm, cháu có muốn không?”
“Muốn ạ, cháu muốn hết, hạt gì cũng muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất