Chương 21: Về nhà
Ta rất thích đệ
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/andy9718.wordpress.com)
-
Sau trận đánh ngày hôm ấy, ở Thông Thiên Quan không còn ai dám lỗ mãng nữa, chỉ còn tám lão binh lưu lại nhưng cũng chỉ có năm lão binh bảo con cháu tới nhập doanh thay mình, thêm mười sáu thân binh Lưu Trạm dẫn theo, cuối cùng Thông Thiên Quan có tổng cộng hai mươi chín binh lính.
Hoàng Đắc Khai và những lão binh ốm yếu bệnh tật vừa đi, bầu không khí của Thông Thiên Quan rực rỡ hẳn lên, không còn cảnh tượng rảnh rỗi tụm năm tụm ba buôn chuyện nữa, mỗi người đều chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Song song với việc huấn luyện, Lưu Trạm vẫn tổ chức những cuộc đi săn như cũ.
Phạm vi săn thú của Lưu Trạm càng mở rộng hơn trong rừng, cũng không chỉ bắt mỗi lợn rừng. Hoạt động săn thú này mỗi tháng vẫn mang lại nguồn thu nhập khả quan, gần như tương đương với việc nhận thêm một phần lương cứng, đặc biệt là những người dũng cảm, được chia nhiều nên càng kiếm được nhiều.
Ban đầu những lão binh và tân binh mới đến còn hơi bài xích, sau đó cũng từ từ thích nghi và hưởng ứng nhiệt liệt, huống chi cơ hồ mỗi ngày đều được ăn thịt, đối với những quân hộ bình thường thì đúng là một cuộc sống trong mơ.
Bằng cách đó, Lưu Trạm hoàn toàn thu phục được sự tín nhiệm của mọi người, kế hoạch chiêu mộ thêm tân binh cũng được hắn đệ trình lên trên.
Trong lúc Lưu Trạm ở trên núi chỉnh đốn lại quân doanh, thư viện Vân Trung cũng đang khẩn trương chuẩn bị cho kỳ thi tháng Chín.
Trung tuần tháng Bảy, thư viện Vân Trung có bảy tú tài xuất phát tới quận thành Thụy Xương trước, thời gian đi mất khoảng mười ngày nửa tháng, tới nơi nghỉ ngơi lấy sức và ổn định lại là vừa kịp.
Từ khi Lưu Trạm tới Thông Thiên Quan nhậm chức, hắn chỉ về nhà đúng một ngày, ở chưa đến nửa ngày rồi lại đi, thật sự là có quá nhiều việc vặt vãnh cần xử lý, không rời doanh lâu được.
Thông Thiên Quan bề bộn, cổng thành quá cũ phải tu sửa, tường thành cũng phải tu sửa, doanh trại cũng phải tu sửa. Có một hôm Lưu Trạm đi kiểm tra nhà kho, nóc nhà bị sụp mất hơn nửa, bên trong toàn những đồ linh tinh rỉ sét, đao kiếm cung tên và các loại vũ khí mà Lưu Trạm cần đều không có.
Hắn bắt một lão binh lại tra hỏi, đối phương sợ hãi hồi lâu mới ấp úng khai: “Cuộc sống trong núi nghèo khổ, bị các vị đại nhân bán đi hết rồi.”
Tâm trạng của Lưu Trạm một lời khó nói hết, hết cách, hắn đành phải chạy một chuyến xuống huyện nha tìm Mã chủ bạ để xin thêm ít đồ quân nhu.
Mã chủ bạ thẳng thắn nói: “Lưu bách hộ, nếu hôm nay tới xin là người khác thì chắc chắn cửa huyện nha cũng không qua được, đồ quân nhu phải được phân phối từ binh doanh trên huyện đổ xuống, nhưng nếu Lưu bách hộ đã đến tận nơi xin thì ta không thể không nể mặt của Lưu viện trưởng.”
Tất nhiên Lưu Trạm biết phải tới binh doanh huyện xin trước nhưng hắn trực tiếp tới huyện nha luôn, vì hắn biết nếu đi đường vòng như thế kia thì không biết bao giờ yêu cầu mới được thực hiện, chẳng khác nào ném bùn xuống biển.
“Đa tạ Mã đại nhân! Ta thường nghe cha nói Mã đại nhân là trợ thủ đắc lực của Phái huyện lệnh, nếu Phái huyện lệnh được thăng chức nhất định cũng sẽ dẫn Mã đại nhân theo, Mã đại nhân quả nhiên tiền đồ vô lượng.”
Lời Lưu Trạm nói chủ yếu là hàm hồ bịa đặt, Mã chủ bạ lại cho rằng mình vừa nghe được một tin tức ngầm nào đó, vừa mừng vừa sợ. Lưu Trạm xin được ba mươi bao đồ quân nhu, còn chuyện suy nghĩ của Mã chủ bạ đang bay xa đến đâu thì hắn lười để ý.
Ba mươi bao đồ quân nhu gồm có ba mươi bộ áo giáp, ba mươi bộ cung tên, ba mươi thanh trường đao. Lẽ ra theo đúng biên chế phải là một trăm người nhưng hiện tại Lưu Trạm thậm chí còn không đủ nổi ba mươi người, việc tuyển thêm binh có lẽ cần phải tiến hành càng sớm càng tốt.
Hôm trước Tào Tráng được nghỉ về nhà có báo với Triệu thị là hôm nay Lưu Trạm sẽ về, tới ngày Lưu Trạm về nhà mới sáng sớm Triệu thị đã ra tận cổng nôn nóng mong chờ.
Triệu thị quan sát con trai mình một lượt, “Đen đi, gầy đi rồi. Trên núi có được ăn no không? Có mặc ấm không? Lần trước con đi gấp quá, mẹ định chuẩn bị một ít chăn nệm và quần áo nhưng không kịp đưa con mang đi.”
Lưu Trạm mỉm cười nói: “Mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ sống rất tốt.”
Triệu thị gật đầu, hốc mắt đỏ lên, cảm thấy con trai mình sống thật cực khổ, “Con đi chào bà nội đi, bà nghe nói hôm nay con về nên thức cả trưa, vẫn đang chờ con đó.”
Lưu Trạm gật đầu, “Vâng, con đi ngay đây.”
Trong phòng của lão phu nhân, Hinh Nhi, Lam Nhi, Đạm Nhi, Tông Nhi, mấy đứa cháu nhỏ trai gái có mặt đầy đủ. Lúc Lưu Trạm đi vào căn phòng náo nhiệt hẳn lên, đứa nào cũng mồm năm miệng mười gọi đại ca đại ca, đòi hắn kể chuyện trên núi, đặc biệt là Tông Nhi, ôm Lưu Trạm không chịu buông tay.
Lưu Trạm đành phải vừa ôm Tông Nhi vừa quỳ xuống thỉnh an lão phu nhân. Nhà họ Lưu tuy sa sút nhưng vẫn kiên trì giữ nguyên những quy củ như cũ, tiểu bối phải hành lễ thỉnh an trưởng bối, ban đầu Lưu Trạm không quen lắm nhưng tập mãi cũng thành quen.
“Được rồi được rồi, mau đứng lên cho bà nội nhìn một cái.”
Lão phu nhân rất thích Lưu Trạm. Lưu Trạm là trưởng tôn trong nhà, ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết chăm lo cho gia đình. Trong nhà gặp khó khăn, cũng may nhờ có Lưu Trạm trèo đèo lội suối kiếm đồ ăn ngon về, trong lòng lão phu nhân vẫn luôn nhớ kỹ những điều đó.
Lão phu nhân ân cần hỏi han đủ thứ, khoảng nửa canh giờ sau Lưu Trạm mới thoát thân được.
Bất tri bất giác, Lưu Trạm đã ở trên núi hết hơn nửa mùa hè, chẳng bao lâu nữa núi Tề Vân sẽ bước vào mùa thu.
Bây giờ diện mạo các khu phòng ở của nhà họ Lưu thay đổi rất nhiều, tuy vẫn là tường đất mái rơm nhưng các mặt tường đều đã được quét vôi trắng. Lần trước khi sửa chữa lại Lưu Trạm đã gieo một ít hạt giống hoa cỏ trong sân và sau nhà, xây đình hóng gió, lát một con đường đá xuyên qua tán cây lê cây đào, có cả một rừng trúc nhỏ, khoảng sân không rộng nhưng vẫn trang nhã và độc đáo.
Lưu Trạm rất hài lòng với mấy bụi cây hoa do mình gieo này.
Hắn đi dọc theo đường nhỏ hướng vào bên trong, xuyên qua rừng trúc, ở thư viện Vân Trung cách vách truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh.
Bây giờ phòng ốc của nhà họ Lưu đã đầy đủ, Tống Phượng Lâm cũng có một thư phòng của riêng mình. Gian phòng này nằm tít trong góc, là phòng nhỏ nhất của nhà họ Lưu, vốn là một phòng dùng để học nhưng Lưu Học Uyên cảm thấy nhỏ quá, muốn bỏ đi, Tống Phượng Lâm xin giữ lại.
Lúc ấy Lưu Trạm giúp Tống Phượng Lâm thiết kế. Đầu tiên là xây hàng rào trúc vây quanh lại thành một viện nhỏ độc lập, trồng thêm trong sân ba cây hoa mai, diện tích tuy không lớn nhưng đủ lịch sự và tao nhã.
Lưu Trạm vừa bước vào sân đã nhìn một thấy một người đang cúi đầu vẽ tranh cạnh cửa sổ.
Đối phương mặc một bộ đồ trắng, tóc dài xõa tung, mắt ngọc mày ngài, văn nhã tuấn tú.
Lưu Trạm yên lặng đứng dựa vào cửa sổ ngắm hồi lâu.
Tống Phượng Lâm bỗng cảm thấy có gì đó, hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Trạm đang khoanh tay mỉm cười.
Trên bàn là một bức tranh vẽ ruộng đồng sau cơn mưa còn dang dở, suy nghĩ của Tống Phượng Lâm bị gián đoạn, bút trong tay nhất thời mất phương hướng.
Lưu Trạm vẫn đang mặc bộ binh phục của bách hộ trưởng, búi tóc hơi lệch, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi.
Tống Phượng Lâm đặt bút trong tay xuống, “Thay đồ xong xuôi mới được vào phòng của ta.”
Lưu Trạm đĩnh đạc bước vào phòng, ngồi xuống ghế cười nói: “Cho ta mượn một bộ để thay đi, lười về phòng lấy quá.”
Tống Phượng Lâm tức giận đi ra phía tủ quần áo tìm cho hắn một bộ đồ.
Lưu Trạm nhìn theo, hỏi: “Đệ vừa tắm xong à? Thả tóc nhìn đẹp lắm.”
“Mỗi ngày trong đầu huynh nghĩ cái gì thế!?” Tống Phượng Lâm khó chịu hỏi lại, đưa cho Lưu Trạm một bộ đồ màu trắng có áo ngoài màu xanh.
Lưu Trạm chỉ cười không đáp, đứng ngay trước mặt Tống Phượng Lâm thay đồ, thay xong quay đầu lại thì thấy Tống Phượng Lâm bưng tới một chậu nước cho hắn rửa mặt.
“Ban nãy lấy để rửa bút lông nhưng chưa dùng tới.”
Lưu Trạm mỉm cười, rửa mặt xong lại cởi giày ra rửa chân, “Thật là thoải mái!”
Tống Phượng Lâm đi sang chỗ cái bếp than nhỏ ở ngay bên trái gian phòng lấy nước sôi pha trà.
Lưu Trạm đánh giá bốn phía, chim sẻ tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đầy đủ, có giá sách, bàn viết, giường đất, bệ bếp, đồ dùng làm bếp, tủ quần áo đầy đủ, lúc hắn đi căn phòng này vẫn chưa có đồ gì.
Rửa chân xong, Lưu Trạm trèo lên giường ngồi xếp bằng, Tống Phượng Lâm vẫn luôn nhìn hắn, không ngăn lại. Y bê tới một cái bàn nhỏ đặt lên giường, đặt tiếp lên bàn một ấm trà bốc hơi nghi ngút và một đĩa điểm tâm.
Tống Phượng Lâm ngồi khoanh chân đối diện với Lưu Trạm, động tác pha trà thuần thục. Lưu Trạm bưng chén lên uống từng ngụm nhỏ, trong nháy mắt những áp lực và cảm xúc tiêu cực tích tụ thời gian qua đều tan biến hết.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, Lưu Trạm kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ xảy ra ở Thông Thiên Quan, đặc biệt là chuyện những lão binh nổi loạn, oán hận sự dối trá và hời hợt của bọn họ.
Tống Phượng Lâm nói: “Từ khi vua Chu Hằng định ra hệ thống cha truyền con nối chín bậc công chính, bố cục của thiên hạ được thiết lập, từ đó về sau bậc trên không có hàn sĩ, bậc dưới không có quý tử, những gia tộc lớn thừa kế tồn tại suốt ngàn năm nhưng những quân hộ lại ít có nhà nào thừa kế được trăm năm, huynh có biết vì sao không?”
Giọng của Tống Phượng Lâm đều đều lạnh lẽo, sống qua hai đời Lưu Trạm sợ nhất phải nghe người khác lải nhải ngoại trừ y. Hắn rất thích nghe Tống Phượng Lâm nói chuyện, nghe hoài không chán.
Tống Phượng Lâm rót thêm trà cho Lưu Trạm, “Thừa kế của quân hộ là kiểu tòng quân cha chết con thay cho đến khi nào trong nhà không còn nam đinh nữa, chiến loạn xảy ra trong vòng mười năm đủ làm cho không ít nhà quân hộ tuyệt hậu, quân hộ của mỗi triều đại chủ yếu là tù binh từ tiền triều hoặc phạm nhân từ các nơi mà có, cho dù sống trong thời thái bình thịnh thế, binh lính cũng chỉ có thể chết già trong quân đội, cứ vậy mà tiếp tục tới thời kỳ chiến loạn tiếp theo.”
Lưu Trạm kinh ngạc, động tác uống trà hơi khựng lại, nhíu mày trầm tư.
Ở thế giới này, số phận của mỗi người được ấn định từ lúc sinh ra, cuộc đời của họ đã được định sẵn và không thể thay đổi.
Lưu Trạm đặt chén xuống bàn, “Phượng Lâm, quyển Ghi Chép Địa Lý đệ đọc hết chưa? Nói lại cho ta nghe đi.”
“Mới xem xong phần lãnh thổ phía bắc.”
“Không sao, đệ cứ nói đi.” Lưu Trạm hào hứng nói.
Tống Phượng Lâm đứng lên, rút từ trên giá sách một cuộn giấy, đưa cho Lưu Trạm: “Tự huynh xem đi.”
Lưu Trạm mở ra, phút chốc trái tim nhảy lên tới cổ họng, cái này chính là bản đồ vẽ lại toàn bộ lãnh thổ phía bắc mà! Thật không ngờ Tống Phượng Lâm lại vẽ ra được!
Lưu Trạm vô cùng phấn khởi, “Phượng Lâm, đệ giỏi quá!!”
Tống Phượng Lâm nói: “Bản đồ này ta đã đem cho cha ta và Lưu tiên sinh xem qua, vẫn còn sai vài chỗ, khi nào sửa...”
Chưa nói xong thì bị người nào đó kéo xuống ôm vào lòng.
“Buông ra!!”
“Không!” Lưu Trạm lưu manh siết người trong ngực mình càng chặt hơn.
“Còn ra thể thống gì!” Mặt mũi Tống Phượng Lâm đỏ bừng.
“Ôm một lúc thì làm sao!” Mùi thơm quẩn quanh nơi chóp mũi, Lưu Trạm một mực không chịu buông tay.
Hai cánh tay giam cầm y chẳng khác gì hai gông xiềng bằng sắt, Tống Phượng Lâm giãy giụa một hồi mà vẫn không thể thoát ra được, chỉ đành cáu kỉnh từ bỏ.
“Đồ thần kinh!!”
Lưu Trạm bị mắng nhưng lại cười to, hắn cho rằng nhiều ngày không gặp ít nhiều đối phương sẽ mềm lòng, không ngờ tính tình vẫn ghê gớm như cũ, nhưng mà hắn vẫn rất thích.
“Phượng Lâm, sao đệ lại thông minh thế hả?”
Tống Phượng Lâm thở hắt ra, giả lơ mặc kệ.
“Viết chữ đẹp, vẽ tranh đẹp, mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp, tai cũng đẹp, còn có...”
“Đủ rồi đó!” Tống Phượng Lâm mặt đỏ tai hồng, không biết đang xấu hổ hay đang tức giận.
“Ta rất thích đệ.”
“Biến đi!”
Lưu Trạm lại cười, ôm càng chặt hơn, “Ta không biến! Mỗi ngày kể cả lúc nằm mơ ta cũng thường nhớ tới đệ.”
Tống Phượng Lâm nổi giận nhưng Lưu Trạm hiểu y rất rõ, xong việc chỉ cần mặt dày mày dạn xin lỗi là thành công dỗ được người rồi. Hiện tại Lưu Trạm thực sự rất muốn ôm y, nếu không nay mai quay lại doanh trại sẽ rất tiếc nuối, chỉ cần tưởng tượng vậy thôi là Lưu Trạm đã không chịu được rồi, nghĩ đến thời gian sắp tới sẽ lại phải xa nhau, đầu óc Lưu Trạm nóng lên, cúi xuống hung hăng hôn lên đôi môi lúc nào cũng mắng hắn kia.
Cơm tối, ở phòng chính của nhà họ Lưu.
“Đại ca, mặt huynh làm sao vậy?” Hinh Nhi, Triệt Nhi, mấy đứa em trai em gái ngạc nhiên nhìn dấu tay trên mặt Lưu Trạm.
Lưu Trạm bình tĩnh nói: “Lúc xuống núi không cẩn thận bị vấp ngã.”
Vấp ngã sao lại thành hình bàn tay được nhỉ?
Xong bữa tối, Lưu Trạm bị Lưu Học Uyên gọi tới thư phòng, cha con Tống Nghi Quân cũng có mặt.
Đầu tiên Lưu Học Uyên hỏi sơ qua về tình hình ở quan ải, Lưu Trạm kể lại sơ lược, bỏ qua vụ các lão binh nổi loạn. Tống Phượng Lâm liếc Lưu Trạm một cái, yên lặng không nói gì. Lưu Học Uyên cũng không hỏi thêm nữa, chuyển sang bàn chuyện chiến sự ở Bắc Cương.
Tống Nghi Quân nói: “Chiến sự ở Phạm Dương Quan rất căng thẳng, Nhan tướng quân yêu cầu các quận huyện ở biên giới phía bắc cung cấp lương thảo, ngoại trừ bình nguyên Thương Hà do nhà họ Nhan nắm quyền kiểm soát và các quận huyện xung quanh thành Tấn Dương ra thì các địa phương còn lại chậm chạp không cung cấp lương thảo. Tháng trước Nhan tướng quân đã gửi sớ xin lương thảo lên triều, bệ hạ đã ban chỉ xuống, mấy ngày trước thánh chỉ đã về tới huyện Võ Nguyên, bây giờ người dân ở núi Tề Vân đang rất hỗn loạn và sợ hãi, lương thực trong nhà quân hộ cùng lắm chỉ đủ sống, nếu nộp lương thực thì mùa đông năm nay phải sống thế nào?
Lưu Trạm nhún vai: “Không nộp là được.”
Lưu Học Uyên bị con trai dọa hết hồn, hỏi lại: “Ý con là sao?”
“Các quận huyện ở Bắc Cương trước nay vẫn luôn tự quản theo ý mình, giống như nhà họ Nhan ở bình nguyên Thương Hà kia vậy, binh lính thủ hạ của bọn họ chính là căn cơ, nhà họ Nhan không dọn được cục đá đập vào chân mình lại đòi các nơi khác bổ cứu, ai rảnh mà đi nhảy vào vũng nước đục này chứ?”
Lưu Trạm uống hớp trà, ung dung nói tiếp: “Theo con thấy, vị Nhan tướng quân này quá nửa là đã thu đủ lương thực ở địa phận của mình rồi, Phái huyện lệnh cũng chẳng cần phải quá nghiêm túc với thánh chỉ giao nộp lương thực kia, tùy tiện cho một ít để báo cáo kết quả là được, ai mà chẳng biết huyện Võ Nguyên nghèo xơ nghèo xác, nếu tích cực quá sợ mai này còn bị bóc lột thêm, người thiệt thòi nhất chẳng phải là Phái huyện lệnh sao?
Lời Lưu Trạm nói như một đao khai sáng, nhất thời cả ba người kinh ngạc nhìn hắn, đặc biệt là Tống Phượng Lâm.
Hôm qua đích thân Phái huyện lệnh đến thư viện Vân Trung để thương lượng với Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đời nào người cao quý như ông ta lại mò lên núi? Ba người loay hoay tìm cách xử lý thánh chỉ, không ngờ một câu thản nhiên dường như chẳng cần suy nghĩ của Lưu Trạm đã giải quyết được tất cả.
Tình hình chiến loạn ở biên giới phía bắc ngày càng căng thẳng, ai mà chẳng lo tính toán cho bản thân mình?
Lưu Trạm còn ngại ba người kia chưa chịu đủ kích thích, lại phun ra một câu kinh người nữa: “Con thấy bình nguyên Thương Hà kia bỏ luôn cũng được, vì có liên quan gì đến chúng ta đâu? Ở thời loạn thế này lo tốt cho bản thân mình chính là thượng sách.”
Miệng nhanh hơn não, kết quả chính là bị Lưu Học Uyên phạt chép một trăm lần nội quy thư viện và Luận Ngữ, chưa chép xong không cho quay lại quân doanh.
Ở thời cổ đại lễ giáo quân thần nghiêm ngặt này, lời của Lưu Trạm quá kinh hãi thế tục, mặc dù thế gia trong thiên hạ đều nghĩ vậy đấy nhưng mà có ai dám nói trắng ra đâu?
Lưu Học Uyên thầm nghĩ nếu không kìm hãm được tính nết của Lưu Trạm thì với cái miệng đó của thằng con mình, sớm muộn gì cũng có ngày gây họa. Ông cảm thấy phạt chép sách thôi chưa đủ, lại sai hắn tới từ đường nhà họ Lưu, quỳ trước bài vị của liệt tổ liệt tông một ngày một đêm.
Nhưng mà kiến nghị của Lưu Trạm rất nhanh đã được truyền lại cho Phái huyện lệnh. Phái Vạn Thiện cũng bừng tỉnh đại ngộ, huyện Võ Nguyên chỉ là một mảnh đất cằn, nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc trên núi Tề Vân, ông ta da mặt dày khóc lóc than vãn với quan trên thì muốn ép cũng chẳng được.
Trong sân của tiểu viện, Lưu Trạm đau khổ nằm nhoài ra bàn chép sách, chữ viết như cua bò lổm ngổm, càng chép chữ càng xấu.
Tống Phượng Lâm ngồi bên cạnh mài mực cho hắn, “Chữ tật viết sai rồi, đừng dùng sức nhiều, viết chữ to quá chỗ giấy này không đủ cho huynh chép đâu.”
Lưu Trạm nhăn nhó nói: “Ta cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi nhưng cái bút này không nghe lời ta!”
Tống Phượng Lâm chỉ ra thêm chỗ sai: “Chữ lại này cũng sai rồi.”
Lưu Trạm chẳng thèm để ý đúng sai, chép bừa hết cả. Tống Phượng Lâm thở dài lắc đầu, chữ viết của Lưu Trạm so với lúc trước thật sự chẳng có chút tiến bộ nào.
Lưu Trạm bỗng dừng bút, ngẩng đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tống Phượng Lâm, “Phượng Lâm, ta đã sửa sang xong doanh trại rồi, đệ có muốn tới đó ở mấy ngày không?”
Tống Phượng Lâm không trả lời ngay mà hỏi lại: “Binh lính của huynh huấn luyện thế nào rồi?”
Lưu Trạm mỉm cười, thần bí nói: “Ta đang tính dẫn bọn họ đi thử một lần đây.”
Nghe Lưu Trạm nói thực sự muốn đi cướp lương thực, Tống Phượng Lâm dù đã biết trước nhưng cũng thoáng ngây ngẩn.
Lưu Trạm quay người, lấy tờ bản đồ lãnh thổ phía bắc mà Tống Phượng Lâm vẽ tới, tuy rằng so với bản đồ thời hiện đại vẫn còn kém xa nhưng thế này thôi là đủ rồi, hắn chỉ vào một hình tường thành, nói: “Phía bắc của Thông Thiên Quan khoảng tầm mười mấy dặm có một thôn trang của người Yến, mấy ngày trước ta đã dẫn theo vài người dùng thân phận thợ săn lẻn vào đất Yến, mấy cánh đồng rộng lớn ở chân núi Tề Vân hầu như đều là tài sản riêng của quý tộc nước Yến. Ta vẫn chưa rõ nếu băng qua thôn trang này thì huyện thành và quan ải cách khoảng bao xa nữa, đệ nhìn chỗ này, ta đã vẽ thêm biểu tượng của thôn trang Dương Thụ vào đây.”
Tống Phượng Lâm lo lắng hỏi: “Nhân thủ của huynh đủ không?”
Lưu Trạm thẳng thắn đáp: “Không đủ, thủ hạ của ta hiện tại chỉ có khoảng hai mươi người, lần này trở về ta muốn trưng binh thêm, tân binh không thể dùng ngay được, còn phải huấn luyện một thời gian, phải dẫn bọn họ đi săn lợn rừng, nhìn thấy máu, luyện tâm tính ổn định thì mới xuống núi làm chuyện lớn được.”
Tống Phượng Lâm nhíu mày: “Nếu bị quân canh giữ biên giới của nước Yến phát hiện, việc này sẽ bị bại lộ...”
Lưu Trạm kiên định nói: “Không được để bị phát hiện, nếu bại lộ thì người Yến sẽ chỉ nhận lại được thi thể mà thôi.”
Tống Phượng Lâm cảm thấy không thể hiểu nổi, lá gan của Lưu Trạm quá lớn rồi.
Lưu Trạm cười nói: “Bây giờ đang là thời cơ ngàn năm có một, nước Yến đang dồn binh lực tấn công bình nguyên Thương Hà, phần biên giới ở chân núi Tề Vân chắc chắn không có nhiều người canh giữ, ta chỉ đi cướp lương thực chứ không giết người. Quan địa phương kiểu gì cũng không dám chuyện bé xé ra to, tố cáo sơn tặc cướp lương ở trong khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng này đâu.”
Tống Phượng Lâm cẩn thận nghĩ lại, vô cùng bội phục Lưu Trạm, hắn đã nắm rất rõ và hiểu rất tỉ mỉ tình hình ở biên giới phía bắc này.
Lưu Trạm nghiêm túc nói: “Việc này ta chỉ nói với đệ, nếu đệ tới doanh ta sẽ để đệ làm quân sư của ta, nếu không tới thì ta cũng không miễn cưỡng.”
Tống Phượng Lâm cảm thấy thật buồn cười, Lưu Trạm dựa vào cái gì mà chorằng y sẽ theo hắn vào rừng làm cướp chứ?
[Hết chương 21]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/andy9718.wordpress.com)
-
Sau trận đánh ngày hôm ấy, ở Thông Thiên Quan không còn ai dám lỗ mãng nữa, chỉ còn tám lão binh lưu lại nhưng cũng chỉ có năm lão binh bảo con cháu tới nhập doanh thay mình, thêm mười sáu thân binh Lưu Trạm dẫn theo, cuối cùng Thông Thiên Quan có tổng cộng hai mươi chín binh lính.
Hoàng Đắc Khai và những lão binh ốm yếu bệnh tật vừa đi, bầu không khí của Thông Thiên Quan rực rỡ hẳn lên, không còn cảnh tượng rảnh rỗi tụm năm tụm ba buôn chuyện nữa, mỗi người đều chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Song song với việc huấn luyện, Lưu Trạm vẫn tổ chức những cuộc đi săn như cũ.
Phạm vi săn thú của Lưu Trạm càng mở rộng hơn trong rừng, cũng không chỉ bắt mỗi lợn rừng. Hoạt động săn thú này mỗi tháng vẫn mang lại nguồn thu nhập khả quan, gần như tương đương với việc nhận thêm một phần lương cứng, đặc biệt là những người dũng cảm, được chia nhiều nên càng kiếm được nhiều.
Ban đầu những lão binh và tân binh mới đến còn hơi bài xích, sau đó cũng từ từ thích nghi và hưởng ứng nhiệt liệt, huống chi cơ hồ mỗi ngày đều được ăn thịt, đối với những quân hộ bình thường thì đúng là một cuộc sống trong mơ.
Bằng cách đó, Lưu Trạm hoàn toàn thu phục được sự tín nhiệm của mọi người, kế hoạch chiêu mộ thêm tân binh cũng được hắn đệ trình lên trên.
Trong lúc Lưu Trạm ở trên núi chỉnh đốn lại quân doanh, thư viện Vân Trung cũng đang khẩn trương chuẩn bị cho kỳ thi tháng Chín.
Trung tuần tháng Bảy, thư viện Vân Trung có bảy tú tài xuất phát tới quận thành Thụy Xương trước, thời gian đi mất khoảng mười ngày nửa tháng, tới nơi nghỉ ngơi lấy sức và ổn định lại là vừa kịp.
Từ khi Lưu Trạm tới Thông Thiên Quan nhậm chức, hắn chỉ về nhà đúng một ngày, ở chưa đến nửa ngày rồi lại đi, thật sự là có quá nhiều việc vặt vãnh cần xử lý, không rời doanh lâu được.
Thông Thiên Quan bề bộn, cổng thành quá cũ phải tu sửa, tường thành cũng phải tu sửa, doanh trại cũng phải tu sửa. Có một hôm Lưu Trạm đi kiểm tra nhà kho, nóc nhà bị sụp mất hơn nửa, bên trong toàn những đồ linh tinh rỉ sét, đao kiếm cung tên và các loại vũ khí mà Lưu Trạm cần đều không có.
Hắn bắt một lão binh lại tra hỏi, đối phương sợ hãi hồi lâu mới ấp úng khai: “Cuộc sống trong núi nghèo khổ, bị các vị đại nhân bán đi hết rồi.”
Tâm trạng của Lưu Trạm một lời khó nói hết, hết cách, hắn đành phải chạy một chuyến xuống huyện nha tìm Mã chủ bạ để xin thêm ít đồ quân nhu.
Mã chủ bạ thẳng thắn nói: “Lưu bách hộ, nếu hôm nay tới xin là người khác thì chắc chắn cửa huyện nha cũng không qua được, đồ quân nhu phải được phân phối từ binh doanh trên huyện đổ xuống, nhưng nếu Lưu bách hộ đã đến tận nơi xin thì ta không thể không nể mặt của Lưu viện trưởng.”
Tất nhiên Lưu Trạm biết phải tới binh doanh huyện xin trước nhưng hắn trực tiếp tới huyện nha luôn, vì hắn biết nếu đi đường vòng như thế kia thì không biết bao giờ yêu cầu mới được thực hiện, chẳng khác nào ném bùn xuống biển.
“Đa tạ Mã đại nhân! Ta thường nghe cha nói Mã đại nhân là trợ thủ đắc lực của Phái huyện lệnh, nếu Phái huyện lệnh được thăng chức nhất định cũng sẽ dẫn Mã đại nhân theo, Mã đại nhân quả nhiên tiền đồ vô lượng.”
Lời Lưu Trạm nói chủ yếu là hàm hồ bịa đặt, Mã chủ bạ lại cho rằng mình vừa nghe được một tin tức ngầm nào đó, vừa mừng vừa sợ. Lưu Trạm xin được ba mươi bao đồ quân nhu, còn chuyện suy nghĩ của Mã chủ bạ đang bay xa đến đâu thì hắn lười để ý.
Ba mươi bao đồ quân nhu gồm có ba mươi bộ áo giáp, ba mươi bộ cung tên, ba mươi thanh trường đao. Lẽ ra theo đúng biên chế phải là một trăm người nhưng hiện tại Lưu Trạm thậm chí còn không đủ nổi ba mươi người, việc tuyển thêm binh có lẽ cần phải tiến hành càng sớm càng tốt.
Hôm trước Tào Tráng được nghỉ về nhà có báo với Triệu thị là hôm nay Lưu Trạm sẽ về, tới ngày Lưu Trạm về nhà mới sáng sớm Triệu thị đã ra tận cổng nôn nóng mong chờ.
Triệu thị quan sát con trai mình một lượt, “Đen đi, gầy đi rồi. Trên núi có được ăn no không? Có mặc ấm không? Lần trước con đi gấp quá, mẹ định chuẩn bị một ít chăn nệm và quần áo nhưng không kịp đưa con mang đi.”
Lưu Trạm mỉm cười nói: “Mẹ đừng lo lắng, con trai mẹ sống rất tốt.”
Triệu thị gật đầu, hốc mắt đỏ lên, cảm thấy con trai mình sống thật cực khổ, “Con đi chào bà nội đi, bà nghe nói hôm nay con về nên thức cả trưa, vẫn đang chờ con đó.”
Lưu Trạm gật đầu, “Vâng, con đi ngay đây.”
Trong phòng của lão phu nhân, Hinh Nhi, Lam Nhi, Đạm Nhi, Tông Nhi, mấy đứa cháu nhỏ trai gái có mặt đầy đủ. Lúc Lưu Trạm đi vào căn phòng náo nhiệt hẳn lên, đứa nào cũng mồm năm miệng mười gọi đại ca đại ca, đòi hắn kể chuyện trên núi, đặc biệt là Tông Nhi, ôm Lưu Trạm không chịu buông tay.
Lưu Trạm đành phải vừa ôm Tông Nhi vừa quỳ xuống thỉnh an lão phu nhân. Nhà họ Lưu tuy sa sút nhưng vẫn kiên trì giữ nguyên những quy củ như cũ, tiểu bối phải hành lễ thỉnh an trưởng bối, ban đầu Lưu Trạm không quen lắm nhưng tập mãi cũng thành quen.
“Được rồi được rồi, mau đứng lên cho bà nội nhìn một cái.”
Lão phu nhân rất thích Lưu Trạm. Lưu Trạm là trưởng tôn trong nhà, ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết chăm lo cho gia đình. Trong nhà gặp khó khăn, cũng may nhờ có Lưu Trạm trèo đèo lội suối kiếm đồ ăn ngon về, trong lòng lão phu nhân vẫn luôn nhớ kỹ những điều đó.
Lão phu nhân ân cần hỏi han đủ thứ, khoảng nửa canh giờ sau Lưu Trạm mới thoát thân được.
Bất tri bất giác, Lưu Trạm đã ở trên núi hết hơn nửa mùa hè, chẳng bao lâu nữa núi Tề Vân sẽ bước vào mùa thu.
Bây giờ diện mạo các khu phòng ở của nhà họ Lưu thay đổi rất nhiều, tuy vẫn là tường đất mái rơm nhưng các mặt tường đều đã được quét vôi trắng. Lần trước khi sửa chữa lại Lưu Trạm đã gieo một ít hạt giống hoa cỏ trong sân và sau nhà, xây đình hóng gió, lát một con đường đá xuyên qua tán cây lê cây đào, có cả một rừng trúc nhỏ, khoảng sân không rộng nhưng vẫn trang nhã và độc đáo.
Lưu Trạm rất hài lòng với mấy bụi cây hoa do mình gieo này.
Hắn đi dọc theo đường nhỏ hướng vào bên trong, xuyên qua rừng trúc, ở thư viện Vân Trung cách vách truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh.
Bây giờ phòng ốc của nhà họ Lưu đã đầy đủ, Tống Phượng Lâm cũng có một thư phòng của riêng mình. Gian phòng này nằm tít trong góc, là phòng nhỏ nhất của nhà họ Lưu, vốn là một phòng dùng để học nhưng Lưu Học Uyên cảm thấy nhỏ quá, muốn bỏ đi, Tống Phượng Lâm xin giữ lại.
Lúc ấy Lưu Trạm giúp Tống Phượng Lâm thiết kế. Đầu tiên là xây hàng rào trúc vây quanh lại thành một viện nhỏ độc lập, trồng thêm trong sân ba cây hoa mai, diện tích tuy không lớn nhưng đủ lịch sự và tao nhã.
Lưu Trạm vừa bước vào sân đã nhìn một thấy một người đang cúi đầu vẽ tranh cạnh cửa sổ.
Đối phương mặc một bộ đồ trắng, tóc dài xõa tung, mắt ngọc mày ngài, văn nhã tuấn tú.
Lưu Trạm yên lặng đứng dựa vào cửa sổ ngắm hồi lâu.
Tống Phượng Lâm bỗng cảm thấy có gì đó, hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Trạm đang khoanh tay mỉm cười.
Trên bàn là một bức tranh vẽ ruộng đồng sau cơn mưa còn dang dở, suy nghĩ của Tống Phượng Lâm bị gián đoạn, bút trong tay nhất thời mất phương hướng.
Lưu Trạm vẫn đang mặc bộ binh phục của bách hộ trưởng, búi tóc hơi lệch, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi.
Tống Phượng Lâm đặt bút trong tay xuống, “Thay đồ xong xuôi mới được vào phòng của ta.”
Lưu Trạm đĩnh đạc bước vào phòng, ngồi xuống ghế cười nói: “Cho ta mượn một bộ để thay đi, lười về phòng lấy quá.”
Tống Phượng Lâm tức giận đi ra phía tủ quần áo tìm cho hắn một bộ đồ.
Lưu Trạm nhìn theo, hỏi: “Đệ vừa tắm xong à? Thả tóc nhìn đẹp lắm.”
“Mỗi ngày trong đầu huynh nghĩ cái gì thế!?” Tống Phượng Lâm khó chịu hỏi lại, đưa cho Lưu Trạm một bộ đồ màu trắng có áo ngoài màu xanh.
Lưu Trạm chỉ cười không đáp, đứng ngay trước mặt Tống Phượng Lâm thay đồ, thay xong quay đầu lại thì thấy Tống Phượng Lâm bưng tới một chậu nước cho hắn rửa mặt.
“Ban nãy lấy để rửa bút lông nhưng chưa dùng tới.”
Lưu Trạm mỉm cười, rửa mặt xong lại cởi giày ra rửa chân, “Thật là thoải mái!”
Tống Phượng Lâm đi sang chỗ cái bếp than nhỏ ở ngay bên trái gian phòng lấy nước sôi pha trà.
Lưu Trạm đánh giá bốn phía, chim sẻ tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đầy đủ, có giá sách, bàn viết, giường đất, bệ bếp, đồ dùng làm bếp, tủ quần áo đầy đủ, lúc hắn đi căn phòng này vẫn chưa có đồ gì.
Rửa chân xong, Lưu Trạm trèo lên giường ngồi xếp bằng, Tống Phượng Lâm vẫn luôn nhìn hắn, không ngăn lại. Y bê tới một cái bàn nhỏ đặt lên giường, đặt tiếp lên bàn một ấm trà bốc hơi nghi ngút và một đĩa điểm tâm.
Tống Phượng Lâm ngồi khoanh chân đối diện với Lưu Trạm, động tác pha trà thuần thục. Lưu Trạm bưng chén lên uống từng ngụm nhỏ, trong nháy mắt những áp lực và cảm xúc tiêu cực tích tụ thời gian qua đều tan biến hết.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, Lưu Trạm kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ xảy ra ở Thông Thiên Quan, đặc biệt là chuyện những lão binh nổi loạn, oán hận sự dối trá và hời hợt của bọn họ.
Tống Phượng Lâm nói: “Từ khi vua Chu Hằng định ra hệ thống cha truyền con nối chín bậc công chính, bố cục của thiên hạ được thiết lập, từ đó về sau bậc trên không có hàn sĩ, bậc dưới không có quý tử, những gia tộc lớn thừa kế tồn tại suốt ngàn năm nhưng những quân hộ lại ít có nhà nào thừa kế được trăm năm, huynh có biết vì sao không?”
Giọng của Tống Phượng Lâm đều đều lạnh lẽo, sống qua hai đời Lưu Trạm sợ nhất phải nghe người khác lải nhải ngoại trừ y. Hắn rất thích nghe Tống Phượng Lâm nói chuyện, nghe hoài không chán.
Tống Phượng Lâm rót thêm trà cho Lưu Trạm, “Thừa kế của quân hộ là kiểu tòng quân cha chết con thay cho đến khi nào trong nhà không còn nam đinh nữa, chiến loạn xảy ra trong vòng mười năm đủ làm cho không ít nhà quân hộ tuyệt hậu, quân hộ của mỗi triều đại chủ yếu là tù binh từ tiền triều hoặc phạm nhân từ các nơi mà có, cho dù sống trong thời thái bình thịnh thế, binh lính cũng chỉ có thể chết già trong quân đội, cứ vậy mà tiếp tục tới thời kỳ chiến loạn tiếp theo.”
Lưu Trạm kinh ngạc, động tác uống trà hơi khựng lại, nhíu mày trầm tư.
Ở thế giới này, số phận của mỗi người được ấn định từ lúc sinh ra, cuộc đời của họ đã được định sẵn và không thể thay đổi.
Lưu Trạm đặt chén xuống bàn, “Phượng Lâm, quyển Ghi Chép Địa Lý đệ đọc hết chưa? Nói lại cho ta nghe đi.”
“Mới xem xong phần lãnh thổ phía bắc.”
“Không sao, đệ cứ nói đi.” Lưu Trạm hào hứng nói.
Tống Phượng Lâm đứng lên, rút từ trên giá sách một cuộn giấy, đưa cho Lưu Trạm: “Tự huynh xem đi.”
Lưu Trạm mở ra, phút chốc trái tim nhảy lên tới cổ họng, cái này chính là bản đồ vẽ lại toàn bộ lãnh thổ phía bắc mà! Thật không ngờ Tống Phượng Lâm lại vẽ ra được!
Lưu Trạm vô cùng phấn khởi, “Phượng Lâm, đệ giỏi quá!!”
Tống Phượng Lâm nói: “Bản đồ này ta đã đem cho cha ta và Lưu tiên sinh xem qua, vẫn còn sai vài chỗ, khi nào sửa...”
Chưa nói xong thì bị người nào đó kéo xuống ôm vào lòng.
“Buông ra!!”
“Không!” Lưu Trạm lưu manh siết người trong ngực mình càng chặt hơn.
“Còn ra thể thống gì!” Mặt mũi Tống Phượng Lâm đỏ bừng.
“Ôm một lúc thì làm sao!” Mùi thơm quẩn quanh nơi chóp mũi, Lưu Trạm một mực không chịu buông tay.
Hai cánh tay giam cầm y chẳng khác gì hai gông xiềng bằng sắt, Tống Phượng Lâm giãy giụa một hồi mà vẫn không thể thoát ra được, chỉ đành cáu kỉnh từ bỏ.
“Đồ thần kinh!!”
Lưu Trạm bị mắng nhưng lại cười to, hắn cho rằng nhiều ngày không gặp ít nhiều đối phương sẽ mềm lòng, không ngờ tính tình vẫn ghê gớm như cũ, nhưng mà hắn vẫn rất thích.
“Phượng Lâm, sao đệ lại thông minh thế hả?”
Tống Phượng Lâm thở hắt ra, giả lơ mặc kệ.
“Viết chữ đẹp, vẽ tranh đẹp, mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp, tai cũng đẹp, còn có...”
“Đủ rồi đó!” Tống Phượng Lâm mặt đỏ tai hồng, không biết đang xấu hổ hay đang tức giận.
“Ta rất thích đệ.”
“Biến đi!”
Lưu Trạm lại cười, ôm càng chặt hơn, “Ta không biến! Mỗi ngày kể cả lúc nằm mơ ta cũng thường nhớ tới đệ.”
Tống Phượng Lâm nổi giận nhưng Lưu Trạm hiểu y rất rõ, xong việc chỉ cần mặt dày mày dạn xin lỗi là thành công dỗ được người rồi. Hiện tại Lưu Trạm thực sự rất muốn ôm y, nếu không nay mai quay lại doanh trại sẽ rất tiếc nuối, chỉ cần tưởng tượng vậy thôi là Lưu Trạm đã không chịu được rồi, nghĩ đến thời gian sắp tới sẽ lại phải xa nhau, đầu óc Lưu Trạm nóng lên, cúi xuống hung hăng hôn lên đôi môi lúc nào cũng mắng hắn kia.
Cơm tối, ở phòng chính của nhà họ Lưu.
“Đại ca, mặt huynh làm sao vậy?” Hinh Nhi, Triệt Nhi, mấy đứa em trai em gái ngạc nhiên nhìn dấu tay trên mặt Lưu Trạm.
Lưu Trạm bình tĩnh nói: “Lúc xuống núi không cẩn thận bị vấp ngã.”
Vấp ngã sao lại thành hình bàn tay được nhỉ?
Xong bữa tối, Lưu Trạm bị Lưu Học Uyên gọi tới thư phòng, cha con Tống Nghi Quân cũng có mặt.
Đầu tiên Lưu Học Uyên hỏi sơ qua về tình hình ở quan ải, Lưu Trạm kể lại sơ lược, bỏ qua vụ các lão binh nổi loạn. Tống Phượng Lâm liếc Lưu Trạm một cái, yên lặng không nói gì. Lưu Học Uyên cũng không hỏi thêm nữa, chuyển sang bàn chuyện chiến sự ở Bắc Cương.
Tống Nghi Quân nói: “Chiến sự ở Phạm Dương Quan rất căng thẳng, Nhan tướng quân yêu cầu các quận huyện ở biên giới phía bắc cung cấp lương thảo, ngoại trừ bình nguyên Thương Hà do nhà họ Nhan nắm quyền kiểm soát và các quận huyện xung quanh thành Tấn Dương ra thì các địa phương còn lại chậm chạp không cung cấp lương thảo. Tháng trước Nhan tướng quân đã gửi sớ xin lương thảo lên triều, bệ hạ đã ban chỉ xuống, mấy ngày trước thánh chỉ đã về tới huyện Võ Nguyên, bây giờ người dân ở núi Tề Vân đang rất hỗn loạn và sợ hãi, lương thực trong nhà quân hộ cùng lắm chỉ đủ sống, nếu nộp lương thực thì mùa đông năm nay phải sống thế nào?
Lưu Trạm nhún vai: “Không nộp là được.”
Lưu Học Uyên bị con trai dọa hết hồn, hỏi lại: “Ý con là sao?”
“Các quận huyện ở Bắc Cương trước nay vẫn luôn tự quản theo ý mình, giống như nhà họ Nhan ở bình nguyên Thương Hà kia vậy, binh lính thủ hạ của bọn họ chính là căn cơ, nhà họ Nhan không dọn được cục đá đập vào chân mình lại đòi các nơi khác bổ cứu, ai rảnh mà đi nhảy vào vũng nước đục này chứ?”
Lưu Trạm uống hớp trà, ung dung nói tiếp: “Theo con thấy, vị Nhan tướng quân này quá nửa là đã thu đủ lương thực ở địa phận của mình rồi, Phái huyện lệnh cũng chẳng cần phải quá nghiêm túc với thánh chỉ giao nộp lương thực kia, tùy tiện cho một ít để báo cáo kết quả là được, ai mà chẳng biết huyện Võ Nguyên nghèo xơ nghèo xác, nếu tích cực quá sợ mai này còn bị bóc lột thêm, người thiệt thòi nhất chẳng phải là Phái huyện lệnh sao?
Lời Lưu Trạm nói như một đao khai sáng, nhất thời cả ba người kinh ngạc nhìn hắn, đặc biệt là Tống Phượng Lâm.
Hôm qua đích thân Phái huyện lệnh đến thư viện Vân Trung để thương lượng với Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đời nào người cao quý như ông ta lại mò lên núi? Ba người loay hoay tìm cách xử lý thánh chỉ, không ngờ một câu thản nhiên dường như chẳng cần suy nghĩ của Lưu Trạm đã giải quyết được tất cả.
Tình hình chiến loạn ở biên giới phía bắc ngày càng căng thẳng, ai mà chẳng lo tính toán cho bản thân mình?
Lưu Trạm còn ngại ba người kia chưa chịu đủ kích thích, lại phun ra một câu kinh người nữa: “Con thấy bình nguyên Thương Hà kia bỏ luôn cũng được, vì có liên quan gì đến chúng ta đâu? Ở thời loạn thế này lo tốt cho bản thân mình chính là thượng sách.”
Miệng nhanh hơn não, kết quả chính là bị Lưu Học Uyên phạt chép một trăm lần nội quy thư viện và Luận Ngữ, chưa chép xong không cho quay lại quân doanh.
Ở thời cổ đại lễ giáo quân thần nghiêm ngặt này, lời của Lưu Trạm quá kinh hãi thế tục, mặc dù thế gia trong thiên hạ đều nghĩ vậy đấy nhưng mà có ai dám nói trắng ra đâu?
Lưu Học Uyên thầm nghĩ nếu không kìm hãm được tính nết của Lưu Trạm thì với cái miệng đó của thằng con mình, sớm muộn gì cũng có ngày gây họa. Ông cảm thấy phạt chép sách thôi chưa đủ, lại sai hắn tới từ đường nhà họ Lưu, quỳ trước bài vị của liệt tổ liệt tông một ngày một đêm.
Nhưng mà kiến nghị của Lưu Trạm rất nhanh đã được truyền lại cho Phái huyện lệnh. Phái Vạn Thiện cũng bừng tỉnh đại ngộ, huyện Võ Nguyên chỉ là một mảnh đất cằn, nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc trên núi Tề Vân, ông ta da mặt dày khóc lóc than vãn với quan trên thì muốn ép cũng chẳng được.
Trong sân của tiểu viện, Lưu Trạm đau khổ nằm nhoài ra bàn chép sách, chữ viết như cua bò lổm ngổm, càng chép chữ càng xấu.
Tống Phượng Lâm ngồi bên cạnh mài mực cho hắn, “Chữ tật viết sai rồi, đừng dùng sức nhiều, viết chữ to quá chỗ giấy này không đủ cho huynh chép đâu.”
Lưu Trạm nhăn nhó nói: “Ta cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi nhưng cái bút này không nghe lời ta!”
Tống Phượng Lâm chỉ ra thêm chỗ sai: “Chữ lại này cũng sai rồi.”
Lưu Trạm chẳng thèm để ý đúng sai, chép bừa hết cả. Tống Phượng Lâm thở dài lắc đầu, chữ viết của Lưu Trạm so với lúc trước thật sự chẳng có chút tiến bộ nào.
Lưu Trạm bỗng dừng bút, ngẩng đầu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tống Phượng Lâm, “Phượng Lâm, ta đã sửa sang xong doanh trại rồi, đệ có muốn tới đó ở mấy ngày không?”
Tống Phượng Lâm không trả lời ngay mà hỏi lại: “Binh lính của huynh huấn luyện thế nào rồi?”
Lưu Trạm mỉm cười, thần bí nói: “Ta đang tính dẫn bọn họ đi thử một lần đây.”
Nghe Lưu Trạm nói thực sự muốn đi cướp lương thực, Tống Phượng Lâm dù đã biết trước nhưng cũng thoáng ngây ngẩn.
Lưu Trạm quay người, lấy tờ bản đồ lãnh thổ phía bắc mà Tống Phượng Lâm vẽ tới, tuy rằng so với bản đồ thời hiện đại vẫn còn kém xa nhưng thế này thôi là đủ rồi, hắn chỉ vào một hình tường thành, nói: “Phía bắc của Thông Thiên Quan khoảng tầm mười mấy dặm có một thôn trang của người Yến, mấy ngày trước ta đã dẫn theo vài người dùng thân phận thợ săn lẻn vào đất Yến, mấy cánh đồng rộng lớn ở chân núi Tề Vân hầu như đều là tài sản riêng của quý tộc nước Yến. Ta vẫn chưa rõ nếu băng qua thôn trang này thì huyện thành và quan ải cách khoảng bao xa nữa, đệ nhìn chỗ này, ta đã vẽ thêm biểu tượng của thôn trang Dương Thụ vào đây.”
Tống Phượng Lâm lo lắng hỏi: “Nhân thủ của huynh đủ không?”
Lưu Trạm thẳng thắn đáp: “Không đủ, thủ hạ của ta hiện tại chỉ có khoảng hai mươi người, lần này trở về ta muốn trưng binh thêm, tân binh không thể dùng ngay được, còn phải huấn luyện một thời gian, phải dẫn bọn họ đi săn lợn rừng, nhìn thấy máu, luyện tâm tính ổn định thì mới xuống núi làm chuyện lớn được.”
Tống Phượng Lâm nhíu mày: “Nếu bị quân canh giữ biên giới của nước Yến phát hiện, việc này sẽ bị bại lộ...”
Lưu Trạm kiên định nói: “Không được để bị phát hiện, nếu bại lộ thì người Yến sẽ chỉ nhận lại được thi thể mà thôi.”
Tống Phượng Lâm cảm thấy không thể hiểu nổi, lá gan của Lưu Trạm quá lớn rồi.
Lưu Trạm cười nói: “Bây giờ đang là thời cơ ngàn năm có một, nước Yến đang dồn binh lực tấn công bình nguyên Thương Hà, phần biên giới ở chân núi Tề Vân chắc chắn không có nhiều người canh giữ, ta chỉ đi cướp lương thực chứ không giết người. Quan địa phương kiểu gì cũng không dám chuyện bé xé ra to, tố cáo sơn tặc cướp lương ở trong khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng này đâu.”
Tống Phượng Lâm cẩn thận nghĩ lại, vô cùng bội phục Lưu Trạm, hắn đã nắm rất rõ và hiểu rất tỉ mỉ tình hình ở biên giới phía bắc này.
Lưu Trạm nghiêm túc nói: “Việc này ta chỉ nói với đệ, nếu đệ tới doanh ta sẽ để đệ làm quân sư của ta, nếu không tới thì ta cũng không miễn cưỡng.”
Tống Phượng Lâm cảm thấy thật buồn cười, Lưu Trạm dựa vào cái gì mà chorằng y sẽ theo hắn vào rừng làm cướp chứ?
[Hết chương 21]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất