Chương 23: Tân binh nhập ngũ
Nghiêm túc huấn luyện binh lính
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Ngày đầu tiên tân binh nhập ngũ, tất cả cùng mặc binh phục, tập trung xếp hàng ở sân huấn luyện để điểm danh và chia tổ.
Lần này có tổng cộng một trăm lẻ tám người mới đến, so với biên chế bình thường gọi là thừa rồi nhưng Lưu Trạm không để ý, dù sao bên trên cũng không định cấp đủ tiền lương cho một trăm người, về sau những tân binh này sẽ do hắn tự phát lương.
Lưu Trạm đứng trên đài cao, đích thân chủ trì. Lý A Tam bưng một cái ghế dựa tới cho Tống Phượng Lâm ngồi ở hàng đầu tiên bên dưới.
Ở dưới sân huấn luyện, binh cũ và binh mới đứng chia ra hai bên trái phải, binh cũ khá ăn nhịp và đồng đều, binh mới thì hơi lộn xộn.
Sau khi Hoàng Đắc Khai dụ dỗ nhóm lão binh nổi loạn rồi rời khỏi, Lưu Trạm vẫn chưa đề bạt tổng binh (tổng kỳ) và tiểu kỳ mới, trước đó hắn cũng chưa để lộ ra những cái tên nào sẽ được thăng chức. Mười sáu thân binh đi theo Lưu Trạm ngay từ đầu, ai cũng nghiêm túc và lộ ra biểu cảm chờ mong.
Lưu Trạm khoanh tay đứng nhìn bên dưới một lượt.
“Tào Tráng.”
“Có!” Tào Tráng hô to, bước lên một bước.
“Lý Tiểu Liên.”
“Có!” Lý Tiểu Liên cũng bước lên một bước.
Lưu Trạm: “Trong những buổi thi đấu, võ nghệ và biểu hiện của Tào Tráng và Lý Tiểu Liên tốt nhất, trong hoạt động huấn luyện và đi săn cũng có thành tích tốt nhất, ta bổ nhiệm cho hai vị này là hai tổng binh mới của Thông Thiên Quan.”
Hai người siết chặt nắm tay, cực kỳ kích động, lập tức quỳ xuống hướng về phía Lưu Trạm tuyên thệ: “Chúng tôi nguyện suốt đời đi theo bách hộ trưởng! Gặp khó khăn gian khổ tuyệt không lùi bước!”
Lưu Trạm hài lòng gật đầu, hai người kia tự động đứng sang hai phía trái phải đằng sau Lưu Trạm, Lưu Trạm tiếp tục nói: “Tào Minh, Trương Tiểu Mãn, Chu Tử Minh, Vi Thành Quý, Lý Phúc Điền, ta bổ nhiệm cho những vị này là tiểu kỳ tân nhiệm.”
Mỗi một cái tên đọc lên, từng người bước lên trước tách khỏi đội ngũ, xếp thành một hàng.
“Chu Tử Minh, Vi Thành Quý, các ngươi lĩnh mỗi người mười binh lính về dưới trướng của Tào tổng binh. Tào Minh, Lý Phúc Điền mỗi người mười binh lính về dưới trướng của Lý tổng binh. Ngoài ra, Trương Tiểu Mãn tạm thời làm một quan văn, nhận hai binh lính làm trợ thủ, hỗ trợ Tống tiên sinh xử lý mọi việc hậu cần ở Thông Thiên Quan này.”
Năm người đồng loạt quỳ xuống một bên gối nói lời tuyên thệ.
Lưu Trạm đã suy nghĩ rất kỹ về năm cái tên đảm nhiệm chức tiểu kỳ này. Chu Tử Minh, Vi Thành Quý, Tào Minh dũng mãnh thiện chiến, lại là người cùng thôn Lưu Trạm dẫn theo nên đương nhiên sẽ được chọn làm tiểu kỳ, còn Lý Phúc Điền là tân binh thừa kế của một lão binh lúc trước, đến sau nhưng biểu hiện khi đi săn rất tốt, tính cách chịu phục tùng cao nên được Lưu Trạm tán thưởng, đồng thời hắn cũng cân nhắc đến việc cân bằng tâm lý của nhóm lão binh kia, quyết định đề bạt một người là con cháu của bọn họ.
Còn Trương Tiểu Mãn tạm thời cho làm quan văn vì biết ít chữ.
Văn Thanh Sơn chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi tới hỗ trợ một thời gian mà thôi, qua mấy hôm nữa sẽ phải về thư viện Vân Trung tiếp tục học hành.
Sau khi hoàn tất quá trình bổ nhiệm, tổ chức của Lưu Trạm cuối cùng cũng đã có hình thức sơ khai ban đầu.
Tiếp theo là chia tổ cho các tân binh.
“Chỗ này có hai tảng đá khác nhau, ba trăm cân và năm trăm cân, ai tin rằng mình có thể nhấc được một trong hai tảng qua đỉnh đầu thì bước ra nhấc thử.” Lưu Trạm vừa dứt lời, các tân binh quay qua xì xào với nhau, chẳng mấy chốc đã có người xung phong.
“Tôi tới thử năm trăm cân!”
Nhất thời cả thao trường ồ lên, Lưu Trạm tập trung nhìn thử, người kia thế mà lại chính là Quách Đông Hổ.
Năm ấy sau khi Quách bách hộ chết trận, Lưu Trạm chưa gặp lại Quách Đông Hổ thêm lần nào. Quách Đông Hổ bây giờ đang mười chín tuổi, cao hơn chín thước, còn cao hơn cả Tào Tráng nửa cái đầu, ngoại hình lưng hùm vai gấu, mạnh mẽ oai phong.
Quách Đông Hổ cũng không nói nhiều, xoay cổ tay khởi động, hít sâu một hơi, cúi xuống nhấc tảng đá năm trăm cân lên rồi nâng qua đỉnh đầu.
“Tốt lắm!” Lưu Trạm vỗ tay vui mừng, “Quách Đông Hổ vào tổ Giáp.”
Quách Đông Hổ đặt lại tảng đá xuống, đi qua một bên đứng nâng cằm đầy kiêu ngạo.
Thằng nhóc này xác thực là một hạt giống rất tốt, lúc ấy Lưu Trạm nhận nó vì nhìn trúng thân hình của nó, nhưng mà tính tình vẫn kiêu ngạo như cũ, muốn thuần phục e rằng sẽ tốn không ít công sức đây.
“Còn ai muốn lên thử nữa không?”
Kế tiếp lại có mấy người bước ra khỏi hàng thử nâng đá ba trăm cân, tảng năm trăm cân kia không còn ai thử nữa. Hiện tại dưới trướng Lưu Trạm, người có thể nâng được tảng đá năm trăm cân chỉ có Tào Tráng và Quách Đông Hổ mà thôi, nâng đá ba trăm cân trong nhóm lão binh có tám người, nhóm tân binh mới đến có mười ba người thử sức thành công, tổng cộng được hai mốt người.
Lưu Trạm xếp hết toàn bộ những người nâng được tảng đá ba trăm cân vào tổ Giáp.
“Hạng mục thứ hai là bắn tên.”
Lưu Trạm phất tay, Tào Minh lập tức bày ra mấy tấm bia, đặt bia sát vào tường thành cách khoảng tầm một trăm bước, rất xa, đứng ở bên này nhìn hồng tâm chỉ còn là một điểm nhỏ màu đỏ mà thôi, mắt ai không tốt có khi còn chẳng nhìn rõ.
Toàn thao trường lại xôn xao, rất nhanh cũng đã có người bước lên thử sức. Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, mũi tên đầu tiên bắn vào bụi cỏ, mũi tên thứ hai vẫn thất bại, mũi tên thứ ba bắn vào tường thành, cách bia cả trượng làm mọi người cười vang.
Lưu Trạm cười nói: “Đừng cảm thấy mất mặt, ta thiết kế hạng mục này chỉ là để xem mọi người có kỹ thuật bắn cung cơ sở chưa thôi, sau này sẽ luyện tập thêm. Được rồi, ngươi đứng tạm qua một bên trước đi, tiếp theo có ai thử nữa không?”
Nghe Lưu Trạm nói vậy, không ít người đánh bạo lên thử nhưng đa số đều bắn trượt, bắn chưa tới bia hoặc là trúng tường thành, cuối cùng có hai mươi hai người bắn trúng tường thành cách gần bia nhất, trong đó có ba người bắn được trúng bia, tuy chưa trúng hồng tâm nhưng thành tích đó đã rất tốt rồi, Lưu Trạm hỏi thử mới biết hóa ra cả ba người đều có xuất thân là thợ săn.
Không còn ai lên thử sức nữa, Lưu Trạm xếp hai mươi hai người thông qua hạng mục bắn cung vào tổ Ất.
Ngoại trừ ba lăm người trong nhóm tân binh mới được lựa chọn, những người còn lại đương nhiên phải tiếp tục phân loại. Lưu Trạm lộ ra một ánh mắt tàn nhẫn, hắn vỗ tay mấy cái, mười sáu thiếu niên đi theo Lưu Trạm từ đầu đồng loạt bước ra, đứng xếp thành một hàng ngang.
“Tiếp theo là đấu vật hỗn loạn. Quy tắc thứ nhất, không được sử dụng vũ khí, quy tắc thứ hai, ngã nằm ra đất là thua, quy tắc thứ ba, ai có thể thắng được một trong mười sáu người này tự động được xếp vào tổ Giáp, quy tắc thứ tư, người nào vi phạm lập tức bị trục xuất khỏi quân doanh!”
Lưu Trạm vừa dứt lời, nhóm mười sáu người bắt đầu cởi áo, để mình trần ra trận, khí thế dọa cho đám tân binh sợ chết khiếp, liên tục vô thức lùi ra sau.
Lưu Trạm mắng to: “Lùi cái gì!? Quân pháp* có lệnh khi ra trận ai chạy trốn sẽ bị chém đầu! Xông lên hết cho ta!”
(*quân pháp, tương tự quân luật, là pháp luật trong quân đội)
Các tân binh không dám manh động, bên phía Tào Tráng chủ động tấn công, nhất thời những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngớt, đặc biệt là Tào Tráng, thật không khác gì một cái máy xay thịt, vật ngã từng người từng người một. Chẳng bao lâu một nửa số tân binh nằm soài ra đất, số còn lại vội vã lấy lại tinh thần và phản kích, nhiều người cùng đánh một người hoặc đánh lén.
Cuối cùng cũng có một người đạt tiêu chuẩn.
“Đánh hay lắm! Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân là Hoàng Ngọ Thời.”
“Tốt! Vào tổ Giáp đứng đi.”
Bấy giờ các tân binh mới ngộ ra, những ai có năng lực nổi bật hơn người mới được vào tổ Giáp, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ có cơ hội được Lưu Trạm chú ý hơn. Những người còn lại càng thêm ra sức vật lộn, không ít người tiếp tục thành công, tất cả đều được xếp vào tổ Giáp, cuối cùng ở trên sân chỉ còn Tào Tráng, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý và Chu Tử Minh, năm người này cơ hồ lấy một địch mười, khí thế bừng bừng đứng giữa đám tân binh ngã đổ rạp.
“Tốt lắm!” Lưu Trạm vỗ tay, “Tào Tráng, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý, Chu Tử Minh không hổ là những chiến binh mạnh nhất!”
Vòng thứ ba, Lưu Trạm chọn được thêm mười một người nữa xếp vào tổ Giáp, những người còn lại tự động hợp thành tổ Bính, hoạt động chia tổ đến đây coi như kết thúc.
“Tất cả xếp hàng!” Tào Tráng hô lên, từng người nhanh chóng về vị trí tổ đã được chia của mình.
Lưu Trạm dặn dò và khích lệ thêm mấy câu, cuối cùng sắp xếp: “Tổ Giáp do Tào Tráng quản lý, tổ Bính do Lý Tiểu Liên quản lý. Tào Tráng và Lý Tiểu Liên phụ trách công tác huấn luyện hai tổ tân binh này, còn tổ Ất tạm thời do tiểu kỳ Lý Phúc Điền quản lý.”
Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Lý Phúc Điền bước ra khỏi hàng nhận lệnh.
Lưu Trạm lại nói: “Bây giờ chia tổ chỉ để tiện huấn luyện mà thôi, mười ngày sau sẽ chính thức chia lại một lần nữa. Căn cứ theo quân pháp của Đại Sở, mười người dưới trướng một tiểu kỳ, năm mươi người dưới trướng một tổng kỳ, hiện tại đã xác định hai vị trí tổng kỳ nhưng tiểu kỳ thì chưa đủ, ta sẽ chọn một người trong nhóm những tân binh mới đến hôm nay, người dũng mãnh nhất tiến bộ nhanh nhất sẽ được ưu tiên.”
Đám binh lính bên dưới lại ồ lên xôn xao, không ngờ bọn họ mới nhập ngũ mà đã có cơ hội được thể hiện bản thân bày ra ngay trước mắt rồi. Trải qua một đợt phân chia tổ, ánh mắt của các tân binh bắt đầu có sự thay đổi, nhất là những người ở tổ Giáp, ai cũng siết chặt nắm tay, ý chí dâng cao.
Phong cách luyện binh của Lưu Trạm rất có thủ đoạn, đầu tiên là chỉnh đốn gọn gàng, sau đó là cho cơ hội thăng tiến để họ nhìn thấy tiền đồ rộng mở, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi đã nhận được không ít sự tin tưởng của các tân binh mới đến Thông Thiên Quan.
Tống Phượng Lâm chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, không thể không phục. Trước hôm nay Tống Phượng Lâm vẫn còn vài phần nhỏ hoài nghi năng lực của Lưu Trạm nhưng qua hôm nay thì suy nghĩ của y đã thay đổi, cảm thấy mình thật sự có thể lựa chọn tin tưởng người này.
Lưu Trạm phất tay hô to: “Người đâu? Mổ lợn! Chào đón tân binh!”
Hai con lợn rừng sống trưởng thành bị xua vào sân huấn luyện, tức khắc dấy lên một đợt cao trào. Nhóm binh cũ dẫn theo nhóm binh mới đánh nhau với lợn rừng, qua một phen vật lộn cuối cùng cũng giết được, lập tức lột da róc xương, lại có người bưng tới mấy cái nồi to, nhóm lửa, hôm nay phải ăn một bữa đại tiệc ra trò.
Bầu không khí ầm ĩ sôi sục, phấn khởi như đang ăn Tết.
Tống Phượng Lâm không thích ồn ào nên về tiểu viện của mình trước, ngồi ở bàn sửa sang lại một số sổ sách.
Khoảng một canh giờ sau, Lưu Trạm tự mình bưng tới hai bát thịt sườn, đi sau còn có Lý A Tam hỗ trợ bưng bánh ngô, cơm và canh.
“Nhiều thế? Huynh muốn ta thành heo à?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Lưu Trạm cười ha ha, đáp: “Ăn không hết lát nữa ta quay lại ăn nốt cho, ta thích ăn đồ dư của đệ lắm.”
Tống Phượng Lâm: “...”
Cuộc sống mỗi ngày ở quân doanh rất bận rộn và phong phú, Tống Phượng Lâm chợt phát hiện, từ khi lên núi, lâu rồi mình không nhớ lại những chuyện buồn của quá khứ nữa.
Lưu Trạm đề ra quy định về thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc. Giờ Mẹo rời giường tập thể dục buổi sáng, giờ Thìn ăn sáng, giờ Tỵ các binh lính tu sửa doanh trại, nhóm chỉ huy đến phòng Lưu Trạm họp bàn, bữa trưa ăn xong nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, giờ Mùi buổi chiều bắt đầu huấn luyện, thỉnh thoảng thay bằng hoạt động đi săn, giờ Dậu ăn tối, giờ Mậu lên giường đi ngủ.
Trong doanh còn có một số quy định khác, ví dụ như phải đi vệ sinh đúng nơi (nhà xí), ai đại tiện tiểu tiện lung lung, nếu bị bắt được thì sẽ phạt mười quân côn.
Tống Phượng Lâm không cần đi theo huấn luyện cùng binh lính, ngoại trừ tham gia cuộc họp buổi sáng của các chỉ huy mỗi ngày ra thì thời gian của y cơ bản là tự do sử dụng. Mấy ngày gần đây y đang sửa sang lại sổ sách ghi chép lý lịch của binh lính, Văn Thanh Sơn và Trương Tiểu Mãn không có kinh nghiệm, chép chỗ thiếu chỗ thừa, Tống Phượng Lâm nhìn không nổi nên tự tay sửa lại một lần.
Còn có cả sổ sách chi tiêu. Hiện tại Lưu Trạm đang là một bách hộ trưởng nghèo rớt mùng tơi không một xu dính túi, bây giờ lại chiêu mộ nhiều tân binh thế này, lương tháng sau phải làm sao? Không biết Lưu Trạm có tính toán nào khác không, Tống Phượng Lâm quyết định đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Lúc này Lưu Trạm đang ở thao trường giám sát tân binh huấn luyện.
Tổ Ất là tổ của các cung thủ do Lưu Trạm chọn ra nhưng mà trình độ của nhóm cung thủ này thật khiến người ta cạn lời. Mười lăm người đứng dàn ngang tập bắn, mấy tấm bia cách về phía trước trăm bước gần như không có cái nào bị cắm tên thành nhím, chỉ có rải rác một vài mũi tên bắn dính được vào bia, luyện liên tục mấy ngày mà không có chút tiến bộ nào, Lý Phúc Điền sốt ruột đến độ sắp khóc.
Lưu Trạm nhìn bọn họ bắn tên không khác nào tiên nữ rải hoa, lung ta lung tung khắp nơi, cái tỉ lệ phần trăm chính xác này mà mang lên chiến trường chắc chỉ có làm màu chứ không dùng được.
“Đại nhân...” Lý Phúc Điền xấu hổ, mặt hết đỏ lại trắng.
“Đưa cung đây ta xem thử.” Lưu Trạm vươn tay nhận lấy một cây cung, nhẹ nhàng kéo dây cung ra tới mức xa nhất, có vẻ dễ dàng hơn so với tưởng tượng của hắn, xem ra bắn cung không cần phải dùng quá nhiều sức lực, độ chính xác của những người này kém là do vấn đề kỹ thuật mà thôi.
Đời trước Lưu Trạm đam mê các loại vận động như quyền anh, Tán Đả, Vịnh Xuân quyền, vung đao múa kiếm, bắn súng, săn thú, leo núi, còn có cả nhảy dù, chỉ riêng bắn cung là chưa thử bao giờ. Lúc đấy trong mắt hắn bắn cung là kiểu vận động không đủ kích thích, bây giờ hắn lại hơi hối hận vì sao không thử luyện qua một lần, để bây giờ gặp phải đề khó ở tổ cung thủ như thế này.
Nhưng mà Lưu Trạm có một ưu điểm đó là hắn không sợ mất mặt, thủ hạ không xử lý được thì hắn tự thử một lần. Trong quan niệm của hắn, việc gì cũng có bí quyết để thành công, chỉ cần nắm giữ bí quyết là được rồi.
Mũi tên đầu tiên, bắn vào không khí. Mũi tên thứ hai, bắn vào tường thành. Mũi tên thứ ba, bắn gần trúng bia. Mũi tên thứ tư, bắn trúng bia. Mũi tên thứ năm, sáu, bảy, mỗi mũi đều trúng bia nhưng không trúng hồng tâm. Trong mắt nhóm tân binh mà nói thì Lưu đại nhân đã rất siêu phàm rồi, bắn thử mấy mũi đã trúng được bia, bao giờ bọn họ mới bắn trúng bia như vậy đây? Ánh mắt những người xung quanh đồng loạt lộ ra sự kính nể.
Nhưng mà một màn này lọt vào mắt cao thủ không khác gì tấu hài.
Trước nay Tống Phượng Lâm hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào công tác huấn luyện của Lưu Trạm nhưng từ khi xiêu lòng theo hắn nhập doanh đến nay, đầu tiên là vấn đề sổ sách, sau đó là một số việc lớn nhỏ khác trong doanh, y phát hiện mình càng ngày càng không thể đứng ngoài cuộc dùng tư thái dạo chơi được nữa.
Tống Phượng Lâm nãy giờ vẫn bàng quan đứng bên cạnh, nhìn không nổi nữa, bước tới giữ tay Lưu Trạm.
“Đưa cho ta.”
“Sao đệ lại tới đây?” Lưu Trạm cho rằng Tống Phượng Lâm muốn bắn thử nên nhường cung cho y, “Đệ thử cẩn thận, đừng để bị dây cung cắt vào tay.”
Hôm nay Tống Phượng Lâm mặc bộ đồ màu xanh mà Lưu Trạm thích nhất, y đứng thẳng người, hai chân rộng bằng vai, tay trái cầm cung, tay phải gắn tên, lúc kéo dây cung ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Ba mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm, không hề lệch khỏi quỹ đạo.
Mọi người lại đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
Tống Phượng Lâm chậm rãi mở miệng: “Chân và thân tương liên là điều đầu tiên cần phải biết khi học nhập môn bắn cung, người mới học phải nghiêm chỉnh tuân theo từng nguyên tắc, sau đó luyện cách dùng lực vừa đủ, người bắn phải làm chủ cây cung.”
Cổ nhân nói: trong đoan chính, ngoài thẳng lưng, cầm chắc cung trong tay, điều khiển theo ý mình. Tống Phượng Lâm nín thở ngưng thần, bắn thêm một mũi tên nữa, tâm và thân hợp nhất, hài hòa với thiên nhiên, tiêu sái phóng khoáng, bách phát bách trúng.
Hồn phách và trái tim của Lưu Trạm cũng theo mũi tên này bay đi mất rồi. Lang diễm độc tuyệt, phong tư xuất sắc, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được, cảm giác yêu thích từ trong tận xương cốt bùng nổ làm da đầu hắn tê dại.
Đột nhiên Lưu Trạm bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đời trước hắn dạo ngàn bụi hoa là bởi vì không gặp được người đủ ưu tú.
Thật lâu sau Lưu Trạm mới tìm về giọng nói của mình: “Phượng Lâm, đệ học bắn cung từ nhỏ rồi à?”
Tống Phượng Lâm khó hiểu nhìn hắn, “Quân tử học lục nghệ, là bài học vỡ lòng của thế gia mà?”
“Lục nghệ là cái gì?” Lưu Trạm bật thốt ra, hắn là người hiện đại xuyên tới, đời trước chín năm giáo dục bắt buộc còn chưa học xong đàng hoàng nói chi đến lục nghệ gì gì đó.
Nếu không phải Lưu Học Uyên học thức uyên bác, chung sống nhiều năm, Tống Phượng Lâm thực sự hoài nghi liệu có phải mình đã gặp người khác đóng giả con vợ cả nhà họ Lưu.
Tuy khó hiểu nhưng Tống Phượng Lâm vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chu lễ có nói, một người quân tử phải thông thạo sáu môn nghệ thuật: Một là lễ nghĩa, hai là âm nhạc, ba là bắn cung, bốn là cưỡi ngựa, năm là thư pháp, sáu là toán học.”
Nhìn biểu cảm của Lưu Trạm trông như vẫn đang lọt trong sương mù, Tống Phượng Lâm bổ sung: “Nói ngắn gọn là lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số.” Đây là sáu kỹ năng được các thế gia coi trọng.
Lưu Trạm đã hiểu. Cưỡi ngựa làm toán là hai kỹ năng khó nhất, nhớ lại thì Tống Phượng Lâm viết chữ rất đẹp, bắn cung cũng giỏi, và điều quan trọng nhất là y mới chỉ mười bảy tuổi, trong nhóm bạn cùng lứa có lẽ y chính là người xuất sắc nhất. Lưu Trạm phỏng đoán, trước khi nhà họ Tống gặp thảm họa diệt môn, Tống Phượng Lâm chính là công tử thế gia có một không hai ở kinh thành.
“Phượng Lâm, đệ dạy ta bắn cung đi, khi nào ta học xong sẽ dạy lại cho bọn họ.” Còn lâu Lưu Trạm mới để cho người trong lòng mình tiếp xúc với mấy tên phàm phu tục tử kia.
Tống Phượng Lâm nói: “Đợi lát nữa ta dạy huynh, bây giờ ta có việc cần hỏi.”
Lưu Trạm giao lại cung cho Lý Phúc Điền, đi cùng Tống Phượng Lâm ra chỗ khác.
“Tháng sau cần phát lương cho binh lính rồi, lương thực trong kho cũng không kiên trì được mấy ngày nữa, huynh có tính toán gì chưa?” Tống Phượng Lâm hỏi thẳng.
Việc này đương nhiên Lưu Trạm đã nghĩ tới, “Ta tính huấn luyện khoảng nửa tháng nữa rồi dẫn bọn họ đi thử sức, lúc ấy vừa đúng vào vụ thu hoạch mùa thu, là thời điểm đất Yến sung túc nhất.”
Tống Phượng Lâm không bất ngờ lắm, thực ra y cũng thử phỏng đoán kế hoạch của Lưu Trạm rồi nhưng đi cướp lương thực không có nghĩa là cứ đi rồi sẽ cướp được.
“Tình hình dưới chân núi vẫn chưa rõ ràng, huynh có kế hoạch tự bảo vệ mình chưa? Còn nữa, lương thảo cướp được huynh định vận chuyển trở về kiểu gì? Ra khỏi Thông Thiên Quan đường núi gập ghềnh trắc trở, chuyện vận chuyển lương thực lên núi không dễ dàng đâu.” Tống Phượng Lâm ném ra mấy câu hỏi.
“Qua đây.” Lưu Trạm không nói nhiều, chỉ nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, kéo y về phòng mình.
[Hết chương 23]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Ngày đầu tiên tân binh nhập ngũ, tất cả cùng mặc binh phục, tập trung xếp hàng ở sân huấn luyện để điểm danh và chia tổ.
Lần này có tổng cộng một trăm lẻ tám người mới đến, so với biên chế bình thường gọi là thừa rồi nhưng Lưu Trạm không để ý, dù sao bên trên cũng không định cấp đủ tiền lương cho một trăm người, về sau những tân binh này sẽ do hắn tự phát lương.
Lưu Trạm đứng trên đài cao, đích thân chủ trì. Lý A Tam bưng một cái ghế dựa tới cho Tống Phượng Lâm ngồi ở hàng đầu tiên bên dưới.
Ở dưới sân huấn luyện, binh cũ và binh mới đứng chia ra hai bên trái phải, binh cũ khá ăn nhịp và đồng đều, binh mới thì hơi lộn xộn.
Sau khi Hoàng Đắc Khai dụ dỗ nhóm lão binh nổi loạn rồi rời khỏi, Lưu Trạm vẫn chưa đề bạt tổng binh (tổng kỳ) và tiểu kỳ mới, trước đó hắn cũng chưa để lộ ra những cái tên nào sẽ được thăng chức. Mười sáu thân binh đi theo Lưu Trạm ngay từ đầu, ai cũng nghiêm túc và lộ ra biểu cảm chờ mong.
Lưu Trạm khoanh tay đứng nhìn bên dưới một lượt.
“Tào Tráng.”
“Có!” Tào Tráng hô to, bước lên một bước.
“Lý Tiểu Liên.”
“Có!” Lý Tiểu Liên cũng bước lên một bước.
Lưu Trạm: “Trong những buổi thi đấu, võ nghệ và biểu hiện của Tào Tráng và Lý Tiểu Liên tốt nhất, trong hoạt động huấn luyện và đi săn cũng có thành tích tốt nhất, ta bổ nhiệm cho hai vị này là hai tổng binh mới của Thông Thiên Quan.”
Hai người siết chặt nắm tay, cực kỳ kích động, lập tức quỳ xuống hướng về phía Lưu Trạm tuyên thệ: “Chúng tôi nguyện suốt đời đi theo bách hộ trưởng! Gặp khó khăn gian khổ tuyệt không lùi bước!”
Lưu Trạm hài lòng gật đầu, hai người kia tự động đứng sang hai phía trái phải đằng sau Lưu Trạm, Lưu Trạm tiếp tục nói: “Tào Minh, Trương Tiểu Mãn, Chu Tử Minh, Vi Thành Quý, Lý Phúc Điền, ta bổ nhiệm cho những vị này là tiểu kỳ tân nhiệm.”
Mỗi một cái tên đọc lên, từng người bước lên trước tách khỏi đội ngũ, xếp thành một hàng.
“Chu Tử Minh, Vi Thành Quý, các ngươi lĩnh mỗi người mười binh lính về dưới trướng của Tào tổng binh. Tào Minh, Lý Phúc Điền mỗi người mười binh lính về dưới trướng của Lý tổng binh. Ngoài ra, Trương Tiểu Mãn tạm thời làm một quan văn, nhận hai binh lính làm trợ thủ, hỗ trợ Tống tiên sinh xử lý mọi việc hậu cần ở Thông Thiên Quan này.”
Năm người đồng loạt quỳ xuống một bên gối nói lời tuyên thệ.
Lưu Trạm đã suy nghĩ rất kỹ về năm cái tên đảm nhiệm chức tiểu kỳ này. Chu Tử Minh, Vi Thành Quý, Tào Minh dũng mãnh thiện chiến, lại là người cùng thôn Lưu Trạm dẫn theo nên đương nhiên sẽ được chọn làm tiểu kỳ, còn Lý Phúc Điền là tân binh thừa kế của một lão binh lúc trước, đến sau nhưng biểu hiện khi đi săn rất tốt, tính cách chịu phục tùng cao nên được Lưu Trạm tán thưởng, đồng thời hắn cũng cân nhắc đến việc cân bằng tâm lý của nhóm lão binh kia, quyết định đề bạt một người là con cháu của bọn họ.
Còn Trương Tiểu Mãn tạm thời cho làm quan văn vì biết ít chữ.
Văn Thanh Sơn chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi tới hỗ trợ một thời gian mà thôi, qua mấy hôm nữa sẽ phải về thư viện Vân Trung tiếp tục học hành.
Sau khi hoàn tất quá trình bổ nhiệm, tổ chức của Lưu Trạm cuối cùng cũng đã có hình thức sơ khai ban đầu.
Tiếp theo là chia tổ cho các tân binh.
“Chỗ này có hai tảng đá khác nhau, ba trăm cân và năm trăm cân, ai tin rằng mình có thể nhấc được một trong hai tảng qua đỉnh đầu thì bước ra nhấc thử.” Lưu Trạm vừa dứt lời, các tân binh quay qua xì xào với nhau, chẳng mấy chốc đã có người xung phong.
“Tôi tới thử năm trăm cân!”
Nhất thời cả thao trường ồ lên, Lưu Trạm tập trung nhìn thử, người kia thế mà lại chính là Quách Đông Hổ.
Năm ấy sau khi Quách bách hộ chết trận, Lưu Trạm chưa gặp lại Quách Đông Hổ thêm lần nào. Quách Đông Hổ bây giờ đang mười chín tuổi, cao hơn chín thước, còn cao hơn cả Tào Tráng nửa cái đầu, ngoại hình lưng hùm vai gấu, mạnh mẽ oai phong.
Quách Đông Hổ cũng không nói nhiều, xoay cổ tay khởi động, hít sâu một hơi, cúi xuống nhấc tảng đá năm trăm cân lên rồi nâng qua đỉnh đầu.
“Tốt lắm!” Lưu Trạm vỗ tay vui mừng, “Quách Đông Hổ vào tổ Giáp.”
Quách Đông Hổ đặt lại tảng đá xuống, đi qua một bên đứng nâng cằm đầy kiêu ngạo.
Thằng nhóc này xác thực là một hạt giống rất tốt, lúc ấy Lưu Trạm nhận nó vì nhìn trúng thân hình của nó, nhưng mà tính tình vẫn kiêu ngạo như cũ, muốn thuần phục e rằng sẽ tốn không ít công sức đây.
“Còn ai muốn lên thử nữa không?”
Kế tiếp lại có mấy người bước ra khỏi hàng thử nâng đá ba trăm cân, tảng năm trăm cân kia không còn ai thử nữa. Hiện tại dưới trướng Lưu Trạm, người có thể nâng được tảng đá năm trăm cân chỉ có Tào Tráng và Quách Đông Hổ mà thôi, nâng đá ba trăm cân trong nhóm lão binh có tám người, nhóm tân binh mới đến có mười ba người thử sức thành công, tổng cộng được hai mốt người.
Lưu Trạm xếp hết toàn bộ những người nâng được tảng đá ba trăm cân vào tổ Giáp.
“Hạng mục thứ hai là bắn tên.”
Lưu Trạm phất tay, Tào Minh lập tức bày ra mấy tấm bia, đặt bia sát vào tường thành cách khoảng tầm một trăm bước, rất xa, đứng ở bên này nhìn hồng tâm chỉ còn là một điểm nhỏ màu đỏ mà thôi, mắt ai không tốt có khi còn chẳng nhìn rõ.
Toàn thao trường lại xôn xao, rất nhanh cũng đã có người bước lên thử sức. Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, mũi tên đầu tiên bắn vào bụi cỏ, mũi tên thứ hai vẫn thất bại, mũi tên thứ ba bắn vào tường thành, cách bia cả trượng làm mọi người cười vang.
Lưu Trạm cười nói: “Đừng cảm thấy mất mặt, ta thiết kế hạng mục này chỉ là để xem mọi người có kỹ thuật bắn cung cơ sở chưa thôi, sau này sẽ luyện tập thêm. Được rồi, ngươi đứng tạm qua một bên trước đi, tiếp theo có ai thử nữa không?”
Nghe Lưu Trạm nói vậy, không ít người đánh bạo lên thử nhưng đa số đều bắn trượt, bắn chưa tới bia hoặc là trúng tường thành, cuối cùng có hai mươi hai người bắn trúng tường thành cách gần bia nhất, trong đó có ba người bắn được trúng bia, tuy chưa trúng hồng tâm nhưng thành tích đó đã rất tốt rồi, Lưu Trạm hỏi thử mới biết hóa ra cả ba người đều có xuất thân là thợ săn.
Không còn ai lên thử sức nữa, Lưu Trạm xếp hai mươi hai người thông qua hạng mục bắn cung vào tổ Ất.
Ngoại trừ ba lăm người trong nhóm tân binh mới được lựa chọn, những người còn lại đương nhiên phải tiếp tục phân loại. Lưu Trạm lộ ra một ánh mắt tàn nhẫn, hắn vỗ tay mấy cái, mười sáu thiếu niên đi theo Lưu Trạm từ đầu đồng loạt bước ra, đứng xếp thành một hàng ngang.
“Tiếp theo là đấu vật hỗn loạn. Quy tắc thứ nhất, không được sử dụng vũ khí, quy tắc thứ hai, ngã nằm ra đất là thua, quy tắc thứ ba, ai có thể thắng được một trong mười sáu người này tự động được xếp vào tổ Giáp, quy tắc thứ tư, người nào vi phạm lập tức bị trục xuất khỏi quân doanh!”
Lưu Trạm vừa dứt lời, nhóm mười sáu người bắt đầu cởi áo, để mình trần ra trận, khí thế dọa cho đám tân binh sợ chết khiếp, liên tục vô thức lùi ra sau.
Lưu Trạm mắng to: “Lùi cái gì!? Quân pháp* có lệnh khi ra trận ai chạy trốn sẽ bị chém đầu! Xông lên hết cho ta!”
(*quân pháp, tương tự quân luật, là pháp luật trong quân đội)
Các tân binh không dám manh động, bên phía Tào Tráng chủ động tấn công, nhất thời những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngớt, đặc biệt là Tào Tráng, thật không khác gì một cái máy xay thịt, vật ngã từng người từng người một. Chẳng bao lâu một nửa số tân binh nằm soài ra đất, số còn lại vội vã lấy lại tinh thần và phản kích, nhiều người cùng đánh một người hoặc đánh lén.
Cuối cùng cũng có một người đạt tiêu chuẩn.
“Đánh hay lắm! Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân là Hoàng Ngọ Thời.”
“Tốt! Vào tổ Giáp đứng đi.”
Bấy giờ các tân binh mới ngộ ra, những ai có năng lực nổi bật hơn người mới được vào tổ Giáp, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ có cơ hội được Lưu Trạm chú ý hơn. Những người còn lại càng thêm ra sức vật lộn, không ít người tiếp tục thành công, tất cả đều được xếp vào tổ Giáp, cuối cùng ở trên sân chỉ còn Tào Tráng, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý và Chu Tử Minh, năm người này cơ hồ lấy một địch mười, khí thế bừng bừng đứng giữa đám tân binh ngã đổ rạp.
“Tốt lắm!” Lưu Trạm vỗ tay, “Tào Tráng, Tào Minh, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý, Chu Tử Minh không hổ là những chiến binh mạnh nhất!”
Vòng thứ ba, Lưu Trạm chọn được thêm mười một người nữa xếp vào tổ Giáp, những người còn lại tự động hợp thành tổ Bính, hoạt động chia tổ đến đây coi như kết thúc.
“Tất cả xếp hàng!” Tào Tráng hô lên, từng người nhanh chóng về vị trí tổ đã được chia của mình.
Lưu Trạm dặn dò và khích lệ thêm mấy câu, cuối cùng sắp xếp: “Tổ Giáp do Tào Tráng quản lý, tổ Bính do Lý Tiểu Liên quản lý. Tào Tráng và Lý Tiểu Liên phụ trách công tác huấn luyện hai tổ tân binh này, còn tổ Ất tạm thời do tiểu kỳ Lý Phúc Điền quản lý.”
Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Lý Phúc Điền bước ra khỏi hàng nhận lệnh.
Lưu Trạm lại nói: “Bây giờ chia tổ chỉ để tiện huấn luyện mà thôi, mười ngày sau sẽ chính thức chia lại một lần nữa. Căn cứ theo quân pháp của Đại Sở, mười người dưới trướng một tiểu kỳ, năm mươi người dưới trướng một tổng kỳ, hiện tại đã xác định hai vị trí tổng kỳ nhưng tiểu kỳ thì chưa đủ, ta sẽ chọn một người trong nhóm những tân binh mới đến hôm nay, người dũng mãnh nhất tiến bộ nhanh nhất sẽ được ưu tiên.”
Đám binh lính bên dưới lại ồ lên xôn xao, không ngờ bọn họ mới nhập ngũ mà đã có cơ hội được thể hiện bản thân bày ra ngay trước mắt rồi. Trải qua một đợt phân chia tổ, ánh mắt của các tân binh bắt đầu có sự thay đổi, nhất là những người ở tổ Giáp, ai cũng siết chặt nắm tay, ý chí dâng cao.
Phong cách luyện binh của Lưu Trạm rất có thủ đoạn, đầu tiên là chỉnh đốn gọn gàng, sau đó là cho cơ hội thăng tiến để họ nhìn thấy tiền đồ rộng mở, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi đã nhận được không ít sự tin tưởng của các tân binh mới đến Thông Thiên Quan.
Tống Phượng Lâm chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, không thể không phục. Trước hôm nay Tống Phượng Lâm vẫn còn vài phần nhỏ hoài nghi năng lực của Lưu Trạm nhưng qua hôm nay thì suy nghĩ của y đã thay đổi, cảm thấy mình thật sự có thể lựa chọn tin tưởng người này.
Lưu Trạm phất tay hô to: “Người đâu? Mổ lợn! Chào đón tân binh!”
Hai con lợn rừng sống trưởng thành bị xua vào sân huấn luyện, tức khắc dấy lên một đợt cao trào. Nhóm binh cũ dẫn theo nhóm binh mới đánh nhau với lợn rừng, qua một phen vật lộn cuối cùng cũng giết được, lập tức lột da róc xương, lại có người bưng tới mấy cái nồi to, nhóm lửa, hôm nay phải ăn một bữa đại tiệc ra trò.
Bầu không khí ầm ĩ sôi sục, phấn khởi như đang ăn Tết.
Tống Phượng Lâm không thích ồn ào nên về tiểu viện của mình trước, ngồi ở bàn sửa sang lại một số sổ sách.
Khoảng một canh giờ sau, Lưu Trạm tự mình bưng tới hai bát thịt sườn, đi sau còn có Lý A Tam hỗ trợ bưng bánh ngô, cơm và canh.
“Nhiều thế? Huynh muốn ta thành heo à?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Lưu Trạm cười ha ha, đáp: “Ăn không hết lát nữa ta quay lại ăn nốt cho, ta thích ăn đồ dư của đệ lắm.”
Tống Phượng Lâm: “...”
Cuộc sống mỗi ngày ở quân doanh rất bận rộn và phong phú, Tống Phượng Lâm chợt phát hiện, từ khi lên núi, lâu rồi mình không nhớ lại những chuyện buồn của quá khứ nữa.
Lưu Trạm đề ra quy định về thời gian làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc. Giờ Mẹo rời giường tập thể dục buổi sáng, giờ Thìn ăn sáng, giờ Tỵ các binh lính tu sửa doanh trại, nhóm chỉ huy đến phòng Lưu Trạm họp bàn, bữa trưa ăn xong nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, giờ Mùi buổi chiều bắt đầu huấn luyện, thỉnh thoảng thay bằng hoạt động đi săn, giờ Dậu ăn tối, giờ Mậu lên giường đi ngủ.
Trong doanh còn có một số quy định khác, ví dụ như phải đi vệ sinh đúng nơi (nhà xí), ai đại tiện tiểu tiện lung lung, nếu bị bắt được thì sẽ phạt mười quân côn.
Tống Phượng Lâm không cần đi theo huấn luyện cùng binh lính, ngoại trừ tham gia cuộc họp buổi sáng của các chỉ huy mỗi ngày ra thì thời gian của y cơ bản là tự do sử dụng. Mấy ngày gần đây y đang sửa sang lại sổ sách ghi chép lý lịch của binh lính, Văn Thanh Sơn và Trương Tiểu Mãn không có kinh nghiệm, chép chỗ thiếu chỗ thừa, Tống Phượng Lâm nhìn không nổi nên tự tay sửa lại một lần.
Còn có cả sổ sách chi tiêu. Hiện tại Lưu Trạm đang là một bách hộ trưởng nghèo rớt mùng tơi không một xu dính túi, bây giờ lại chiêu mộ nhiều tân binh thế này, lương tháng sau phải làm sao? Không biết Lưu Trạm có tính toán nào khác không, Tống Phượng Lâm quyết định đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Lúc này Lưu Trạm đang ở thao trường giám sát tân binh huấn luyện.
Tổ Ất là tổ của các cung thủ do Lưu Trạm chọn ra nhưng mà trình độ của nhóm cung thủ này thật khiến người ta cạn lời. Mười lăm người đứng dàn ngang tập bắn, mấy tấm bia cách về phía trước trăm bước gần như không có cái nào bị cắm tên thành nhím, chỉ có rải rác một vài mũi tên bắn dính được vào bia, luyện liên tục mấy ngày mà không có chút tiến bộ nào, Lý Phúc Điền sốt ruột đến độ sắp khóc.
Lưu Trạm nhìn bọn họ bắn tên không khác nào tiên nữ rải hoa, lung ta lung tung khắp nơi, cái tỉ lệ phần trăm chính xác này mà mang lên chiến trường chắc chỉ có làm màu chứ không dùng được.
“Đại nhân...” Lý Phúc Điền xấu hổ, mặt hết đỏ lại trắng.
“Đưa cung đây ta xem thử.” Lưu Trạm vươn tay nhận lấy một cây cung, nhẹ nhàng kéo dây cung ra tới mức xa nhất, có vẻ dễ dàng hơn so với tưởng tượng của hắn, xem ra bắn cung không cần phải dùng quá nhiều sức lực, độ chính xác của những người này kém là do vấn đề kỹ thuật mà thôi.
Đời trước Lưu Trạm đam mê các loại vận động như quyền anh, Tán Đả, Vịnh Xuân quyền, vung đao múa kiếm, bắn súng, săn thú, leo núi, còn có cả nhảy dù, chỉ riêng bắn cung là chưa thử bao giờ. Lúc đấy trong mắt hắn bắn cung là kiểu vận động không đủ kích thích, bây giờ hắn lại hơi hối hận vì sao không thử luyện qua một lần, để bây giờ gặp phải đề khó ở tổ cung thủ như thế này.
Nhưng mà Lưu Trạm có một ưu điểm đó là hắn không sợ mất mặt, thủ hạ không xử lý được thì hắn tự thử một lần. Trong quan niệm của hắn, việc gì cũng có bí quyết để thành công, chỉ cần nắm giữ bí quyết là được rồi.
Mũi tên đầu tiên, bắn vào không khí. Mũi tên thứ hai, bắn vào tường thành. Mũi tên thứ ba, bắn gần trúng bia. Mũi tên thứ tư, bắn trúng bia. Mũi tên thứ năm, sáu, bảy, mỗi mũi đều trúng bia nhưng không trúng hồng tâm. Trong mắt nhóm tân binh mà nói thì Lưu đại nhân đã rất siêu phàm rồi, bắn thử mấy mũi đã trúng được bia, bao giờ bọn họ mới bắn trúng bia như vậy đây? Ánh mắt những người xung quanh đồng loạt lộ ra sự kính nể.
Nhưng mà một màn này lọt vào mắt cao thủ không khác gì tấu hài.
Trước nay Tống Phượng Lâm hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào công tác huấn luyện của Lưu Trạm nhưng từ khi xiêu lòng theo hắn nhập doanh đến nay, đầu tiên là vấn đề sổ sách, sau đó là một số việc lớn nhỏ khác trong doanh, y phát hiện mình càng ngày càng không thể đứng ngoài cuộc dùng tư thái dạo chơi được nữa.
Tống Phượng Lâm nãy giờ vẫn bàng quan đứng bên cạnh, nhìn không nổi nữa, bước tới giữ tay Lưu Trạm.
“Đưa cho ta.”
“Sao đệ lại tới đây?” Lưu Trạm cho rằng Tống Phượng Lâm muốn bắn thử nên nhường cung cho y, “Đệ thử cẩn thận, đừng để bị dây cung cắt vào tay.”
Hôm nay Tống Phượng Lâm mặc bộ đồ màu xanh mà Lưu Trạm thích nhất, y đứng thẳng người, hai chân rộng bằng vai, tay trái cầm cung, tay phải gắn tên, lúc kéo dây cung ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén.
Ba mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm, không hề lệch khỏi quỹ đạo.
Mọi người lại đồng loạt trợn mắt há hốc mồm.
Tống Phượng Lâm chậm rãi mở miệng: “Chân và thân tương liên là điều đầu tiên cần phải biết khi học nhập môn bắn cung, người mới học phải nghiêm chỉnh tuân theo từng nguyên tắc, sau đó luyện cách dùng lực vừa đủ, người bắn phải làm chủ cây cung.”
Cổ nhân nói: trong đoan chính, ngoài thẳng lưng, cầm chắc cung trong tay, điều khiển theo ý mình. Tống Phượng Lâm nín thở ngưng thần, bắn thêm một mũi tên nữa, tâm và thân hợp nhất, hài hòa với thiên nhiên, tiêu sái phóng khoáng, bách phát bách trúng.
Hồn phách và trái tim của Lưu Trạm cũng theo mũi tên này bay đi mất rồi. Lang diễm độc tuyệt, phong tư xuất sắc, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được, cảm giác yêu thích từ trong tận xương cốt bùng nổ làm da đầu hắn tê dại.
Đột nhiên Lưu Trạm bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đời trước hắn dạo ngàn bụi hoa là bởi vì không gặp được người đủ ưu tú.
Thật lâu sau Lưu Trạm mới tìm về giọng nói của mình: “Phượng Lâm, đệ học bắn cung từ nhỏ rồi à?”
Tống Phượng Lâm khó hiểu nhìn hắn, “Quân tử học lục nghệ, là bài học vỡ lòng của thế gia mà?”
“Lục nghệ là cái gì?” Lưu Trạm bật thốt ra, hắn là người hiện đại xuyên tới, đời trước chín năm giáo dục bắt buộc còn chưa học xong đàng hoàng nói chi đến lục nghệ gì gì đó.
Nếu không phải Lưu Học Uyên học thức uyên bác, chung sống nhiều năm, Tống Phượng Lâm thực sự hoài nghi liệu có phải mình đã gặp người khác đóng giả con vợ cả nhà họ Lưu.
Tuy khó hiểu nhưng Tống Phượng Lâm vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chu lễ có nói, một người quân tử phải thông thạo sáu môn nghệ thuật: Một là lễ nghĩa, hai là âm nhạc, ba là bắn cung, bốn là cưỡi ngựa, năm là thư pháp, sáu là toán học.”
Nhìn biểu cảm của Lưu Trạm trông như vẫn đang lọt trong sương mù, Tống Phượng Lâm bổ sung: “Nói ngắn gọn là lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số.” Đây là sáu kỹ năng được các thế gia coi trọng.
Lưu Trạm đã hiểu. Cưỡi ngựa làm toán là hai kỹ năng khó nhất, nhớ lại thì Tống Phượng Lâm viết chữ rất đẹp, bắn cung cũng giỏi, và điều quan trọng nhất là y mới chỉ mười bảy tuổi, trong nhóm bạn cùng lứa có lẽ y chính là người xuất sắc nhất. Lưu Trạm phỏng đoán, trước khi nhà họ Tống gặp thảm họa diệt môn, Tống Phượng Lâm chính là công tử thế gia có một không hai ở kinh thành.
“Phượng Lâm, đệ dạy ta bắn cung đi, khi nào ta học xong sẽ dạy lại cho bọn họ.” Còn lâu Lưu Trạm mới để cho người trong lòng mình tiếp xúc với mấy tên phàm phu tục tử kia.
Tống Phượng Lâm nói: “Đợi lát nữa ta dạy huynh, bây giờ ta có việc cần hỏi.”
Lưu Trạm giao lại cung cho Lý Phúc Điền, đi cùng Tống Phượng Lâm ra chỗ khác.
“Tháng sau cần phát lương cho binh lính rồi, lương thực trong kho cũng không kiên trì được mấy ngày nữa, huynh có tính toán gì chưa?” Tống Phượng Lâm hỏi thẳng.
Việc này đương nhiên Lưu Trạm đã nghĩ tới, “Ta tính huấn luyện khoảng nửa tháng nữa rồi dẫn bọn họ đi thử sức, lúc ấy vừa đúng vào vụ thu hoạch mùa thu, là thời điểm đất Yến sung túc nhất.”
Tống Phượng Lâm không bất ngờ lắm, thực ra y cũng thử phỏng đoán kế hoạch của Lưu Trạm rồi nhưng đi cướp lương thực không có nghĩa là cứ đi rồi sẽ cướp được.
“Tình hình dưới chân núi vẫn chưa rõ ràng, huynh có kế hoạch tự bảo vệ mình chưa? Còn nữa, lương thảo cướp được huynh định vận chuyển trở về kiểu gì? Ra khỏi Thông Thiên Quan đường núi gập ghềnh trắc trở, chuyện vận chuyển lương thực lên núi không dễ dàng đâu.” Tống Phượng Lâm ném ra mấy câu hỏi.
“Qua đây.” Lưu Trạm không nói nhiều, chỉ nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, kéo y về phòng mình.
[Hết chương 23]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất