Chương 57: Thân bất do kỷ
Quyền thế đầy cám dỗ và ràng buộc
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Một tháng sau trận chiến ở Cấp Dương Quan, đại tướng quân Chu Thiền cuối cùng cũng triệu tập chư tướng họp bàn.
Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh chạy từ Cấp Dương Quan về đại doanh quân bắc trước một ngày, Lưu Trạm mới được thăng chức, bây giờ cũng là một tướng quân, xét về tình hay về lý hắn đều phải mở tiệc chiêu đãi Trương Thái Ninh và Từ Mục Viễn.
“Điều kiện trong doanh có hạn, mong Từ tướng quân và Trương tướng quân thứ tội, ta xin kính hai vị trước.” Lưu Trạm nâng chén rượu về phía Trương Thái Ninh và Từ Mục Viễn, cung kính uống trước một chén.
Từ Mục Viễn cười nói: “Lưu tướng quân đại nạn không chết, cứu được Duệ Vương cũng tương đương với việc cứu ta, chuyện thứ tội này kia không cần nhắc tới làm gì, vất vả suốt thời gian qua rồi, đêm nay chúng ta không nói tới những chuyện đó nữa.”
“Từ tướng quân nói rất đúng.” Trương Thái Ninh phụ họa.
Trong lòng ông ta có vài phần thưởng thức đồng thời cũng kiêng dè Lưu Trạm, Lưu Trạm từ một huyện úy nhỏ nhoi dưới trướng ông ta bò lên được tới vị trí này, Trương Thái Ninh là người hiểu rõ nhất.
Ông ta nhớ tới lời đánh giá của Triệu Ngọ Quang dành cho Lưu Trạm, người này âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, rất giỏi luồn cúi.
Hiện tại, Trương Thái Ninh cũng hơi tán đồng với điều đó, ngẫm lại thì những chuyện lớn xảy ra ở Bắc Cương dạo này hầu như đều có liên quan đến Lưu Trạm, bây giờ hắn còn trở thành tâm phúc của Duệ Vương, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
“Mạt tướng vẫn luôn muốn cảm tạ Từ tướng quân đã bằng lòng tin tưởng, cho mạt tướng mượn sáu ngàn kỵ binh.” Lưu Trạm rót đầy một chén rượu khác, lại cung kính uống cạn trước.
Từ Mục Viễn xua tay, ông ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Lưu Trạm: “Ngươi vẫn luôn ở Tấn Dương, có biết gì về những lời đồn gần đây không? Nghe nói trong phủ Duệ Vương có tiểu thiếp sinh hạ hoàng trưởng tôn?”
Nhắc tới chuyện này, Trương Thái Ninh đang ôm bộ mặt hằm hằm ở bên kia cũng hơi tò mò.
Xuất thân của Từ Mục Viễn là gia tộc họ Từ, ở kinh thành cũng là một đại thế gia bậc một, rặt những kẻ khôn khéo ranh ma. Lưu Trạm nghĩ, chuyện hoàng trưởng tôn được truyền ra rộng rãi mới thú vị, họ Chu chẳng phải là thủ đoạn thông thiên sao? Vậy để xem bọn họ đối phó với chuyện này như thế nào.
Lưu Trạm không nói gì, chấm ngón tay vào rượu viết xuống bàn ba chữ: Ngô Thiên Thụy.
Ngô là họ của hoàng thất, chữ Thiên là tên lót của thế hệ tiếp theo, ám chỉ này cực kỳ rõ ràng.
Từ Mục Viễn biến sắc, ở thành Tấn Dương ông ta cũng có nhiều tai mắt, cùng ngày xảy ra sự việc ông ta cũng nhận được tin nhưng vẫn cần một bằng chứng gì đó chính xác hơn.
Sắc mặt của Trương Thái Ninh cũng thay đổi, hai vị tướng quân nhất thời không nói nên lời.
Nghe đồn Chu Thiền vô cùng bất mãn với Duệ Vương vì đã để trưởng tử được sinh ra, còn mang binh xông vào phủ Duệ Vương hòng cướp đoạt, nhưng vài ngày sau quản gia trong phủ đại tướng quân chủ động đứng ra bác bỏ tin đồn, nói chỉ sinh được một bé gái, không quá hai canh giờ sau chết non rồi.
Đại tướng quân đang ép Duệ Vương không được công khai thân phận của hoàng trưởng tôn, càng không thể mang theo về kinh thành, tám chín phần mười là Duệ Vương đã thỏa hiệp, để giữ mạng của con trai Duệ Vương chỉ có thể làm theo mong muốn của Chu Thiền.
Bây giờ cho dù Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh có biết thì cũng không thay đổi được gì, hành động này của Lưu Trạm chỉ là tranh thủ mọi cơ hội gây khó dễ với Chu Thiền mà thôi.
Người xưa có câu giấy không thể gói được lửa, lời đồn về hoàng trưởng tôn phải được truyền về tận kinh thành thì mới thú vị.
Gia tộc họ Chu vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ họ Từ, Lưu Trạm không tin họ Từ cam chịu cảnh khom lưng cúi đầu trước họ Chu mãi.
Vì chuyện hoàng trưởng tôn mà Từ Mục Viễn không còn tâm tình uống rượu nữa, quá ba tuần liền chủ động cáo từ.
Từ Mục Viễn đi rồi Trương Thái Ninh đương nhiên cũng cáo từ, giao tình của Lưu Trạm và Trương Thái Ninh không quá sâu, cũng không cần thiết phải giả vờ thân thiện giữ lại.
Ngày hôm sau chư tướng đến phủ đại tướng quân dự họp, cũng không bất ngờ lắm khi Duệ Vương vắng họp.
Ánh mắt Chu Thiền lạnh nhạt đảo qua các vị tướng lĩnh một lượt, trầm giọng nói: “Trận chiến ở Cấp Dương Quan đại thắng, tiêu diệt được mười vạn quân địch, công văn xin thưởng lão phu đã gửi về kinh, hôm nay triệu tập chư vị tới đây là muốn bàn về sách lược phòng thủ tiếp theo.”
Mục đích muốn lập công của họ Chu đã đạt được, kế tiếp chính là hai chữ: tử thủ.
Từ Mục Viễn không nói gì, Lưu Trạm cảm nhận được rất rõ thái độ của ông ta đối với Chu Thiền ngày càng bất mãn.
Trương Thái Ninh ôm quyền nói: “Khởi bẩm đại tướng quân, hiện giờ trong quân thiếu thốn nhất chính là binh lính, nếu triều đình vẫn cứ không tăng binh cho quân bắc, ngộ nhỡ quân Yến lại tấn công quy mô lớn một lần nữa thì thắng bại e rằng rất khó liệu.”
“Trương tướng quân yên tâm, lão phu bảo đảm ba tháng sau sẽ có thêm ít nhất năm vạn binh mã.” Chu Thiền hứa hẹn rất sảng khoái.
Tiếp đó là bàn về một ít nội dung bố trí phòng thủ, Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh tiếp tục thủ Cấp Dương Quan như cũ.
Tuy Chu Thiền rất muốn điều Lưu Trạm tới Cấp Dương Quan nhưng thân phận của Lưu Trạm quá nhạy cảm, gần đây lão và Duệ Vương lại đang xung đột, Chu Thiền không muốn kích thích Duệ Vương nên tạm thời để Lưu Trạm ở lại đại doanh quân bắc.
Trong cuộc họp không có ai dám nhắc đến lỗi lầm chia quân chạy trốn của Chu Thiền, cũng ngầm thừa nhận chiến công đại thắng Cấp Dương Quan lần này toàn bộ đều là công lao của Chu Thiền.
Chưa kể dạo gần đây Chu Thiền đang xung đột với Duệ Vương, giấu giếm chuyện của hoàng trưởng tôn, lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Chu Thiền sắp rơi xuống rồi, mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra.
Trong khoảng thời gian này Duệ Vương bị nghẹn một bụng lửa mà không có chỗ nào phát tiết, đúng lúc Nhan Khải Tu tìm tới cửa, lời đồn về hoàng trưởng tôn ở thành Tấn Dương nhanh chóng bị vụ việc của gia tộc họ Nhan đè xuống thay thế.
Ngày ấy Nhan Khải Tu đến cầu xin Duệ Vương, Duệ Vương dẫn người đánh thẳng tới nha môn, chẳng nói chẳng rằng giết luôn ba chủ bạ và hai sư gia, cùng ngày hôm đó Nhan lão thái quân tức giận đến ngất xỉu.
Chưa hết, ấn tín của thái thú không có trong tay Nhan Khải Tu, vẫn đang nằm trong tay Nhan Khải Vanh.
Duệ Vương vẫn luôn ghi hận Nhan lão thái quân ngày đó làm nhục gã ở trước cửa thành, Duệ Vương hạ lệnh yêu cầu Nhan Khải Vanh giao ấn tín thái thú ra, nếu không sẽ xử Nhan Khải Vanh theo tội mưu nghịch.
Mấy ngày liên tục thành Tấn Dương chìm trong phong ba bão táp, vài trăm binh lính giằng co qua lại, đánh tới tận cổng lớn của gia tộc họ Nhan.
Nhan Khải Tu là một kẻ điếc không sợ súng, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thiếu chút nữa phái người đi đập cả từ đường của họ Nhan.
Chu Thiền mắt nhắm mắt mở với việc này, chỉ cần có thể giúp Duệ Vương giải tỏa thì lão mặc kệ.
Náo loạn mất khoảng nửa tháng, nhân cơ hội Nhan lão thái quân nằm liệt trên giường, Nhan Khải Vanh không chịu được áp lực từ phía Duệ Vương, cuối cùng cũng chủ động giao ấn tín thái thú ra.
Nhan Khải Tu giành được quyền lực cao nhất thống trị gia tộc họ Nhan, phấn khởi bao hết thanh lâu lớn nhất thành Tấn Dương là Liên Vận Lâu, mở tiệc chiêu đãi Duệ Vương và Lưu Trạm.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sống lại Lưu Trạm tới dạo ở thanh lâu, trông không ồn ào náo nhiệt như trong mấy bộ phim cho lắm, Liên Vận Lâu tựa như một đình viện ở Giang Nam, thanh nhã êm đềm.
Hôm nay khách hàng chân chính của Liên Vận Lâu chỉ có Duệ Vương, Nhan Khải Tu cố ý dặn dò Liên Vận Lâu bày tiệc theo kiểu cung đình, giăng đèn kết hoa khắp hoa viên.
Bàn tiệc được bố trí ở đình nghỉ mát, hai bên là hai dãy ghế phụ, vũ nữ mặc quần áo mỏng manh uyển chuyển lượn lờ trong hoa viên, điệu múa của bọn họ phóng khoáng hơn yến hội trong cung đình rất nhiều, ở chỗ này hầu như không cần phải cố kỵ gì cả.
Duệ Vương vừa mới ngồi xuống thì linh hồn bị các vũ nữ câu đi mất.
“Điện hạ, những vũ nữ đó đều là những cái tên đầu bảng của Liên Vận Lâu, được điện hạ coi trọng là phúc phận tám đời nhà bọn họ, nếu điện hạ thích thì cứ mang đi, thuộc hạ bao trọn hết chỗ này rồi.” Nhan Khải Tu dạt dào đắc ý khoe.
Nơi này không có người ngoài, càng không có trưởng bối quản thúc, Duệ Vương không ngại thả lỏng mình ra chơi, chốc lát sau đã ôm ôm ấp ấp đầy mỹ nhân trong tay rồi.
Nhan Khải Tu thỉnh thoảng còn châm ngòi thổi gió, không phải là kiểu châm ngòi thổi gió bình thường mà là ví dụ như bất thình lình kéo đi lớp áo mỏng manh duy nhất che đậy cơ thể của mỹ nhân, làm cho mỹ nhân kia hờn dỗi chui vào lòng Duệ Vương trốn.
Những chuyện nghiêm túc Nhan Khải Tu không làm được nhưng xét về ăn nhậu chơi bời thì gã chính là người lành nghề nhất trong số những người lành nghề.
Ở kinh thành Duệ Vương luôn bị vương phi quản thúc, hơn nữa còn ngay dưới chân thiên tử, con cháu thế gia không bao giờ dám chơi bời quá mức, bây giờ ở Bắc Cương trời cao hoàng đế xa, đương nhiên sẽ sa đọa hết mình.
Nhan Khải Tu nháy mắt ra hiệu, lập tức có hai mỹ nhân níu hai bên tay Duệ Vương, dẫn Duệ Vương đi về phía rừng cây nhỏ ở đằng sau đình nghỉ mát, chỉ chốc lát sau đã truyền ra không ít tiếng kêu ái muội.
“Lưu tướng quân, không chọn lấy vài mỹ nhân đi à?” Nhan Khải Tu ôm một mỹ nhân, cũng định đi hành sự, thấy Lưu Trạm vẫn ngồi yên bất động tại chỗ thì khó hiểu hỏi.
Lưu Trạm uống một hớp rượu, đáp: “Thương thế chưa lành, Nhan đại nhân cứ tận hứng, không cần phải để ý tới ta.”
Nhan Khải Tu trưng ra bộ mặt đáng tiếc: “Lưu tướng quân, chờ vết thương của ngươi tốt lên ta sẽ tổ chức một bữa khác bù cho ngươi.”
Lưu Trạm chỉ cười không nói.
Tiếng động trong rừng cây càng thêm không kiêng nể gì, ban đầu chỉ có hai mỹ nhân, sau đó lại có thêm ba bốn năm sáu mỹ nhân đi qua, Duệ Vương say, Nhan Khải Tu cũng say.
Khoảng chừng một canh giờ sau, Duệ Vương quần áo xộc xệch nghiêng ngả lảo đảo trở về.
“Tránh ra, không cần các ngươi hầu hạ, mang ít rượu và đồ nhắm lên đây, bổn vương muốn trò chuyện với Lưu tướng quân.” Duệ Vương phất tay đuổi hai mỹ nhân đi, ngồi xuống đối diện Lưu Trạm.
Hai nha hoàn nhanh nhẹn tiến đến dọn dẹp sạch mặt bàn hỗn độn, bưng lên một lượt rượu và đồ ăn nóng hổi khác.
Duệ Vương rót cho Lưu Trạm một ly rượu, tự rót cho mình một ly: “Bổn vương nghe nói ngày mai ngươi sẽ đi Sầm Châu trưng binh?”
Lưu Trạm đáp: “Mạt tướng vốn định ngày mai sẽ tới phủ chào tạm biệt điện hạ.”
Duệ Vương không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ uống liên tục hết ly này đến ly khác, Lưu Trạm sợ đối phương uống thả cửa như vậy nhỡ đâu lại xảy ra chuyện nên đè tay Duệ Vương lại.
“Duệ Vương, uống vậy nhiều quá rồi.”
“Chưa nhiều! Bổn vương, bổn vương còn uống được nữa!”
Duệ Vương phất tay Lưu Trạm ra: “Bổn vương, bổn vương là thiên tử tương lai! Ngày sau bổn vương làm hoàng đế tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Không có ngươi bổn vương chết dưới đao của quân Yến rồi, ở Bắc Cương này ta chẳng tin được ai, Chu Thiền... Chu Thiền...”
Không biết sợi dây thần kinh nào bị kích thích, Duệ Vương bỗng đập vỡ bình rượu trong tay, dường như đã nhẫn nhịn đến cực hạn, cuồng loạn rống lên: “Lưu Trạm! Ta là Duệ Vương! Ta là Duệ Vương đó! Sao Chu Thiền có thể đối xử với ta như vậy!?”
Duệ Vương hất tung một cái bàn, chén đĩa đồ ăn lộn xộn đầy đất.
“Ta đường đường là một vương gia, sinh hạ hoàng trưởng tôn lại không thể nhập tông thất, thiếp thất của ta mang thai, lão bắt toàn bộ phải phá thai! Đó là bốn đứa trẻ! Bốn đứa trẻ!”
Vì Duệ Vương đột nhiên nổi giận, bầu không khí kiều diễm trong hoa viên tan sạch sành sanh không còn sót lại chút gì.
“Đại Sở chúng ta con vua điêu tàn, sao lão có thể nhẫn tâm như vậy!? Nếu phụ hoàng biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, lẽ ra ta phải báo tin vui, ta... ta là hoàng tử! Ta là vua! Chu Thiền là thứ gì cơ chứ!?”
Dáng vẻ Duệ Vương bây giờ nghiễm nhiên có vài phần nổi cơn điên dại, gã mắng lung tung một hồi, mắng chán chê rồi ôm mặt khóc nức nở.
Từ lúc Duệ Vương lật bàn Lưu Trạm đã dùng ánh mắt ra hiệu cho tất cả người ngoài lui ra, đến cả Nhan Khải Tu cũng không biết đang lăn lộn hưởng lạc trong xó nào, chẳng thấy một cái bóng.
“Lão còn muốn giết con trai của ta! Lưu Trạm, bổn vương rất thích đứa con trai này, bổn vương thực sự rất thích!”
“Lưu Trạm, ngươi có thể giết Chu Thiền không?”
“Không... không ai động được vào họ Chu cả...”
Thần trí của Duệ Vương sụp đổ, ngày mai ngủ dậy có lẽ cũng quên sạch mấy lời đã nói tối nay, nội tâm Lưu Trạm lặng yên không hề gợn sóng.
Mượn say rượu nổi điên để phát tiết phẫn uất trong lòng, hắn luôn nhìn thấy rõ một Duệ Vương nhu nhược như thế này, cho dù Duệ Vương có lên làm thiên tử thì vẫn sẽ bị Chu Thiền nắm trong tay thôi, một hoàng đế bù nhìn không hơn không kém.
Lưu Trạm càng thêm xác định, cần phải nhanh chóng khuếch trương thế lực của mình. Duệ Vương rất thiếu tin cậy, thứ đáng tin nhất chỉ có binh quyền trong tay.
Trời tờ mờ sáng, một đội kỵ binh hộ tống một chiếc xe ngựa đi trên đường, Tống Phượng Lâm vén rèm lên nhìn núi rừng đang dần khoác lên mình màu của mùa thu, chưa đến một tháng nữa thôi núi Tề Vân sẽ trở nên trơ trụi.
Chuyến này Lưu Trạm chọn tuyến đường đi tới bến đò Lộc Minh, qua nơi hiểm yếu của sông Hoàng, sau đó đi con đường gần nhất để tới Sầm Châu trưng binh, vì vết thương của Lưu Trạm vẫn chưa khỏi hẳn nên hắn không cưỡi ngựa mà dùng xe ngựa.
Không gian bên trong xe ngựa rộng rãi, Tống Phượng Lâm bày bàn cờ đánh với Lưu Trạm, Lưu Trạm cũng từng học qua về cờ vây, Tống Phượng Lâm nhường hắn ba nước, hai người đánh tới đánh lui mấy ván giết thời gian.
Lưu Trạm đau đầu nói: “Quân hộ ở Bắc Cương cứ trưng rồi lại trưng, lần này đến Sầm Châu trưng binh e là chẳng trưng được bao nhiêu.”
Tống Phượng Lâm trầm tư, Sầm Châu là gốc rễ của bọn họ, tuyệt đối không thể tát ao bắt cá, bỗng y nghĩ tới một thứ.
“Ta nhớ ở phủ Sầm Châu đang có mấy ngàn phạm nhân bị giam giữ, là những phạm nhân bị lưu đày từ các nơi ở Trung Nguyên chưa kịp sắp xếp, một số đã bị kết án và đang chờ hành quyết, nếu chọn lựa trong đám người này có lẽ vẫn được một ít.”
Thời gian trước Tống Phượng Lâm từng đến Sầm Châu xem qua sổ sách về tình hình của các phạm nhân đang bị giam giữ, đại đa số ngục giam đều kín người.
Lưu Trạm ngồi thẳng người dậy: “Cái nhà ngục ở phủ Sầm Châu nhỏ tí vậy mà nhốt được nhiều người thế hả?”
Tống Phượng Lâm hạ một quân cờ, nói chậm rãi: “Địa lao ở nha phủ đương nhiên không nhốt được nhiều người đến vậy, là các phủ châu ở Bắc Cương xưa nay luôn thu nhận lưu phạm từ khắp các nơi nên ngoài thành cũng có một nhà ngục khác làm nơi nhốt phạm nhân lâm thời.”
Đầu óc của Lưu Trạm lập tức linh hoạt lên, chỉ riêng Sầm Châu đã có mấy ngàn phạm nhân, vậy Đại Châu và thành Thụy Xương chắc chắn còn nhiều hơn, hắn không sợ mình không quản thúc được đám phạm nhân này, cái hắn muốn chính là những kẻ sẵn sàng bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Tống Phượng Lâm thấy Lưu Trạm đã có cách, mỉm cười nói: “Huynh lại thua rồi.”
Lưu Trạm: “...”
Năm ngày sau, đoàn người tới binh doanh Sầm Châu.
“Đại ca!” Lý Tiểu Liên vui mừng khôn xiết ra nghênh đón.
Lưu Trạm vỗ vai Lý Tiểu Liên: “Đi vào rồi nói.”
Trương Tiểu Mãn là một tên nhóc không giữ bí mật được chuyện gì, nhanh mồm nhanh miệng nói cho mọi người biết Lưu Trạm đã được thăng chức, nhất thời trong doanh vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, biết mình cũng sắp được thăng lên chức trung lang tướng, Lý Tiểu Liên cao hứng cười ngây ngô hết cả nửa ngày.
Phái Vạn Thiện nhận được tin lập tức đi tới binh doanh, nói cái gì mà nhất định phải mở yến tiệc chiêu đãi các vị tướng lĩnh, bởi vì đều là người một nhà nên Tống Phượng Lâm đương nhiên không thể vắng mặt, Lưu Trạm nghĩ lâu rồi không uống một bữa ra trò cùng các huynh đệ nên cũng vui vẻ đồng ý.
“Đại nhân muốn dùng phạm nhân sung quân?” Phái Vạn Thiện kinh ngạc, đồng thời lại hơi xấu hổ.
“Thật không dám giấu giếm, những phạm nhân đó đều từng chịu dụng hình, lại bị nhốt trong ngục tối một thời gian nên người không ra người ngợm không ra ngợm, chẳng biết có vừa mắt đại nhân không...”
Lưu Trạm nói: “Không sao, ta tự có tính toán.”
Bây giờ chức quan của Lưu Trạm càng ngày càng lớn, quyền thế trong tay cũng càng ngày càng lớn, những bất mãn trước đây của Phái Vạn Thiện đối với Lưu Trạm tự động được xóa sạch.
Chức quan của Lưu Trạm là do đao thật kiếm thật đánh ra mà có, Phái Vạn Thiện tâm phục khẩu phục.
Ngày hôm sau Phái Vạn Thiện đích thân dẫn đoàn của Lưu Trạm ra đồn dịch ngoài thành.
Chỉ thấy vài gian nhà bằng đá dựng trên đồi núi trụi lủi, đến gần hơn mới thấy hóa ra đồi núi bị đào rỗng, các phạm nhân bị giam trong những ngục giam dưới tầng hầm.
Phái Vạn Thiện hạ lệnh, quản ngục thét to một tiếng, đám cai ngục lần lượt dẫn toàn bộ phạm nhân ra.
Chuyến này Lý Tiểu Liên dẫn theo khoảng một ngàn binh lính, để tránh trường hợp sau khi mang phạm nhân ra không khống chế được.
Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy những con người tiều tụy hốc hác quần áo tả tơi kia, ai nấy đều bỏ đi suy nghĩ phạm nhân sẽ chạy trốn, những người này căn bản là chạy không nổi.
Mấy ngàn phạm nhân quỳ gần kín bãi đất trống trên đỉnh đồi, có phạm nhân im lặng không dám làm bừa, có kẻ lưu manh tò mò nhìn ngó dáo dác khắp nơi, cũng có cả phạm nhân bạo gan muốn tám chuyện với cai ngục thì bị gạt chân quỳ sấp xuống.
Quản ngục nơm nớp lo sợ bẩm báo với Lưu Trạm: “Khởi bẩm Lưu tướng quân, tất cả phạm nhân đều có mặt ở đây rồi.”
Lưu Trạm gật đầu.
Bên kia Trương Tiểu Mãn thét to một tiếng, binh lính thủ hạ lập tức khiêng ba con lợn rừng to tới, trong ánh mắt khó hiểu của các phạm nhân, binh lính bắt đầu mổ lợn chia thịt bỏ vào nồi nấu, chẳng mấy chốc mùi thịt thơm nức mũi tỏa ra bay khắp nơi.
Để phòng ngừa phạm nhân lẩn trốn, đồi núi to như vậy mà chỉ còn lác đác hai ba cái cây, Lý Tiểu Liên phái người dọn tới mấy bộ bàn ghế cho Phái Vạn Thiện và Tống Phượng Lâm ngồi dưới tàn cây uống trà.
Lưu Trạm khoanh tay trước ngực, nói: “Bản tướng quân là tướng quân du kích trực thuộc dưới trướng đô đốc Bắc Cương, Duệ Vương.”
Đa số phạm nhân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, bọn họ không biết đường đường là một tướng quân lại tìm tới đây để làm gì.
Lưu Trạm không nói gì nữa, hắn bước đến gần hơn đánh giá đám phạm nhân này. Lưu Trạm đi tới đâu các phạm nhân quỳ dập đầu càng thấp, tầm mắt chỉ dám đảo qua vạt áo quan phục màu xanh đen của hắn, toàn thân co rúm lại.
“Ngửi thấy mùi thịt hết rồi đúng không? Không chỉ có thịt mà còn có bánh nướng, những ai phù hợp với điều kiện của bản tướng quân đều sẽ được ăn no.”
Đám phạm nhân xôn xao xì xầm, quản ngục cao giọng quát to, hiện trường khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lưu Trạm nói: “Người có công danh bước ra khỏi hàng.”
Các phạm nhân nhìn qua nhìn lại nhau, dường như đang sợ hãi nên không dám làm người đầu tiên bước ra, Lưu Trạm cũng không nóng ruột, lát sau, có một phạm nhân ở hàng cuối được những người xung quanh cổ vũ nên mạnh dạn đứng lên.
Người nọ râu ria lôi thôi, gầy đến mức hốc mắt sâu hoắm, vóc dáng lại khá cao, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Vương Thế Kiệt, có... có công danh cử nhân.”
Lưu Trạm gật đầu.
Trương Tiểu Mãn lập tức vẫy tay với Vương Thế Kiệt: “Ngươi qua đây ăn đi.”
Vương Thế Kiệt do dự đi về phía mấy nồi thịt heo ở bên kia, được binh lính xúc một bát canh thịt đầy ụ và nhặt hai cái bánh nướng to nhét vào tay.
Cho dù bát thịt này có độc đi chăng nữa thì Vương Thế Kiệt cũng không nhịn nổi trước mùi thịt thơm phức dụ hoặc kia, tức khắc cắm mặt ăn ngấu nghiến.
Có Vương Thế Kiệt dẫn đầu, lục tục thêm phạm nhân đứng lên, tổng cộng được bốn mươi ba người, trong đó ba người có công danh cử nhân, còn lại đều là công danh tú tài.
Còn vì sao không có tiến sĩ? Ở thời đại này chỉ có con cháu thế gia mới được thi tiến sĩ, loại ngục giam nơi biên thùy như thế này sao có thể giam giữ con cháu thế gia, cho dù có con cháu thế gia sung quân đến đi chăng nữa thì cũng được quan địa phương lo liệu ngay cho rồi.
Lưu Trạm chú ý thấy một cử nhân tên là Triệu Lương Thần để dư lại nửa bát canh thịt và một cái bánh bột ngô mang về chỗ cũ cho vợ con.
Lưu Trạm vẫy tay với Trương Tiểu Mãn, Trương Tiểu Mãn lập tức hô: “Dẫn vợ con ngươi qua đây ăn đi, Lưu tướng quân sẽ cho cả một nhà các ngươi ăn no.”
Triệu Lương Thần lập tức quỳ xuống dập đầu với Lưu Trạm: “Tạ ơn Lưu tướng quân thưởng cơm.”
Đợi những người này ăn no rồi, Trương Tiểu Mãn bảo bọn họ xếp thành một hàng, lớn tiếng nói: “Mời Tống tiên sinh ra khảo hạch!”
Tức thì vài người trở nên kinh hãi, có lẽ không ngờ lại tổ chức khảo hạch ngay tại chỗ thế này, nhất thời làm lộ trò mèo, là thật hay giả chưa cần khảo hạch nhìn qua đã biết ngay.
Tống Phượng Lâm từ tốn đi lên, chọn hai quyển trong tứ thư ngũ kinh ra làm đề kiểm tra.
Tổng bốn mươi ba người chỉ có ba người đáp hoàn toàn chính xác, Triệu Lương Thần là người thứ nhất, còn tám người nữa cũng trả lời được đại khái.
Tống Phượng Lâm lại hỏi trong số mười một người này tham gia khoa cử năm nào, ai là giám khảo, mười một người đều trả lời được, suy ra những người còn lại nhìn Lưu Trạm có vẻ dễ nói chuyện nên muốn lừa dối qua cửa.
“Ha ha.” Lưu Trạm cười hỏi: “Thịt có ngon không?”
Những phạm nhân giả mạo có công danh sợ tới mức quỳ xuống dập đầu liên tục xin tha mạng.
Lưu Trạm cười khẩy: “Kéo xuống đi, xử trí theo quân pháp.”
Lập tức có binh lính tiến lên kéo bọn họ sang một bên rồi dùng quân côn đánh, tiếng gậy gộc va chạm vào thịt nghe vô cùng ghê tai, đánh hết hai mươi quân côn xương cốt cũng gãy, không một ai còn sống.
Cảnh tượng này đã khiến tất cả các phạm nhân chết sững tại chỗ.
[Hết chương 57]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Một tháng sau trận chiến ở Cấp Dương Quan, đại tướng quân Chu Thiền cuối cùng cũng triệu tập chư tướng họp bàn.
Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh chạy từ Cấp Dương Quan về đại doanh quân bắc trước một ngày, Lưu Trạm mới được thăng chức, bây giờ cũng là một tướng quân, xét về tình hay về lý hắn đều phải mở tiệc chiêu đãi Trương Thái Ninh và Từ Mục Viễn.
“Điều kiện trong doanh có hạn, mong Từ tướng quân và Trương tướng quân thứ tội, ta xin kính hai vị trước.” Lưu Trạm nâng chén rượu về phía Trương Thái Ninh và Từ Mục Viễn, cung kính uống trước một chén.
Từ Mục Viễn cười nói: “Lưu tướng quân đại nạn không chết, cứu được Duệ Vương cũng tương đương với việc cứu ta, chuyện thứ tội này kia không cần nhắc tới làm gì, vất vả suốt thời gian qua rồi, đêm nay chúng ta không nói tới những chuyện đó nữa.”
“Từ tướng quân nói rất đúng.” Trương Thái Ninh phụ họa.
Trong lòng ông ta có vài phần thưởng thức đồng thời cũng kiêng dè Lưu Trạm, Lưu Trạm từ một huyện úy nhỏ nhoi dưới trướng ông ta bò lên được tới vị trí này, Trương Thái Ninh là người hiểu rõ nhất.
Ông ta nhớ tới lời đánh giá của Triệu Ngọ Quang dành cho Lưu Trạm, người này âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, rất giỏi luồn cúi.
Hiện tại, Trương Thái Ninh cũng hơi tán đồng với điều đó, ngẫm lại thì những chuyện lớn xảy ra ở Bắc Cương dạo này hầu như đều có liên quan đến Lưu Trạm, bây giờ hắn còn trở thành tâm phúc của Duệ Vương, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
“Mạt tướng vẫn luôn muốn cảm tạ Từ tướng quân đã bằng lòng tin tưởng, cho mạt tướng mượn sáu ngàn kỵ binh.” Lưu Trạm rót đầy một chén rượu khác, lại cung kính uống cạn trước.
Từ Mục Viễn xua tay, ông ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi Lưu Trạm: “Ngươi vẫn luôn ở Tấn Dương, có biết gì về những lời đồn gần đây không? Nghe nói trong phủ Duệ Vương có tiểu thiếp sinh hạ hoàng trưởng tôn?”
Nhắc tới chuyện này, Trương Thái Ninh đang ôm bộ mặt hằm hằm ở bên kia cũng hơi tò mò.
Xuất thân của Từ Mục Viễn là gia tộc họ Từ, ở kinh thành cũng là một đại thế gia bậc một, rặt những kẻ khôn khéo ranh ma. Lưu Trạm nghĩ, chuyện hoàng trưởng tôn được truyền ra rộng rãi mới thú vị, họ Chu chẳng phải là thủ đoạn thông thiên sao? Vậy để xem bọn họ đối phó với chuyện này như thế nào.
Lưu Trạm không nói gì, chấm ngón tay vào rượu viết xuống bàn ba chữ: Ngô Thiên Thụy.
Ngô là họ của hoàng thất, chữ Thiên là tên lót của thế hệ tiếp theo, ám chỉ này cực kỳ rõ ràng.
Từ Mục Viễn biến sắc, ở thành Tấn Dương ông ta cũng có nhiều tai mắt, cùng ngày xảy ra sự việc ông ta cũng nhận được tin nhưng vẫn cần một bằng chứng gì đó chính xác hơn.
Sắc mặt của Trương Thái Ninh cũng thay đổi, hai vị tướng quân nhất thời không nói nên lời.
Nghe đồn Chu Thiền vô cùng bất mãn với Duệ Vương vì đã để trưởng tử được sinh ra, còn mang binh xông vào phủ Duệ Vương hòng cướp đoạt, nhưng vài ngày sau quản gia trong phủ đại tướng quân chủ động đứng ra bác bỏ tin đồn, nói chỉ sinh được một bé gái, không quá hai canh giờ sau chết non rồi.
Đại tướng quân đang ép Duệ Vương không được công khai thân phận của hoàng trưởng tôn, càng không thể mang theo về kinh thành, tám chín phần mười là Duệ Vương đã thỏa hiệp, để giữ mạng của con trai Duệ Vương chỉ có thể làm theo mong muốn của Chu Thiền.
Bây giờ cho dù Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh có biết thì cũng không thay đổi được gì, hành động này của Lưu Trạm chỉ là tranh thủ mọi cơ hội gây khó dễ với Chu Thiền mà thôi.
Người xưa có câu giấy không thể gói được lửa, lời đồn về hoàng trưởng tôn phải được truyền về tận kinh thành thì mới thú vị.
Gia tộc họ Chu vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ họ Từ, Lưu Trạm không tin họ Từ cam chịu cảnh khom lưng cúi đầu trước họ Chu mãi.
Vì chuyện hoàng trưởng tôn mà Từ Mục Viễn không còn tâm tình uống rượu nữa, quá ba tuần liền chủ động cáo từ.
Từ Mục Viễn đi rồi Trương Thái Ninh đương nhiên cũng cáo từ, giao tình của Lưu Trạm và Trương Thái Ninh không quá sâu, cũng không cần thiết phải giả vờ thân thiện giữ lại.
Ngày hôm sau chư tướng đến phủ đại tướng quân dự họp, cũng không bất ngờ lắm khi Duệ Vương vắng họp.
Ánh mắt Chu Thiền lạnh nhạt đảo qua các vị tướng lĩnh một lượt, trầm giọng nói: “Trận chiến ở Cấp Dương Quan đại thắng, tiêu diệt được mười vạn quân địch, công văn xin thưởng lão phu đã gửi về kinh, hôm nay triệu tập chư vị tới đây là muốn bàn về sách lược phòng thủ tiếp theo.”
Mục đích muốn lập công của họ Chu đã đạt được, kế tiếp chính là hai chữ: tử thủ.
Từ Mục Viễn không nói gì, Lưu Trạm cảm nhận được rất rõ thái độ của ông ta đối với Chu Thiền ngày càng bất mãn.
Trương Thái Ninh ôm quyền nói: “Khởi bẩm đại tướng quân, hiện giờ trong quân thiếu thốn nhất chính là binh lính, nếu triều đình vẫn cứ không tăng binh cho quân bắc, ngộ nhỡ quân Yến lại tấn công quy mô lớn một lần nữa thì thắng bại e rằng rất khó liệu.”
“Trương tướng quân yên tâm, lão phu bảo đảm ba tháng sau sẽ có thêm ít nhất năm vạn binh mã.” Chu Thiền hứa hẹn rất sảng khoái.
Tiếp đó là bàn về một ít nội dung bố trí phòng thủ, Từ Mục Viễn và Trương Thái Ninh tiếp tục thủ Cấp Dương Quan như cũ.
Tuy Chu Thiền rất muốn điều Lưu Trạm tới Cấp Dương Quan nhưng thân phận của Lưu Trạm quá nhạy cảm, gần đây lão và Duệ Vương lại đang xung đột, Chu Thiền không muốn kích thích Duệ Vương nên tạm thời để Lưu Trạm ở lại đại doanh quân bắc.
Trong cuộc họp không có ai dám nhắc đến lỗi lầm chia quân chạy trốn của Chu Thiền, cũng ngầm thừa nhận chiến công đại thắng Cấp Dương Quan lần này toàn bộ đều là công lao của Chu Thiền.
Chưa kể dạo gần đây Chu Thiền đang xung đột với Duệ Vương, giấu giếm chuyện của hoàng trưởng tôn, lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa của Chu Thiền sắp rơi xuống rồi, mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra.
Trong khoảng thời gian này Duệ Vương bị nghẹn một bụng lửa mà không có chỗ nào phát tiết, đúng lúc Nhan Khải Tu tìm tới cửa, lời đồn về hoàng trưởng tôn ở thành Tấn Dương nhanh chóng bị vụ việc của gia tộc họ Nhan đè xuống thay thế.
Ngày ấy Nhan Khải Tu đến cầu xin Duệ Vương, Duệ Vương dẫn người đánh thẳng tới nha môn, chẳng nói chẳng rằng giết luôn ba chủ bạ và hai sư gia, cùng ngày hôm đó Nhan lão thái quân tức giận đến ngất xỉu.
Chưa hết, ấn tín của thái thú không có trong tay Nhan Khải Tu, vẫn đang nằm trong tay Nhan Khải Vanh.
Duệ Vương vẫn luôn ghi hận Nhan lão thái quân ngày đó làm nhục gã ở trước cửa thành, Duệ Vương hạ lệnh yêu cầu Nhan Khải Vanh giao ấn tín thái thú ra, nếu không sẽ xử Nhan Khải Vanh theo tội mưu nghịch.
Mấy ngày liên tục thành Tấn Dương chìm trong phong ba bão táp, vài trăm binh lính giằng co qua lại, đánh tới tận cổng lớn của gia tộc họ Nhan.
Nhan Khải Tu là một kẻ điếc không sợ súng, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thiếu chút nữa phái người đi đập cả từ đường của họ Nhan.
Chu Thiền mắt nhắm mắt mở với việc này, chỉ cần có thể giúp Duệ Vương giải tỏa thì lão mặc kệ.
Náo loạn mất khoảng nửa tháng, nhân cơ hội Nhan lão thái quân nằm liệt trên giường, Nhan Khải Vanh không chịu được áp lực từ phía Duệ Vương, cuối cùng cũng chủ động giao ấn tín thái thú ra.
Nhan Khải Tu giành được quyền lực cao nhất thống trị gia tộc họ Nhan, phấn khởi bao hết thanh lâu lớn nhất thành Tấn Dương là Liên Vận Lâu, mở tiệc chiêu đãi Duệ Vương và Lưu Trạm.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sống lại Lưu Trạm tới dạo ở thanh lâu, trông không ồn ào náo nhiệt như trong mấy bộ phim cho lắm, Liên Vận Lâu tựa như một đình viện ở Giang Nam, thanh nhã êm đềm.
Hôm nay khách hàng chân chính của Liên Vận Lâu chỉ có Duệ Vương, Nhan Khải Tu cố ý dặn dò Liên Vận Lâu bày tiệc theo kiểu cung đình, giăng đèn kết hoa khắp hoa viên.
Bàn tiệc được bố trí ở đình nghỉ mát, hai bên là hai dãy ghế phụ, vũ nữ mặc quần áo mỏng manh uyển chuyển lượn lờ trong hoa viên, điệu múa của bọn họ phóng khoáng hơn yến hội trong cung đình rất nhiều, ở chỗ này hầu như không cần phải cố kỵ gì cả.
Duệ Vương vừa mới ngồi xuống thì linh hồn bị các vũ nữ câu đi mất.
“Điện hạ, những vũ nữ đó đều là những cái tên đầu bảng của Liên Vận Lâu, được điện hạ coi trọng là phúc phận tám đời nhà bọn họ, nếu điện hạ thích thì cứ mang đi, thuộc hạ bao trọn hết chỗ này rồi.” Nhan Khải Tu dạt dào đắc ý khoe.
Nơi này không có người ngoài, càng không có trưởng bối quản thúc, Duệ Vương không ngại thả lỏng mình ra chơi, chốc lát sau đã ôm ôm ấp ấp đầy mỹ nhân trong tay rồi.
Nhan Khải Tu thỉnh thoảng còn châm ngòi thổi gió, không phải là kiểu châm ngòi thổi gió bình thường mà là ví dụ như bất thình lình kéo đi lớp áo mỏng manh duy nhất che đậy cơ thể của mỹ nhân, làm cho mỹ nhân kia hờn dỗi chui vào lòng Duệ Vương trốn.
Những chuyện nghiêm túc Nhan Khải Tu không làm được nhưng xét về ăn nhậu chơi bời thì gã chính là người lành nghề nhất trong số những người lành nghề.
Ở kinh thành Duệ Vương luôn bị vương phi quản thúc, hơn nữa còn ngay dưới chân thiên tử, con cháu thế gia không bao giờ dám chơi bời quá mức, bây giờ ở Bắc Cương trời cao hoàng đế xa, đương nhiên sẽ sa đọa hết mình.
Nhan Khải Tu nháy mắt ra hiệu, lập tức có hai mỹ nhân níu hai bên tay Duệ Vương, dẫn Duệ Vương đi về phía rừng cây nhỏ ở đằng sau đình nghỉ mát, chỉ chốc lát sau đã truyền ra không ít tiếng kêu ái muội.
“Lưu tướng quân, không chọn lấy vài mỹ nhân đi à?” Nhan Khải Tu ôm một mỹ nhân, cũng định đi hành sự, thấy Lưu Trạm vẫn ngồi yên bất động tại chỗ thì khó hiểu hỏi.
Lưu Trạm uống một hớp rượu, đáp: “Thương thế chưa lành, Nhan đại nhân cứ tận hứng, không cần phải để ý tới ta.”
Nhan Khải Tu trưng ra bộ mặt đáng tiếc: “Lưu tướng quân, chờ vết thương của ngươi tốt lên ta sẽ tổ chức một bữa khác bù cho ngươi.”
Lưu Trạm chỉ cười không nói.
Tiếng động trong rừng cây càng thêm không kiêng nể gì, ban đầu chỉ có hai mỹ nhân, sau đó lại có thêm ba bốn năm sáu mỹ nhân đi qua, Duệ Vương say, Nhan Khải Tu cũng say.
Khoảng chừng một canh giờ sau, Duệ Vương quần áo xộc xệch nghiêng ngả lảo đảo trở về.
“Tránh ra, không cần các ngươi hầu hạ, mang ít rượu và đồ nhắm lên đây, bổn vương muốn trò chuyện với Lưu tướng quân.” Duệ Vương phất tay đuổi hai mỹ nhân đi, ngồi xuống đối diện Lưu Trạm.
Hai nha hoàn nhanh nhẹn tiến đến dọn dẹp sạch mặt bàn hỗn độn, bưng lên một lượt rượu và đồ ăn nóng hổi khác.
Duệ Vương rót cho Lưu Trạm một ly rượu, tự rót cho mình một ly: “Bổn vương nghe nói ngày mai ngươi sẽ đi Sầm Châu trưng binh?”
Lưu Trạm đáp: “Mạt tướng vốn định ngày mai sẽ tới phủ chào tạm biệt điện hạ.”
Duệ Vương không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ uống liên tục hết ly này đến ly khác, Lưu Trạm sợ đối phương uống thả cửa như vậy nhỡ đâu lại xảy ra chuyện nên đè tay Duệ Vương lại.
“Duệ Vương, uống vậy nhiều quá rồi.”
“Chưa nhiều! Bổn vương, bổn vương còn uống được nữa!”
Duệ Vương phất tay Lưu Trạm ra: “Bổn vương, bổn vương là thiên tử tương lai! Ngày sau bổn vương làm hoàng đế tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi! Không có ngươi bổn vương chết dưới đao của quân Yến rồi, ở Bắc Cương này ta chẳng tin được ai, Chu Thiền... Chu Thiền...”
Không biết sợi dây thần kinh nào bị kích thích, Duệ Vương bỗng đập vỡ bình rượu trong tay, dường như đã nhẫn nhịn đến cực hạn, cuồng loạn rống lên: “Lưu Trạm! Ta là Duệ Vương! Ta là Duệ Vương đó! Sao Chu Thiền có thể đối xử với ta như vậy!?”
Duệ Vương hất tung một cái bàn, chén đĩa đồ ăn lộn xộn đầy đất.
“Ta đường đường là một vương gia, sinh hạ hoàng trưởng tôn lại không thể nhập tông thất, thiếp thất của ta mang thai, lão bắt toàn bộ phải phá thai! Đó là bốn đứa trẻ! Bốn đứa trẻ!”
Vì Duệ Vương đột nhiên nổi giận, bầu không khí kiều diễm trong hoa viên tan sạch sành sanh không còn sót lại chút gì.
“Đại Sở chúng ta con vua điêu tàn, sao lão có thể nhẫn tâm như vậy!? Nếu phụ hoàng biết chắc chắn sẽ rất vui mừng, lẽ ra ta phải báo tin vui, ta... ta là hoàng tử! Ta là vua! Chu Thiền là thứ gì cơ chứ!?”
Dáng vẻ Duệ Vương bây giờ nghiễm nhiên có vài phần nổi cơn điên dại, gã mắng lung tung một hồi, mắng chán chê rồi ôm mặt khóc nức nở.
Từ lúc Duệ Vương lật bàn Lưu Trạm đã dùng ánh mắt ra hiệu cho tất cả người ngoài lui ra, đến cả Nhan Khải Tu cũng không biết đang lăn lộn hưởng lạc trong xó nào, chẳng thấy một cái bóng.
“Lão còn muốn giết con trai của ta! Lưu Trạm, bổn vương rất thích đứa con trai này, bổn vương thực sự rất thích!”
“Lưu Trạm, ngươi có thể giết Chu Thiền không?”
“Không... không ai động được vào họ Chu cả...”
Thần trí của Duệ Vương sụp đổ, ngày mai ngủ dậy có lẽ cũng quên sạch mấy lời đã nói tối nay, nội tâm Lưu Trạm lặng yên không hề gợn sóng.
Mượn say rượu nổi điên để phát tiết phẫn uất trong lòng, hắn luôn nhìn thấy rõ một Duệ Vương nhu nhược như thế này, cho dù Duệ Vương có lên làm thiên tử thì vẫn sẽ bị Chu Thiền nắm trong tay thôi, một hoàng đế bù nhìn không hơn không kém.
Lưu Trạm càng thêm xác định, cần phải nhanh chóng khuếch trương thế lực của mình. Duệ Vương rất thiếu tin cậy, thứ đáng tin nhất chỉ có binh quyền trong tay.
Trời tờ mờ sáng, một đội kỵ binh hộ tống một chiếc xe ngựa đi trên đường, Tống Phượng Lâm vén rèm lên nhìn núi rừng đang dần khoác lên mình màu của mùa thu, chưa đến một tháng nữa thôi núi Tề Vân sẽ trở nên trơ trụi.
Chuyến này Lưu Trạm chọn tuyến đường đi tới bến đò Lộc Minh, qua nơi hiểm yếu của sông Hoàng, sau đó đi con đường gần nhất để tới Sầm Châu trưng binh, vì vết thương của Lưu Trạm vẫn chưa khỏi hẳn nên hắn không cưỡi ngựa mà dùng xe ngựa.
Không gian bên trong xe ngựa rộng rãi, Tống Phượng Lâm bày bàn cờ đánh với Lưu Trạm, Lưu Trạm cũng từng học qua về cờ vây, Tống Phượng Lâm nhường hắn ba nước, hai người đánh tới đánh lui mấy ván giết thời gian.
Lưu Trạm đau đầu nói: “Quân hộ ở Bắc Cương cứ trưng rồi lại trưng, lần này đến Sầm Châu trưng binh e là chẳng trưng được bao nhiêu.”
Tống Phượng Lâm trầm tư, Sầm Châu là gốc rễ của bọn họ, tuyệt đối không thể tát ao bắt cá, bỗng y nghĩ tới một thứ.
“Ta nhớ ở phủ Sầm Châu đang có mấy ngàn phạm nhân bị giam giữ, là những phạm nhân bị lưu đày từ các nơi ở Trung Nguyên chưa kịp sắp xếp, một số đã bị kết án và đang chờ hành quyết, nếu chọn lựa trong đám người này có lẽ vẫn được một ít.”
Thời gian trước Tống Phượng Lâm từng đến Sầm Châu xem qua sổ sách về tình hình của các phạm nhân đang bị giam giữ, đại đa số ngục giam đều kín người.
Lưu Trạm ngồi thẳng người dậy: “Cái nhà ngục ở phủ Sầm Châu nhỏ tí vậy mà nhốt được nhiều người thế hả?”
Tống Phượng Lâm hạ một quân cờ, nói chậm rãi: “Địa lao ở nha phủ đương nhiên không nhốt được nhiều người đến vậy, là các phủ châu ở Bắc Cương xưa nay luôn thu nhận lưu phạm từ khắp các nơi nên ngoài thành cũng có một nhà ngục khác làm nơi nhốt phạm nhân lâm thời.”
Đầu óc của Lưu Trạm lập tức linh hoạt lên, chỉ riêng Sầm Châu đã có mấy ngàn phạm nhân, vậy Đại Châu và thành Thụy Xương chắc chắn còn nhiều hơn, hắn không sợ mình không quản thúc được đám phạm nhân này, cái hắn muốn chính là những kẻ sẵn sàng bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Tống Phượng Lâm thấy Lưu Trạm đã có cách, mỉm cười nói: “Huynh lại thua rồi.”
Lưu Trạm: “...”
Năm ngày sau, đoàn người tới binh doanh Sầm Châu.
“Đại ca!” Lý Tiểu Liên vui mừng khôn xiết ra nghênh đón.
Lưu Trạm vỗ vai Lý Tiểu Liên: “Đi vào rồi nói.”
Trương Tiểu Mãn là một tên nhóc không giữ bí mật được chuyện gì, nhanh mồm nhanh miệng nói cho mọi người biết Lưu Trạm đã được thăng chức, nhất thời trong doanh vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, biết mình cũng sắp được thăng lên chức trung lang tướng, Lý Tiểu Liên cao hứng cười ngây ngô hết cả nửa ngày.
Phái Vạn Thiện nhận được tin lập tức đi tới binh doanh, nói cái gì mà nhất định phải mở yến tiệc chiêu đãi các vị tướng lĩnh, bởi vì đều là người một nhà nên Tống Phượng Lâm đương nhiên không thể vắng mặt, Lưu Trạm nghĩ lâu rồi không uống một bữa ra trò cùng các huynh đệ nên cũng vui vẻ đồng ý.
“Đại nhân muốn dùng phạm nhân sung quân?” Phái Vạn Thiện kinh ngạc, đồng thời lại hơi xấu hổ.
“Thật không dám giấu giếm, những phạm nhân đó đều từng chịu dụng hình, lại bị nhốt trong ngục tối một thời gian nên người không ra người ngợm không ra ngợm, chẳng biết có vừa mắt đại nhân không...”
Lưu Trạm nói: “Không sao, ta tự có tính toán.”
Bây giờ chức quan của Lưu Trạm càng ngày càng lớn, quyền thế trong tay cũng càng ngày càng lớn, những bất mãn trước đây của Phái Vạn Thiện đối với Lưu Trạm tự động được xóa sạch.
Chức quan của Lưu Trạm là do đao thật kiếm thật đánh ra mà có, Phái Vạn Thiện tâm phục khẩu phục.
Ngày hôm sau Phái Vạn Thiện đích thân dẫn đoàn của Lưu Trạm ra đồn dịch ngoài thành.
Chỉ thấy vài gian nhà bằng đá dựng trên đồi núi trụi lủi, đến gần hơn mới thấy hóa ra đồi núi bị đào rỗng, các phạm nhân bị giam trong những ngục giam dưới tầng hầm.
Phái Vạn Thiện hạ lệnh, quản ngục thét to một tiếng, đám cai ngục lần lượt dẫn toàn bộ phạm nhân ra.
Chuyến này Lý Tiểu Liên dẫn theo khoảng một ngàn binh lính, để tránh trường hợp sau khi mang phạm nhân ra không khống chế được.
Nhưng đến khi bọn họ nhìn thấy những con người tiều tụy hốc hác quần áo tả tơi kia, ai nấy đều bỏ đi suy nghĩ phạm nhân sẽ chạy trốn, những người này căn bản là chạy không nổi.
Mấy ngàn phạm nhân quỳ gần kín bãi đất trống trên đỉnh đồi, có phạm nhân im lặng không dám làm bừa, có kẻ lưu manh tò mò nhìn ngó dáo dác khắp nơi, cũng có cả phạm nhân bạo gan muốn tám chuyện với cai ngục thì bị gạt chân quỳ sấp xuống.
Quản ngục nơm nớp lo sợ bẩm báo với Lưu Trạm: “Khởi bẩm Lưu tướng quân, tất cả phạm nhân đều có mặt ở đây rồi.”
Lưu Trạm gật đầu.
Bên kia Trương Tiểu Mãn thét to một tiếng, binh lính thủ hạ lập tức khiêng ba con lợn rừng to tới, trong ánh mắt khó hiểu của các phạm nhân, binh lính bắt đầu mổ lợn chia thịt bỏ vào nồi nấu, chẳng mấy chốc mùi thịt thơm nức mũi tỏa ra bay khắp nơi.
Để phòng ngừa phạm nhân lẩn trốn, đồi núi to như vậy mà chỉ còn lác đác hai ba cái cây, Lý Tiểu Liên phái người dọn tới mấy bộ bàn ghế cho Phái Vạn Thiện và Tống Phượng Lâm ngồi dưới tàn cây uống trà.
Lưu Trạm khoanh tay trước ngực, nói: “Bản tướng quân là tướng quân du kích trực thuộc dưới trướng đô đốc Bắc Cương, Duệ Vương.”
Đa số phạm nhân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, bọn họ không biết đường đường là một tướng quân lại tìm tới đây để làm gì.
Lưu Trạm không nói gì nữa, hắn bước đến gần hơn đánh giá đám phạm nhân này. Lưu Trạm đi tới đâu các phạm nhân quỳ dập đầu càng thấp, tầm mắt chỉ dám đảo qua vạt áo quan phục màu xanh đen của hắn, toàn thân co rúm lại.
“Ngửi thấy mùi thịt hết rồi đúng không? Không chỉ có thịt mà còn có bánh nướng, những ai phù hợp với điều kiện của bản tướng quân đều sẽ được ăn no.”
Đám phạm nhân xôn xao xì xầm, quản ngục cao giọng quát to, hiện trường khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lưu Trạm nói: “Người có công danh bước ra khỏi hàng.”
Các phạm nhân nhìn qua nhìn lại nhau, dường như đang sợ hãi nên không dám làm người đầu tiên bước ra, Lưu Trạm cũng không nóng ruột, lát sau, có một phạm nhân ở hàng cuối được những người xung quanh cổ vũ nên mạnh dạn đứng lên.
Người nọ râu ria lôi thôi, gầy đến mức hốc mắt sâu hoắm, vóc dáng lại khá cao, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Vương Thế Kiệt, có... có công danh cử nhân.”
Lưu Trạm gật đầu.
Trương Tiểu Mãn lập tức vẫy tay với Vương Thế Kiệt: “Ngươi qua đây ăn đi.”
Vương Thế Kiệt do dự đi về phía mấy nồi thịt heo ở bên kia, được binh lính xúc một bát canh thịt đầy ụ và nhặt hai cái bánh nướng to nhét vào tay.
Cho dù bát thịt này có độc đi chăng nữa thì Vương Thế Kiệt cũng không nhịn nổi trước mùi thịt thơm phức dụ hoặc kia, tức khắc cắm mặt ăn ngấu nghiến.
Có Vương Thế Kiệt dẫn đầu, lục tục thêm phạm nhân đứng lên, tổng cộng được bốn mươi ba người, trong đó ba người có công danh cử nhân, còn lại đều là công danh tú tài.
Còn vì sao không có tiến sĩ? Ở thời đại này chỉ có con cháu thế gia mới được thi tiến sĩ, loại ngục giam nơi biên thùy như thế này sao có thể giam giữ con cháu thế gia, cho dù có con cháu thế gia sung quân đến đi chăng nữa thì cũng được quan địa phương lo liệu ngay cho rồi.
Lưu Trạm chú ý thấy một cử nhân tên là Triệu Lương Thần để dư lại nửa bát canh thịt và một cái bánh bột ngô mang về chỗ cũ cho vợ con.
Lưu Trạm vẫy tay với Trương Tiểu Mãn, Trương Tiểu Mãn lập tức hô: “Dẫn vợ con ngươi qua đây ăn đi, Lưu tướng quân sẽ cho cả một nhà các ngươi ăn no.”
Triệu Lương Thần lập tức quỳ xuống dập đầu với Lưu Trạm: “Tạ ơn Lưu tướng quân thưởng cơm.”
Đợi những người này ăn no rồi, Trương Tiểu Mãn bảo bọn họ xếp thành một hàng, lớn tiếng nói: “Mời Tống tiên sinh ra khảo hạch!”
Tức thì vài người trở nên kinh hãi, có lẽ không ngờ lại tổ chức khảo hạch ngay tại chỗ thế này, nhất thời làm lộ trò mèo, là thật hay giả chưa cần khảo hạch nhìn qua đã biết ngay.
Tống Phượng Lâm từ tốn đi lên, chọn hai quyển trong tứ thư ngũ kinh ra làm đề kiểm tra.
Tổng bốn mươi ba người chỉ có ba người đáp hoàn toàn chính xác, Triệu Lương Thần là người thứ nhất, còn tám người nữa cũng trả lời được đại khái.
Tống Phượng Lâm lại hỏi trong số mười một người này tham gia khoa cử năm nào, ai là giám khảo, mười một người đều trả lời được, suy ra những người còn lại nhìn Lưu Trạm có vẻ dễ nói chuyện nên muốn lừa dối qua cửa.
“Ha ha.” Lưu Trạm cười hỏi: “Thịt có ngon không?”
Những phạm nhân giả mạo có công danh sợ tới mức quỳ xuống dập đầu liên tục xin tha mạng.
Lưu Trạm cười khẩy: “Kéo xuống đi, xử trí theo quân pháp.”
Lập tức có binh lính tiến lên kéo bọn họ sang một bên rồi dùng quân côn đánh, tiếng gậy gộc va chạm vào thịt nghe vô cùng ghê tai, đánh hết hai mươi quân côn xương cốt cũng gãy, không một ai còn sống.
Cảnh tượng này đã khiến tất cả các phạm nhân chết sững tại chỗ.
[Hết chương 57]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất