Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 87: Giữa hè

Trước Sau
Thành Tấn Dương.

Trời mới tảng sáng, cả nhà Triệu Lương Thần thức dậy, người vợ bận rộn làm bữa sáng, con trai mặc binh phục của nha dịch ra góc sân luyện quyền.

"Phu nhân, lấy cho tôi hai cái bánh để vừa đi vừa ăn trên đường, tôi phải đến phòng thư ký gấp." Triệu Lương Thần mặc bộ quan phục bát phẩm màu xám đậm, cầm mũ trong tay vội vàng chạy ra cửa.

"Có gấp thì cũng phải ăn lấy một miếng chứ?" Nương tử nhà họ Triệu nhanh tay bọc mấy cái bánh ngô lại.

Phòng thư ký có tổng cộng hai thư ký lệnh, bốn thư ký, bốn bút thiếp phụ trách ghi chép. Triệu Lương Thần là thư ký lệnh, sau khi thư ký xử lý các loại công văn thư từ anh đều phải xem qua, xác nhận không có vấn đề gì thì trình lên cho Tống Phượng Lâm phê duyệt.

Năm nay đất hoang xung quanh thành Tấn Dương tiến hành khai khẩn, sự vụ ở các thôn mới gửi đến phòng thư ký nhiều như tuyết rơi, nếu Triệu Lương Thần không đến nha môn làm việc sớm một chút thì sợ rằng đến trưa cũng không kịp đọc hết công văn đưa lên từ tối qua.

Nhà bọn họ đang sống trong một tiểu viện, còn có hai mươi mẫu ruộng riêng thuê nông dân cày cấy, hết thảy đều là ban thưởng của Lưu tướng quân và Tống tiên sinh, cả nhà Triệu Lương Thần cực kỳ quý trọng, không dám lề mề bất kỳ một khắc nào trong công việc.

Triệu Lương Thần xuất thân bần hàn, vốn tưởng rằng sau khi thi đậu cử nhân ngày lành sẽ đến.

Nhà họ Triệu năm ấy bị cường hào địa phương chiếm đoạt ruộng đất, Triệu Lương Thần mới thi đậu, tâm cao khí ngạo viết một bức thư tố cáo lên tri châu, ai dè cường hào kia là con cháu đằng ngoại của tri châu, cả nhà bọn họ bị định một tội danh tùy tiện, lưu đày đến Bắc Cương.

Nếu không nhờ có tướng quân Tề Vân đến ngục giam tuyển chọn, một nhà ba người của Triệu Lương Thần e rằng vĩnh viễn không còn nhìn thấy mặt trời.

Cuộc sống hiện tại là phước lành không dễ có được, cha con Triệu Lương Thần đều đảm nhiệm chức vụ ở nha môn, mỗi ngày chăm chỉ đi sớm về khuya.

"Cha, con đi cùng cha." Con trai của Triệu Lương Thần làm nha dịch ở nha môn thành Tấn Dương, vốn muốn tòng quân nhưng cậu lại là con trai độc nhất nên không chỗ nào nhận.

Lưu Trạm đặt quy định con trai độc nhất trong nhà nếu muốn tòng quân thì phải thành thân và sinh con trai rồi mới có thể nhập ngũ, đây là cách ngăn chặn tình trạng tuyệt hậu quy mô lớn sau chiến tranh, đời sống của dân vẫn phải đặt lên hàng đầu.

Giờ Thìn, con đường lát đá ngoài nha môn truyền đến tiếng vó ngựa, một đội kỵ binh chỉnh tề đi theo trước và sau xe, dừng lại trước cửa lớn quận nha.

Thời tiết nóng bức, Tống Phượng Lâm chỉ mặc một bộ nho sam nhạt màu mềm mại giản dị, vấn tóc bằng thanh ngọc quan, đeo thắt lưng màu hạt dẻ, đi vào trong quận nha.

"Tống tiên sinh, buổi sáng tốt lành." Nha dịch tươi cười chào hỏi.

Dần dần, thông phán Phái Vạn Thiện, lương đạo Văn Thanh Sơn, chưởng thư lệnh và các quan viên khác cũng lục tục đến nha môn, bắt đầu làm việc.

Tống Phượng Lâm ngồi xuống bàn, vừa cầm bút lên định ghi thì chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Nhan thái thú đang ở đâu?"

Có bút thiếp lập tức đáp lời: "Hôm qua Nhan thái thú nạp thêm một vị thiếp thất, nghe nha dịch tuần tra ban đêm nói đến canh ba yến tiệc vẫn chưa kết thúc, bây giờ chắc còn chưa dậy."

Gia tộc họ Nhan gặp phải tai họa diệt môn, chia năm xẻ bảy tan tác.

Tông thân họ Nhan may mắn thoát được một kiếp nhân cơ hội vơ vét của cải chia nhà, có người còn dứt khoát bán hết tài sản đổi thành bạc, đưa cả nhà dời xuống phía Nam, gia nghiệp của gia tộc họ Nhan do Nhan lão thái quân nắm giữ ngày xưa coi như hoàn toàn sụp đổ.

Hiện giờ gia nghiệp trong tay Nhan Khải Tu còn chẳng bằng một phần năm họ Nhan hồi cường thịnh, nhưng dù gì Nhan Khải Tu cũng vẫn là thái thú thành Tấn Dương, nếu tỉnh táo đứng lên có lẽ sẽ vực dậy được gia tộc.

Cơ mà Nhan Khải Tu lại là một kẻ vô dụng, yêu cầu ông ta làm việc chăm chỉ mỗi ngày là chuyện không có khả năng.

Lưu Trạm lấy đi đại ấn thái thú ông ta cũng chẳng để bụng, Nhan Khải Tu không còn bị trưởng bối quản thúc, trong tay lại sở hữu gia tài bạc triệu, lúc này không hưởng lạc còn chờ đến khi nào? Nhan Khải Tu thẳng thừng tuyên bố mình sẽ không tiêu phí thời gian vào nha môn.

Tống Phượng Lâm nhắc tới Nhan Khải Tu vì không có ai phát quân lương cho quân họ Nhan, đang gây sự nhiễu loạn bên ngoài thành.

Quân họ Nhan còn khoảng một vạn người, nhiều miệng ăn như thế không phải là số bạc nhỏ.

Ban đầu họ Nhan dựa vào núi bảo vật để miễn cưỡng duy trì thế lực, bây giờ họ Nhan đã sụp đổ, ba phần được chia ở núi bảo vật tất nhiên cũng mất theo, Nhan Khải Tu lấy gì để nuôi một vạn người này đây?

"Tướng quân đang ở đâu?" Tống Phượng Lâm nghĩ đi nghĩ lại, vấn đề này có lẽ phải trực tiếp bàn bạc với Lưu Trạm.

Bút thiếp trả lời: "Ở quân doanh số hai ngoài thành, vừa có binh lính tới báo."

Lưu Trạm đi đâu cũng đều phái người tới nói với Tống Phượng Lâm một tiếng, tránh cho lúc cần lại không tìm thấy hắn.

Quân Tề Vân ở binh doanh Tấn Dương có tổng cộng ba điểm, một là doanh phòng thủ ở trong thành Tấn Dương, hai là doanh số một trên bình đỉnh Phù Dung, ba là doanh số hai trên bình đỉnh Đại Trúc.

Ba binh doanh tạo thành hình chiếc sừng, nếu có địch tới xâm phạm sẽ hỗ trợ lẫn nhau.

Mới qua nửa năm ngắn ngủi quân Tề Vân đã tăng thêm ba vạn binh, trước mắt đang có tổng cộng sáu vạn binh lính, và quân số vẫn đang tiếp tục gia tăng.

Mỗi ngày Lưu Trạm đều đặn đi kiểm tra các binh doanh, đốc thúc tiến độ huấn luyện.

Thôn mới ở bình đỉnh Phù Dung và dãy Bút Giá đều đã kín chỗ, lưu dân đến sau được sắp xếp đến các thôn mới ở bình đỉnh Đại Trúc và dãy Phong Vỹ.

Trên con đường đến binh doanh số hai, có thể thấy rất nhiều gian nhà đang xây dựng.

Nhà của thôn dân chủ yếu là kiểu gian nhà tranh dùng bùn đất rơm rạ giản dị nhất, vừa đơn giản vừa nhanh chóng, người già trẻ em đều có thể hỗ trợ. Nhà cửa không chú trọng vào hình thức mà chỉ cần đủ ấm để vượt qua những ngày đông giá rét.

Dựng nhà xong đến bước tiếp theo là khai hoang tạo ruộng, mỗi hộ lưu dân được phát năm đấu lương thực phụ và thóc giống đủ cho một mùa.

Năm đấu lương thực phụ đương nhiên không đủ ăn cả năm, Tống Phượng Lâm đưa ra thêm chính sách động viên lưu dân lên núi hái thổ sản mang đi bán, ở mỗi hương đều có điểm thu mua của cửa hàng Lưu Ký, dùng thổ sản cũng có thể đổi được thêm ít lương thực.

Ngoài ra còn thuê thợ kiến tạo binh doanh, sửa đường đào kênh, nha môn tính tiền công theo ngày, nhờ đó mà phần lớn lưu dân đều có thể tự cấp tự túc, chỉ cần siêng năng thì không bao giờ lo bị chết đói.

Lúc Tống Phượng Lâm đến, Lưu Trạm đang kiểm tra thành quả huấn luyện tân binh ở thao trường.

"Mặt trời quá độc, vào nhà đi rồi nói." Lưu Trạm kéo tay y.

Nghe xong mục đích mà Tống Phượng Lâm tìm đến, Lưu Trạm cũng cau mày.

Tống Phượng Lâm hỏi: "Chúng ta có hợp nhất được quân họ Nhan không?"

Lưu Trạm lắc đầu: "Thành phần của quân họ Nhan quá phức tạp, ta thà tốn ít công sức huấn luyện tân binh từ đầu chứ không muốn lãng phí thời gian thuần phục cái đám đó."

Tân binh của quân Tề Vân căn cứ theo sở trường của mỗi người để chia đội từ khi mới nhập doanh.

Hiện tại dưới trướng Lưu Trạm đang có kỵ binh trường thương giáp nặng, kỵ binh mạch đao giáp nhẹ, bộ binh mạch đao giáp nhẹ, bộ binh trường thương giáp nặng, bộ binh thuẫn giáp nặng và giáp nhẹ chia ra tiến hành huấn luyện.

Vẽ tranh trên một tờ giấy trắng dễ dàng đơn giản hơn sửa trên một bức tranh có sẵn nhiều.

Tống Phượng Lâm cũng hiểu đạo lý này, "Theo tình hình hiện giờ của Nhan Khải Tu, coi như mất hết khả năng nuôi quân họ Nhan."

Nhắc đến Nhan Khải Tu lửa giận của Lưu Trạm lại nhen nhóm, "Lão già đó sớm muộn cũng có ngày chết trên giường của kỹ nữ!"

"Nghe nói hôm qua lại mới nạp thêm tiểu thiếp." Tống Phượng Lâm lắc đầu bất đắc dĩ.

Lưu Trạm ngồi trên ghế bắt chéo chân, "Bạc của chúng ta còn đang sắp cạn rồi, chắc chắn không đủ khả năng nuôi quân thay ông ta, mặc kệ đấy ngày sau lại sinh chuyện, chẳng thà cho giải tán hết đi."

Giải tán đương nhiên là cách tốt nhất, Tống Phượng Lâm nói: "Cần bạc nhiều như vậy, hiện tại họ Nhan không lấy đâu ra được."



"Lấy không ra thì bán bớt mấy căn nhà đi." Lưu Trạm đề xuất.

"Chúng ta có thể nuôi lão già ngu ngốc Nhan Khải Tu đó, cho lão thích chơi thế nào thì chơi, bất quá mỗi tháng vứt đi một ngàn lượng bạc, nhưng cái đuôi của họ Nhan thì bắt buộc phải cắt đứt."

Bạc nuôi Nhan Khải Tu thuần túy là tiền thuê đại ấn của thái thú Tấn Dương, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đang ôm hết mọi việc lớn nhỏ của thành Tấn Dương nên không thể thiếu đại ấn thái thú, nếu để người khác đến nhậm chức thì hỏng hết kế hoạch của bọn họ.

Mấy ngày nay Tống Phượng Lâm chi bạc như nước chảy, lưu dân nhập hộ phải cho lúa giống, cho mượn nông cụ, sắp xếp tráng đinh hỗ trợ lưu dân dựng nhà dựng cửa, tân binh nhập ngũ phải trợ cấp, chỗ nào cũng cần bạc.

Tống Phượng Lâm phải chống đỡ quá nhiều khó khăn, Lưu Trạm hạ giọng nói: "Hai năm qua vất vả cho đệ rồi."

Đợi đến vụ thu hoạch mới thu về một ít thuế sẽ thư thả hơn.

Trước mắt mà nói chỉ có cửa hàng Lưu Ký và sáu huyện Sầm Châu làm nguồn thu miễn cưỡng đáp ứng được, số bạc dùng để lo liệu cho lưu dân cũng không lớn bằng bạc dùng cho quân doanh.

Hơn sáu vạn cái miệng chờ cơm, ba vạn tân binh cần trang bị áo giáp vũ khí, yêu cầu chi tiêu một khoản chi phí khổng lồ như vậy mà Tống Phượng Lâm vẫn có thể vun vén chu đáo mọi mặt là điều cực kỳ xuất sắc.

Thời gian này Lưu Trạm chăm sóc Tống Phượng Lâm càng tận tình hơn, kẻ phá của như hắn nào dám nói một câu nặng lời với người đưa bạc cho mình.

Trưa hôm đó Lưu Trạm đích thân đến Nhan phủ bắt người, ban ngày ban mặt mà Nhan Khải Tu cùng với ba nha hoàn điên loan đảo phượng trên giường.

Lưu Trạm nhìn Nhan Khải Tu vừa bị kéo ra khỏi phòng, tức đến nỗi suýt vung tay lên tát: "Con mẹ nhà ông chẳng mấy mà bị hút khô!"

Đời trước Lưu Trạm cũng chơi bời nhưng chưa từng dám chơi một lần ba người giống Nhan Khải Tu, đúng là không sợ chẳng còn mạng để mà xuống giường.

"Ta không nhịn được." Nhan Khải Tu vừa cười hề hề nịnh nọt vừa mặc quần vào.

"Người đâu? Đuổi hết mấy thứ linh tinh này ra khỏi phủ." Lưu Trạm đen mặt, binh lính lập tức bước lên kéo ba nha hoàn ra khỏi Nhan phủ.

Đám nha hoàn vẫn chưa mặc quần áo tử tế, thút tha thút thít khóc lóc xin tha, khóe mắt Nhan Khải Tu cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, khoác bừa y phục lên người rồi vội vàng mời Lưu Trạm sang nhà chính uống trà.

"Đại ca, tới tìm ta có việc gì à?" Nhan Khải Tu cười vô tri, hỏi.

Trương Tiểu Mãn thay Lưu Trạm trình bày về tình hình của quân họ Nhan.

Nhan Khải Tu khoát tay: "Từ trước đến nay ta không nhúng tay vào binh doanh, toàn là Nhan Khải Lượng xử lý, đúng ra thì ta có muốn làm cũng không cho ta làm, vậy nên ta không biết phải nuôi những người này thế nào."

Đây hoàn toàn là nói thật, Nhan Khải Tu chưa từng đến binh doanh của quân họ Nhan, mà ông ta cũng lười quan tâm.

Lưu Trạm dứt khoát nói: "Vậy giải tán hết đi, với tình trạng của ông bây giờ muốn nuôi cũng không nuôi nổi."

"Cứ làm theo ý của đại ca." Nhan Khải Tu tỏ thái độ sao cũng được.

Năm đó gia tộc họ Nhan dựa vào toán quân họ Nhan này để đứng vững gót chân ở Bắc Cương, gây dựng cơ nghiệp trăm năm, bây giờ chỉ bằng một câu nói giải tán liền giải tán, Nhan Khải Tu không hề có nửa điểm lưu luyến.

Giải tán binh lính cũng phải trả lương và bạc trợ cấp, Lưu Trạm lại hỏi Nhan Khải Tu: "Tình hình trong phủ của ông thế nào? Sản nghiệp còn được bao nhiêu?"

Nhan Khải Tu cũng không kiêng kỵ gì, gọi quản gia tới dâng sổ sách lên cho Lưu Trạm xem.

"Chỉ còn từng này? Mấy tên khốn kiếp kia tranh thủ lúc loạn lạc cuỗm hết của cải vàng bạc đào tẩu, chỗ còn lại đều là những sản nghiệp lớn không dễ bán."

Dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tuy Nhan Khải Tu ăn chơi thác loạn nhưng trong tay vẫn còn một ít sản nghiệp.

Ở thành Tấn Dương có một ít cửa hàng mặt tiền trên phố thuộc sở hữu của họ Nhan, còn có phủ đệ lâm thời của Duệ Vương, phủ đệ đại tướng quân, hai nơi này đều là tài sản của họ Nhan.

Lưu Trạm thay Nhan Khải Tu quyết định: "Bán phủ đại tướng quân đi lấy bạc giải tán quân họ Nhan, mấy cửa hàng kinh doanh trì trệ rồi thì cho người khác thuê đi, đừng để đám quản sự bên dưới lén lút ăn chia nhau nữa."

Nhan Khải Tu gật gù đồng ý.

Trước khi đi Lưu Trạm nói nốt: "Mỗi tháng ta sẽ cho ông một ngàn lượng bạc, tiêu như thế nào tùy ông nhưng nếu để ta biết trên giường của ông có từ hai nữ nhân trở lên thì lập tức cút ra khỏi thành Tấn Dương này cho ta."

"Được! Ta hứa!" Nhan Khải Tu sung sướng đứng bật dậy, "Cảm ơn đại ca! Ta biết ngay chỉ có đại ca hiểu ta nhất mà!"

Câu chuyện gia tộc họ Nhan suy tàn, Nhan thái thú hoang dâm vô độ trở thành đề tài trà dư tửu hậu của bá tánh thành Tấn Dương, Nhan Khải Tu biết thanh danh của mình chẳng còn nên phớt lờ miệng đời, mỗi ngày đến các loại lầu xanh khác nhau ném tiền.

Biến gia tộc họ Nhan thành nghèo túng như bây giờ, Nhan Khải Tu không tiếc.

Nhưng ông ta cũng không ngốc.

"Đại nhân, đại nhân đành lòng cứ vậy mà giải tán quân họ Nhan sao?" Quản gia đau xót nói.

Lưu Trạm rời đi đã lâu, Nhan Khải Tu uống một hớp trà, ung dung tự tại.

"Ta không làm vậy thì làm thế nào? Tướng quân Tề Vân và thượng tướng quân của quân bắc, bên nào dễ chọc? Bên nào ta có thể chọc?" Nhan Khải Tu cười hỏi.

Quản gia thở dài.

"Hiện tại rất tốt, ta sống phú quý của ta, bọn họ tranh đoạt quyền lực của bọn họ."

Cuối cùng, quân họ Nhan tồn tại suốt trăm năm bị giải tán, ở Bắc Cương không còn quân họ Nhan nữa.

Sự kiện này gây ồn ào huyên náo suốt mấy ngày, sau đó cũng chìm vào yên tĩnh.

Sau giờ Ngọ, ở phủ tướng quân, Tống Phượng Lâm thảo luận với các đại chưởng quầy của cửa hàng Lưu Ký trong thư phòng.

Hơn nửa mùa hè trôi qua, những thôn mới thuộc địa giới núi Tề Vân đã đi vào quỹ đạo, lẽ ra phải họp với các đại chưởng quầy của cửa hàng Lưu Ký từ rất lâu rồi nhưng vì Tống Phượng Lâm bận quá nên phải kéo dài tới bây giờ.

Lưu Thành đứng ra báo cáo tổng kết công việc, "Bẩm Tống tiên sinh, tình hình nửa năm qua đại khái là vậy."

Tống Phượng Lâm gật đầu, ánh mắt lộ ra vài phần hài lòng.

Lưu Thành lại nói: "Kinh doanh đồ lông thú mang lại lợi nhuận cao nhất, áo da thỏ hai trăm lượng mang đến Trung Nguyên có thể bán được ít nhất là ba trăm lượng, nếu lông thuần màu như đen hoặc trắng thì có thể bán đến sáu trăm lượng một áo."

Nói đến kinh doanh đồ lông thú, mọi người cực kỳ hưng phấn.

"Đa số đồ lông thú ở Trung Nguyên kiếm được bằng cách săn bắn tự nhiên, bề mặt khó tránh khỏi để lại vết tích, chỉ có chúng ta nuôi thú lấy lông nên đồ hoàn chỉnh và đẹp đẽ hơn, cứ mỗi lần vận chuyển đến là bị mua hết ngay lập tức." Một đại chưởng quầy tươi cười nói.

Lại có đại chưởng quầy nói tiếp: "Đồ lông thú của chúng ta dày dặn ấm áp hơn nhiều, Trung Nguyên ít lạnh nên nuôi thú cho ra lông thưa hơn, mặc dù giá rẻ chỉ còn một nửa nhưng cũng không cạnh tranh được với chúng ta."

Năm nay Tống Phượng Lâm cũng định khích lệ các nông hộ nuôi thêm thỏ.

Trong lúc họp bàn liên tục có tùy tùng tiến vào châm trà và bưng trái cây ướp lạnh lên.

Khi mọi người đang nói về việc buôn bán đồ lông thú thì Lưu Trạm đến, các chưởng quầy vội vàng đứng dậy chào hỏi.



"Các ngươi cứ tiếp tục đi." Lưu Trạm xua tay, ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Lâm uống trà ăn hoa quả.

Tống Phượng Lâm khép sổ sách lại: "Thôn mới mở đầu tiên ở dãy Bút Giá đã khai hoang cải tạo ruộng xong, mau chóng cho người đến dạy bọn họ cách nuôi thú đi."

Thỏ rất dễ sống, cắt cỏ cho ăn cho uống đầy đủ là được.

Lưu Thành đáp: "Tiểu nhân lập tức mời những người chăn nuôi giàu kinh nghiệm đến truyền thụ, chỉ sợ lượng thỏ và chồn giống không đủ đáp ứng."

"Không cần dạy họ cách nuôi chồn vội, cứ cho nuôi thỏ trước đi."

Lưu Trạm xen vào: "Để ta bảo binh lính lên núi bắt cho, bên đỉnh Ngưu Tích cực kỳ nhiều thỏ hoang."

"Vậy tiểu nhân thay bá tánh cảm ơn tướng quân." Lưu Thành đứng dậy chắp tay thi lễ.

"À đúng rồi." Một chưởng quầy sực nhớ đến, "Nuôi thỏ cũng phải chia ra, lông thỏ thuần sắc rất quý giá, không nên làm lẫn lộn."

Lưu Trạm lại cười: "Có gì mà quý, màu đen với màu đen sinh ra phần lớn là màu đen, trộn với giống màu tự nhiên thì sẽ bị lẫn."

Mọi người nhìn chằm chằm Lưu Trạm.

"Sao vậy? Đó chẳng phải thường thức à?" Lưu Trạm hỏi.

Tống Phượng Lâm đỡ trán: "Lưu Thành, ngươi viết lại những gì tướng quân vừa nói gửi cho các trại chăn nuôi thử xem, à đúng rồi, đừng để đường truyền tin bị gián đoạn."

Lưu Thành lập tức chắp tay đáp lại.

Lưu Trạm thảnh thơi ngồi nhai mấy miếng dưa hấu.

Các chưởng quầy lại báo cáo thêm ít việc vặt, Lưu Thành thấy hòm hòm rồi nên chủ động cáo từ, vài đại chưởng quầy cũng đứng dậy cáo từ theo, nối đuôi nhau rời đi, cuối cùng thư phòng trở về yên tĩnh.

"Phu nhân, thời tiết nóng bức, chúng ta lên núi tránh nóng đi?" Lưu Trạm vừa ăn xong miếng dưa hấu, quay sang hỏi Tống Phượng Lâm.

Tống Phượng Lâm đang phê công văn, "Ta không rảnh."

Lưu Trạm không từ bỏ: "Ta tìm được một con suối nước nóng trên đỉnh Kiếm Thạch, hè có suối mát, đông có suối nóng, ở đó cũng có biệt trang ta sai người bí mật xây dựng đấy, nhất định đệ sẽ thích."

"Không phải ta thích, là huynh thích." Tống Phượng Lâm hừ nhẹ.

Lưu Trạm cười ha ha: "Đi thôi, cưỡi ngựa chỉ mất hơn một canh giờ, ngày mốt về cũng không muộn."

Tống Phượng Lâm nào đánh bại nổi Lưu Trạm, chỉ cần hắn năn nỉ ỉ ôi một hồi, lần nào cũng thành công.

Sau hôm đó, Lưu Thành nhanh nhẹn sắp xếp những nông dân giàu kinh nghiệm đến các thôn mới hướng dẫn nuôi thú.

Nuôi dưỡng thỏ hoang như thế nào, tận dụng đất trống trước nhà trồng một số dược liệu phổ biến như thế nào, mỗi ngày đều có rất nhiều bá tánh tụ tập ở sân lớn nghe giảng.

Lợi ích của việc nuôi thú nhiều không kể xiết, không chỉ có thể bán da lông lấy tiền mà cũng có thể làm thịt khô dự trữ cho mùa đông, cửa hàng Lưu Ký cắm điểm thu mua ở mỗi hương, giá cả đảm bảo lợi nhuận cho mỗi hộ.

Đồng thời Tống Phượng Lâm cũng quyết định mở rộng thị trường buôn bán đồ lông thú đến nước Trần Lưu, y cắt cử chưởng quầy dẫn đội buôn đi dò đường, lợi nhuận của mặt hàng này cao hơn lương thực rất nhiều.

Gió thổi qua rừng cây vang lên tiếng xào xạc khe khẽ, sau giờ Ngọ ánh mặt chiếu trời xuyên qua kẽ lá, phủ loang lổ lên mặt suối.

Tống Phượng Lâm ngồi dựa vào một tảng đá bên bờ, nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc quẩn quanh trong chuyện kinh doanh của cửa hàng, suy nghĩ bay xa.

"Ở chỗ này chỉ có thể nghĩ đến ta." Lưu Trạm đi đến, kéo y vào lòng mình.

Không biết từ khi nào, hắn âm thầm xây dựng một biệt viện ở trong núi.

Xung quanh suối nước nóng có tường cao bao bọc, ngăn cách với thế giới bên ngoài, một con đường lát đá uốn lượn dọc theo sườn núi, dòng suối nhỏ trong veo đổ về một cái ao.

Thẳng thắn đối mặt với nhau, giống như đang ở ngoài trời lại không phải ngoài trời, cảm giác kỳ lạ này là trải nghiệm mà Tống Phượng Lâm chưa bao giờ tưởng tượng.

Lưu Trạm làm loạn chán chê rồi ôm người vào trong ngực, bóp vai bóp eo cho y, vừa bóp vừa nảy ra ý tưởng mới.

"Nào, để phu quân dẫn cưng đi tham quan." Hắn bế Tống Phượng Lâm đến chỗ nước sâu hơn.

Càng ra giữa ao càng sâu, Tống Phượng Lâm không biết bơi nên chỉ có thể bám chặt lấy Lưu Trạm.

Ra khỏi suối, men theo con đường đá sẽ đến một lầu gác nhỏ hai tầng.

Tầng dưới có địa long, vào đông cũng không sợ bị lạnh, bốn phía trên tầng hai đều là cửa sổ, đón gió núi mát mẻ giữa mùa hè.

Dự định ban đầu của hai người là ở lại một đêm nhưng vì quá thoải mái nên ở thêm hai ngày, mỗi hôm đều có thị vệ đưa công văn cần phê duyệt đến rồi lại mang đi.

Nghỉ ngơi hai ngày khiến Tống Phượng Lâm cảm thấy mình bị lười dần.

Tầng hai của lầu gác gió thổi phất phơ, Tống Phượng Lâm khoác lớp áo mỏng ngồi trên sập La Hán đọc sách, vạt áo đai quần lỏng lẻo rộng thùng thình, vứt bỏ hết lễ nghi phiền phức trói buộc, bộc lộ vẻ đẹp nguyên sơ nhất.

Dáng vẻ của Tống tiên sinh như bây giờ là điều người ngoài không bao giờ tưởng tượng nổi, cũng chỉ có một mình Lưu tướng quân được ngắm nghía và thưởng thức trong thế giới nhỏ tuyệt mật này.

Lưu Trạm rón rén đến gần, bất ngờ rút đi quyển sách trong tay y.

"Làm ta giật cả mình!"

Lưu tướng quân càn rỡ cười to.

"Đồ trẻ con!" Tống Phượng Lâm lườm hắn.

Lưu Trạm cúi xuống hôn lên trán y, "Tại vì trêu đệ rất vui."

Tống Phượng Lâm quay mặt, "Điểm tâm đâu?"

"Lệnh của Tống tiên sinh, tiểu nhân không dám chậm trễ." Lưu Trạm đặt xuống bàn một đĩa điểm tâm.

Tống Phượng Lâm cầm miếng bánh hạnh nhân lên ăn, thần sắc kiêu ngạo làm Lưu Trạm ngứa ngáy hết ruột gan.

"Tống tiên sinh có muốn hầu hạ gì thêm không ạ?"

Tống Phượng Lâm lấy lại quyển sách, lật sang trang tiếp theo, "Không cần, ngươi lui xuống đi."

"Tiểu nhân không đi." Lưu Trạm ghé sát vào tai y thầm thì, "Để tiểu nhân làm công cụ giải khuây cho Tống tiên sinh."

Gương mặt Tống Phượng Lâm vẫn duy trì tư thái tự phụ thản nhiên nhưng quyển sách trong tay không vào nổi một chữ.

Nghỉ ngơi bốn ngày, khắp nơi trong vườn, trên đá bên bờ suối, ở hành lang đều có dấu chân của hai người...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau