Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 2
Cửa nhà họ Phùng đối diện hé mở, cả nhà họ Phùng đều chen chúc trong một phòng ngủ hướng nam để khóc. Phòng ngủ đó là nơi ở của Phùng Sơ Tuyết, con gái nhà họ Phùng. Cô ấy mới đính hôn vào cuối tháng trước, trên trần nhà vẫn còn treo những dải tua rua màu sắc được dán trước đó, trông rất náo nhiệt.
Nhưng chủ nhân căn phòng đang nằm trên giường nhắm chặt mắt, có bọt mép trào ra. Mặc kệ người nhà họ Phùng có gọi hay lay thế nào, người trên giường cũng không có phản ứng gì.
Mẹ của Lâm Linh đứng ở cửa nhìn thoáng qua chiếc giường bên trong, liền như bị trúng tà, đồng tử co lại.
Ở độ tuổi của bà, chuyện cưới xin, tang ma bà không biết đã tham dự bao nhiêu lần, cũng tiễn đưa không ít người già trong dòng họ, tự nhiên biết người mới c.h.ế.t trông như thế nào.
Sáng sớm tinh mơ, cô gái nhà họ Phùng này, sao lại chết?!
Lâm Linh đứng ở cửa, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp ban đầu, cô rất tự nhiên quét mắt nhìn căn phòng này một lượt.
Cửa sổ của tòa nhà này đều là cửa sổ hai lớp, bên ngoài lắp song sắt chống trộm, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể nhìn rõ song sắt vẫn còn nguyên vẹn.
Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, trên mặt bàn dựa vào tường ngoài những lọ mỹ phẩm được xếp thành hàng ở góc bàn còn có một hộp thuốc nhựa hình trụ đựng thuốc mỡ.
Tiếng khóc của người nhà họ Phùng rất có sức xuyên thấu, lại có người nghe thấy động tĩnh chạy đến. Mọi người đông đúc, chen Lâm Linh ra phía sau, không thể nhìn thấy tình hình bên trong nữa. Trong đám đông, Lâm Linh nhìn thấy những vết phồng rộp trên cánh tay của Phùng Sơ Tuyết.
Nọc bọ cánh cứng sao?!
Trong sự nghiệp pháp y của cô, không biết có bao nhiêu trường hợp tử vong do ngộ độc. Mặc dù ngộ độc nọc bọ cánh cứng rất hiếm gặp, nhưng cô cũng đã tận mắt chứng kiến.
Có trường hợp người c.h.ế.t trước khi c.h.ế.t mắc bệnh vẩy nến, đã sử dụng thuốc có chứa nọc bọ cánh cứng, không kiểm soát được liều lượng, dẫn đến tử vong. Đây chỉ là dùng ngoài, nếu tự ý uống, tỷ lệ tử vong sẽ cao hơn.
Để cho cô không hiểu là, cánh tay của Phùng Sơ Tuyết nổi mụn nước, tuy có một số vấn đề về da, nhưng nhìn bằng mắt thường thì đó không phải là bệnh vảy nến, trông giống như bệnh chàm.
Nếu là bệnh chàm, theo lý bác sĩ sẽ không thêm cantharidin*, một loại thuốc cực độc vào thuốc, bởi vì nó không đúng bệnh!
*Cantharidin là một chất béo không mùi, không màu thuộc lớp terpenoid, do nhiều loài bọ cánh cứng tiết ra. Nó là chất gây bỏng hoặc chất độc với liều lượng lớn.
Nếu không phải do bác sĩ kê đơn, vậy thì cantharidin đến từ đâu? Tại sao lại là nơi da bị chàm nổi mụn nước?
Lâm Linh nhìn xung quanh, cảm thấy cái c.h.ế.t của Phùng Sơ Tuyết thật sự rất kỳ lạ, rất có thể không phải do bệnh đột phát. Liên quan đến cái c.h.ế.t bất thường, cảnh sát hình sự chắc sẽ có mặt để điều tra, có thể lát nữa sẽ có người đến.
Nhưng chủ nhân căn phòng đang nằm trên giường nhắm chặt mắt, có bọt mép trào ra. Mặc kệ người nhà họ Phùng có gọi hay lay thế nào, người trên giường cũng không có phản ứng gì.
Mẹ của Lâm Linh đứng ở cửa nhìn thoáng qua chiếc giường bên trong, liền như bị trúng tà, đồng tử co lại.
Ở độ tuổi của bà, chuyện cưới xin, tang ma bà không biết đã tham dự bao nhiêu lần, cũng tiễn đưa không ít người già trong dòng họ, tự nhiên biết người mới c.h.ế.t trông như thế nào.
Sáng sớm tinh mơ, cô gái nhà họ Phùng này, sao lại chết?!
Lâm Linh đứng ở cửa, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp ban đầu, cô rất tự nhiên quét mắt nhìn căn phòng này một lượt.
Cửa sổ của tòa nhà này đều là cửa sổ hai lớp, bên ngoài lắp song sắt chống trộm, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng có thể nhìn rõ song sắt vẫn còn nguyên vẹn.
Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, trên mặt bàn dựa vào tường ngoài những lọ mỹ phẩm được xếp thành hàng ở góc bàn còn có một hộp thuốc nhựa hình trụ đựng thuốc mỡ.
Tiếng khóc của người nhà họ Phùng rất có sức xuyên thấu, lại có người nghe thấy động tĩnh chạy đến. Mọi người đông đúc, chen Lâm Linh ra phía sau, không thể nhìn thấy tình hình bên trong nữa. Trong đám đông, Lâm Linh nhìn thấy những vết phồng rộp trên cánh tay của Phùng Sơ Tuyết.
Nọc bọ cánh cứng sao?!
Trong sự nghiệp pháp y của cô, không biết có bao nhiêu trường hợp tử vong do ngộ độc. Mặc dù ngộ độc nọc bọ cánh cứng rất hiếm gặp, nhưng cô cũng đã tận mắt chứng kiến.
Có trường hợp người c.h.ế.t trước khi c.h.ế.t mắc bệnh vẩy nến, đã sử dụng thuốc có chứa nọc bọ cánh cứng, không kiểm soát được liều lượng, dẫn đến tử vong. Đây chỉ là dùng ngoài, nếu tự ý uống, tỷ lệ tử vong sẽ cao hơn.
Để cho cô không hiểu là, cánh tay của Phùng Sơ Tuyết nổi mụn nước, tuy có một số vấn đề về da, nhưng nhìn bằng mắt thường thì đó không phải là bệnh vảy nến, trông giống như bệnh chàm.
Nếu là bệnh chàm, theo lý bác sĩ sẽ không thêm cantharidin*, một loại thuốc cực độc vào thuốc, bởi vì nó không đúng bệnh!
*Cantharidin là một chất béo không mùi, không màu thuộc lớp terpenoid, do nhiều loài bọ cánh cứng tiết ra. Nó là chất gây bỏng hoặc chất độc với liều lượng lớn.
Nếu không phải do bác sĩ kê đơn, vậy thì cantharidin đến từ đâu? Tại sao lại là nơi da bị chàm nổi mụn nước?
Lâm Linh nhìn xung quanh, cảm thấy cái c.h.ế.t của Phùng Sơ Tuyết thật sự rất kỳ lạ, rất có thể không phải do bệnh đột phát. Liên quan đến cái c.h.ế.t bất thường, cảnh sát hình sự chắc sẽ có mặt để điều tra, có thể lát nữa sẽ có người đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất