Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 101
Nhân lúc chưa có ai đến, cô lập tức chọn học kỹ năng thoát khỏi dây thừng, rất nhanh, trong đầu cô xuất hiện hàng chục cách buộc và tháo nút thắt, những cách này như được in vào trong đầu cô. Muốn luyện tập cách nào, chỉ cần nhấp vào luyện tập là có thể thực hành mô phỏng trong đầu.
Lâm Linh mở to mắt nhìn hai tay bị trói phía trước, cố gắng nhìn rõ cách buộc nút thắt.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người hỏi: "Trương Bưu, sao mày nằm ngoài này? Đứa con gái trong phòng thì sao?"
—
"Người trong phòng bị trói, thuốc mê chưa hết tác dụng, cũng không chạy được, tao ngủ một lát thì sao? Để tao ở đây canh, mày thì một mình đi chơi vui vẻ."
Hình như người tên Trương Bưu vừa tỉnh ngủ, nói chuyện còn ngáp một cái, lại than phiền: "Trước đây chúng ta chỉ làm mấy chuyện vặt vãnh, bắt chó mèo cũng không tính là chuyện gì, cho dù có vào cũng không bị giam lâu, sao lần này lại bắt người?" Trương Bưu lẩm bẩm, nghe có vẻ rất không hài lòng.
"Mày cứ làm việc của mày, lắm lời thế? Cũng không xem xem chuyến này kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Hơn nữa tao cũng không phải đi chơi, chẳng phải là đi bàn điều kiện với ông chủ Thù sao?"
Tên này nói xong, giơ tay định đẩy cửa. Nghe thấy tiếng động truyền đến từ cánh cửa, Lâm Linh cắn răng, cắn vào thịt trong môi, rất nhanh lưỡi cô có thể cảm nhận được m.á.u rỉ ra từ chỗ bị rách.
Lúc này cảm giác tê dại trên người cô gần như đã gần hết, cảm giác đau đớn ở chân và trên người càng rõ ràng hơn. Từ nhỏ đến lớn cô thực sự không chịu nhiều khổ cực, cho dù bị bệnh, cũng chỉ cảm lạnh vài ngày, vì vậy khả năng chịu đựng đau đớn của cô thực sự không tốt lắm.
Lúc này, vài chỗ đau đớn trên người hòa vào nhau, gần như vượt quá giới hạn mà cô có thể chịu đựng được. Khiến cô không khỏi cau mày, biểu hiện trên mặt trông cũng rất khó chịu.
Cửa mở, một luồng ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào. Hai người, một cao một thấp, xuất hiện trước cửa, người thấp hơn đi ngược sáng bước vào, Lâm Linh nheo mắt, lập tức nhận ra dái tai trái của người thấp hơn hình như bị thiếu một mảng.
Trên tay người đó cầm một chuỗi chìa khóa, nhìn thấy Lâm Linh hoảng hốt ngồi ở đó, hừ lạnh một tiếng, sau đó bước tới, giơ tay định chạm vào cằm Lâm Linh, hình như muốn nâng mặt cô lên.
Người cao hơn sau lưng gã không nhịn được nói: "Chân Lão Lục, đừng có phát tình khắp nơi giống như ngựa giống vậy, tao nhìn không quen thói hư tật xấu này của mày. Muốn tiền thì cứ lấy tiền, đừng có gây chuyện."
Người tên Chân Lão Lục khinh thường liếc nhìn Trương Bưu sau lưng, tuy không hài lòng với thái độ của anh ta, nhưng cũng rụt tay lại.
Tim Lâm Linh đập mạnh, tâm trạng căng thẳng khiến m.á.u trong ngườ cô dồn lên mặt, má đỏ bừng. Bỗng nhiên, cô ho dữ dội, ho đến mức khạc ra một ngụm nước bọt lẫn m.á.u do cô cố ý cắn vào môi.
Thật ra, cô còn muốn ho ra đờm, nhưng tiếc là không có. Tên thấp bé lùi lại một bước, cau mày nói: "Ho cái gì mà ho, ồn ào quá?"
Lâm Linh lại nhổ ra một vệt máu, cảm thấy miệng đau hơn. Nỗi đau khiến biểu hiện trên khuôn mặt cô càng thêm chân thực, không cần phải diễn. Cô nói với giọng yếu ớt: "Tôi, tôi bị lao phổi, không nhịn được, khụ khụ…”
Nghe cô nói vậy, tên thấp bé vội vàng lùi lại vài bước, lùi đến cửa, sau đó lấy tay áo che mũi miệng, hình như rất sợ Lâm Linh lây bệnh cho gã, gã khinh thường nói: "Sao lại có cái bệnh này chứ?"
Đây chính là hiệu quả mà Lâm Linh mong muốn, chỉ cần hai người này không dám đến gần cô, cô có thể tìm cơ hội để cởi trói.
Để hiệu quả hơn, Lâm Linh vẫn ho khan liên tục, trông như muốn ho hết cả phổi ra ngoài.
Tên thấp bé lùi ra ngoài, người cao to Trương Bưu cũng lùi lại. Anh ta thấy Lâm Linh vẫn bị trói, cho rằng cô không thể trốn thoát, liền đóng cửa lại.
Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm, vừa ho vừa quan sát xung quanh, vì thị lực đã thích nghi với bóng tối trong phòng, lúc này cô có thể nhìn lờ mờ qua rèm cửa, thấy cửa sổ của căn phòng này không có lắp song sắt chống trộm.
Trong phòng tối om trở lại, tiếng ho của Lâm Linh thỉnh thoảng vang lên, tên thấp bé Chân Lão Lục ngồi trên ghế bên ngoài, bực bội nói: "Thật là xui xẻo, sao lại có cái bệnh này?"
Trương Bưu biết Chân Lão Lục đang toan tính gì, anh ta rất phiền chuyện này, trực tiếp hỏi: "Ông chủ Thù nói thế nào? Tiền đã đưa chưa?"
Chân Lão Lục móc trong túi ra một xấp tiền, ném cho Trương Bưu: "Cho mày hai nghìn, đợi xong việc tao sẽ đưa thêm hai nghìn nữa."
Trương Bưu cầm xấp tiền, vỗ vỗ vào tay, không hài lòng nói: "Sao lại ít thế? Rủi ro lớn như vậy, chỉ đưa có nhiêu tiền, cho ăn mày à? Không phải nói bắt được người thì mỗi người được sáu nghìn sao?"
Chân Lão Lục hỏi ngược lại: "Mày có muốn không? Không muốn thì tao lấy lại."
Sắc mặt Trương Bưu không tốt, biết chuyện này đã làm rồi, lúc này dù không hài lòng cũng phải nhịn, nếu không có thể sẽ không nhận được xu nào. Ông chủ Thù là người giàu có, không phải dạng người anh ta có thể đụng vào.
Anh ta tức giận giật lấy tiền, nhét vào túi, sau đó không nói gì ngồi trên ghế bắt đầu hút thuốc.
Chân Lão Lục thấp bé vẫy tay, xua tan làn khói thuốc lơ lửng, nói: "Bên này tạm thời không có chuyện gì, mày ở đây canh chừng, nửa đêm sẽ có người đến, lúc đó mày đưa con này đi. Tao đi bên Cartier đợi lấy tiền chuộc."
Trương Bưu lại bày tỏ sự không hài lòng: "Cartier? Tao thấy mày muốn đến đó chơi thì có."
Hai người này hoàn toàn không cho là Lâm Linh có cơ hội trốn thoát, nên nói chuyện cũng không cố ý hạ giọng để tránh cô nghe được, Lâm Linh nghe được đại khái.
Cartier là một trung tâm biểu diễn nổi tiếng ở thành phố Giang Ninh, có ba tầng, nằm ở khu Lịch Sơn, gần bờ đông sông Thanh Thủy. Đó là nơi nhiều bạn trẻ thích đến, cũng là nơi thường xuyên xảy ra các vụ ẩu đả.
Lâm Linh mở to mắt nhìn hai tay bị trói phía trước, cố gắng nhìn rõ cách buộc nút thắt.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người hỏi: "Trương Bưu, sao mày nằm ngoài này? Đứa con gái trong phòng thì sao?"
—
"Người trong phòng bị trói, thuốc mê chưa hết tác dụng, cũng không chạy được, tao ngủ một lát thì sao? Để tao ở đây canh, mày thì một mình đi chơi vui vẻ."
Hình như người tên Trương Bưu vừa tỉnh ngủ, nói chuyện còn ngáp một cái, lại than phiền: "Trước đây chúng ta chỉ làm mấy chuyện vặt vãnh, bắt chó mèo cũng không tính là chuyện gì, cho dù có vào cũng không bị giam lâu, sao lần này lại bắt người?" Trương Bưu lẩm bẩm, nghe có vẻ rất không hài lòng.
"Mày cứ làm việc của mày, lắm lời thế? Cũng không xem xem chuyến này kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Hơn nữa tao cũng không phải đi chơi, chẳng phải là đi bàn điều kiện với ông chủ Thù sao?"
Tên này nói xong, giơ tay định đẩy cửa. Nghe thấy tiếng động truyền đến từ cánh cửa, Lâm Linh cắn răng, cắn vào thịt trong môi, rất nhanh lưỡi cô có thể cảm nhận được m.á.u rỉ ra từ chỗ bị rách.
Lúc này cảm giác tê dại trên người cô gần như đã gần hết, cảm giác đau đớn ở chân và trên người càng rõ ràng hơn. Từ nhỏ đến lớn cô thực sự không chịu nhiều khổ cực, cho dù bị bệnh, cũng chỉ cảm lạnh vài ngày, vì vậy khả năng chịu đựng đau đớn của cô thực sự không tốt lắm.
Lúc này, vài chỗ đau đớn trên người hòa vào nhau, gần như vượt quá giới hạn mà cô có thể chịu đựng được. Khiến cô không khỏi cau mày, biểu hiện trên mặt trông cũng rất khó chịu.
Cửa mở, một luồng ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào. Hai người, một cao một thấp, xuất hiện trước cửa, người thấp hơn đi ngược sáng bước vào, Lâm Linh nheo mắt, lập tức nhận ra dái tai trái của người thấp hơn hình như bị thiếu một mảng.
Trên tay người đó cầm một chuỗi chìa khóa, nhìn thấy Lâm Linh hoảng hốt ngồi ở đó, hừ lạnh một tiếng, sau đó bước tới, giơ tay định chạm vào cằm Lâm Linh, hình như muốn nâng mặt cô lên.
Người cao hơn sau lưng gã không nhịn được nói: "Chân Lão Lục, đừng có phát tình khắp nơi giống như ngựa giống vậy, tao nhìn không quen thói hư tật xấu này của mày. Muốn tiền thì cứ lấy tiền, đừng có gây chuyện."
Người tên Chân Lão Lục khinh thường liếc nhìn Trương Bưu sau lưng, tuy không hài lòng với thái độ của anh ta, nhưng cũng rụt tay lại.
Tim Lâm Linh đập mạnh, tâm trạng căng thẳng khiến m.á.u trong ngườ cô dồn lên mặt, má đỏ bừng. Bỗng nhiên, cô ho dữ dội, ho đến mức khạc ra một ngụm nước bọt lẫn m.á.u do cô cố ý cắn vào môi.
Thật ra, cô còn muốn ho ra đờm, nhưng tiếc là không có. Tên thấp bé lùi lại một bước, cau mày nói: "Ho cái gì mà ho, ồn ào quá?"
Lâm Linh lại nhổ ra một vệt máu, cảm thấy miệng đau hơn. Nỗi đau khiến biểu hiện trên khuôn mặt cô càng thêm chân thực, không cần phải diễn. Cô nói với giọng yếu ớt: "Tôi, tôi bị lao phổi, không nhịn được, khụ khụ…”
Nghe cô nói vậy, tên thấp bé vội vàng lùi lại vài bước, lùi đến cửa, sau đó lấy tay áo che mũi miệng, hình như rất sợ Lâm Linh lây bệnh cho gã, gã khinh thường nói: "Sao lại có cái bệnh này chứ?"
Đây chính là hiệu quả mà Lâm Linh mong muốn, chỉ cần hai người này không dám đến gần cô, cô có thể tìm cơ hội để cởi trói.
Để hiệu quả hơn, Lâm Linh vẫn ho khan liên tục, trông như muốn ho hết cả phổi ra ngoài.
Tên thấp bé lùi ra ngoài, người cao to Trương Bưu cũng lùi lại. Anh ta thấy Lâm Linh vẫn bị trói, cho rằng cô không thể trốn thoát, liền đóng cửa lại.
Lâm Linh thở phào nhẹ nhõm, vừa ho vừa quan sát xung quanh, vì thị lực đã thích nghi với bóng tối trong phòng, lúc này cô có thể nhìn lờ mờ qua rèm cửa, thấy cửa sổ của căn phòng này không có lắp song sắt chống trộm.
Trong phòng tối om trở lại, tiếng ho của Lâm Linh thỉnh thoảng vang lên, tên thấp bé Chân Lão Lục ngồi trên ghế bên ngoài, bực bội nói: "Thật là xui xẻo, sao lại có cái bệnh này?"
Trương Bưu biết Chân Lão Lục đang toan tính gì, anh ta rất phiền chuyện này, trực tiếp hỏi: "Ông chủ Thù nói thế nào? Tiền đã đưa chưa?"
Chân Lão Lục móc trong túi ra một xấp tiền, ném cho Trương Bưu: "Cho mày hai nghìn, đợi xong việc tao sẽ đưa thêm hai nghìn nữa."
Trương Bưu cầm xấp tiền, vỗ vỗ vào tay, không hài lòng nói: "Sao lại ít thế? Rủi ro lớn như vậy, chỉ đưa có nhiêu tiền, cho ăn mày à? Không phải nói bắt được người thì mỗi người được sáu nghìn sao?"
Chân Lão Lục hỏi ngược lại: "Mày có muốn không? Không muốn thì tao lấy lại."
Sắc mặt Trương Bưu không tốt, biết chuyện này đã làm rồi, lúc này dù không hài lòng cũng phải nhịn, nếu không có thể sẽ không nhận được xu nào. Ông chủ Thù là người giàu có, không phải dạng người anh ta có thể đụng vào.
Anh ta tức giận giật lấy tiền, nhét vào túi, sau đó không nói gì ngồi trên ghế bắt đầu hút thuốc.
Chân Lão Lục thấp bé vẫy tay, xua tan làn khói thuốc lơ lửng, nói: "Bên này tạm thời không có chuyện gì, mày ở đây canh chừng, nửa đêm sẽ có người đến, lúc đó mày đưa con này đi. Tao đi bên Cartier đợi lấy tiền chuộc."
Trương Bưu lại bày tỏ sự không hài lòng: "Cartier? Tao thấy mày muốn đến đó chơi thì có."
Hai người này hoàn toàn không cho là Lâm Linh có cơ hội trốn thoát, nên nói chuyện cũng không cố ý hạ giọng để tránh cô nghe được, Lâm Linh nghe được đại khái.
Cartier là một trung tâm biểu diễn nổi tiếng ở thành phố Giang Ninh, có ba tầng, nằm ở khu Lịch Sơn, gần bờ đông sông Thanh Thủy. Đó là nơi nhiều bạn trẻ thích đến, cũng là nơi thường xuyên xảy ra các vụ ẩu đả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất