Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 184
Hai người bọn họ đồng thời bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến người này có sức khoẻ kém và gầy như vậy?
Bình thường, người ở độ tuổi này, thường không gầy như vậy, sức khoẻ cũng không đến nỗi tệ như thế.
Trừ khi mắc bệnh nặng, hoặc là...
Hai người đều mơ hồ đoán được một khả năng nào đó, cộng thêm việc người này làm việc phi pháp như vậy, khả năng đó càng cao hơn.
Nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa thấy bất kỳ thứ gì có thể trở thành vật chứng, cũng không thể xác định, nên không nói ra.
La Chiêu suy nghĩ một chút, liền phân phó Lý Nhuệ: "Các cậu, chú ý một chút, mọi ngóc ngách trong phòng đều phải tìm."
"Cổ đội, chúng ta cũng tìm kiếm đi." Cổ Ba gật đầu đồng ý, hai người cùng nhau đi vòng quanh phòng, tủ và giường mà chủ nhà để lại, bọn họ mở ra kiểm tra kỹ lưỡng.
Lý Nhuệ thu thập xong dấu chân, cũng giúp di chuyển chiếc giường dựa sát vào tường trong phòng. Kẽ giường có một ít bụi bẩn, vì trong phòng hơi tối, để nhìn rõ hơn, Lý Nhuệ liền dùng nguồn sáng kiểm tra mô phỏng ánh nắng mặt trời chiếu vào kẽ giường, khi chiếu đến một bên chân giường, anh ta liền nhìn thấy một ít bột màu trắng.
Do trực giác, anh ta lập tức gọi La Chiêu đến: "L đội, anh xem thử, đây là cái gì?"
La Chiêu lập tức chạy đến, Cổ Ba cũng theo sau anh ấy, hai người cùng nhau cúi đầu nhìn.
Một ít bột trắng đó phủ lên lớp bụi bẩn, khá rõ ràng. Trước đó có chân giường che khuất, bọn họ không nhìn thấy, lúc này dưới ánh sáng kiểm tra, mấy người đều nhìn rõ ràng.
La Chiêu không nói hai lời, lập tức nói: "Lấy mẫu! Cẩn thận một chút, đừng làm rơi. Sau đó gửi đến Sở khoa học hình sự, cố gắng để bọn họ làm xét nghiệm khẩn cấp."
Cổ Ba cũng nói: "Được, tôi quen lão Đỗ ở Sở khoa học hình sự, tôi sẽ nói với anh ta."
La Chiêu liếc anh ta một cái, nói: "Anh còn có mối quan hệ này? Kín miệng thật đấy."
Cổ Ba cười gượng: "Cũng không thân lắm, từng giúp anh ta một chút việc nhỏ. Nhưng bình thường tôi không dùng mối quan hệ này, chút tình cảm đó, không phải nên dùng vào chỗ cần thiết sao?"
Anh ta sợ La Chiêu không vui, liền chuyển chủ đề: "Cậu nói xem, thứ này có thể là gì?"
La Chiêu cũng chỉ là phỏng đoán, không dám chắc chắn, đương nhiên không muốn nói trước mặt mọi người, anh ấy nhỏ giọng nói: "Tôi thấy, có vẻ giống như Ketamin*.” *một dạng ma túy tổng hợp, có công dụng an thần và tạo ảo giác.
Cổ Ba hít một hơi thật sâu, nói: "Thật sự có khả năng này, nếu vậy, có thể giải thích tại sao tên này còn trẻ mà sức khỏe lại tệ như vậy, còn gầy gò như thế?"
Nói đến đây, anh ta lại nhỏ giọng nói với La Chiêu: "Vậy cậu nói xem, bàng quang của tên này có bị teo lại không? Tôi nghe nói những người sử dụng thứ này lâu ngày, chỗ đó sẽ bị teo lại, giống như một cái thùng thông suốt từ trên xuống dưới, không giữ được phân, nước tiểu."
"Dùng lâu ngày sẽ bị." La Chiêu nói xong câu đó, liền tạm thời kết thúc chủ đề này.
Không lâu sau, công việc lấy mẫu ở căn nhà này cũng kết thúc. Tương tự như vậy, người lẻn vào nhà Tạ Tiểu Quân cũng không để lại dấu vân tay ở căn nhà này, nhưng hai chữ cái trên bàn chắc là do gã viết.
Người còn lại, bị nghi sử dụng Ketamin, lại để lại dấu vân tay, hơn nữa điều kiện lấy mẫu khá tốt, cấp dưới của Cổ Ba nói, mình có thể xử lý được dấu vân tay này. Nhưng có thể đối chiếu thành công hay không, phải xem trong kho dấu vân tay có lưu trữ dấu vân tay của người này hay không.
Nếu trong kho không có, bên La Chiêu và Cổ Ba lại không tìm thấy nghi phạm nào khác, lấy được dấu vân tay cũng vô dụng, chỉ có thể chờ nghi phạm xuất hiện mới có thể tiến hành công tác đối chiếu.
Lần này dấu vân tay lấy được không cần Lâm Linh can thiệp, dù là cấp dưới của Cổ Ba hay Lý Nhuệ đều có thể xử lý, nên sau khi cô hoàn thành giám định dấu chân, La Chiêu liền đưa cô về nhà.
Còn La Chiêu và Cổ Ba, trong hai ngày tiếp theo, đều đi tìm người khắp nơi. Đến ngày thứ ba, việc thẩm vấn Tạ Tiểu Quân cuối cùng cũng có chút đột phá. Tạ Tiểu Quân khai, người giúp hắn liên lạc để chế tạo vàng giả là người hắn quen biết khi chơi game ở quán net. Người đó rất gầy, thường xuyên chơi game ở một quán net tên là "Ngón tay vàng".
Nhận được thông tin này, La Chiêu và Cổ Ba đều điều động nhân lực, rải khắp khu vực xung quanh quán net "Ngón tay vàng", bố trí lực lượng tại đó.
Cách quán net "Ngón tay vàng" khoảng ba dặm, trên một con phố, có một cửa hàng bách hóa. Lúc này là buổi trưa, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi kéo một cô bé đi ra khỏi cửa hàng.
Tay kia của cô ấy cầm vài cái túi, ngoài một số đồ linh tinh, còn có hai gói tã giấy mới mua. Đây là cô ấy mua cho con trai út, bình thường gia đình cô ấy dùng bỉm cho con, nhưng gần đây cả nhà định về quê thăm người già, trên đường đi phải dùng tã giấy cho con, nên cô ấy mới dẫn con gái lớn ra mua sắm.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, định đi đến bến xe gần đó để bắt xe buýt về nhà.
Để đến bến xe phải đi qua một con hẻm, có người đi xe đạp từ phía đối diện đi tới, suýt nữa đ.â.m vào bọn họ, người mẹ vội vàng che chở con gái, đồ đạc trong tay rơi xuống đất.
Lúc cô ấy đỡ con gái dậy, thì thấy đồ trên mặt đất đã mất đi một nửa.
Cô ấy chưa kịp phản ứng xem mất gì, con gái bên cạnh đã vội vàng kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ xem kẻ xấu đó, hắn ta lấy cắp tã của em trai rồi!"
Người phụ nữ nhìn đồ, vẫn nguyên vẹn, con gái cũng không có gì bất thường, chỉ thiếu hai gói tã giấy.
Cô ấy hơi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không phải chỉ là tã giấy thôi sao! Chỉ có giá vài chục tệ, có gì đáng để cướp?
Bình thường, người ở độ tuổi này, thường không gầy như vậy, sức khoẻ cũng không đến nỗi tệ như thế.
Trừ khi mắc bệnh nặng, hoặc là...
Hai người đều mơ hồ đoán được một khả năng nào đó, cộng thêm việc người này làm việc phi pháp như vậy, khả năng đó càng cao hơn.
Nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa thấy bất kỳ thứ gì có thể trở thành vật chứng, cũng không thể xác định, nên không nói ra.
La Chiêu suy nghĩ một chút, liền phân phó Lý Nhuệ: "Các cậu, chú ý một chút, mọi ngóc ngách trong phòng đều phải tìm."
"Cổ đội, chúng ta cũng tìm kiếm đi." Cổ Ba gật đầu đồng ý, hai người cùng nhau đi vòng quanh phòng, tủ và giường mà chủ nhà để lại, bọn họ mở ra kiểm tra kỹ lưỡng.
Lý Nhuệ thu thập xong dấu chân, cũng giúp di chuyển chiếc giường dựa sát vào tường trong phòng. Kẽ giường có một ít bụi bẩn, vì trong phòng hơi tối, để nhìn rõ hơn, Lý Nhuệ liền dùng nguồn sáng kiểm tra mô phỏng ánh nắng mặt trời chiếu vào kẽ giường, khi chiếu đến một bên chân giường, anh ta liền nhìn thấy một ít bột màu trắng.
Do trực giác, anh ta lập tức gọi La Chiêu đến: "L đội, anh xem thử, đây là cái gì?"
La Chiêu lập tức chạy đến, Cổ Ba cũng theo sau anh ấy, hai người cùng nhau cúi đầu nhìn.
Một ít bột trắng đó phủ lên lớp bụi bẩn, khá rõ ràng. Trước đó có chân giường che khuất, bọn họ không nhìn thấy, lúc này dưới ánh sáng kiểm tra, mấy người đều nhìn rõ ràng.
La Chiêu không nói hai lời, lập tức nói: "Lấy mẫu! Cẩn thận một chút, đừng làm rơi. Sau đó gửi đến Sở khoa học hình sự, cố gắng để bọn họ làm xét nghiệm khẩn cấp."
Cổ Ba cũng nói: "Được, tôi quen lão Đỗ ở Sở khoa học hình sự, tôi sẽ nói với anh ta."
La Chiêu liếc anh ta một cái, nói: "Anh còn có mối quan hệ này? Kín miệng thật đấy."
Cổ Ba cười gượng: "Cũng không thân lắm, từng giúp anh ta một chút việc nhỏ. Nhưng bình thường tôi không dùng mối quan hệ này, chút tình cảm đó, không phải nên dùng vào chỗ cần thiết sao?"
Anh ta sợ La Chiêu không vui, liền chuyển chủ đề: "Cậu nói xem, thứ này có thể là gì?"
La Chiêu cũng chỉ là phỏng đoán, không dám chắc chắn, đương nhiên không muốn nói trước mặt mọi người, anh ấy nhỏ giọng nói: "Tôi thấy, có vẻ giống như Ketamin*.” *một dạng ma túy tổng hợp, có công dụng an thần và tạo ảo giác.
Cổ Ba hít một hơi thật sâu, nói: "Thật sự có khả năng này, nếu vậy, có thể giải thích tại sao tên này còn trẻ mà sức khỏe lại tệ như vậy, còn gầy gò như thế?"
Nói đến đây, anh ta lại nhỏ giọng nói với La Chiêu: "Vậy cậu nói xem, bàng quang của tên này có bị teo lại không? Tôi nghe nói những người sử dụng thứ này lâu ngày, chỗ đó sẽ bị teo lại, giống như một cái thùng thông suốt từ trên xuống dưới, không giữ được phân, nước tiểu."
"Dùng lâu ngày sẽ bị." La Chiêu nói xong câu đó, liền tạm thời kết thúc chủ đề này.
Không lâu sau, công việc lấy mẫu ở căn nhà này cũng kết thúc. Tương tự như vậy, người lẻn vào nhà Tạ Tiểu Quân cũng không để lại dấu vân tay ở căn nhà này, nhưng hai chữ cái trên bàn chắc là do gã viết.
Người còn lại, bị nghi sử dụng Ketamin, lại để lại dấu vân tay, hơn nữa điều kiện lấy mẫu khá tốt, cấp dưới của Cổ Ba nói, mình có thể xử lý được dấu vân tay này. Nhưng có thể đối chiếu thành công hay không, phải xem trong kho dấu vân tay có lưu trữ dấu vân tay của người này hay không.
Nếu trong kho không có, bên La Chiêu và Cổ Ba lại không tìm thấy nghi phạm nào khác, lấy được dấu vân tay cũng vô dụng, chỉ có thể chờ nghi phạm xuất hiện mới có thể tiến hành công tác đối chiếu.
Lần này dấu vân tay lấy được không cần Lâm Linh can thiệp, dù là cấp dưới của Cổ Ba hay Lý Nhuệ đều có thể xử lý, nên sau khi cô hoàn thành giám định dấu chân, La Chiêu liền đưa cô về nhà.
Còn La Chiêu và Cổ Ba, trong hai ngày tiếp theo, đều đi tìm người khắp nơi. Đến ngày thứ ba, việc thẩm vấn Tạ Tiểu Quân cuối cùng cũng có chút đột phá. Tạ Tiểu Quân khai, người giúp hắn liên lạc để chế tạo vàng giả là người hắn quen biết khi chơi game ở quán net. Người đó rất gầy, thường xuyên chơi game ở một quán net tên là "Ngón tay vàng".
Nhận được thông tin này, La Chiêu và Cổ Ba đều điều động nhân lực, rải khắp khu vực xung quanh quán net "Ngón tay vàng", bố trí lực lượng tại đó.
Cách quán net "Ngón tay vàng" khoảng ba dặm, trên một con phố, có một cửa hàng bách hóa. Lúc này là buổi trưa, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi kéo một cô bé đi ra khỏi cửa hàng.
Tay kia của cô ấy cầm vài cái túi, ngoài một số đồ linh tinh, còn có hai gói tã giấy mới mua. Đây là cô ấy mua cho con trai út, bình thường gia đình cô ấy dùng bỉm cho con, nhưng gần đây cả nhà định về quê thăm người già, trên đường đi phải dùng tã giấy cho con, nên cô ấy mới dẫn con gái lớn ra mua sắm.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, định đi đến bến xe gần đó để bắt xe buýt về nhà.
Để đến bến xe phải đi qua một con hẻm, có người đi xe đạp từ phía đối diện đi tới, suýt nữa đ.â.m vào bọn họ, người mẹ vội vàng che chở con gái, đồ đạc trong tay rơi xuống đất.
Lúc cô ấy đỡ con gái dậy, thì thấy đồ trên mặt đất đã mất đi một nửa.
Cô ấy chưa kịp phản ứng xem mất gì, con gái bên cạnh đã vội vàng kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ xem kẻ xấu đó, hắn ta lấy cắp tã của em trai rồi!"
Người phụ nữ nhìn đồ, vẫn nguyên vẹn, con gái cũng không có gì bất thường, chỉ thiếu hai gói tã giấy.
Cô ấy hơi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không phải chỉ là tã giấy thôi sao! Chỉ có giá vài chục tệ, có gì đáng để cướp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất