Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 256
Sau khi khiêng hết mọi thứ, Lâm Linh lại cùng Lâm Giảo dắt Truy Tuyết theo, đi dạo khắp khu chung cư.
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhuệ hớn hở chạy đến khu nhà ở Đại học Giang Ninh, anh ta khá mong đợi chuyến đi đến Hối Xuyên lần này. Thậm chí biểu cảm ấy giống hệt học sinh tiểu học sắp đi dã ngoại.
Lâm Linh cũng lên xe của Lộ Hàn Xuyên theo đúng thời gian hẹn, Lộ Hàn Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi Lâm Linh và Lý Nhuệ ngồi vào, anh liền chuẩn bị khởi hành.
Nhưng vừa mới lùi xe, chưa kịp ra khỏi khu chung cư, đã bị Lộ Hàn Băng xách hành lý chặn lại.
"Anh, chờ em."
Lộ Hàn Băng giơ tay lên, liên tục vẫy tay về phía xe của Lộ Hàn Xuyên.
Lộ Hàn Xuyên không muốn dừng lại, nếu không phải Lộ Hàn Băng chặn đường, anh đã lái xe đi rồi.
"Có chuyện gì?" Nhìn thấy em trai chặn trước xe, Lộ Hàn Xuyên bất lực hạ cửa sổ.
"Anh, anh chở em đi Hối Xuyên đi, em đi thăm bác cả."
Lộ Hàn Xuyên vô cùng bất lực nói: "Em và ba anh có chuyện gì để nói? Đừng có đánh trống lảng, lại cãi nhau với người trong nhà rồi à?"
Lộ Hàn Băng biết những tâm tư nhỏ nhoi của mình không thể giấu được anh trai, đành phải cầu xin: "Anh hai, anh dẫn em đi đi, em đảm bảo không gây phiền phức cho anh."
"Ở nhà thật sự không chịu nổi, ba kiếm cho em một công việc, bảo em đi quét nhà vệ sinh cho người ta, làm một kỳ nghỉ được năm trăm đồng, nói là phải tôi luyện tính khí của em. Nếu em không đi, thì sẽ xử em."
Lộ Hàn Xuyên lại nói: "Anh thấy ý tưởng này không tệ, còn kiếm được thêm chút tiền tiêu vặt nữa. Dù sao cũng chỉ là tạm thời, cũng không phải lúc nào cũng bắt em làm việc này, em đi đi."
Lộ Hàn Băng nhận thấy có một người đàn ông ngồi ở vị trí phụ lái, tưởng là bạn hoặc đồng nghiệp của Lộ Hàn Xuyên, cậu ta không nói thêm gì, xách hành lý đi đến ghế sau, định trực tiếp lên xe.
Lộ Hàn Xuyên bất đắc dĩ đành phải xuống xe, chắn Lộ Hàn Băng, rồi mở cửa xe, nói với Lâm Linh ngồi ở ghế sau: "Tiểu Lâm, em ngồi phía trước đi, để Lý Nhuệ và em trai tôi ngồi phía sau."
Anh không thể để Lâm Linh và Lộ Hàn Băng ngồi cùng nhau. Trước kia Lộ Hàn Băng còn muốn quen biết Lâm Linh, ai biết được thằng nhóc này có tâm tư gì.
Trước đó Lộ Hàn Băng không để ý đến người ngồi ở ghế sau, lúc này cậu ta nhìn thấy Lâm Linh xuống xe, sự kinh ngạc hiện rõ trong mắt.
Nhìn Lâm Linh, cậu ta ngạc nhiên hỏi Lộ Hàn Xuyên: "Anh, anh không phải nói anh không quen cô ấy à?" "Em lên hay không? Không lên thì anh đi." Lộ Hàn Xuyên không định giải thích với cậu ta, chuyện này cũng không giải thích được.
Trong lòng Lộ Hàn Băng có chút bực bội, nhưng vẫn lên xe. Lý Nhuệ cũng di chuyển từ ghế phụ lái sang ghế sau, hai người nhìn nhau, không ai nói gì, cuối cùng Lý Nhuệ cười một cái, coi như là chào hỏi.
Lâm Linh nhìn mái tóc được vuốt keo của Lộ Hàn Băng, liền nhớ đến tạo hình Lộ Hàn Xuyên đã làm khi đến công ty Lục Đỉnh diễn trò, bây giờ cô đã biết nguyên mẫu là ai. Nói thật, Lộ Hàn Xuyên học rất giống.
Xe lại khởi động, bởi vì có thêm Lộ Hàn Băng, bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ, nửa đoạn đầu không ai nói gì. Lộ Hàn Băng có chút tức giận với Lộ Hàn Xuyên, anh trai rõ ràng rất quen biết cô gái này, nhưng lại không chịu giới thiệu với cậu ta, còn phòng bị cậu ta như phòng kẻ trộm, lúc nãy còn không muốn cho cậu ta lên xe...
Nhưng xe chạy được hai tiếng, cơn giận của Lộ Hàn Băng cũng tan hết, cậu ta chủ động lấy một đống đồ ăn từ trong túi ra, chia cho Lý Nhuệ trước, rồi lại đứng dậy định chia cho Lâm Linh.
Thật ra Lâm Linh không muốn ăn, nhưng cô không ăn, Lý Nhuệ cũng ngại ăn. Cứ như vậy, bầu không khí trong xe quá kỳ lạ. Cô liền nhận lấy một gói bánh quy nhỏ giòn nhẹ, quay đầu lịch sự nói lời cảm ơn.
Ăn chút đồ ăn, bầu không khí trong xe liền thoải mái hơn. Lộ Hàn Băng bắt đầu trò chuyện với Lý Nhuệ. Nhưng Lý Nhuệ không hề nhắc đến mục đích thực sự của chuyến đi này.
Bảy tiếng sau, xe đã thuận lợi đi vào khu vực nội thành của Hối Xuyên. Đi thêm năm sáu dặm nữa là đến khách sạn mà bọn họ định ở.
Chuyến đi này Lộ Hàn Xuyên không muốn về nhà gặp những người quen, anh và Lâm Linh làm xong việc mà Quách Văn Nhã giao phó rồi sẽ đi, không có ý định ở lại lâu.
Sợ Lộ Hàn Băng gây phiền phức cho bọn họ, Lộ Hàn Xuyên liền tìm một lý do: "Lần này bọn anh đi Hối Xuyên, có chuyện quan trọng phải giải quyết. Em ở khách sạn với bọn anh trước, đợi bọn anh giải quyết xong chuyện, em muốn đi đâu cũng được. Nhưng hai ngày này, em tốt nhất đừng đi lung tung, cũng đừng để người ta biết anh đã về."
Lộ Hàn Băng:... Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?
Cách đó không xa là vùng ngoại ô, những ngôi làng ở đây đã được giải tỏa từ năm ngoái. Việc giải tỏa vẫn chưa hoàn tất, nên khu vực này hơi lộn xộn. Một số ngôi nhà trống, chủ nhân đã chuyển đi, nhưng vẫn còn khá nhiều nhà cấp bốn có người ở.
Một con ch.ó hoang từ đống đất bên đường nhảy ra, thấy xe hơi thì hoảng sợ, chạy trở lại bụi cỏ hoang sau đống đất.
Theo lẽ thường, thời tiết lúc này khá lạnh, môi trường ở đây cũng không được tốt, lẽ ra không nên có nhiều người đi lại bên đường.
Tuy nhiên khi xe của Lộ Hàn Xuyên đến, bên đường lại có một vòng người, ước chừng gần hai mươi người. Nhìn trang phục, những người này chủ yếu là người dân địa phương, có người còn đeo tạp dề, có lẽ vừa mới làm việc xong.
"Sao Ngô Lão Lục lại c.h.ế.t rồi? Có phải lại uống rượu không?"
"Không đúng, anh xem, quần áo của ông ấy bị lột hết rồi, chuyện gì xảy ra thì ai mà biết được?"
"Ông ấy là đàn ông, lột quần áo ông ấy làm gì, ai lại biến thái như vậy?"
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhuệ hớn hở chạy đến khu nhà ở Đại học Giang Ninh, anh ta khá mong đợi chuyến đi đến Hối Xuyên lần này. Thậm chí biểu cảm ấy giống hệt học sinh tiểu học sắp đi dã ngoại.
Lâm Linh cũng lên xe của Lộ Hàn Xuyên theo đúng thời gian hẹn, Lộ Hàn Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi Lâm Linh và Lý Nhuệ ngồi vào, anh liền chuẩn bị khởi hành.
Nhưng vừa mới lùi xe, chưa kịp ra khỏi khu chung cư, đã bị Lộ Hàn Băng xách hành lý chặn lại.
"Anh, chờ em."
Lộ Hàn Băng giơ tay lên, liên tục vẫy tay về phía xe của Lộ Hàn Xuyên.
Lộ Hàn Xuyên không muốn dừng lại, nếu không phải Lộ Hàn Băng chặn đường, anh đã lái xe đi rồi.
"Có chuyện gì?" Nhìn thấy em trai chặn trước xe, Lộ Hàn Xuyên bất lực hạ cửa sổ.
"Anh, anh chở em đi Hối Xuyên đi, em đi thăm bác cả."
Lộ Hàn Xuyên vô cùng bất lực nói: "Em và ba anh có chuyện gì để nói? Đừng có đánh trống lảng, lại cãi nhau với người trong nhà rồi à?"
Lộ Hàn Băng biết những tâm tư nhỏ nhoi của mình không thể giấu được anh trai, đành phải cầu xin: "Anh hai, anh dẫn em đi đi, em đảm bảo không gây phiền phức cho anh."
"Ở nhà thật sự không chịu nổi, ba kiếm cho em một công việc, bảo em đi quét nhà vệ sinh cho người ta, làm một kỳ nghỉ được năm trăm đồng, nói là phải tôi luyện tính khí của em. Nếu em không đi, thì sẽ xử em."
Lộ Hàn Xuyên lại nói: "Anh thấy ý tưởng này không tệ, còn kiếm được thêm chút tiền tiêu vặt nữa. Dù sao cũng chỉ là tạm thời, cũng không phải lúc nào cũng bắt em làm việc này, em đi đi."
Lộ Hàn Băng nhận thấy có một người đàn ông ngồi ở vị trí phụ lái, tưởng là bạn hoặc đồng nghiệp của Lộ Hàn Xuyên, cậu ta không nói thêm gì, xách hành lý đi đến ghế sau, định trực tiếp lên xe.
Lộ Hàn Xuyên bất đắc dĩ đành phải xuống xe, chắn Lộ Hàn Băng, rồi mở cửa xe, nói với Lâm Linh ngồi ở ghế sau: "Tiểu Lâm, em ngồi phía trước đi, để Lý Nhuệ và em trai tôi ngồi phía sau."
Anh không thể để Lâm Linh và Lộ Hàn Băng ngồi cùng nhau. Trước kia Lộ Hàn Băng còn muốn quen biết Lâm Linh, ai biết được thằng nhóc này có tâm tư gì.
Trước đó Lộ Hàn Băng không để ý đến người ngồi ở ghế sau, lúc này cậu ta nhìn thấy Lâm Linh xuống xe, sự kinh ngạc hiện rõ trong mắt.
Nhìn Lâm Linh, cậu ta ngạc nhiên hỏi Lộ Hàn Xuyên: "Anh, anh không phải nói anh không quen cô ấy à?" "Em lên hay không? Không lên thì anh đi." Lộ Hàn Xuyên không định giải thích với cậu ta, chuyện này cũng không giải thích được.
Trong lòng Lộ Hàn Băng có chút bực bội, nhưng vẫn lên xe. Lý Nhuệ cũng di chuyển từ ghế phụ lái sang ghế sau, hai người nhìn nhau, không ai nói gì, cuối cùng Lý Nhuệ cười một cái, coi như là chào hỏi.
Lâm Linh nhìn mái tóc được vuốt keo của Lộ Hàn Băng, liền nhớ đến tạo hình Lộ Hàn Xuyên đã làm khi đến công ty Lục Đỉnh diễn trò, bây giờ cô đã biết nguyên mẫu là ai. Nói thật, Lộ Hàn Xuyên học rất giống.
Xe lại khởi động, bởi vì có thêm Lộ Hàn Băng, bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ, nửa đoạn đầu không ai nói gì. Lộ Hàn Băng có chút tức giận với Lộ Hàn Xuyên, anh trai rõ ràng rất quen biết cô gái này, nhưng lại không chịu giới thiệu với cậu ta, còn phòng bị cậu ta như phòng kẻ trộm, lúc nãy còn không muốn cho cậu ta lên xe...
Nhưng xe chạy được hai tiếng, cơn giận của Lộ Hàn Băng cũng tan hết, cậu ta chủ động lấy một đống đồ ăn từ trong túi ra, chia cho Lý Nhuệ trước, rồi lại đứng dậy định chia cho Lâm Linh.
Thật ra Lâm Linh không muốn ăn, nhưng cô không ăn, Lý Nhuệ cũng ngại ăn. Cứ như vậy, bầu không khí trong xe quá kỳ lạ. Cô liền nhận lấy một gói bánh quy nhỏ giòn nhẹ, quay đầu lịch sự nói lời cảm ơn.
Ăn chút đồ ăn, bầu không khí trong xe liền thoải mái hơn. Lộ Hàn Băng bắt đầu trò chuyện với Lý Nhuệ. Nhưng Lý Nhuệ không hề nhắc đến mục đích thực sự của chuyến đi này.
Bảy tiếng sau, xe đã thuận lợi đi vào khu vực nội thành của Hối Xuyên. Đi thêm năm sáu dặm nữa là đến khách sạn mà bọn họ định ở.
Chuyến đi này Lộ Hàn Xuyên không muốn về nhà gặp những người quen, anh và Lâm Linh làm xong việc mà Quách Văn Nhã giao phó rồi sẽ đi, không có ý định ở lại lâu.
Sợ Lộ Hàn Băng gây phiền phức cho bọn họ, Lộ Hàn Xuyên liền tìm một lý do: "Lần này bọn anh đi Hối Xuyên, có chuyện quan trọng phải giải quyết. Em ở khách sạn với bọn anh trước, đợi bọn anh giải quyết xong chuyện, em muốn đi đâu cũng được. Nhưng hai ngày này, em tốt nhất đừng đi lung tung, cũng đừng để người ta biết anh đã về."
Lộ Hàn Băng:... Vậy, rốt cuộc là chuyện gì?
Cách đó không xa là vùng ngoại ô, những ngôi làng ở đây đã được giải tỏa từ năm ngoái. Việc giải tỏa vẫn chưa hoàn tất, nên khu vực này hơi lộn xộn. Một số ngôi nhà trống, chủ nhân đã chuyển đi, nhưng vẫn còn khá nhiều nhà cấp bốn có người ở.
Một con ch.ó hoang từ đống đất bên đường nhảy ra, thấy xe hơi thì hoảng sợ, chạy trở lại bụi cỏ hoang sau đống đất.
Theo lẽ thường, thời tiết lúc này khá lạnh, môi trường ở đây cũng không được tốt, lẽ ra không nên có nhiều người đi lại bên đường.
Tuy nhiên khi xe của Lộ Hàn Xuyên đến, bên đường lại có một vòng người, ước chừng gần hai mươi người. Nhìn trang phục, những người này chủ yếu là người dân địa phương, có người còn đeo tạp dề, có lẽ vừa mới làm việc xong.
"Sao Ngô Lão Lục lại c.h.ế.t rồi? Có phải lại uống rượu không?"
"Không đúng, anh xem, quần áo của ông ấy bị lột hết rồi, chuyện gì xảy ra thì ai mà biết được?"
"Ông ấy là đàn ông, lột quần áo ông ấy làm gì, ai lại biến thái như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất