Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 277

Trước Sau
*Đây là hoạt chất có màu trong suốt, không mùi và vị ngọt nhẹ. Glycerin hoạt động như một chất hút ẩm, hấp thụ nước từ môi trường ngoài sau đó giữ lại trong hợp chất và thẩm thấu vào trong da

La Chiêu nhìn Lâm Linh: "Có phải như vậy không?"

"Đúng vậy, có thể thử xem, dấu vân tay thu được có thể không rõ ràng lắm. Nhưng nếu kết hợp với tăng cường hình ảnh thì xác suất thành công sẽ cao hơn nhiều."

La Chiêu gật đầu, nghĩ thầm việc này có thể khiến một phần chi tiết của da bị biến dạng. Nếu có thể kết hợp với kỹ thuật tăng cường hình ảnh mà Lâm Linh nắm giữ thì xác suất thành công sẽ cao hơn.

Loại vụ án p.h.â.n x.á.c này anh đã từng gặp phải, theo kinh nghiệm của anh, điểm khó nhất của loại vụ án này là xác định danh tính của nạn nhân. Nếu có thể xác định được danh tính của nạn nhân thì sẽ dễ phá án hơn.

Bởi vì trong loại vụ án này, mối quan hệ giữa thủ phạm và nạn nhân thường là người quen biết. Muốn phá án, hoàn toàn có thể bắt đầu từ mạng lưới quan hệ xã hội xung quanh nạn nhân.

Lâm Linh và bác sĩ pháp y Cúc tiếp tục khám nghiệm, hai người vừa kiểm tra tình trạng của tử thi vừa thảo luận với La Chiêu: "La đội, anh xem vết thương ở cổ, hung khí có thể là con dao. Loại d.a.o mỏng, dùng để thái rau, không phải d.a.o chặt thịt, càng không thể là rìu hoặc d.a.o găm."

Những vấn đề này La Chiêu cũng có thể nhìn ra, anh gật đầu nói: "Cứ tìm kiếm kỹ lưỡng ở vùng vết cắt, nếu tìm thấy mảnh vỡ của hung khí thì nhất định phải lấy mẫu."

Lý Nhuệ lên tiếng đi tới, dùng kính lúp để kiểm tra kỹ lưỡng vùng vết thương ở cổ.

Còn Lâm Linh thì tập trung vào thảm cỏ xung quanh thi thể. Cô muốn thử tìm ra dấu vết của hung thủ, nhưng rất tiếc, nơi này là nơi trống trải, gần đây lại có mưa vài trận, cho dù trước đó có dấu chân thì đến bây giờ cũng không còn.

Tuy nhiên, cô nhận thấy, giữa bao tải và tử thi còn có một lớp bao rác màu đen, có nghĩa là, hung thủ đã đặt tử thi vào bao rác đen trước, sau đó dùng bao tải trùm lên người, mang đến đây, chôn bao tải này dưới đống rác thải xây dựng.



Rõ ràng, đây chỉ là nơi phi tang thi thể, không phải hiện trường vụ án đầu tiên.

Những đống rác này, ngay cả người nhặt ve chai cũng không thèm nhặt, chó mèo lang thang đi ngang qua cũng không tìm thức ăn ở đây.

Vì vậy, nếu lần này khu vực này không có kế hoạch cải tạo khu vui chơi thể dục thì bí mật này sẽ bị chôn vùi đến khi nào cũng không biết.

Không lâu sau, bác sĩ pháp y Cúc hoàn thành cuộc khám nghiệm sơ bộ, xác định hung thủ không phải là người giỏi sử dụng dao, sức lực cũng không lớn, điều này có thể nhìn ra từ vết thương bị p.h.â.n x.á.c của nạn nhân.

La Chiêu cũng có thể nhìn ra, anh vuốt cằm, suy tư nói: "Tên này sức lực không đủ, hẳn không phải là nam giới cường tráng, hơn nữa hắn ta có thể không hiểu nhiều về cấu tạo cơ thể người."

Bác sĩ pháp y Cúc đồng ý với quan điểm của anh, mặc dù phán đoán này không thể nói là chính xác 100%, nhưng khả năng cũng rất lớn, có thể loại bỏ được không ít người. Sau khi kiểm tra sơ bộ, La Chiêu bảo mọi người khiêng tử thi lên tấm bạt chống mưa, sau đó đặt lên cáng, chuẩn bị đưa đến nhà tang lễ để tiến hành khám nghiệm chi tiết.

Bác sĩ pháp y Cúc quay đầu nhìn hai thực tập sinh, vốn định bảo bọn họ giúp khiêng tử thi, nhưng hai học sinh này vừa rồi phản ứng quá lớn, ông không biết có nên gọi bọn họ lại không.

Thở dài, ông nghĩ thầm mình đã lớn tuổi như vậy mà còn phải làm công việc này, thật là xui xẻo.

Cúi người, bác sĩ pháp y Cúc gọi Triệu Tam Thạch, muốn anh ta giúp một tay, khiêng tử thi lên xe.

Cuối cùng hai thực tập sinh cũng phản ứng lại, vội vàng nén xuống sự cuộn trào trong lồng ngực, chạy tới, túm lấy cáng, giúp khiêng đi.

"Hai người đi cùng xe với Tiểu Lâm đi." Bác sĩ pháp y Cúc lên chiếc xe tải nhỏ, nơi đặt thi thể.

Tào Nhất Bình không từ chối, hai người bọn họ không thể tiếp nhận sự kích thích mạnh mẽ đột nhiên như vậy, bảo bọn họ đi chung xe với tử thi, thật sự bọn họ không chịu nổi.



Hai người lo lắng lên xe của Lâm Linh, La Chiêu đích thân lái xe, Lâm Linh ngồi ghế phụ. Thấy Tào Nhất Bình và một học sinh khác lên xe, cô cười đưa hai chai nước: "Nắng nóng quá, uống chút nước đi?"

Bây giờ Tào Nhất Bình không muốn uống, ăn cái gì, nhưng cậu không muốn làm mất lòng Lâm Linh, nên cầm lấy chai nước, nhưng không uống một giọt nào.

Lâm Linh cũng không ép bọn họ. Xe chạy được một đoạn, La Chiêu đột nhiên hỏi: "Nếu lấy dấu vân tay không thành công, thì em định làm sao để xác định danh tính của nạn nhân?"

"Chẳng qua có thể lấy DNA, nhưng ngân hàng DNA của chúng ta mới được xây dựng, mẫu vật còn quá ít, muốn tìm ra người này dựa vào DNA, điều đó không dễ dàng. Phương pháp nhân chủng học có thể sử dụng không?"

Lâm Linh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Nếu không lấy được dấu vân tay, thì có thể dùng hai cái nồi lớn, luộc cho thịt thối rữa, loại bỏ hết, để lộ toàn bộ bộ xương. Sau đó dựa vào tình trạng của xương chậu và xương đùi, xác định đặc điểm cơ bản của người chết."

"Tôi đoán, kẻ g.i.ế.c người này c.h.ặ.t đ.ầ.u người chết, có lẽ là vì nghĩ không có đầu, cảnh sát sẽ không biết người c.h.ế.t là ai?"

"Hắn chắc chắn không biết, xương chậu có thể cung cấp thông tin không ít hơn hộp sọ, thậm chí còn nhiều hơn."

Vì trời nóng, tất cả các cửa sổ xe đều mở, gió ào ào thổi từ ngoài vào, đi một lúc, Tào Nhất Bình cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Nhưng đột nhiên cậu lại nghe thấy Lâm Linh nói, phải dùng hai cái nồi lớn, luộc thịt của người chết...

Tào Nhất Bình:...

Cái dạ dày vừa mới bình tĩnh lại của cậu lại bắt đầu sôi lên, di chuyển đến cửa sổ, hướng ra ngoài cửa sổ liên tục nôn ọe vài lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau