Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 286
Việc này La Chiêu định giao cho Giang Sơn, nhưng Giang Sơn sẽ không bắt tay điều tra ngay lập tức.
Lý Nhuệ thu thập được hai mươi mấy sợi tóc và mảnh vụn móng tay rời rạc trong phòng ngủ của La Song Hỷ, cũng thu thập được một số mảnh da trên ga giường, hiện tại tóc đã được gửi đến trung tâm xét nghiệm DNA của tỉnh, để xác định La Song Hỷ có phải là người c.h.ế.t hay không.
Nếu người c.h.ế.t trong tòa nhà bỏ hoang thực sự là anh ta, Giang Sơn chắc chắn phải đi một chuyến đến Vinh Thành, phải đến nhà của La Song Hỷ và trường trung học cơ sở số 38 Vinh Thành.
"Còn một vấn đề, khi chúng tôi đi thăm hỏi hàng xóm của La Song Hỷ, phát hiện một manh mối." La Chiêu cầm một tấm bảng trắng, trên đó ghi tên và tuổi tác, chiều cao của một người.
"Chính là người này, theo phản ánh của hàng xóm La Song Hỷ, người này năm mươi tuổi, trông già hơn tuổi, nhìn như sáu mươi, La Song Hỷ gọi ông ta là Lão Bình. Không ai biết ông ta ở đâu, chỉ biết ông ta có mối quan hệ tốt với La Song Hỷ. Ông ta thường xuyên mang thức ăn đến nhà La Song Hỷ."
Điểm nghi vấn này đã thu hút sự chú ý của Lâm Linh, nếu sự thật thực sự giống như những gì La Chiêu điều tra, thì người này có điều kiện để đầu độc La Song Hỷ.
La Chiêu lại giơ tấm bảng trắng lên, sau đó để tấm bảng đó xuống bàn: "Sau khi La Song Hỷ mất tích, người này không xuất hiện nữa, cũng không đến tìm người ở đây hỏi thăm về tung tích của La Song Hỷ, điều này chứng tỏ điều gì?"
La Chiêu đặt câu hỏi, một cảnh sát hình sự nhanh chóng nói: "Tôi cảm thấy... người này rất có thể biết La Song Hỷ sẽ không trở lại."
Mọi người đều đồng ý, Trung đội trưởng đội 1 Quan Bảo Lượng chơi bật lửa trong tay, cố gắng nhịn hút thuốc lá, nói: "La đội, cử người kiểm tra khu vực xung quanh, xem có thể tìm ra người này không."
"Nếu có thể tìm được nơi ở của ông ta, điều tra xem nhà ông ta có phải hiện trường đầu tiên hay không."
La Chiêu gật đầu, sau đó giao nhiệm vụ này cho Quan Bảo Lượng. Về phía trung tâm xét nghiệm DNA, anh phải đích thân đi thúc giục, người khác đi không hiệu quả.
Những ngày tiếp theo không phát hiện thêm manh mối mới, Lâm Linh đã chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị, theo Giáo sư Phương đi xe đến thành phố Trường Ninh.
Chiếc xe tải chở bọn họ là do bên Trường Ninh cử đến, người đến đón bọn họ là một cặp trai gái trẻ tuổi. Hai người đều rất lịch sự, đi dọc đường trò chuyện với Giáo sư Phương và Lâm Linh, mọi người ở chung khá vui vẻ.
Nửa đường, Lâm Linh hỏi cô gái tên Tiểu Lư: “Tôi nghe nói thời Hán rất thịnh hành an táng long trọng, vậy mộ bên Trường Ninh có phát hiện được đồ tùy táng không?” “Chắc chắn rồi, đồ khai quật được có hơn một trăm món, nhiều nhất là đồ gốm, quý giá nhất là mười mấy món đồ đồng, ngoài gương đồng, còn có một chiếc đỉnh đồng khắc chữ, là bảo vật, cô bảo có quý giá không?”
Đỉnh đồng? Còn khắc chữ nữa... chắc chắn là quốc bảo, tuyệt đối không được phép xuất khẩu.
Ban đầu Lâm Linh không hiểu biết về những thứ này, nhưng gần đây Lâm Khánh Đông thường xuyên theo những giáo sư trong khu chung cư, nên cũng biết được một số kiến thức liên quan đến đồ cổ.
Tuy nhiên, dù biết nhiều đến đâu, kỹ năng của ông trong việc săn hàng ở chợ đồ cổ vẫn rất tệ, thuộc loại học mãi không biết dùng, càng dở càng thích chơi. Sống cùng ông, Lâm Linh thường xuyên nghe ông tán gẫu, cũng bị động tiếp thu không ít kiến thức liên quan.
Tiểu Lư lại nói: "Cô đi xem là biết. Những thứ đó đều có cảnh sát vũ trang canh gác, nhưng cô và Giáo sư Phương có thể tham quan."
"Hiện tại các chuyên gia vẫn đang nghiên cứu, chủ nhân của ngôi mộ này có phải là vương hầu hay không? Dù sao chuyện này vẫn chưa có kết luận, hai phe tranh cãi dữ dội. Nhưng tôi nghĩ, dù chủ nhân của ngôi mộ không phải vương hầu, thì cũng phải là một quý tộc."
Lâm Linh tò mò hỏi: "Vậy bọn họ xác định được ngôi mộ đó là mộ Hán như thế nào? Còn thân phận của chủ nhân ngôi mộ được xác định bằng cách nào?"
Tiểu Lư rất thành thạo nói: "Cái này không khó, trong mộ có mấy bức bích họa, có một bức "Hành trình lên thiên đường", là loại bích họa thường thấy trong mộ quý tộc thời Hán, phản ánh tư tưởng văn hóa mộ táng về việc lên thiên đường thành tiên, trường sinh bất lão của người Hán."
"Trên bích họa, chủ nhân ngôi mộ đội mũ ba núi, không có nón che tai, loại mũ này thường xuất hiện vào đầu thời Tây Hán, lúc đó giai cấp phân minh, quy củ nghiêm ngặt, quần áo giày mũ đều có quy định, đội loại mũ này, ít nhất cũng phải là quý tộc. Hơn nữa, trên một bức "Tranh săn b.ắ.n mùa thu" còn vẽ nhân vật Hung Nô. Bức tranh này có thể phản ánh hiện tượng xã hội đa dân tộc cư trú thời bấy giờ."
Nói về nội dung trong ngôi mộ cổ, cô gái này nói một mạch, Lâm Linh hỏi xong mới biết cô ấy là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, học trò của một bậc thầy khảo cổ nổi tiếng.
Nói xong tình hình cơ bản của ngôi mộ cổ, cô gái này lại nói với Lâm Linh: "Ngôi mộ này chôn ở trong núi, thầy tôi nói, đến nay vẫn chưa phát hiện dấu vết bị trộm cắp, còn lưu lại nhiều bảo vật, có giá trị nghiên cứu rất lớn."
"Thành phố Trường Ninh vốn muốn biến ngọn núi phát hiện ngôi mộ cổ thành khu du lịch, lần này phát hiện ngôi mộ ở đó, thành phố quyết định biến ngôi mộ này thành một điểm du lịch."
"Lần này mời Giáo sư Phương đến phục dựng dung nhan chủ nhân ngôi mộ, vừa là muốn hiểu rõ đặc điểm tướng mạo của người Hán, vừa là muốn tạo ra một điểm thu hút, cô chắc chắn hiểu đúng không?"
Lâm Linh cười cười: "Ừ, hiểu, cô nói rất rõ ràng."
Thực ra rất đơn giản, phía thành phố Trường Ninh chỉ muốn biến chuyện này thành một chiêu trò, thu hút thêm nhiều du khách. Chuyện này không liên quan gì đến cô và Giáo sư Phương, bọn họ chỉ cần phục dựng hình ảnh của chủ nhân ngôi mộ là hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Nhuệ thu thập được hai mươi mấy sợi tóc và mảnh vụn móng tay rời rạc trong phòng ngủ của La Song Hỷ, cũng thu thập được một số mảnh da trên ga giường, hiện tại tóc đã được gửi đến trung tâm xét nghiệm DNA của tỉnh, để xác định La Song Hỷ có phải là người c.h.ế.t hay không.
Nếu người c.h.ế.t trong tòa nhà bỏ hoang thực sự là anh ta, Giang Sơn chắc chắn phải đi một chuyến đến Vinh Thành, phải đến nhà của La Song Hỷ và trường trung học cơ sở số 38 Vinh Thành.
"Còn một vấn đề, khi chúng tôi đi thăm hỏi hàng xóm của La Song Hỷ, phát hiện một manh mối." La Chiêu cầm một tấm bảng trắng, trên đó ghi tên và tuổi tác, chiều cao của một người.
"Chính là người này, theo phản ánh của hàng xóm La Song Hỷ, người này năm mươi tuổi, trông già hơn tuổi, nhìn như sáu mươi, La Song Hỷ gọi ông ta là Lão Bình. Không ai biết ông ta ở đâu, chỉ biết ông ta có mối quan hệ tốt với La Song Hỷ. Ông ta thường xuyên mang thức ăn đến nhà La Song Hỷ."
Điểm nghi vấn này đã thu hút sự chú ý của Lâm Linh, nếu sự thật thực sự giống như những gì La Chiêu điều tra, thì người này có điều kiện để đầu độc La Song Hỷ.
La Chiêu lại giơ tấm bảng trắng lên, sau đó để tấm bảng đó xuống bàn: "Sau khi La Song Hỷ mất tích, người này không xuất hiện nữa, cũng không đến tìm người ở đây hỏi thăm về tung tích của La Song Hỷ, điều này chứng tỏ điều gì?"
La Chiêu đặt câu hỏi, một cảnh sát hình sự nhanh chóng nói: "Tôi cảm thấy... người này rất có thể biết La Song Hỷ sẽ không trở lại."
Mọi người đều đồng ý, Trung đội trưởng đội 1 Quan Bảo Lượng chơi bật lửa trong tay, cố gắng nhịn hút thuốc lá, nói: "La đội, cử người kiểm tra khu vực xung quanh, xem có thể tìm ra người này không."
"Nếu có thể tìm được nơi ở của ông ta, điều tra xem nhà ông ta có phải hiện trường đầu tiên hay không."
La Chiêu gật đầu, sau đó giao nhiệm vụ này cho Quan Bảo Lượng. Về phía trung tâm xét nghiệm DNA, anh phải đích thân đi thúc giục, người khác đi không hiệu quả.
Những ngày tiếp theo không phát hiện thêm manh mối mới, Lâm Linh đã chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị, theo Giáo sư Phương đi xe đến thành phố Trường Ninh.
Chiếc xe tải chở bọn họ là do bên Trường Ninh cử đến, người đến đón bọn họ là một cặp trai gái trẻ tuổi. Hai người đều rất lịch sự, đi dọc đường trò chuyện với Giáo sư Phương và Lâm Linh, mọi người ở chung khá vui vẻ.
Nửa đường, Lâm Linh hỏi cô gái tên Tiểu Lư: “Tôi nghe nói thời Hán rất thịnh hành an táng long trọng, vậy mộ bên Trường Ninh có phát hiện được đồ tùy táng không?” “Chắc chắn rồi, đồ khai quật được có hơn một trăm món, nhiều nhất là đồ gốm, quý giá nhất là mười mấy món đồ đồng, ngoài gương đồng, còn có một chiếc đỉnh đồng khắc chữ, là bảo vật, cô bảo có quý giá không?”
Đỉnh đồng? Còn khắc chữ nữa... chắc chắn là quốc bảo, tuyệt đối không được phép xuất khẩu.
Ban đầu Lâm Linh không hiểu biết về những thứ này, nhưng gần đây Lâm Khánh Đông thường xuyên theo những giáo sư trong khu chung cư, nên cũng biết được một số kiến thức liên quan đến đồ cổ.
Tuy nhiên, dù biết nhiều đến đâu, kỹ năng của ông trong việc săn hàng ở chợ đồ cổ vẫn rất tệ, thuộc loại học mãi không biết dùng, càng dở càng thích chơi. Sống cùng ông, Lâm Linh thường xuyên nghe ông tán gẫu, cũng bị động tiếp thu không ít kiến thức liên quan.
Tiểu Lư lại nói: "Cô đi xem là biết. Những thứ đó đều có cảnh sát vũ trang canh gác, nhưng cô và Giáo sư Phương có thể tham quan."
"Hiện tại các chuyên gia vẫn đang nghiên cứu, chủ nhân của ngôi mộ này có phải là vương hầu hay không? Dù sao chuyện này vẫn chưa có kết luận, hai phe tranh cãi dữ dội. Nhưng tôi nghĩ, dù chủ nhân của ngôi mộ không phải vương hầu, thì cũng phải là một quý tộc."
Lâm Linh tò mò hỏi: "Vậy bọn họ xác định được ngôi mộ đó là mộ Hán như thế nào? Còn thân phận của chủ nhân ngôi mộ được xác định bằng cách nào?"
Tiểu Lư rất thành thạo nói: "Cái này không khó, trong mộ có mấy bức bích họa, có một bức "Hành trình lên thiên đường", là loại bích họa thường thấy trong mộ quý tộc thời Hán, phản ánh tư tưởng văn hóa mộ táng về việc lên thiên đường thành tiên, trường sinh bất lão của người Hán."
"Trên bích họa, chủ nhân ngôi mộ đội mũ ba núi, không có nón che tai, loại mũ này thường xuất hiện vào đầu thời Tây Hán, lúc đó giai cấp phân minh, quy củ nghiêm ngặt, quần áo giày mũ đều có quy định, đội loại mũ này, ít nhất cũng phải là quý tộc. Hơn nữa, trên một bức "Tranh săn b.ắ.n mùa thu" còn vẽ nhân vật Hung Nô. Bức tranh này có thể phản ánh hiện tượng xã hội đa dân tộc cư trú thời bấy giờ."
Nói về nội dung trong ngôi mộ cổ, cô gái này nói một mạch, Lâm Linh hỏi xong mới biết cô ấy là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, học trò của một bậc thầy khảo cổ nổi tiếng.
Nói xong tình hình cơ bản của ngôi mộ cổ, cô gái này lại nói với Lâm Linh: "Ngôi mộ này chôn ở trong núi, thầy tôi nói, đến nay vẫn chưa phát hiện dấu vết bị trộm cắp, còn lưu lại nhiều bảo vật, có giá trị nghiên cứu rất lớn."
"Thành phố Trường Ninh vốn muốn biến ngọn núi phát hiện ngôi mộ cổ thành khu du lịch, lần này phát hiện ngôi mộ ở đó, thành phố quyết định biến ngôi mộ này thành một điểm du lịch."
"Lần này mời Giáo sư Phương đến phục dựng dung nhan chủ nhân ngôi mộ, vừa là muốn hiểu rõ đặc điểm tướng mạo của người Hán, vừa là muốn tạo ra một điểm thu hút, cô chắc chắn hiểu đúng không?"
Lâm Linh cười cười: "Ừ, hiểu, cô nói rất rõ ràng."
Thực ra rất đơn giản, phía thành phố Trường Ninh chỉ muốn biến chuyện này thành một chiêu trò, thu hút thêm nhiều du khách. Chuyện này không liên quan gì đến cô và Giáo sư Phương, bọn họ chỉ cần phục dựng hình ảnh của chủ nhân ngôi mộ là hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất