Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 394
Lộ Hàn Xuyên nhìn cô cài dây an toàn, anh nghiêng người, lấy từ ghế sau một cái túi giấy lớn, đưa cho Lâm Linh: “Mệt cái gì?”
“Anh mua cho em một ít đồ ăn, cũng không biết em thích ăn gì, mua đại thôi, thử xem.”
Lâm Linh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô nghi ngờ mở túi giấy ra, thì phát hiện bên trong toàn là đủ loại đồ ăn vặt thường thấy trên đường phố ăn vặt.
Cô kinh ngạc nói: “Sao anh đột nhiên nghĩ đến việc mua cho em những thứ này?”
Lộ Hàn Xuyên xoay vô lăng, chú ý đến các phương tiện phía sau. Đợi xe chạy vào vị trí tốt, mới nói với Lâm Linh: “Mẹ của Ngô Thành bị bệnh giời bò, chiều nay anh về Giang Ninh với Ngô Thành, đi thăm bà ấy, ở bệnh viện số 7.”
“Lúc anh gửi tin nhắn cho em, anh vẫn chưa đi, anh đến phòng 212 xem một lúc. Anh nhìn thấy em, nhưng lúc đó em đang có việc, anh không dám làm phiền.”
Lúc này Lâm Linh mới biết, buổi chiều Lộ Hàn Xuyên cũng đến phòng 212.
Lúc này Lộ Hàn Xuyên đưa tay nhẹ nhàng chọc vào đầu cô, nói: “Anh còn thấy em đang an ủi người khác, vừa mua hoa vừa mua đồ ăn vặt.”
Nói đến đây, anh hơi bất lực, nhìn Lâm Linh, “Em mới bao nhiêu tuổi? Năm nay mới hai mươi hai đúng không?”
“Anh thấy em toàn an ủi người khác, cũng không có ai an ủi en. Dù sa anh cũng có thời gian, ra ngoài mua một ít đồ ăn khen ngợi em, không chê thì ăn đi.” Lộ Hàn Xuyên xoay vô lăng một lần nữa, lái xe rẽ vào một con đường lớn.
Lâm Linh cười, mở túi giấy ra, ăn vài miếng bánh mì cay, sau đó cô lấy khăn giấy lau tay. Lộ Hàn Xuyên tưởng cô không thích ăn, liền nói: “Không ngon à? Thử món khác đi.”
Lâm Linh đứng dậy, tiến lại gần anh, hôn nhẹ lên má anh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn Lộ Hàn Xuyên, trước đây luôn là anh chủ động. Lúc cô tiến lại gần, mùi hương đặc biệt ấy bao trùm lấy Lộ Hàn Xuyên, khiến tim anh đập nhanh hơn.
Hôn một cái, Lâm Linh ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ tinh nghịch.
Lộ Hàn Xuyên lau mặt, nhưng không biết tai anh đã đỏ từ bao giờ, “Anh đang lái xe, không được chạm vào anh.”
Trong lòng Lộ Hàn Xuyên đang đấu tranh, nếu không phải đang lái xe, anh thực sự muốn ôm chặt Lâm Linh vào lòng.
Từ khi xác định quan hệ với Lâm Linh, mỗi lần đi công tác, anh đều cảm nhận được một ngày không gặp như cách ba năm.
Lâm Linh không trêu chọc anh nữa, xe chạy được nửa đường, cô đã buồn ngủ, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, mơ màng, cho đến khi xe dừng lại ở khu nhà ở Đại học Giang Ninh, cô mới tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, không sao, không trăng. Ánh đèn từ các cửa sổ nhà nhà chiếu ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong xe, Lộ Hàn Xuyên có thể nhìn thấy gương mặt mơ màng của Lâm Linh khi vừa tỉnh dậy. Anh đưa tay gạt mái tóc bên má Lâm Linh, vòng tay ôm cô vào lòng, lưu luyến hôn lên môi cô một lúc lâu, mới chịu buông cô ra.
Hôm nay, vốn dĩ anh dự định ở bên cô thêm vài giờ nữa, nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, một khi tổ chuyên án 22.12 của Cục cảnh sát thành phố khởi động, sẽ phải bận rộn một thời gian dài.
Những ngày tiếp theo, có lẽ Lâm Linh sẽ rất bận, bản thân anh cũng luôn có việc phải làm. Lần sau được ở bên cạnh cô, cũng không biết là khi nào nữa.
Lâm Linh được Lộ Hàn Xuyên đưa lên lầu, nhưng Lộ Hàn Xuyên không vào, nhìn Lâm Linh vào nhà, anh liền đi.
Sau khi về nhà, Lâm Linh nhớ đến việc gần đây Lâm Giảo sẽ về Giang Ninh, liền nhắn tin cho cô ấy, bảo cô ấy khi về với bạn trai, nhất định phải chú ý an toàn.
Ngày hôm sau, lão Dương, người đã biến mất một ngày, cuối cùng cũng xuất hiện. Ông ấy vừa xuất hiện trong văn phòng tầng ba, liền mang đến cho Lâm Linh một tin tức trọng đại.
Ông ấy về khá vội, cằm đã mọc râu, tóc cũng hơi rối, trông như chưa kịp tắm rửa cho bản thân.
Vào văn phòng, thấy Lâm Linh cũng có mặt, ông ấy vội vàng uống một cốc nước, rồi nói với Lâm Linh: “Chúng tôi đã tìm thấy một điểm tập kết của băng nhóm bắt cóc. Tại hiện trường, chúng tôi còn phát hiện ra bỉm trẻ em, có lẽ chúng vội vàng rời đi, không mang theo hết đồ đạc.”
“Bây giờ cô lập tức đi cùng tôi đến hiện trường, Lý Nhuệ của đội cảnh sát Nam Tháp cũng đi, Chi đội trưởng La sẽ thông báo địa điểm cho anh ta, bảo anh ta đi thẳng đến đó là được.”
Lâm Linh nghiêm mặt, nói: “Vậy có nghĩa là, bọn chúng vẫn còn giữ những đứa trẻ khác?”
Lúc nói chuyện, cô đã bắt đầu mặc áo khoác, lão Dương gật đầu: “Có thể là vậy, chỗ ở đó có mấy cái giường nhỏ, trên một cái giường còn có vết nước tiểu, chưa khô, trông như là để lại từ hai ngày nay.”
Lâm Linh cầm hộp dụng cụ điều tra, đi theo lão Dương ra ngoài, lúc này còn chờ gì nữa, nếu có thể sớm phát hiện manh mối, có lẽ sẽ cứu được những đứa trẻ đó.
Diêu Tinh và Cố Từ không nói hai lời, mặc áo bông, theo sát hai người bọn họ ra khỏi văn phòng.
Vài chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi sân của chi đội, nhìn những cảnh sát hình sự đi cùng, Lâm Linh hỏi lão Dương ngồi cùng xe: “Người đội 5 cũng đến hiện trường?”
Lão Dương gật đầu: “Đúng vậy, lần này đội 5 hợp tác với chúng ta, đội bọn họ có tám người, năm người không bận đều đi.”
—-
Tiểu khu Hoa Dương nằm ở phía tây của khu Lịch Sơn, là tiểu khu mở, tuổi đời đã đến ba mươi năm, khá cũ. Vì cư dân phản đối, tiểu khu kiểu cũng không có văn phòng quản lý tiểu khu, chỉ có công nhân vệ sinh thường xuyên đến thu gom rác thải.
Căn nhà mà lão Dương tìm được nằm ở tầng 3, tòa nhà số 12, tiểu khu Hoa Dương. Mọi người đi lên tầng 3 theo con đường hẹp và cũ kỹ, đã có cảnh sát đứng đợi bọn họ ở cửa.
Tiểu khu này có khá nhiều người già, đều là công nhân của các nhà máy quốc doanh ở gần đây, hiện tại đã về hưu, tuổi già sức yếu nên thường rảnh rỗi. Do đó, khi thấy cảnh sát xuất hiện ở đây, bọn họ đã tụ tập lại.
“Anh mua cho em một ít đồ ăn, cũng không biết em thích ăn gì, mua đại thôi, thử xem.”
Lâm Linh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô nghi ngờ mở túi giấy ra, thì phát hiện bên trong toàn là đủ loại đồ ăn vặt thường thấy trên đường phố ăn vặt.
Cô kinh ngạc nói: “Sao anh đột nhiên nghĩ đến việc mua cho em những thứ này?”
Lộ Hàn Xuyên xoay vô lăng, chú ý đến các phương tiện phía sau. Đợi xe chạy vào vị trí tốt, mới nói với Lâm Linh: “Mẹ của Ngô Thành bị bệnh giời bò, chiều nay anh về Giang Ninh với Ngô Thành, đi thăm bà ấy, ở bệnh viện số 7.”
“Lúc anh gửi tin nhắn cho em, anh vẫn chưa đi, anh đến phòng 212 xem một lúc. Anh nhìn thấy em, nhưng lúc đó em đang có việc, anh không dám làm phiền.”
Lúc này Lâm Linh mới biết, buổi chiều Lộ Hàn Xuyên cũng đến phòng 212.
Lúc này Lộ Hàn Xuyên đưa tay nhẹ nhàng chọc vào đầu cô, nói: “Anh còn thấy em đang an ủi người khác, vừa mua hoa vừa mua đồ ăn vặt.”
Nói đến đây, anh hơi bất lực, nhìn Lâm Linh, “Em mới bao nhiêu tuổi? Năm nay mới hai mươi hai đúng không?”
“Anh thấy em toàn an ủi người khác, cũng không có ai an ủi en. Dù sa anh cũng có thời gian, ra ngoài mua một ít đồ ăn khen ngợi em, không chê thì ăn đi.” Lộ Hàn Xuyên xoay vô lăng một lần nữa, lái xe rẽ vào một con đường lớn.
Lâm Linh cười, mở túi giấy ra, ăn vài miếng bánh mì cay, sau đó cô lấy khăn giấy lau tay. Lộ Hàn Xuyên tưởng cô không thích ăn, liền nói: “Không ngon à? Thử món khác đi.”
Lâm Linh đứng dậy, tiến lại gần anh, hôn nhẹ lên má anh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn Lộ Hàn Xuyên, trước đây luôn là anh chủ động. Lúc cô tiến lại gần, mùi hương đặc biệt ấy bao trùm lấy Lộ Hàn Xuyên, khiến tim anh đập nhanh hơn.
Hôn một cái, Lâm Linh ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ tinh nghịch.
Lộ Hàn Xuyên lau mặt, nhưng không biết tai anh đã đỏ từ bao giờ, “Anh đang lái xe, không được chạm vào anh.”
Trong lòng Lộ Hàn Xuyên đang đấu tranh, nếu không phải đang lái xe, anh thực sự muốn ôm chặt Lâm Linh vào lòng.
Từ khi xác định quan hệ với Lâm Linh, mỗi lần đi công tác, anh đều cảm nhận được một ngày không gặp như cách ba năm.
Lâm Linh không trêu chọc anh nữa, xe chạy được nửa đường, cô đã buồn ngủ, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, mơ màng, cho đến khi xe dừng lại ở khu nhà ở Đại học Giang Ninh, cô mới tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, không sao, không trăng. Ánh đèn từ các cửa sổ nhà nhà chiếu ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong xe, Lộ Hàn Xuyên có thể nhìn thấy gương mặt mơ màng của Lâm Linh khi vừa tỉnh dậy. Anh đưa tay gạt mái tóc bên má Lâm Linh, vòng tay ôm cô vào lòng, lưu luyến hôn lên môi cô một lúc lâu, mới chịu buông cô ra.
Hôm nay, vốn dĩ anh dự định ở bên cô thêm vài giờ nữa, nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, một khi tổ chuyên án 22.12 của Cục cảnh sát thành phố khởi động, sẽ phải bận rộn một thời gian dài.
Những ngày tiếp theo, có lẽ Lâm Linh sẽ rất bận, bản thân anh cũng luôn có việc phải làm. Lần sau được ở bên cạnh cô, cũng không biết là khi nào nữa.
Lâm Linh được Lộ Hàn Xuyên đưa lên lầu, nhưng Lộ Hàn Xuyên không vào, nhìn Lâm Linh vào nhà, anh liền đi.
Sau khi về nhà, Lâm Linh nhớ đến việc gần đây Lâm Giảo sẽ về Giang Ninh, liền nhắn tin cho cô ấy, bảo cô ấy khi về với bạn trai, nhất định phải chú ý an toàn.
Ngày hôm sau, lão Dương, người đã biến mất một ngày, cuối cùng cũng xuất hiện. Ông ấy vừa xuất hiện trong văn phòng tầng ba, liền mang đến cho Lâm Linh một tin tức trọng đại.
Ông ấy về khá vội, cằm đã mọc râu, tóc cũng hơi rối, trông như chưa kịp tắm rửa cho bản thân.
Vào văn phòng, thấy Lâm Linh cũng có mặt, ông ấy vội vàng uống một cốc nước, rồi nói với Lâm Linh: “Chúng tôi đã tìm thấy một điểm tập kết của băng nhóm bắt cóc. Tại hiện trường, chúng tôi còn phát hiện ra bỉm trẻ em, có lẽ chúng vội vàng rời đi, không mang theo hết đồ đạc.”
“Bây giờ cô lập tức đi cùng tôi đến hiện trường, Lý Nhuệ của đội cảnh sát Nam Tháp cũng đi, Chi đội trưởng La sẽ thông báo địa điểm cho anh ta, bảo anh ta đi thẳng đến đó là được.”
Lâm Linh nghiêm mặt, nói: “Vậy có nghĩa là, bọn chúng vẫn còn giữ những đứa trẻ khác?”
Lúc nói chuyện, cô đã bắt đầu mặc áo khoác, lão Dương gật đầu: “Có thể là vậy, chỗ ở đó có mấy cái giường nhỏ, trên một cái giường còn có vết nước tiểu, chưa khô, trông như là để lại từ hai ngày nay.”
Lâm Linh cầm hộp dụng cụ điều tra, đi theo lão Dương ra ngoài, lúc này còn chờ gì nữa, nếu có thể sớm phát hiện manh mối, có lẽ sẽ cứu được những đứa trẻ đó.
Diêu Tinh và Cố Từ không nói hai lời, mặc áo bông, theo sát hai người bọn họ ra khỏi văn phòng.
Vài chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi sân của chi đội, nhìn những cảnh sát hình sự đi cùng, Lâm Linh hỏi lão Dương ngồi cùng xe: “Người đội 5 cũng đến hiện trường?”
Lão Dương gật đầu: “Đúng vậy, lần này đội 5 hợp tác với chúng ta, đội bọn họ có tám người, năm người không bận đều đi.”
—-
Tiểu khu Hoa Dương nằm ở phía tây của khu Lịch Sơn, là tiểu khu mở, tuổi đời đã đến ba mươi năm, khá cũ. Vì cư dân phản đối, tiểu khu kiểu cũng không có văn phòng quản lý tiểu khu, chỉ có công nhân vệ sinh thường xuyên đến thu gom rác thải.
Căn nhà mà lão Dương tìm được nằm ở tầng 3, tòa nhà số 12, tiểu khu Hoa Dương. Mọi người đi lên tầng 3 theo con đường hẹp và cũ kỹ, đã có cảnh sát đứng đợi bọn họ ở cửa.
Tiểu khu này có khá nhiều người già, đều là công nhân của các nhà máy quốc doanh ở gần đây, hiện tại đã về hưu, tuổi già sức yếu nên thường rảnh rỗi. Do đó, khi thấy cảnh sát xuất hiện ở đây, bọn họ đã tụ tập lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất