Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Chương 8: Tiểu Hồ Ly Tham Ăn
“Răng đau.”
Nguyên Cẩn Trần cười lạnh.
Hắn bị cắn đến chảy máu còn không kêu đau, cô thế mà lại dám kêu đau?
Tô Âm Âm không nói chuyện, Nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm bả vai của hắn. muốn chạm vào nhưng lại không dám. Ngón tay cô run rẩy chỉ dám sờ nhẹ ở xung quanh vết thương, khiến cho da thịt hắn có chút ngứa.
Yết hầu Nguyên Cẩn Trần căng thẳng, bên tai liền truyền đến giọng nói mềm mại của cô, “Tôi…..Tôi không phải cố ý, chỉ là tôi có chút tức giận. Cái kia……….Thực xin lỗi!”
Hắn thở dài, đem người đang còn treo trên người hắn kéo xuống, nếu mà còn để như vậy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện mất.
“Cô gọi điện về nhà trước đi, tôi còn có việc, buổi trưa sẽ không về.”
Nguyên Cẩn Trần không dám quay đầu nhìn lại, rời đi giống như là đang chạy chết trôi, Tô Âm Âm ủy khuất bĩu môi nhìn theo bóng dáng dáng của hắn, muốn khóc mà khóc không được, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất.
Cô thật sự không phải cố ý.
Cô không nghĩ tới da của hắn lại mỏng như vậy.
Khi còn nhỏ thời điểm cô cũng thất ca cắn tới cắn lui, cũng không có bị thương mà.
Ai, con người a.
Tô Âm Âm không vội gọi cho người Tô gia, cầm điện thoại mới nghiên cứu được một lúc, thì đã cảm thấy đói bụng. Cô một đường đi theo mùi thơm tìm đến nhà ăn. Hiện tại còn chưa đến thời gian ăn cơm theo quy định của quan doanh, nên chỉ có nhóm người nhà ở đây ăn cơm.
Mà đại đa số mọi người ở đây, đều là mua ở nhà ăn rồi đem về nhà. Chỉ một số ít là tự mình nấu mà không cần mua.
Lúc Tô Âm Âm đi vào, Những người phụ nữ đó đang tụm năm tụm ba ở bên nhau, vừa nhìn thấy cô thì bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Thì ra đây là cô vợ nhỏ của quân trưởng a, lớn lên thật đúng là xinh đẹp.”
“Cũng không biết với cái thân thể nhỏ kia, có thể chịu được hay không.” Người này nói xong còn cười đến ý vị thâm trường.
“Quân trưởng thể lực tốt, eo chó săn…….” Những lời tiếp theo được nói rất nhỏ nên không thể nghe thấy được, Những người ở bên cạnh cũng phụ họa theo mà cười rộ lên. “Cũng không biết quân trưởng Nguyên kéo dài được bao lâu a.”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn thử?”
“Ta đây còn luyến tiếc chồng của mình.”
“Hừ hừ hừ xem ngươi đắc ý chưa kìa. Quân trưởng của chúng ta lớn lên được mọi người công nhận là có dáng người và năng lực chiến đấu mạnh nhất. Còn chuyện kéo dài được hay không, không phải cô ta còn rất tốt mà đứng ở chỗ này thì có thể biết rồi sao?”
“Chẳng lẽ ngươi còn không cho phép quân trưởng Nguyên thương hương tiếc ngọc sao hả?”
“Hừ, người ta lớn lên xinh đẹp lại còn trắng trẻo mềm mại đứng ở chỗ đó, nếu mà không ăn thì nhất định không phải là nam nhân.”
“Cho nên vẫn là không kéo dài được! Không được phải không?”
“Cái gì không được?”
Giọng nói đột ngột vang lên làm mấy người đó hoảng sợ. rõ ràng vừa nhìn thấy còn ở ngoài cửa, nháy mắt yên lặng không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng của bọn họ.
“A? Chúng ta là đang nói cơm trưa hôm nay muốn ăn nhiều hơn một chút, nói như vậy đó, không được sao?.”
“Đúng đúng đúng, Chính là ý này. Chị dâu, chúng ta đều đã mua xong cơm rồi, chị cũng nhanh mua đi thôi.”
Nhóm phụ nữ lập tức giải tán.
Tô Âm Âm Đứng tại chỗ, trên mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng lại hừ lạnh.
A, xem cô là đồ ngốc hả?
Cô tuy nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, nhưng không đại biểu cho việc cô không phát hiện ra trong lời nói của bọn họ còn kèm theo ác ý. Nhưng mà mấy người này nhìn thấy thân thể của Nguyên Cẩn Trần lúc nào vậy nhỉ? Còn có không kéo dài được là có ý gì?
Tô Âm Âm nhìn thấy cơm trưa phong phú, thì trực tiếp chảy nước miếng. Cô nhanh chóng chọn cho mình một phần thịt kho tàu, một con cá, một phần thịt bò, lại thêm một phần gà nướng, sau đó mới vui vẻ đi về.
Hi hi Cô thật chờ không nổi mà muốn ăn luôn rồi.
“Chị dâu ăn cũng thật nhiều.”
“Đừng nói bậy, nói không chừng là mua phần của hai người đó! Mua nhiều như vậy chắc là mua cả cho lão đại của chúng ta nữa đi.”
“Nếu ta nhớ không nhầm, chị dâu giống như là chưa múc cơm thì phải ?”
………..
Nửa tiếng sau khi đến giờ cơm trưa, vừa thấy Nguyên Cẩn Trần xuất hiện trong nhà ăn.
Nhóm đầu bếp vui cười hớn hở nói: “Lão đại, Chị dâu lúc nảy mua rất nhiều đồ ăn đem về nhà rồi. Anh không quay về đó ăn sao? ”
Nguyên Cẩn Trần cười lạnh.
Hắn bị cắn đến chảy máu còn không kêu đau, cô thế mà lại dám kêu đau?
Tô Âm Âm không nói chuyện, Nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm bả vai của hắn. muốn chạm vào nhưng lại không dám. Ngón tay cô run rẩy chỉ dám sờ nhẹ ở xung quanh vết thương, khiến cho da thịt hắn có chút ngứa.
Yết hầu Nguyên Cẩn Trần căng thẳng, bên tai liền truyền đến giọng nói mềm mại của cô, “Tôi…..Tôi không phải cố ý, chỉ là tôi có chút tức giận. Cái kia……….Thực xin lỗi!”
Hắn thở dài, đem người đang còn treo trên người hắn kéo xuống, nếu mà còn để như vậy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện mất.
“Cô gọi điện về nhà trước đi, tôi còn có việc, buổi trưa sẽ không về.”
Nguyên Cẩn Trần không dám quay đầu nhìn lại, rời đi giống như là đang chạy chết trôi, Tô Âm Âm ủy khuất bĩu môi nhìn theo bóng dáng dáng của hắn, muốn khóc mà khóc không được, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất.
Cô thật sự không phải cố ý.
Cô không nghĩ tới da của hắn lại mỏng như vậy.
Khi còn nhỏ thời điểm cô cũng thất ca cắn tới cắn lui, cũng không có bị thương mà.
Ai, con người a.
Tô Âm Âm không vội gọi cho người Tô gia, cầm điện thoại mới nghiên cứu được một lúc, thì đã cảm thấy đói bụng. Cô một đường đi theo mùi thơm tìm đến nhà ăn. Hiện tại còn chưa đến thời gian ăn cơm theo quy định của quan doanh, nên chỉ có nhóm người nhà ở đây ăn cơm.
Mà đại đa số mọi người ở đây, đều là mua ở nhà ăn rồi đem về nhà. Chỉ một số ít là tự mình nấu mà không cần mua.
Lúc Tô Âm Âm đi vào, Những người phụ nữ đó đang tụm năm tụm ba ở bên nhau, vừa nhìn thấy cô thì bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Thì ra đây là cô vợ nhỏ của quân trưởng a, lớn lên thật đúng là xinh đẹp.”
“Cũng không biết với cái thân thể nhỏ kia, có thể chịu được hay không.” Người này nói xong còn cười đến ý vị thâm trường.
“Quân trưởng thể lực tốt, eo chó săn…….” Những lời tiếp theo được nói rất nhỏ nên không thể nghe thấy được, Những người ở bên cạnh cũng phụ họa theo mà cười rộ lên. “Cũng không biết quân trưởng Nguyên kéo dài được bao lâu a.”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn thử?”
“Ta đây còn luyến tiếc chồng của mình.”
“Hừ hừ hừ xem ngươi đắc ý chưa kìa. Quân trưởng của chúng ta lớn lên được mọi người công nhận là có dáng người và năng lực chiến đấu mạnh nhất. Còn chuyện kéo dài được hay không, không phải cô ta còn rất tốt mà đứng ở chỗ này thì có thể biết rồi sao?”
“Chẳng lẽ ngươi còn không cho phép quân trưởng Nguyên thương hương tiếc ngọc sao hả?”
“Hừ, người ta lớn lên xinh đẹp lại còn trắng trẻo mềm mại đứng ở chỗ đó, nếu mà không ăn thì nhất định không phải là nam nhân.”
“Cho nên vẫn là không kéo dài được! Không được phải không?”
“Cái gì không được?”
Giọng nói đột ngột vang lên làm mấy người đó hoảng sợ. rõ ràng vừa nhìn thấy còn ở ngoài cửa, nháy mắt yên lặng không một tiếng động xuất hiện phía sau lưng của bọn họ.
“A? Chúng ta là đang nói cơm trưa hôm nay muốn ăn nhiều hơn một chút, nói như vậy đó, không được sao?.”
“Đúng đúng đúng, Chính là ý này. Chị dâu, chúng ta đều đã mua xong cơm rồi, chị cũng nhanh mua đi thôi.”
Nhóm phụ nữ lập tức giải tán.
Tô Âm Âm Đứng tại chỗ, trên mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng lại hừ lạnh.
A, xem cô là đồ ngốc hả?
Cô tuy nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ, nhưng không đại biểu cho việc cô không phát hiện ra trong lời nói của bọn họ còn kèm theo ác ý. Nhưng mà mấy người này nhìn thấy thân thể của Nguyên Cẩn Trần lúc nào vậy nhỉ? Còn có không kéo dài được là có ý gì?
Tô Âm Âm nhìn thấy cơm trưa phong phú, thì trực tiếp chảy nước miếng. Cô nhanh chóng chọn cho mình một phần thịt kho tàu, một con cá, một phần thịt bò, lại thêm một phần gà nướng, sau đó mới vui vẻ đi về.
Hi hi Cô thật chờ không nổi mà muốn ăn luôn rồi.
“Chị dâu ăn cũng thật nhiều.”
“Đừng nói bậy, nói không chừng là mua phần của hai người đó! Mua nhiều như vậy chắc là mua cả cho lão đại của chúng ta nữa đi.”
“Nếu ta nhớ không nhầm, chị dâu giống như là chưa múc cơm thì phải ?”
………..
Nửa tiếng sau khi đến giờ cơm trưa, vừa thấy Nguyên Cẩn Trần xuất hiện trong nhà ăn.
Nhóm đầu bếp vui cười hớn hở nói: “Lão đại, Chị dâu lúc nảy mua rất nhiều đồ ăn đem về nhà rồi. Anh không quay về đó ăn sao? ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất