Chương 13: Khí Huyết Dược Dịch (2)
“Bà nghe thấy thành tích của thằng bé rồi mà?” Lý Trường Châu lắc đầu: “Kỹ nghệ võ đạo cao hơn 360 điểm, cái loại tốc độ tiến bộ này… Điểm kỹ nghệ võ đạo thi đại học năm xưa của anh hai cũng không cao đến mức đó.”
“Ông còn nhắc đến anh hai…” Trần Huệ cắn nhẹ môi: “Năm xưa anh chị hai vì cứu chúng ta…”
“Đừng nói nữa!” Lý Trường Châu nhíu mày.
“Ông không cho tôi nói, tôi càng muốn nói ra!” Trần Huệ chợt đứng dậy, nhìn chằm chằm chồng mình, hốc mắt ửng đỏ: “Anh chị hai giúp đỡ chúng ta rất nhiều, bây giờ chỉ để lại một mình Tiểu Nguyên thôi… Ông cũng biết võ giả toàn chức nguy hiểm lắm mà?”
“Đám bạn học lựa chọn võ giả toàn chức của ông còn sống được mấy người hả?”
“Tôi hiểu ý của bà.” Lý Trường Châu nhìn vợ, than nhẹ một tiếng, kéo vợ ngồi xuống.
“Có điều, con cái lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.”
“Chỉ có thể khuyên, không thể ép buộc được.” Lý Trường Châu nói: “Chờ tôi đi rồi bà lại từ từ khuyên nhủ.”
“Hơn nữa, võ giả toàn chức không phải cứ muốn là làm được.”
“Có biết bao nhiêu học sinh thi đỗ đại học võ đạo khát vọng trở thành võ giả toàn chức? Đến cuối cũng chỉ có rất ít học sinh đi lên con đường kia.”
“Chờ thằng bé lên đại học, biết người giỏi hơn người, không cần chúng ta khuyên nhủ, thằng bé cũng sẽ tự mình bình tĩnh lại.” Lý Trường Châu nói.
Lúc này, Trần Huệ mới miễn cưỡng gật đầu.
“Vợ ơi, ở bên cạnh tôi một lát đi.” Lý Trường Châu ôm vợ vào trong ngực.
Trần Huệ im lặng dựa vào ngực chồng.
Thời gian trôi qua, gần đến mười hai giờ…
“Chắc là mấy đứa nhỏ ngủ hết rồi.” Lý Trường Châu đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, tôi đi đây, nếu không sẽ để lỡ chuyến tàu cao tốc.”
“Chờ khi đến Bắc Cương, quốc gia sẽ phát trợ cấp 50.000 tệ, tôi sẽ chuyển về cho bà.”
“Trong nhà… giao hết cho bà nhé!”
…
Phòng Lý Nguyên.
Trong phòng tắt đèn, chỉ còn ánh đèn đường mỏng manh và ánh trăng chiếu qua cửa sổ.
Căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông, ngoài tủ quần áo hai mặt và một khoang internet giả thuyết phiên bản gia dụng mini chiếm diện tích khoảng hai mét vuông ra thì còn lại đều trống rỗng.
Tủ quần áo trong phòng Lý Nguyên được thiết kế hai mặt. Một mặt dùng để đựng đồ. Một mặt là giường murphy.
Mục đích là tiết kiệm không gian, để tiện cho cậu tu luyện đơn giản lúc ở nhà.
Có điều, từ năm lớp mười một thức tỉnh Tâm Linh Thần Cung, Lý Nguyên rất ít sử dụng giường murphy, đa số thời gian đều ngồi trên sàn nhà.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Ơ?” Lý Nguyên ngồi trên mặt sàn, hai lỗ tai hơi run run.
Tố chất thân thể mạnh mẽ khiến cho thính lực của cậu hơn xa người thường, lại thêm đêm khuya cực kì yên tĩnh, rất dễ nghe thấy dù chỉ là một tiếng động nhỏ.
“Chú đi rồi hả?”
Lý Nguyên nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, nhẹ nhàng đứng dậy, không phát ra một tiếng động nào, đi lại trước cửa sổ.
Nửa phút sau, Lý Nguyên thấy Lý Trường Châu xách vali vội vàng ra khỏi cửa.
Sau khi đi được vài bước, Lý Trường Châu dừng bước, quay đầu nhìn lên trên lầu một cái rồi đi tiếp, biến mất ở lối rẽ con đường.
Lý Nguyên đứng trước cửa sổ một lúc lâu.
“Chú thật lòng thật dạ muốn đi Bác Cương hả?” Lý Nguyên thầm than trong lòng.
Câu nói “thế nào cũng có người phải đi” của chú khiến cậu vô cùng xúc động.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm gia đình quê hương đất nước trong chú vẫn luôn là ánh sáng soi đường cho Lý Nguyên.
Nhưng mà, theo Lý Nguyên thì thế cục Bắc Cương còn chưa đến mức nghiêm trọng lắm.
“Chú đi, không chỉ vì quốc gia kêu gọi, mà còn vì số tiền trợ cấp kếch xù kia nữa.” Lý Nguyên ảm đạm: “Mình và Mộ Hoa cùng tu luyện võ đạo, gây ra áp lực rất lớn về kinh tế cho gia đình.”
Cậu giơ tay lên…
Một tia sáng bắn ra từ chỗ cổ tay Lý Nguyên, sau đó hình thành một quầng sáng hình chiếu ở trước ngực cậu.
Bên trên hiển thị rất nhiều tin tức liên quan đến chiến tranh Tinh Giới La Bố Hải, trong đó có cả tin tức về “trợ cấp tham chiến”.
“Mình nhất định phải thi đỗ năm trường võ đạo top.” Lý Nguyên lẩm bẩm, quyết tâm càng thêm mãnh liệt.
Tách!
Lý Nguyên đi tới tủ quần áo kế cửa sổ, nhẹ nhàng ấn nút, cửa tủ quần áo bật ra.
Hiện ra trước mắt Lý Nguyên là quần áo, ngoài ra còn có một cái hộp kim loại đặc chế, ngoài hộp có vẽ họa tiết tinh không vô tận, sáng ngời lộng lẫy.
Đây chính là logo của võ điện Tinh Không trong ba võ điện lớn.
Cậu mở hộp ra…
“Khí huyết dược dịch cơ sở.” Lý Nguyên nhìn chằm chằm cái hộp, trong hộp có mười lọ dược dịch xếp thẳng hai hàng, chín lọ rỗng, một lọ còn nguyên.
Cậu lấy một lọ dược dịch cuối cùng ra, nắm ở trong tay.
“Hai nghìn một lọ.” Lý Nguyên nhìn kỹ lọ dược tinh xảo, thân lọ gần như trong suốt, bóng loáng trơn nhẵn, có thể cảm nhận được hơi lạnh nhè nhẹ khi nắm trong tay.
Đây là lọ đặc chế, có thể duy trì dược hiệu của dược.
Xuyên thấu qua lọ dược, có thể nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy xuôi, dưới ánh trăng mỏng manh có vẻ đỏ thẫm, mơ hồ cảm nhận được sinh cơ.
Đây chính là khí huyết dược dịch cơ sở phổ thông.
Giống như là cơm canh bình thường, dù là cơm dinh dưỡng thì cũng chỉ có thể đảm bảo không đến mức thiếu hụt khí huyết khi rèn luyện thân thể với cường độ cao.
Nếu muốn tăng tốc độ tiến hóa thân thể thì phải dùng các loại bảo vật, dược dịch trân quý.
“Ông còn nhắc đến anh hai…” Trần Huệ cắn nhẹ môi: “Năm xưa anh chị hai vì cứu chúng ta…”
“Đừng nói nữa!” Lý Trường Châu nhíu mày.
“Ông không cho tôi nói, tôi càng muốn nói ra!” Trần Huệ chợt đứng dậy, nhìn chằm chằm chồng mình, hốc mắt ửng đỏ: “Anh chị hai giúp đỡ chúng ta rất nhiều, bây giờ chỉ để lại một mình Tiểu Nguyên thôi… Ông cũng biết võ giả toàn chức nguy hiểm lắm mà?”
“Đám bạn học lựa chọn võ giả toàn chức của ông còn sống được mấy người hả?”
“Tôi hiểu ý của bà.” Lý Trường Châu nhìn vợ, than nhẹ một tiếng, kéo vợ ngồi xuống.
“Có điều, con cái lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình.”
“Chỉ có thể khuyên, không thể ép buộc được.” Lý Trường Châu nói: “Chờ tôi đi rồi bà lại từ từ khuyên nhủ.”
“Hơn nữa, võ giả toàn chức không phải cứ muốn là làm được.”
“Có biết bao nhiêu học sinh thi đỗ đại học võ đạo khát vọng trở thành võ giả toàn chức? Đến cuối cũng chỉ có rất ít học sinh đi lên con đường kia.”
“Chờ thằng bé lên đại học, biết người giỏi hơn người, không cần chúng ta khuyên nhủ, thằng bé cũng sẽ tự mình bình tĩnh lại.” Lý Trường Châu nói.
Lúc này, Trần Huệ mới miễn cưỡng gật đầu.
“Vợ ơi, ở bên cạnh tôi một lát đi.” Lý Trường Châu ôm vợ vào trong ngực.
Trần Huệ im lặng dựa vào ngực chồng.
Thời gian trôi qua, gần đến mười hai giờ…
“Chắc là mấy đứa nhỏ ngủ hết rồi.” Lý Trường Châu đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, tôi đi đây, nếu không sẽ để lỡ chuyến tàu cao tốc.”
“Chờ khi đến Bắc Cương, quốc gia sẽ phát trợ cấp 50.000 tệ, tôi sẽ chuyển về cho bà.”
“Trong nhà… giao hết cho bà nhé!”
…
Phòng Lý Nguyên.
Trong phòng tắt đèn, chỉ còn ánh đèn đường mỏng manh và ánh trăng chiếu qua cửa sổ.
Căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông, ngoài tủ quần áo hai mặt và một khoang internet giả thuyết phiên bản gia dụng mini chiếm diện tích khoảng hai mét vuông ra thì còn lại đều trống rỗng.
Tủ quần áo trong phòng Lý Nguyên được thiết kế hai mặt. Một mặt dùng để đựng đồ. Một mặt là giường murphy.
Mục đích là tiết kiệm không gian, để tiện cho cậu tu luyện đơn giản lúc ở nhà.
Có điều, từ năm lớp mười một thức tỉnh Tâm Linh Thần Cung, Lý Nguyên rất ít sử dụng giường murphy, đa số thời gian đều ngồi trên sàn nhà.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Ơ?” Lý Nguyên ngồi trên mặt sàn, hai lỗ tai hơi run run.
Tố chất thân thể mạnh mẽ khiến cho thính lực của cậu hơn xa người thường, lại thêm đêm khuya cực kì yên tĩnh, rất dễ nghe thấy dù chỉ là một tiếng động nhỏ.
“Chú đi rồi hả?”
Lý Nguyên nghe thấy tiếng mở cửa rất nhỏ, nhẹ nhàng đứng dậy, không phát ra một tiếng động nào, đi lại trước cửa sổ.
Nửa phút sau, Lý Nguyên thấy Lý Trường Châu xách vali vội vàng ra khỏi cửa.
Sau khi đi được vài bước, Lý Trường Châu dừng bước, quay đầu nhìn lên trên lầu một cái rồi đi tiếp, biến mất ở lối rẽ con đường.
Lý Nguyên đứng trước cửa sổ một lúc lâu.
“Chú thật lòng thật dạ muốn đi Bác Cương hả?” Lý Nguyên thầm than trong lòng.
Câu nói “thế nào cũng có người phải đi” của chú khiến cậu vô cùng xúc động.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm gia đình quê hương đất nước trong chú vẫn luôn là ánh sáng soi đường cho Lý Nguyên.
Nhưng mà, theo Lý Nguyên thì thế cục Bắc Cương còn chưa đến mức nghiêm trọng lắm.
“Chú đi, không chỉ vì quốc gia kêu gọi, mà còn vì số tiền trợ cấp kếch xù kia nữa.” Lý Nguyên ảm đạm: “Mình và Mộ Hoa cùng tu luyện võ đạo, gây ra áp lực rất lớn về kinh tế cho gia đình.”
Cậu giơ tay lên…
Một tia sáng bắn ra từ chỗ cổ tay Lý Nguyên, sau đó hình thành một quầng sáng hình chiếu ở trước ngực cậu.
Bên trên hiển thị rất nhiều tin tức liên quan đến chiến tranh Tinh Giới La Bố Hải, trong đó có cả tin tức về “trợ cấp tham chiến”.
“Mình nhất định phải thi đỗ năm trường võ đạo top.” Lý Nguyên lẩm bẩm, quyết tâm càng thêm mãnh liệt.
Tách!
Lý Nguyên đi tới tủ quần áo kế cửa sổ, nhẹ nhàng ấn nút, cửa tủ quần áo bật ra.
Hiện ra trước mắt Lý Nguyên là quần áo, ngoài ra còn có một cái hộp kim loại đặc chế, ngoài hộp có vẽ họa tiết tinh không vô tận, sáng ngời lộng lẫy.
Đây chính là logo của võ điện Tinh Không trong ba võ điện lớn.
Cậu mở hộp ra…
“Khí huyết dược dịch cơ sở.” Lý Nguyên nhìn chằm chằm cái hộp, trong hộp có mười lọ dược dịch xếp thẳng hai hàng, chín lọ rỗng, một lọ còn nguyên.
Cậu lấy một lọ dược dịch cuối cùng ra, nắm ở trong tay.
“Hai nghìn một lọ.” Lý Nguyên nhìn kỹ lọ dược tinh xảo, thân lọ gần như trong suốt, bóng loáng trơn nhẵn, có thể cảm nhận được hơi lạnh nhè nhẹ khi nắm trong tay.
Đây là lọ đặc chế, có thể duy trì dược hiệu của dược.
Xuyên thấu qua lọ dược, có thể nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy xuôi, dưới ánh trăng mỏng manh có vẻ đỏ thẫm, mơ hồ cảm nhận được sinh cơ.
Đây chính là khí huyết dược dịch cơ sở phổ thông.
Giống như là cơm canh bình thường, dù là cơm dinh dưỡng thì cũng chỉ có thể đảm bảo không đến mức thiếu hụt khí huyết khi rèn luyện thân thể với cường độ cao.
Nếu muốn tăng tốc độ tiến hóa thân thể thì phải dùng các loại bảo vật, dược dịch trân quý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất