Chương 14: Quan Đại Nhật Tinh Không Kinh (1)
Theo Lý Nguyên biết, rất nhiều dược vật trân quý đều có hiệu quả tốt hơn khí huyết dược dịch cơ sở, chỉ là giá cả cũng cao hơn rất nhiều.
So ra thì khí huyết dược dịch cơ sở là dược vật phụ trợ tu luyện tốt nhất trong tầm giá.
Dù vậy, nó vẫn có giá cao là hai nghìn lam tinh tệ một lọ.
Lý Nguyên tiêu ba ngày một lọ khi tu luyện.
Tính ra mỗi tháng cậu phải tốn hai mươi nghìn lam tinh tệ chỉ để mua khí huyết dược dịch cơ sở, cộng thêm chi phí ăn uống hàng ngày, mỗi tháng Lý Nguyên tốn gần ba mươi nghìn lam tinh tệ cho vật tư tu luyện.
Đấy là còn chưa tính chi phí quần áo học thêm này kia nữa.
Lý Nguyên, Lý Thiến Thiến, Lý Mộ Hoa… có thể thấy được áp lực kinh tế đè nặng lên người chú thím thế nào.
“Tính thời gian thì hôm nay phải uống một lọ.” Lý Nguyên mở nút lọ ra.
Từng đợt mùi hương kỳ dị lan tỏa.
“Ừng ực…” Lý Nguyên thành thạo ngửa đầu uống hết một lọ khí huyết dược dịch cơ sở.
Sau khi xác định không còn một giọt nào, cậu mới để lọ rỗng vào trong hộp.
Rất nhanh sau đó, Lý Nguyên cảm nhận được từng luồng nhiệt phát ra từ trong thân thể, dần dần lan ra khắp toàn thân, bị gân cốt cơ bắp nuốt lấy nuốt để như là chết đói.
Rất thoải mái!
“Ba ngày qua điên cuồng tu luyện, tan hết dược hiệu của lọ khí huyết dược dịch cơ sở trước đó, gân cốt cơ bắp cả người đang lúc đói khát.” Lý Nguyên rất vừa lòng với dược hiệu của dược dịch.
“Hừm.”
“Hơn mười hai giờ rồi, tới lúc tu luyện Quan Đại Nhật Tinh Không rồi.” Lý Nguyên khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Cậu dần dần phóng không suy nghĩ, nội liễm tinh thần.
Trong đầu tập trung ý thức.
Ầm!
Trong lúc vô thức, cậu đã đi đến một nơi thần bí, một tòa cung điện kỳ dị đang treo lơ lửng bên trên.
Một nơi thần bí, vô biên vô hạn, nhìn không thấy cuối.
“Ý thức tâm linh!”
“Mỗi lần ý thức đi vào thế giới tâm linh, mình đều có chút chấn động!” Lý Nguyên thầm than.
Nơi thần bí là nơi mà cậu thức tỉnh khi tố chất thân thể đạt đến cấp năm.
Trải qua nhiều lần thăm dò, Lý Nguyên xác nhận đây chính là nguồn gốc ý thức tâm linh, nghĩa là thế giới tâm linh của mình.
Lý Nguyên từng đọc rất nhiều sách vở võ đạo, có sách từng miêu tả về thế giới tâm linh, đám võ giả cường đại gọi nó với các tên như là đan điền, não hải, thức hải…
Nói một cách đơn giản thì chính là đầu óc!
Nó chính là trung tâm ý thức linh hồn sinh mệnh.
Nếu Lý Nguyên muốn ra ngoài thì chỉ suy nghĩ một cái là có thể ra ngoài.
“Thần Cung!” Lý Nguyên tập trung ý thức nhìn về phía tòa Thần Cung kỳ dị trong thế giới tâm linh.
Nhìn từ bề ngoài, Thần Cung có vẻ cao bốn tầng.
Nó chính là trợ lực lớn nhất trong việc tăng nhanh thực lực một năm qua của Lý Nguyên.
Thế giới tâm linh không có vấn đề về khoảng cách. Lý Nguyên vừa suy nghĩ là có thể tiến vào trong tòa Thần Cung kỳ dị kia.
Bên trong Thần Cung rộng lớn cuồn cuộn.
“Giao diện Thần Cung.” Lý Nguyên vừa suy nghĩ, trong tầm nhìn ý thức lập tức xuất hiện giao diện số liệu.
Trong lần đầu tiên ý thức của Lý Nguyên cảm giác được thế giới tâm linh, bước vào trong Thần Cung là có giao diện Thần Cung, đồng thời cũng là lần cậu được chỗ tốt đầu tiên từ trong Thần Cung.
Lần này Lý Nguyên dùng ý thức đi vào Tâm Linh Thần Cung không phải là vì đi dạo.
Ý thức của cậu đã để ý thấy bệ ngọc – thứ duy nhất được bày biện trong cung điện rộng lớn.
Toàn thân đỏ đậm, trong veo bóng loáng, quan sát kĩ là có thể thấy bên trên khắc rất nhiều hoa văn huyền bí, dường như khắc theo quy luật đặc thù nào đó, mơ hồ có chứa sức mạnh thần kỳ khó có thể hình dung.
“Bệ ngọc Đại Nhật.” Lý Nguyên thầm nói. Đây là tên do cậu đặt cho bệ ngọc.
Sau đó, ý thức của Lý Nguyên trực tiếp tụ lên phía trên bệ ngọc, giống như là cậu đang ngồi phía trên bệ ngọc kỳ dị kia vậy.
“Ầm!” Ý thức vốn dĩ đang sinh động của Lý Nguyên lập tức yên lặng. Hoàn cảnh xung quanh ý thức cũng thay đổi.
Dưới thân không còn là bệ ngọc, xung quanh không còn là tầng thứ nhất Thần Cung, mà biến đổi thành biển sao mênh mang, ở giữa biển sao là mặt trời rực rỡ, chiếu sáng sao trời bát ngát.
“Vu tâm phủ quan tưởng!”
“Quan Đại Nhật Tinh Không.” Trong lòng Lý Nguyên vô thức hiện lên pháp môn quan tưởng.
“Huyền kỉ hữu tái, ‘Quan Đại Nhật Tinh Không’, kì lí thâm áo, kì tượng hoành viễn… Đại nhật cao huyền, kì diễm hùng hùng, do liệt hỏa luyện cương, túc dĩ chỉ lệ tâm chí, sử kì kiên như bàn thạch, vô cụ ma nan, thử tức quan tưởng đại nhật, ngụ minh đức thôi xán, uy mãnh vô bỉ dã quan.”
“Ý diễn tinh thần, bố mãn tâm vũ, ngưng thần động sát, bao lãm vạn hữu tinh đồ, xuyến liên kinh vĩ, mô nghĩ thiên quy đích luật, vị tinh không chi tượng, uẩn tàng vô cùng biến huyễn dữ bột bột sinh ky.”
“Đại nhật tinh không cộng dung, đào chú linh thai tâm cảnh…”
Lần đầu tiên ý thức của Lý Nguyên cảm giác được bệ ngọc đã vô thức mà học được Quan Đại Nhật Tinh Không.
Đây chính là một pháp môn quan tưởng thần kỳ có thể rèn luyện ý thức tâm linh.
Giờ phút này, ý thức của Lý Nguyên như là đối mặt với mặt trời chói chang, như là bị lửa rực thiêu đốt, đau đớn dữ dội lập tức càn quét toàn thân, khiến thân thể run rẩy, vô cùng đau đớn.
“Đây là sự tra tấn về tâm linh, không phải là đau đớn thật sự, thân thể mình sẽ không có bất cứ vết thương nào.” Lý Nguyên đã quen thuộc với quá trình này nên cố sức chịu đựng.
So ra thì khí huyết dược dịch cơ sở là dược vật phụ trợ tu luyện tốt nhất trong tầm giá.
Dù vậy, nó vẫn có giá cao là hai nghìn lam tinh tệ một lọ.
Lý Nguyên tiêu ba ngày một lọ khi tu luyện.
Tính ra mỗi tháng cậu phải tốn hai mươi nghìn lam tinh tệ chỉ để mua khí huyết dược dịch cơ sở, cộng thêm chi phí ăn uống hàng ngày, mỗi tháng Lý Nguyên tốn gần ba mươi nghìn lam tinh tệ cho vật tư tu luyện.
Đấy là còn chưa tính chi phí quần áo học thêm này kia nữa.
Lý Nguyên, Lý Thiến Thiến, Lý Mộ Hoa… có thể thấy được áp lực kinh tế đè nặng lên người chú thím thế nào.
“Tính thời gian thì hôm nay phải uống một lọ.” Lý Nguyên mở nút lọ ra.
Từng đợt mùi hương kỳ dị lan tỏa.
“Ừng ực…” Lý Nguyên thành thạo ngửa đầu uống hết một lọ khí huyết dược dịch cơ sở.
Sau khi xác định không còn một giọt nào, cậu mới để lọ rỗng vào trong hộp.
Rất nhanh sau đó, Lý Nguyên cảm nhận được từng luồng nhiệt phát ra từ trong thân thể, dần dần lan ra khắp toàn thân, bị gân cốt cơ bắp nuốt lấy nuốt để như là chết đói.
Rất thoải mái!
“Ba ngày qua điên cuồng tu luyện, tan hết dược hiệu của lọ khí huyết dược dịch cơ sở trước đó, gân cốt cơ bắp cả người đang lúc đói khát.” Lý Nguyên rất vừa lòng với dược hiệu của dược dịch.
“Hừm.”
“Hơn mười hai giờ rồi, tới lúc tu luyện Quan Đại Nhật Tinh Không rồi.” Lý Nguyên khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Cậu dần dần phóng không suy nghĩ, nội liễm tinh thần.
Trong đầu tập trung ý thức.
Ầm!
Trong lúc vô thức, cậu đã đi đến một nơi thần bí, một tòa cung điện kỳ dị đang treo lơ lửng bên trên.
Một nơi thần bí, vô biên vô hạn, nhìn không thấy cuối.
“Ý thức tâm linh!”
“Mỗi lần ý thức đi vào thế giới tâm linh, mình đều có chút chấn động!” Lý Nguyên thầm than.
Nơi thần bí là nơi mà cậu thức tỉnh khi tố chất thân thể đạt đến cấp năm.
Trải qua nhiều lần thăm dò, Lý Nguyên xác nhận đây chính là nguồn gốc ý thức tâm linh, nghĩa là thế giới tâm linh của mình.
Lý Nguyên từng đọc rất nhiều sách vở võ đạo, có sách từng miêu tả về thế giới tâm linh, đám võ giả cường đại gọi nó với các tên như là đan điền, não hải, thức hải…
Nói một cách đơn giản thì chính là đầu óc!
Nó chính là trung tâm ý thức linh hồn sinh mệnh.
Nếu Lý Nguyên muốn ra ngoài thì chỉ suy nghĩ một cái là có thể ra ngoài.
“Thần Cung!” Lý Nguyên tập trung ý thức nhìn về phía tòa Thần Cung kỳ dị trong thế giới tâm linh.
Nhìn từ bề ngoài, Thần Cung có vẻ cao bốn tầng.
Nó chính là trợ lực lớn nhất trong việc tăng nhanh thực lực một năm qua của Lý Nguyên.
Thế giới tâm linh không có vấn đề về khoảng cách. Lý Nguyên vừa suy nghĩ là có thể tiến vào trong tòa Thần Cung kỳ dị kia.
Bên trong Thần Cung rộng lớn cuồn cuộn.
“Giao diện Thần Cung.” Lý Nguyên vừa suy nghĩ, trong tầm nhìn ý thức lập tức xuất hiện giao diện số liệu.
Trong lần đầu tiên ý thức của Lý Nguyên cảm giác được thế giới tâm linh, bước vào trong Thần Cung là có giao diện Thần Cung, đồng thời cũng là lần cậu được chỗ tốt đầu tiên từ trong Thần Cung.
Lần này Lý Nguyên dùng ý thức đi vào Tâm Linh Thần Cung không phải là vì đi dạo.
Ý thức của cậu đã để ý thấy bệ ngọc – thứ duy nhất được bày biện trong cung điện rộng lớn.
Toàn thân đỏ đậm, trong veo bóng loáng, quan sát kĩ là có thể thấy bên trên khắc rất nhiều hoa văn huyền bí, dường như khắc theo quy luật đặc thù nào đó, mơ hồ có chứa sức mạnh thần kỳ khó có thể hình dung.
“Bệ ngọc Đại Nhật.” Lý Nguyên thầm nói. Đây là tên do cậu đặt cho bệ ngọc.
Sau đó, ý thức của Lý Nguyên trực tiếp tụ lên phía trên bệ ngọc, giống như là cậu đang ngồi phía trên bệ ngọc kỳ dị kia vậy.
“Ầm!” Ý thức vốn dĩ đang sinh động của Lý Nguyên lập tức yên lặng. Hoàn cảnh xung quanh ý thức cũng thay đổi.
Dưới thân không còn là bệ ngọc, xung quanh không còn là tầng thứ nhất Thần Cung, mà biến đổi thành biển sao mênh mang, ở giữa biển sao là mặt trời rực rỡ, chiếu sáng sao trời bát ngát.
“Vu tâm phủ quan tưởng!”
“Quan Đại Nhật Tinh Không.” Trong lòng Lý Nguyên vô thức hiện lên pháp môn quan tưởng.
“Huyền kỉ hữu tái, ‘Quan Đại Nhật Tinh Không’, kì lí thâm áo, kì tượng hoành viễn… Đại nhật cao huyền, kì diễm hùng hùng, do liệt hỏa luyện cương, túc dĩ chỉ lệ tâm chí, sử kì kiên như bàn thạch, vô cụ ma nan, thử tức quan tưởng đại nhật, ngụ minh đức thôi xán, uy mãnh vô bỉ dã quan.”
“Ý diễn tinh thần, bố mãn tâm vũ, ngưng thần động sát, bao lãm vạn hữu tinh đồ, xuyến liên kinh vĩ, mô nghĩ thiên quy đích luật, vị tinh không chi tượng, uẩn tàng vô cùng biến huyễn dữ bột bột sinh ky.”
“Đại nhật tinh không cộng dung, đào chú linh thai tâm cảnh…”
Lần đầu tiên ý thức của Lý Nguyên cảm giác được bệ ngọc đã vô thức mà học được Quan Đại Nhật Tinh Không.
Đây chính là một pháp môn quan tưởng thần kỳ có thể rèn luyện ý thức tâm linh.
Giờ phút này, ý thức của Lý Nguyên như là đối mặt với mặt trời chói chang, như là bị lửa rực thiêu đốt, đau đớn dữ dội lập tức càn quét toàn thân, khiến thân thể run rẩy, vô cùng đau đớn.
“Đây là sự tra tấn về tâm linh, không phải là đau đớn thật sự, thân thể mình sẽ không có bất cứ vết thương nào.” Lý Nguyên đã quen thuộc với quá trình này nên cố sức chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất