Cao Võ Kỷ Nguyên

Chương 17: Võ Đạo Là Ta (2)

Trước Sau
Đi ngang qua tiệm mì Phúc Vị ở lối rẽ, ông chủ tiệm mì đã thức dậy, bắt đầu chuẩn bị cho việc buôn bán.

“Ông chủ, chào buổi sáng!” Lý Nguyên cười chào hỏi.

“Lại chạy đêm nữa hả? Nhớ chú ý an toàn!” Ông chủ mặc đồ đồng phục đứng lên, cười chào hỏi lại cậu.

Bọn họ thường gặp nhau, không biết thân phận tên tuổi lẫn nhau, trở thành “người lạ” quen biết với nhau.

Hai mươi phút sau, Lý Nguyên chạy tới trường học, quét mặt vào trường học.

Trong phòng học, đèn sáng…

“Tu luyện tu hành pháp cơ bản hai tiếng trước đã.” Lý Nguyên đứng trong góc phòng học, tập trung tinh thần, nhanh chóng tiến vào trạng thái đứng tấn.

Dáng người như bàn thạch, dùng hô hấp pháp phối hợp với động tác 36 thức.

Bắt đầu một ngày tu luyện mới.

36 thức: bàn cơ khai lập, nham phá sơn băng, thế như chỉ trụ, thạch phá thiên kinh, ngạnh hám kim cương, sơn trì uyên đình… được diễn biến từ “Bàn Thạch quyền pháp”.

Sau đó được chia thành luyện pháp và đấu pháp.

Trên thực tế, Lý Nguyên hao tổn tinh thần ở Bàn Thạch tu hành pháp nhiều hơn cả thương pháp.

“Thương pháp có thể từ từ luyện tập.”

“Còn linh tính võ đạo thì khó mà thức tỉnh trong thời gian ngắn, bảy tu hành pháp cấp cao đều không thích hợp với mình.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Vậy là mình chỉ có thể tiếp tục tu luyện Bàn Thạch tu hành pháp thôi.”

“Thậm chí sau khi thành võ giả, có thể là mình vẫn sẽ tiếp tục tu luyện nó, vậy nên mình càng phải tu luyện nó nhiều hơn nữa.” Lý Nguyên suy nghĩ rất rõ ràng: “Cảnh giới quyền pháp càng cao, hiệu suất tu luyện trên thân thể mình cũng sẽ càng cao.”

Tố chất thân thể là nền tảng, thương pháp và thân pháp chỉ là vũ khí phát huy ra tố chất thân thể.



“Huống chi, thương pháp, thân pháp, quyền pháp, bản chất đều là sự kết hợp giữa thân thể và tinh thần, một khi có kỹ nghệ võ đạo tiến bộ thì những kỹ nghệ khác cũng sẽ tiến bộ theo.”

Thời gian trôi đi.

Lý Nguyên tu luyện đi tu luyện lại không biết mệt mỏi. Dần dần, từng luồng nhiệt lưu mỏng manh từ đan điền phần eo thẩm thấu đến toàn thân, bị gân cốt cơ bắp cắn nuốt hấp thu.

Khí huyết dược dịch cơ sở mới uống mấy tiếng trước dần phát huy tác dụng.

Cơ bắp săn chắc hơn, cường độ cốt cách tăng thêm một phần, ngũ tạng lục phủ khỏe mạnh hơn… Tu luyện một cách điên cuồng mới có thể không lãng phí dược hiệu.

Lý Nguyên tu luyện không ngừng nghỉ.

Trong đầu cậu chợt hiện lên câu nói của Đông Phương Cực – cường giả đệ nhất văn minh nhân loại:

“Võ đạo là gì?”

“Võ đạo không phải là vượt qua người khác. Võ đạo là trút hết toàn bộ nhiệt huyết và tình cảm của bạn, luyện ngày, luyện đêm, mỗi ngày tu luyện mười sáu tiếng trên hai mươi bốn tiếng, kiên trì bền bỉ trăm năm, khi trăm năm sau quay đầu lại, bạn sẽ phát hiện, bạn chính là võ đạo.”

“Võ đạo chính là tôi!”



Hơn bốn giờ sáng, sắc trời tối tăm.

“Két!”

Một chiếc xe việt dã trí năng chạy qua cổng trường học, chạy vào bãi đỗ xe.

Một cô gái đồ đen dáng người nóng bỏng và một bóng dáng cao ráo như cột sắt bước xuống xe.

Hai người đi về phía tòa nhà.

“Thiết Tháp, đây là trường học của anh hả?” Cô gái đồ đen mặt mày nam tính, ánh mắt sắc bén như ưng, nhìn quanh khung cảnh trường học: “Đây là lần đầu tôi đến thăm anh từ khi anh xuất ngũ.”



Hứa Bác nở nụ cười hiếm thấy: “Lần này cô đi gấp quá, chỉ có thể ghé thành phố Giang bốn tiếng thôi.”

“Tôi đến đây để xem tình huống uống thuốc của anh.” Cô gái đồ đen liếc Hứa Bác: “Chứ nhiệm vụ khẩn cấp, tôi sẽ không ghé lại thành phố Giang. Đi thôi, dẫn tôi đi phòng vật lý trị liệu của anh, để tôi kiểm tra cơ bản trước đã.”

“Nếu vết thương thần kinh tăng thêm thì phải báo lên để đám người trưởng ban bọn họ nghĩ cách chữa trị.”

Cô gái đồ đen chợt dừng bước.

“Mới sáng sớm mà đã có học sinh đến trường tu luyện rồi hả? Dường như luyện không tệ, tu hành pháp cơ sở sắp thành rồi, trình độ khống chế thân thể rất cao.” Cô gái đồ đen ngạc nhiên cảm thán.

Cô ta nhìn về phía cách đó không xa.

Cả tòa lầu lớp 12 chỉ có một phòng học sáng đèn.

Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy một học sinh đang tập trung tu luyện quyền pháp.

Mỗi quyền mỗi thức đều sừng sững như bàn thạch, mang đến cho người ta cái loại cảm giác không thể lay động.

“Lý Nguyên?” Hứa Bác nhíu mày: “Mới hơn bốn giờ mà đã đến trường học để tu luyện rồi?”

“Thân thể chịu nổi hả?”

Tu luyện nhiều quá cũng sẽ không tốt.

Theo Hứa Bác thì nghỉ ngơi, ẩm thực, điều dưỡng điều độ mới có hiệu suất tu luyện cao.

“Nhìn tinh khí thần của em ấy kìa, tràn đầy khí huyết, tinh thần no đủ, dường như nghỉ ngơi rất tốt.” Cô gái đồ đen nói: “Anh quen em ấy hả? Là học sinh của anh?”

“Là học sinh của tôi.” Hứa Bác nhìn Lý Nguyên, như đang suy nghĩ gì đó.

“Đi thôi, đi phòng võ đạo của tôi trước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau