Chương 19: Tuyệt Chiêu 'Nham Hác Tàng Long' (2)
Ngày qua ngày, Lý Nguyên cứ tu luyện theo kế hoạch đã định sẵn.
Chương trình học cấp ba, dù là học sinh học chương trình văn hóa hay là học sinh học võ đạo thì quá trình học đều vô cùng buồn tẻ và vất vả.
Có điều, Lý Nguyên biết rõ rằng trước nay chưa từng có thiên tài thật sự.
Thiên tài đều từ 99% mồ hôi cộng thêm 1% thiên phú. Chỉ khi đột phá bình cảnh thì cái 1% thiên phú kia mới quan trọng.
Nếu không có 99% mồ hôi thì dù thiên phú có cao hơn nữa, cũng chỉ là lầu các trên không trung.
Bởi vì trên thế giới này không thiếu thiên tài, chỉ thiếu thiên tài nỗ lực.
…
Ngày qua ngày, chớp mắt là tới giữa tháng chín.
Trong lúc này, Lý Nguyên tranh thủ thời gian đi phân điện của võ điện Tinh Không tại khu Quan Sơn, tìm chú Chung hỏi mua một hộp khí huyết dược dịch cơ sở, tốn hết 19.000 lam tinh tệ.
Chú Chung là bạn thân của chú Lý Trường Châu, là võ giả nhập giai, cũng là thành viên của võ điện Tinh Không, hỏi chú mua khí huyết dược dịch cơ sở sẽ có giảm giá.
Dù vậy, con số phải tốn cũng đủ khiến Lý Nguyên đau lòng.
Nhưng lại không thể không mua.
Nếu không có khí huyết dược dịch thì tốc độ tiến bộ tố chất thân thể của cậu sẽ giảm ít nhất một nửa, thậm chí thân thể sẽ bị hao tổn nếu theo không kịp cái cách tu luyện điên cuồng của cậu.
Võ đạo không chỉ cần thiên phú, nỗ lực, mà còn cần tiền tài bồi đắp. Cả ba thứ, không thể thiếu một thứ nào được.
Từ lúc cậu nghe thầy Hứa Bác nhắc “học bổng hạng ba” đến nay là đã hơn mười ngày.
Dù rất nhớ mong học bổng, nhưng trong thời gian qua, dù là lúc học lớp võ đạo hay là gặp thầy Hứa Bác trong các giờ khác, cậu cũng không nhắc đến chuyện học bổng, giống như là hai bên chưa từng nói chuyện với nhau vậy.
“Mình chỉ có thể chờ chứ không thể đi đòi học bổng.” Lý Nguyên thầm nghĩ.
Bởi vì cậu không có tư cách.
Thầy Hứa Bác không nhắc tới, nghĩa là gặp được khó xử gì đó, chủ động đi hỏi chỉ khiến đối phương không vui.
…
Chớp mắt đã trôi qua năm ngày.
Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi con đường nhựa bên ngoài tòa nhà giảng dạy lớp mười hai.
Trong phòng võ đạo trống trải của lớp mười một và mười hai, hơn mười học sinh đang tu luyện.
Bên kia sân, Lý Nguyên đắm chìm trong tu hành thương pháp.
Cậu đứng một chỗ, tay cầm thương, cả người sừng sững như cự thạch, ẩn chứa một loại uy áp vô hình.
Cậu luyện đi luyện lại các loại kỹ xảo dùng thương.
“Vèo!”
Mũi thương vẽ ra từng đường cong vô hình trên không trung, tạo nên từng nét ảo ảnh, như là gió to đâm mạnh ra ngoài.
“Ầm!” Bóng thương chợt kéo dài lưu loát.
Mỗi lần Lý Nguyên xoay người vung thương, đâm ra, đón đánh, chống xuống, đều dừng chính xác ngay tại điểm mà mình đã định ra trước.
Khi cột sống dựng thẳng, phần eo xoay chuyển, cơ bắp gân cốt cả người đều động theo trường thương, đạt tới cảnh giới cực cao là thân, tâm và kỹ kết hợp với nhau.
Lý Nguyên vừa mới dùng thương bày ra thế phòng thủ, đột nhiên cầm thương đâm mạnh ra trước, giống như một con cự long ẩn núp trong muôn vàn khe núi lấy đà lao ra.
Mọi thứ vô cùng bình thường trước khi một thương kia bùng nổ.
Khi thương lao ra, uy thế khủng bố đến cực điểm.
“Ầm!” Bóng thương chợt trở nên mơ hồ, không khí râm rang tiếng nổ vang.
Một màn này khiến cho các bạn học xung quanh đều giật mình, không nhịn được quay lại nhìn một chiêu mà Lý Nguyên vừa thi triển.
“Cuối cùng cũng hoàn thiện sát chiêu này rồi!”
“Nham Hác Tàng Long!” Lý Nguyên rút thương lại, trong mắt mơ hồ lóe sáng: “Phối hợp sát chiêu này với sát chiêu Bàn Cơ Chỉ Trụ do mình sáng chế ra, vậy là có thể kết hợp một công một thủ rồi.”
“Vậy là mình hoàn toàn có hi vọng đánh được 500 tích phân, đạt cấp Hoàng Kim trong Mạng Cận Chiến Tinh Không.”
Mạng Cận Chiến Tinh Không quy định: trước năm mười tám tuổi đánh được 500 tích phân cấp Hoàng Kim là sẽ được thưởng năm mươi nghìn lam tinh tệ.
“Ơ?” Lý Nguyên chợt để ý thấy nhắc nhở đến từ giao diện Thần Cung.
[Cảnh giới thương pháp của cậu từ 40% cấp ba tăng lên 46% cấp ba]
“Mới sáng chế ra một tuyệt chiêu này, cảnh giới thương pháp của mình đã tăng lên 6% rồi sao?” Lý Nguyên nở nụ cười.
Kiểu tăng lên này nằm trong dự liệu của cậu.
Lý Nguyên còn nhớ, lúc sắp đến kì thi cuối kì học kì hai, cảnh giới thương pháp của cậu luôn mắc kẹt ở 99% cấp hai, khó mà đột phá được.
Khi ấy thầy Hứa Bác đã choc cậu ba lời khuyên.
Thứ nhất, quyền pháp và thương pháp đều phải kết hợp với tâm, khi mức độ khống chế cơ thể dần tăng lên, sức mạnh cơ thể được phát huy tới mức độ lớn nhất, quyền pháp và thân pháp đều sẽ tăng lên không ngừng và ngược lại.
Thứ hai, thương pháp là công cụ! Tu luyện thương pháp, bản chất là sự phối hợp của người, tâm và công cụ. Vũ khí là vật ngoài thân, không phải là ý chí của cơ thể, nên khó tu luyện hơn; nhưng vũ khí có thể vượt qua sức mạnh thân thể, cũng có thể phát huy chiến lực kinh khủng vượt quá cơ thể.
Chương trình học cấp ba, dù là học sinh học chương trình văn hóa hay là học sinh học võ đạo thì quá trình học đều vô cùng buồn tẻ và vất vả.
Có điều, Lý Nguyên biết rõ rằng trước nay chưa từng có thiên tài thật sự.
Thiên tài đều từ 99% mồ hôi cộng thêm 1% thiên phú. Chỉ khi đột phá bình cảnh thì cái 1% thiên phú kia mới quan trọng.
Nếu không có 99% mồ hôi thì dù thiên phú có cao hơn nữa, cũng chỉ là lầu các trên không trung.
Bởi vì trên thế giới này không thiếu thiên tài, chỉ thiếu thiên tài nỗ lực.
…
Ngày qua ngày, chớp mắt là tới giữa tháng chín.
Trong lúc này, Lý Nguyên tranh thủ thời gian đi phân điện của võ điện Tinh Không tại khu Quan Sơn, tìm chú Chung hỏi mua một hộp khí huyết dược dịch cơ sở, tốn hết 19.000 lam tinh tệ.
Chú Chung là bạn thân của chú Lý Trường Châu, là võ giả nhập giai, cũng là thành viên của võ điện Tinh Không, hỏi chú mua khí huyết dược dịch cơ sở sẽ có giảm giá.
Dù vậy, con số phải tốn cũng đủ khiến Lý Nguyên đau lòng.
Nhưng lại không thể không mua.
Nếu không có khí huyết dược dịch thì tốc độ tiến bộ tố chất thân thể của cậu sẽ giảm ít nhất một nửa, thậm chí thân thể sẽ bị hao tổn nếu theo không kịp cái cách tu luyện điên cuồng của cậu.
Võ đạo không chỉ cần thiên phú, nỗ lực, mà còn cần tiền tài bồi đắp. Cả ba thứ, không thể thiếu một thứ nào được.
Từ lúc cậu nghe thầy Hứa Bác nhắc “học bổng hạng ba” đến nay là đã hơn mười ngày.
Dù rất nhớ mong học bổng, nhưng trong thời gian qua, dù là lúc học lớp võ đạo hay là gặp thầy Hứa Bác trong các giờ khác, cậu cũng không nhắc đến chuyện học bổng, giống như là hai bên chưa từng nói chuyện với nhau vậy.
“Mình chỉ có thể chờ chứ không thể đi đòi học bổng.” Lý Nguyên thầm nghĩ.
Bởi vì cậu không có tư cách.
Thầy Hứa Bác không nhắc tới, nghĩa là gặp được khó xử gì đó, chủ động đi hỏi chỉ khiến đối phương không vui.
…
Chớp mắt đã trôi qua năm ngày.
Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi con đường nhựa bên ngoài tòa nhà giảng dạy lớp mười hai.
Trong phòng võ đạo trống trải của lớp mười một và mười hai, hơn mười học sinh đang tu luyện.
Bên kia sân, Lý Nguyên đắm chìm trong tu hành thương pháp.
Cậu đứng một chỗ, tay cầm thương, cả người sừng sững như cự thạch, ẩn chứa một loại uy áp vô hình.
Cậu luyện đi luyện lại các loại kỹ xảo dùng thương.
“Vèo!”
Mũi thương vẽ ra từng đường cong vô hình trên không trung, tạo nên từng nét ảo ảnh, như là gió to đâm mạnh ra ngoài.
“Ầm!” Bóng thương chợt kéo dài lưu loát.
Mỗi lần Lý Nguyên xoay người vung thương, đâm ra, đón đánh, chống xuống, đều dừng chính xác ngay tại điểm mà mình đã định ra trước.
Khi cột sống dựng thẳng, phần eo xoay chuyển, cơ bắp gân cốt cả người đều động theo trường thương, đạt tới cảnh giới cực cao là thân, tâm và kỹ kết hợp với nhau.
Lý Nguyên vừa mới dùng thương bày ra thế phòng thủ, đột nhiên cầm thương đâm mạnh ra trước, giống như một con cự long ẩn núp trong muôn vàn khe núi lấy đà lao ra.
Mọi thứ vô cùng bình thường trước khi một thương kia bùng nổ.
Khi thương lao ra, uy thế khủng bố đến cực điểm.
“Ầm!” Bóng thương chợt trở nên mơ hồ, không khí râm rang tiếng nổ vang.
Một màn này khiến cho các bạn học xung quanh đều giật mình, không nhịn được quay lại nhìn một chiêu mà Lý Nguyên vừa thi triển.
“Cuối cùng cũng hoàn thiện sát chiêu này rồi!”
“Nham Hác Tàng Long!” Lý Nguyên rút thương lại, trong mắt mơ hồ lóe sáng: “Phối hợp sát chiêu này với sát chiêu Bàn Cơ Chỉ Trụ do mình sáng chế ra, vậy là có thể kết hợp một công một thủ rồi.”
“Vậy là mình hoàn toàn có hi vọng đánh được 500 tích phân, đạt cấp Hoàng Kim trong Mạng Cận Chiến Tinh Không.”
Mạng Cận Chiến Tinh Không quy định: trước năm mười tám tuổi đánh được 500 tích phân cấp Hoàng Kim là sẽ được thưởng năm mươi nghìn lam tinh tệ.
“Ơ?” Lý Nguyên chợt để ý thấy nhắc nhở đến từ giao diện Thần Cung.
[Cảnh giới thương pháp của cậu từ 40% cấp ba tăng lên 46% cấp ba]
“Mới sáng chế ra một tuyệt chiêu này, cảnh giới thương pháp của mình đã tăng lên 6% rồi sao?” Lý Nguyên nở nụ cười.
Kiểu tăng lên này nằm trong dự liệu của cậu.
Lý Nguyên còn nhớ, lúc sắp đến kì thi cuối kì học kì hai, cảnh giới thương pháp của cậu luôn mắc kẹt ở 99% cấp hai, khó mà đột phá được.
Khi ấy thầy Hứa Bác đã choc cậu ba lời khuyên.
Thứ nhất, quyền pháp và thương pháp đều phải kết hợp với tâm, khi mức độ khống chế cơ thể dần tăng lên, sức mạnh cơ thể được phát huy tới mức độ lớn nhất, quyền pháp và thân pháp đều sẽ tăng lên không ngừng và ngược lại.
Thứ hai, thương pháp là công cụ! Tu luyện thương pháp, bản chất là sự phối hợp của người, tâm và công cụ. Vũ khí là vật ngoài thân, không phải là ý chí của cơ thể, nên khó tu luyện hơn; nhưng vũ khí có thể vượt qua sức mạnh thân thể, cũng có thể phát huy chiến lực kinh khủng vượt quá cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất