Chương 30: Tinh Không Đại Học (1)
Tính từ điểm tố chất thân thể học kì 1, cộng thêm tốc độ tiến bộ, đại khái là… khoảng 8.0 đến 8.3.
Cấp bậc này đã rất khủng bố rồi!
Dựa theo tiêu chuẩn đại học, điểm tố chất thân thể được tính như sau:
Cấp 10: 500 điểm
Cấp 9: 470 điểm
Cấp 8: 440 điểm
Cấp 7: 400 điểm
Cấp 6: 360 điểm
Cấp 5: 300 điểm
“Ít nhất là cấp 8 hả? Với tốc độ tiến bộ của cô ấy, chờ đến khi thi đại học, tố chất thân thể có thể lên tới cấp 9.” Lý Nguyên thầm than: “Thảo nào người ta nói cô ấy có hi vọng thi đỗ đại học Tinh Không – top 3 đại học võ đạo mạnh nhất toàn cầu.”
“Top 3 đại học võ đạo toàn cầu là đại học Tinh Không, đại học Tinh Hỏa, đại học Hắc Thạch. Cả ba trường mạnh hơn nhiều so với top 5 đại học võ đạo nước Hạ.”
Lý Nguyên không dám khinh thường người khác.
Nói về Lâm Lam Nguyệt, thiên phú thuộc top thiên phú mạnh nhất trong hàng chục nghìn học sinh lớp 12 khu Quan Sơn, điều kiện gia đình cũng rất tốt, mấu chốt là bản thân còn nỗ lực tu luyện… Tóm lại, Lâm Lam Nguyệt chính là thiên tài võ đạo kiểu nỗ lực.
“Thầy Hứa lấy thương pháp của cậu ra so sánh khi dạy trong lớp tinh anh.” Vạn Tiêu cười nói: “Có điều, thầy Hứa không nhắc đến điểm của cậu, tôi cũng chưa từng nhắc đến điểm thương pháp trong kì kiểm tra lần trước của cậu, chắc là Lâm Lam Nguyệt còn chưa biết.”
Lý Nguyên gật đầu.
Kỹ nghệ võ đạo có điểm tối đa là 400. Dựa theo tiêu chuẩn thi đại học, 320 điểm, 360 điểm đều là cột mốc rất khó vượt qua.
“Muốn cao hơn 320 điểm thì kỹ nghệ võ đạo chắc là phải đạt đến cấp hai.” Lý Nguyên thầm suy nghĩ: “Còn nếu muốn cao hơn 360 điểm thì dù là thương pháp hay thân pháp đều phải đạt đến tiêu chuẩn cấp ba.”
Về phần điểm tối đa? Lý Nguyên cũng không rõ lắm.
Cậu chưa từng hỏi thầy Hứa Bác, để tránh đối phương cho rằng cậu đua đòi.
“Nếu chọn mặc giáp cách đấu trong khi tố chất thân thể của cô ấy cao gần gấp đôi cậu thì hy vọng thắng của cậu rất thấp.” Vạn Tiêu có chút phấn khích: “Nhưng mà chúng ta là thi đấu giả thuyết, ha ha… Tôi tin tưởng vào thương pháp của cậu.”
“Tôi sẽ đi xem trận đấu cuối tuần của cậu. Nhớ gửi số phòng cho tôi đấy nhé!” Vạn Tiêu nói.
“Ok!” Lý Nguyên gật đầu.
…
Sau khi đưa Vạn Tiêu đi, Lý Nguyên đóng cửa phòng võ đạo lại.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Tiểu Ngọc, kết nối bluetooth, tiếp nhận quyền quản lý của trí năng trong phòng võ đạo 4011, mã trao quyền là…” Lý Nguyên chợt lên tiếng.
“Chủ nhân, tôi đã tiếp nhận quyền quản lý phòng võ đạo, rất vui vì được phục vụ cho cậu.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Mở hệ thống đánh giá kỹ nghệ võ đạo.”
“Mở hệ thống phân tích video.”
Lý Nguyên liên tục ra lệnh, sau đó đi mở kệ binh khí ở bên kia.
Trên kệ có rất nhiều binh khí, chỉ tính trường thương thôi là đã có sáu cây, dài ngắn nặng nhẹ khác nhau.
Lý Nguyên lấy loại trường thương mà mình thường dùng ra đặt một bên trên kệ binh khí.
Sau đó, cậu bắt đầu tu luyện Bàn Thạch tu hành pháp.
“Tiền cược là hai nghìn lam tinh tệ?” Lý Nguyên vừa cảm nhận sự thay đổi mỏng manh trong gân cốt cơ bắp vừa suy nghĩ chuyện xảy ra lúc nãy.
Lý Nguyên cơ bản là không quan tâm đến trận đấu kia. Bởi vì cậu không sợ thua, thua có gì mất mặt đâu mà sợ.
Đối phương mới là thiên kiêu võ đạo, top 1 của khối.
Thắng hay thua đều được. Chỉ cần có thể làm cho võ đạo của mình tiến bộ lại không tổn thất cái gì, thì thắng thua có sao đâu chứ?
“Cường giả mạnh nhất văn minh nhân loại là Đông Phương Cực cũng từng thua nhiều lần trên con đường trưởng thành của mình.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Võ đạo là chính tôi, bất cứ thứ gì bên ngoài đều không thể thay đổi bản tâm của mình.”
“Thất bại chỉ là kinh nghiệm trên con đường thành công.”
Lý Nguyên từng đọc rất nhiều truyện ký của Đông Phương Cực.
Câu nói “võ đạo chính là tôi” của đối phương không có nghĩa là bản thân đại biểu cho võ đạo, mà có nghĩa là võ đạo chính là đạo của tôi.
“Chỉ cần toàn tâm toàn ý tập trung vào võ đạo, không cần để ý đến cách nhìn của người khác, mặc kệ đánh giá khen hay chê của bọn họ…” Ánh mắt Lý Nguyên trong veo: “Thực tiễn đạo của mình, tư tưởng của mình suy nghĩ của mình chính là nguồn gốc của võ đạo, đồng thời là đạo của mình.”
Nói đơn giản chính là mình đi con đường của mình, người khác đi con đường của người khác.
Võ đạo là phải vượt qua chính bản thân mình.
“Có điều…”
“Đỗ đại học là dựa theo xếp hạng. So một trận với Lâm Lam Nguyệt để biết được kỹ nghệ võ đạo hiện nay của đám học sinh đứng đầu lớp 12 đã đạt đến tiêu chuẩn nào.” Lý Nguyên suy nghĩ.
…
Trong phòng võ đạo độc lập số 4001.
“Chị, chị định so đấu với cậu ta thật hả? Cậu ta dù có thua cũng chẳng tổn thất cái gì.” Cổ Cường Hãn lải nhải không yên.
“Hai nghìn lam tinh tệ với chị không đáng là bao nhiêu.” Giọng Lâm Lam Nguyệt lạnh lùng, trong veo vang như ngọc rơi trên mâm.
Cấp bậc này đã rất khủng bố rồi!
Dựa theo tiêu chuẩn đại học, điểm tố chất thân thể được tính như sau:
Cấp 10: 500 điểm
Cấp 9: 470 điểm
Cấp 8: 440 điểm
Cấp 7: 400 điểm
Cấp 6: 360 điểm
Cấp 5: 300 điểm
“Ít nhất là cấp 8 hả? Với tốc độ tiến bộ của cô ấy, chờ đến khi thi đại học, tố chất thân thể có thể lên tới cấp 9.” Lý Nguyên thầm than: “Thảo nào người ta nói cô ấy có hi vọng thi đỗ đại học Tinh Không – top 3 đại học võ đạo mạnh nhất toàn cầu.”
“Top 3 đại học võ đạo toàn cầu là đại học Tinh Không, đại học Tinh Hỏa, đại học Hắc Thạch. Cả ba trường mạnh hơn nhiều so với top 5 đại học võ đạo nước Hạ.”
Lý Nguyên không dám khinh thường người khác.
Nói về Lâm Lam Nguyệt, thiên phú thuộc top thiên phú mạnh nhất trong hàng chục nghìn học sinh lớp 12 khu Quan Sơn, điều kiện gia đình cũng rất tốt, mấu chốt là bản thân còn nỗ lực tu luyện… Tóm lại, Lâm Lam Nguyệt chính là thiên tài võ đạo kiểu nỗ lực.
“Thầy Hứa lấy thương pháp của cậu ra so sánh khi dạy trong lớp tinh anh.” Vạn Tiêu cười nói: “Có điều, thầy Hứa không nhắc đến điểm của cậu, tôi cũng chưa từng nhắc đến điểm thương pháp trong kì kiểm tra lần trước của cậu, chắc là Lâm Lam Nguyệt còn chưa biết.”
Lý Nguyên gật đầu.
Kỹ nghệ võ đạo có điểm tối đa là 400. Dựa theo tiêu chuẩn thi đại học, 320 điểm, 360 điểm đều là cột mốc rất khó vượt qua.
“Muốn cao hơn 320 điểm thì kỹ nghệ võ đạo chắc là phải đạt đến cấp hai.” Lý Nguyên thầm suy nghĩ: “Còn nếu muốn cao hơn 360 điểm thì dù là thương pháp hay thân pháp đều phải đạt đến tiêu chuẩn cấp ba.”
Về phần điểm tối đa? Lý Nguyên cũng không rõ lắm.
Cậu chưa từng hỏi thầy Hứa Bác, để tránh đối phương cho rằng cậu đua đòi.
“Nếu chọn mặc giáp cách đấu trong khi tố chất thân thể của cô ấy cao gần gấp đôi cậu thì hy vọng thắng của cậu rất thấp.” Vạn Tiêu có chút phấn khích: “Nhưng mà chúng ta là thi đấu giả thuyết, ha ha… Tôi tin tưởng vào thương pháp của cậu.”
“Tôi sẽ đi xem trận đấu cuối tuần của cậu. Nhớ gửi số phòng cho tôi đấy nhé!” Vạn Tiêu nói.
“Ok!” Lý Nguyên gật đầu.
…
Sau khi đưa Vạn Tiêu đi, Lý Nguyên đóng cửa phòng võ đạo lại.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Tiểu Ngọc, kết nối bluetooth, tiếp nhận quyền quản lý của trí năng trong phòng võ đạo 4011, mã trao quyền là…” Lý Nguyên chợt lên tiếng.
“Chủ nhân, tôi đã tiếp nhận quyền quản lý phòng võ đạo, rất vui vì được phục vụ cho cậu.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Mở hệ thống đánh giá kỹ nghệ võ đạo.”
“Mở hệ thống phân tích video.”
Lý Nguyên liên tục ra lệnh, sau đó đi mở kệ binh khí ở bên kia.
Trên kệ có rất nhiều binh khí, chỉ tính trường thương thôi là đã có sáu cây, dài ngắn nặng nhẹ khác nhau.
Lý Nguyên lấy loại trường thương mà mình thường dùng ra đặt một bên trên kệ binh khí.
Sau đó, cậu bắt đầu tu luyện Bàn Thạch tu hành pháp.
“Tiền cược là hai nghìn lam tinh tệ?” Lý Nguyên vừa cảm nhận sự thay đổi mỏng manh trong gân cốt cơ bắp vừa suy nghĩ chuyện xảy ra lúc nãy.
Lý Nguyên cơ bản là không quan tâm đến trận đấu kia. Bởi vì cậu không sợ thua, thua có gì mất mặt đâu mà sợ.
Đối phương mới là thiên kiêu võ đạo, top 1 của khối.
Thắng hay thua đều được. Chỉ cần có thể làm cho võ đạo của mình tiến bộ lại không tổn thất cái gì, thì thắng thua có sao đâu chứ?
“Cường giả mạnh nhất văn minh nhân loại là Đông Phương Cực cũng từng thua nhiều lần trên con đường trưởng thành của mình.” Lý Nguyên thầm nghĩ: “Võ đạo là chính tôi, bất cứ thứ gì bên ngoài đều không thể thay đổi bản tâm của mình.”
“Thất bại chỉ là kinh nghiệm trên con đường thành công.”
Lý Nguyên từng đọc rất nhiều truyện ký của Đông Phương Cực.
Câu nói “võ đạo chính là tôi” của đối phương không có nghĩa là bản thân đại biểu cho võ đạo, mà có nghĩa là võ đạo chính là đạo của tôi.
“Chỉ cần toàn tâm toàn ý tập trung vào võ đạo, không cần để ý đến cách nhìn của người khác, mặc kệ đánh giá khen hay chê của bọn họ…” Ánh mắt Lý Nguyên trong veo: “Thực tiễn đạo của mình, tư tưởng của mình suy nghĩ của mình chính là nguồn gốc của võ đạo, đồng thời là đạo của mình.”
Nói đơn giản chính là mình đi con đường của mình, người khác đi con đường của người khác.
Võ đạo là phải vượt qua chính bản thân mình.
“Có điều…”
“Đỗ đại học là dựa theo xếp hạng. So một trận với Lâm Lam Nguyệt để biết được kỹ nghệ võ đạo hiện nay của đám học sinh đứng đầu lớp 12 đã đạt đến tiêu chuẩn nào.” Lý Nguyên suy nghĩ.
…
Trong phòng võ đạo độc lập số 4001.
“Chị, chị định so đấu với cậu ta thật hả? Cậu ta dù có thua cũng chẳng tổn thất cái gì.” Cổ Cường Hãn lải nhải không yên.
“Hai nghìn lam tinh tệ với chị không đáng là bao nhiêu.” Giọng Lâm Lam Nguyệt lạnh lùng, trong veo vang như ngọc rơi trên mâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất